Ma Thiên Ký

Chương 95: Dùng dao mổ trâu cắt tiết gà




Dịch giả: La Văn Liếm
Biên: hungprods
Nghe xong mấy lời vừa rồi, tất cả mọi người, kể cả Khuê Như Tuyền đều liếc mắt nhìn nhau.
“Nói như vậy thì tia Huyết Cương trong cơ thể Cao sư điệt là do giọt Linh Huyết kia cưỡng ép luyện hóa mà thành rồi! Linh Huyết của một con Yêu thú Hóa Tinh Kỳ, đối với chúng ta cũng là vô cùng quý giá, đối với đám Linh Đồ thì lại càng mang lại hiệu quả ngoài sức tưởng tượng, như vậy thì chuyện này cũng không có gì quá kỳ lạ. Xem ra Ngạn sư thúc cực kỳ coi trọng Cao sư điệt, nếu không đã chẳng ban thưởng thứ quý giá như vậy!” Lão giả họ Hoàng nói lẩm bẩm, trong lời nói vậy mà lại ẩn chứa một chút thèm muốn.
“Nếu như Cao sư điệt đã luyện hóa ra được một tia khí Huyết Cương, cho dù chưa bằng với Dương Càn nhưng chỉ e cũng không thua kém quá xa, với thực lực như vậy hoàn toàn đủ khả năng đứng trong danh sách ba người đứng đầu trong lần thi đấu Đại Giác này rồi.” Hai mắt Sở Kỳ sáng lên rồi mở miệng.
“Ha ha, Trùng nhi mặc dù đã có được Cương Khí một thời gian, nhưng tính ra cũng nhập môn chưa được bao lâu, làm sao có thể so sánh với đám Dương sư điệt được. Chỉ cần nó có thể giữ được vị trí hiện thời là ta đã cảm thấy rất hài lòng rồi!” Chưởng môn Man Quỷ Tông vừa lấy tay vê vê chòm râu, vừa mỉm cười ung dung nói.
Những người khác nghe vậy, thần sắc mỗi người mỗi khác, song đương nhiên không mấy ai tin những lời ấy là sự thật.
Đúng lúc này, trên lôi đài số một, vị Linh Sư mặc cẩm bào chưa kịp dùng tới đồng hồ cát một lần nữa thì đã có một người chậm rãi bước lên, bình tĩnh nói:
“Bạch Thông Thiên chi Cửu Anh, xin khiêu chiến với Tôn sư huynh ở vị trí thứ chín!”
Người bước lên lôi đài số một kia đúng là Liễu Minh.
Cao Trùng vừa mới đến dưới lá cờ thứ năm thấy vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống!
Lôi Thần và Già Lam thấy cảnh đó, thần sắc cả hai đều hơi đổi.
“Cái gì, là tên đệ tử này sao? Khuê sư đệ, nếu ta nhớ không nhầm thì vị Bạch sư điệt này tuy đã từng đánh bại vài tên đệ tử thiên tài của Cửu Khiếu Sơn, nhưng hình như chỉ là đệ tử ba Linh Mạch thì phải, hiện giờ tu vi của hắn đã tới cảnh giới nào rồi?” Chưởng môn Man Quỷ Tông ngồi trên ngọc đài thấy cảnh này cũng thấy hơi sững người, lão quay đầu lại hỏi nho sinh một câu.
“Ta cũng không rõ lắm! Trong thời gian qua, ta và Chu sư đệ vì quá bận tâm vào khối Thâm Hải Hàn Quang Thiết nên không có thời gian chú ý tới tu vi của những đệ tử khác. Nhưng trong lần thi đấu Tiểu Giác gần nhất, hình như hắn vẫn là Linh Đồ trung kỳ.” Khuê Như Tuyền còn ngạc nhiên hơn mấy vị kia, trong lời nói có chút không chắc chắn lắm.
Mặc dù lão cảm thấy Liễu Minh sẽ tham gia thi đấu, nhưng tuyệt đối không ngờ hắn lại dám trực tiếp khiêu chiến mười đệ tử hạch tâm đứng đầu.
“Chà! Kẻ này đã tận mắt chứng kiến những trận thi đấu trước đó, vậy mà vẫn dám lên đài, nếu không phải là quá tự cao tự đại thì chắc chắn phải có một chỗ dựa nào đó. Chúng ta cứ tạm thời quan sát xem sao!” Nữ tử họ Lâm vừa nhìn Liễu Minh trên đài, vừa cười nói với mấy vị còn lại.
Trương sư thúc của chi Huyền Phù kia, khi thấy Liễu Minh đang đứng trên lôi đài, mặt mũi lộ vẻ đăm chiêu, xem chừng cũng đang suy nghĩ điều gì đó.
Những người còn lại vốn dĩ không chưa để ý đến Liễu Minh, nhưng sau khi nghe mấy người kia nói như vậy thì cũng cảm thấy có chút hứng thú.
Lúc này kẻ chiếm giữ vị trí thứ chín trên bia Thái Âm đã không phải là đệ tử ban đầu, mà đã đổi thành một gã thanh niên họ Tôn, lưng giắt hai lá cờ màu đỏ và xanh.
Gã thanh niên này có dáng người thấp bé, tướng mạo bình thường. Tuy nhiên trong mấy trận đấu trước, gã chỉ cần dùng tới một lá cờ màu đỏ có thể phóng ra Liệt Hỏa ở sau lưng, cộng thêm một tay còn lại thi triển Thuật Hỏa Đạn đã tu luyện gần tới cảnh giới đại thành, là đã có thể đánh bại các đối thủ một cách dễ dàng. Vì vậy không ai dám coi thường gã!
Lúc này, sau khi nghe xong toàn bộ lời khiêu chiến của Liễu Minh, gã thanh niên họ Tôn kia mới cười lạnh một tiếng rồi đứng dậy, thong dong đi tới lôi đài ở giữa.
Vị Linh Sư mặc cẩm bào lập tức móc ra tấm lệnh bài, sau khi để hai người lần lượt nhỏ một giọt máu lên trên, lão lại khởi động pháp trận trên mặt đất thả ra màn sáng phòng hộ.
“Bắt đầu khiêu chiến!”
Vị Linh Sư mặc cẩm bào bay ra ngoài màng sáng rồi nói bằng giọng khá uể oải, hiển nhiên là lão không thấy hứng thú chút nào với trận đấu này.
Dù sao Liễu Minh vẫn còn quá trẻ tuổi, vừa nhìn vào đã biết ngay là đệ tử mới nhập môn, hơn nữa căn bản cũng chả có tên tuổi gì, đương nhiên trận đấu này chẳng có gì đáng chờ mong.
Gã thanh niên họ Tôn đang đứng trên lôi đài đương nhiên cũng có suy nghĩ tương tự, khóe miệng gã khẽ nhếch lên tỏ vẻ khinh thường, sau đó thậm chí còn không thèm rút hai lá cờ ở sau lưng ra mà miệng chỉ khẽ lẩm bẩm vài tiếng rồi giơ hai tay lên, một tiếng rít gió vang lên, bốn quả cầu lửa đỏ thẫm nối đuôi nhau bắn ra, ngay sau đó gã lại dùng chân đạp mạnh một phát lên mặt đất.
“Ầm!” một tiếng, một vùng sáng màu đỏ hiện ra ngay dưới chân gã, sau đó nó nhanh chóng hóa thành một bức tường lửa lao thẳng về phía đối diện.
Liễu Minh thấy tình hình trước mắt, thần sắc không hề thay đổi, tay áo hắn chỉ khẽ rung lên, một sợi dây thừng màu đen lóe lên, sau mấy tiếng nổ “bùm bùm”, bốn quả cầu lửa kia vậy mà chỉ trúng một kích đã nhanh chóng tiêu tan.
Mà khi bức tường lửa cao hơn một trượng kia cuồn cuộn ập tới, cánh tay còn lại của Liễu Minh khẽ phẩy một phát, cái vòng đồng trên cổ tay lập tức lóe lên, một cái đầu hổ lớn mờ ảo xuất hiện rồi há to miệng phun ra một luồng sóng âm trong suốt.
Với tu vi hiện giờ của Liễu Minh mà phát động loại Phù Khí này, uy lực đương nhiên khủng khiếp hơn vô số lần so với lúc hắn mới có được nó.
Luồng sóng âm mới hiện ra đã lập tức tạo thành một cơn sóng lớn hung hãn điên cuồng lao về phía trước.
“Phanh!” Một âm thanh trầm đục phát ra, bức tường lửa kia mới va chạm vào sóng âm đã bị tách làm đôi một cách dễ dàng, tạo thành hai bức sượt qua hai bên người Liễu Minh, cuối cùng chúng đâm sầm vào màn sáng phòng hộ ở phía sau mà tan biến đi.
“Chả trách lại dám khiêu chiến với ta, đúng là cũng có chút năng lực. Thân là sư huynh, ta sẽ tập trung hơn một chút vậy!”
Gã thanh niên họ Tôn vốn không hề để ý tới Liễu Minh, nhưng sau khi chứng kiến đối thủ phá tan chiêu thức tấn công của mình một cách gọn gàng đơn giản như vậy, sắc mặt rút cuộc hơi đổi, vẻ hờ hững đã được thay thế bằng một chút ngưng trọng rồi chậm rãi rút lá cờ màu đỏ ở sau lưng ra.
“Tốt nhất là sư huynh nên mang nguyên bộ Phù Khí đó ra sử dụng đi, nếu không sợ rằng sẽ chẳng có cơ hội để dùng đến đâu!” Liễu Minh liếc qua lá cờ màu đỏ trong tay đối phương, thản nhiên nói một câu.
“Khẩu khí của ngươi đúng là không nhỏ, tuy nhiên trước tiên cứ nếm thử sự lợi hại của Liệt Diễm Kỳ này đã, sau đó nói phét cũng chưa muộn!” Thanh niên họ Tôn nhếch mép cười lạnh, sau đó hai tay lập tức dùng sức nắm chặt cán cờ phất mạnh lên, đồng thời miệng gã lẩm bẩm.
Trong phút chốc, từng đoàn từng đoàn hỏa diễm hiện ra trên lá cờ đỏ thẫm, hơn nữa mật độ ngày càng dày đặc, chỉ trong nháy mắt, những đoàn hỏa diễm kia đã đan vào nhau tạo thành một đám mây lửa đỏ thẫm, đường kính cỡ vài thước.
Liễu Minh thấy cảnh này, hai mắt lập tức nhíu lại, hai tay hắn bỗng bấm niệm pháp quyết, đồng thời niệm cũng lẩm bẩm niệm quyết. Trước người hắn nhanh chóng xuất hiện những điểm sáng màu xanh.
“Đi!”
Thanh niên họ Tôn vừa liếc thấy cảnh này đã thấy nao nao, nhưng gã cũng lập tức hét to một tiếng, hai tay vung mạnh về phía trước.
Đám mây lửa màu đỏ thẫm ở phía trên lá cờ ngay tức khắc ‘ầm ầm’ bay ra, cuồn cuộn áp về phía đối diện.
Cùng lúc đó, hai tay Liễu Minh chập lại rồi giang ra hai bên, một đạo Phong Nhận khổng lồ dài hơn một trượng xuất hiện trên không trung. Cổ tay hắn khẽ rung một cái, đạo Phong Nhận khổng lồ kia lập tức hóa thành một đường sáng màu xanh bắn đi.
Đám mây lửa nhìn có vẻ khủng bố, thế nhưng khi đường sáng màu xanh lóe lên một cái đã bị chém làm hai nửa.
Thanh niên họ Tôn chỉ kịp nghe thấy mấy tiếng nổ ‘ầm ầm’ mới vang lên bên tai thì đạo Phong Nhận khổng lồ kia đã rất gần. Hơn nữa tốc độ của nó lại nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, dường như chỉ trong một tích tắc nữa sẽ chém gã thành hai mảnh!
“Không!”
Lúc này gã thanh niên đã sợ tới mất hết hồn vía, gã chỉ kịp cố gắng hết sức liều mạng cầm lá cờ trong tay quét ngang một cái về phía trước người.
Một tiếng gãy răng rắc giòn tai vang lên.
Lá cờ màu đỏ thẫm như một thanh củi khô bị đạo Phong Nhận chém làm hai đoạn. Tuy nhiên đạo Phong Nhận kia vẫn tiếp tục lao về phía trước, dường như thực sự muốn lấy mạng gã thanh niên!
Nhưng đúng lúc đó, vị Linh Sư mặc cẩm bào phụ trách chủ trì việc thi đấu đã sớm kinh hãi, lập tức móc ra một tấm Phù Lục màu xanh lam đã chuẩn bị từ trước rồi ném ra ngoài.
“Phanh!” Một âm thanh trầm thấp phát ra.
Một tấm thuẫn phát ra ánh sáng màu xanh nhạt xuyên qua hư không bay tới chắn trước những chỗ hiểm yếu trên người gã thanh niên, đạo Phong Nhận sau khi va chạm mạnh với tấm thuẫn đó đã bị vỡ thành từng mảnh nhỏ, văng tung tóe khắp nơi.
Một phần nhỏ những mảnh vỡ của đạo Phong Nhận bắn ra vẫn như mưa rào găm thẳng vào lồng ngực gã thanh niên.
Gã thanh niên chỉ kịp thét lên một tiếng thảm thiết, một tay gã che trên ngực, cả thân hình đổ cái rầm xuống sàn lôi đài, máu tươi từ kẽ ngón tay phun ra như suối.
Lúc này, mặt Liễu Minh không hiện lên chút cảm xúc nào, hai tay hắn tiếp tục bấm niệm pháo quyết, từng đạo Phong Nhận lại ngưng tụ ra, mắt thấy lại muốn công kích về phía đối phương.
“Mau dừng tay! Ngươi đã giành chiến thắng, không cần ra tay nữa!”
Một tiếng quát vang lên trong không trung, Liễu Minh cảm thấy trong tai nổ vang lên ‘ông ông’ một hồi, mấy đạo Phong Nhận đang ngưng tụ lập tức tán loạn biến mất.
Lúc này trong lòng hắn thực sự kinh hãi, đương nhiên dừng thi pháp.
Ngay lúc đó, màn sáng phòng hộ khẽ rung lên, vị Linh Sư mặc cẩm bào đã lập tức xuất hiện trên lôi đài, lão quay đầu lại chăm chú quan sát Liễu Minh lân nữa rồi mới chặt lưỡi nói:
“Ngươi tuổi còn nhỏ mà đã có thể ngưng kết ra Thuật Ấn Thuật Phong Nhận, đúng vậy, chính là nó! Nhưng khi ra tay cũng hơi ác độc một chút, nếu ta không kịp thời can thiệp thì chỉ sợ tiểu tử kia đã thực sự bị ngươi chém thành hai khúc rồi!”
“Thật đúng là không có cách nào khác! Một khi đã thi triển thuật này, đệ tử cũng không thể nào khống chế được!” Liễu Minh hơi khom người trước đại hán mặc cẩm bào, từ tốn nói.
“Hắc hắc, không phải sợ! Ta cũng có nói là ngươi làm sai đâu. Quả thực đến lúc sinh tử, lựa chọn này là rất chính xác. Thời khắc chiến đấu sinh tử vốn chính là lúc phải lựa chọn giữa sống hay chết, làm sao có thể nương tay được!” Đại hán mặc cẩm bào vừa cười hắc hắc vừa nói, dường như lại trông Liễu Minh vừa mắt thêm vài phần.
Liễu Minh nghe vậy cũng hơi giật mình, nhưng hắn chỉ mỉm cười không nói.
Đại hán mặc cẩm bào khẽ lắc mình một cái đã xuất hiện bên cạnh gã thanh niên họ Tôn, bắt đầu kiểm tra thân thể chảy máu đầm đìa của gã. Sau đó lão hơi nhíu mày, ống tay áo rung lên, một tấm Phù Lục màu xanh bay ra rất nhanh, nó hóa thành vô số điểm sáng màu xanh rồi chui thẳng vào trong cơ thể gã thanh niên.
Thân thể thanh niên họ Tôn giật giật vài cái, những lỗ máu chi chít trước ngực gã đang nhanh chóng khép miệng lại, chỉ trong nháy mắt máu đã ngừng chảy.
“Đa tạ sư thúc đã cứu giúp!”
Thanh niên họ Tôn rút cuộc cũng có thể gắng gượng đứng dậy, nhưng do mất quá nhiều máu nên sắc mặt gã lúc này vô cùng tái nhợt.
“Đi xuống đi! Ngươi đã mất máu quá nhiều, trong vài ngày tới không thể nào đấu pháp cùng người khác được.” Đại hán mặc cẩm bào mặt không hiện chút cảm xúc nói.
“Vâng!”
Sắc mặt thanh niên họ Tôn vô cùng khó coi đáp một tiếng, sau khi oán độc nhìn Liễu Minh vài lần mới ủ rũ đi xuống khỏi bệ đá.
Lập tức Liễu Minh đi tới chân lá cờ số chín, hắn khoanh chân ngồi xếp bằng xuống với vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
Trên ngọc đài giữa trong không trung, mấy vị Linh Sư sau khi chứng kiến màn vừa rồi, lúc này đang nhao nhao nghị luận.
“Thuật Phong Nhận đại viên mãn!”
“Đã ngưng kết ra Thuật Ấn!”
“Đúng là không thể tưởng tượng nổi, trong các đệ tử là Linh Đồ dưới ba mươi tuổi chỉ có Dương Càn và tiểu nha đầu Tiền Tuệ Nương mới làm nổi việc này. Không ngờ hôm nay còn có người thứ ba cũng làm được!”
“Vị Bạch sư điệt này chỉ có ba Linh mạch thôi sao? Đúng là không thể tin được! Dựa vào khí tức lúc ra tay vừa rồi, rõ ràng tu vi của nó đã là Linh Đồ hậu kỳ.”
“Khuê sư đệ giấu kỹ thật! Không ngờ chi Cửu Anh còn có một đệ tử thiên tài như thế!”
Phần lớn các vị Linh Sư trước đây chưa từng biết mặt Liễu Minh, giờ này đều đang xôn xao nghị luận.
Đám Trương sư thúc, nữ tử họ Lâm và Chưởng môn Man Quỷ Tông, trước đây đều đã biết sơ qua về Liễu Minh, lúc này cũng vô cùng bất ngờ, thần sắc mỗi người mỗi khác.
Về phần bản thân Khuê Như Tuyền, lúc này lão đang thực sự ngây dại đứng ở một bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.