Ma Thiên Ký

Chương 869: Chân Đan bí văn




Dịch giả: cyndilazy
Tuy rằng La hầu đã đáp ứng đến lúc đó sẽ không tiếc nguyên khí đại tổn để xuất thủ cứu giúp, nhưng suy cho cùng, hiển nhiên chủ yếu vẫn dựa vào sức mình thì tốt hơn, đem tất cả hy vọng gửi gắm vào người khác không phải là phong cách hành sự của hắn.
Sau khi Liễu Minh suy nghĩ như thế, lập tức chậm rãi đi về phía cửa động phủ.
Vừa mới bước ra động phủ, hắn không nói hai lời bèn véo kiếm quyết trong tay, hóa thành một luồng kim quang hướng về phía ngọn núi chính Lạc U Phong phá không bay đi.
Mấy ngày trước đây, hắn thông qua trận bàn đưa tin mà nhận được tin tức Âm Cửu Linh đã trở về Lạc U Phong, đúng lúc bản thân hắn cũng kết thúc bế quan, bèn dự tính đến bái kiến một tí, nhân tiện thăm dò một chút chuyện liên quan đến việc đánh sâu vào Chân Đan cảnh.
Trước kia khi hắn ở Tàng Kinh Các lật xem điển tịch, hắn cũng biết rõ một ít chuyện về ngưng kết Chân Đan rồi, trong lòng hiển nhiên cũng rõ ràng, việc ngưng kết Chân Đan này có thể nói là cửa khẩu quan trọng nhất trên con đường tu luyện, nhưng huyền cơ bên trong vẫn phải hỏi thăm Âm Cửu Linh – vị sư phụ có kinh nghiệm này một chút thì tốt hơn.
Sau thời gian một chén trà trôi qua, tại một nơi giữa sảnh đường gần đỉnh núi sát ngọn núi chính Lạc U Phong, Âm Cửu Linh phía trên chủ vị đang bưng một chén linh trà phát ra mùi hương nức mũi, cũng thỉnh thoảng nhấp vài ngụm linh trà.
Trước mặt hắn là một thanh niên mặc trang phục đệ tử của Lạc U Phong, hiển nhiên đó là Liễu Minh.
“Tốt lắm! xem ra chuyến đi đến Âu Dương gia lần này của ngươi có chút thuận lợi, hôm nay cảnh giới giả đan tựa hồ cũng củng cố tốt rồi” Âm Cửu Linh hơi mang tiếu ý hỏi…
“Đệ tử có thể thuận lợi tiến vào Giả Đan cảnh như thế là nhờ có sư tôn tương trợ hết mình, bằng không đệ tử sao có thể dễ dàng đột phá bình cảnh như vậy được.” Liễu Minh thần sắc cung kính, khom người nói với Âm Cửu Linh.
“Bổn tọa cả đời này chỉ thu hai đệ tử chân truyền là Hiểu Ngũ và ngươi, vi sư đương nhiên hy vọng các ngươi có thể giỏi hơn và vượt qua vi sư. Đúng rồi, tiếp theo, chắc hẳn ngươi cũng lo lắng chuyện đánh sâu vào Chân Đan phải không?” Âm Cửu Linh khoát tay áo, thản nhiên nói.
“Sư tôn minh giám, lần này đệ tử đến đây cũng muốn nhân tiện thỉnh giáo sư tôn về việc ngưng kết Chân Đan.” Liễu Minh khẽ gật đầu hối đáp.
“Không sai, chuyện về Chân Đan cảnh xác thực nên sớm lo liệu thật tốt.” Âm Cửu Linh nhẹ nhàng phất tay áo một cái, gật đầu đồng ý nói.
“Tu vi đạt tới Giả đan tuy không dễ, nhưng nói trắng ra thì, đó chỉ có thể xem như giai đoạn chuẩn bị trước khi ngưng kết Chân Đan thôi. Mà đến cuối cùng phá tinh thành đan… dưới tình huống không mượn dùng ngoại lực mà nói thì xác xuất thành công cực kỳ bé nhỏ. Việc này và việc nâng cao cảnh giới trước kia khác nhau, không những cần người tu luyện tư chất hơn người, càng yêu cầu người tu luyện phải hoàn toàn kích phát tiềm lực trong cơ thể qua rất nhiều trải nghiệm sinh tử mới có thể có được một chút cơ hội ngưng kết Chân Đan.”
“Chắc hẳn một chút cơ hội này rất khó đạt được?” Liễu Minh sau một phen suy xét, mở miệng trả lời.
“Đây chỉ là một mặt trong đó! Trước kia Hiểu Ngũ yêu cầu tiến vào Ác Quỷ đạo thí luyện, chính là để không ngừng tôi luyện trong tình huống cực kỳ hung hiểm nhằm tìm kiếm một cơ hội ít ỏi này. Bất quá cơ hội này tuy không dễ, nhưng Thái Thanh môn ta thân là một trong Tứ Đại Thái Tông của Nhân tộc tại đại lục, người có thể bộc lộ tài năng trong chúng đệ tử để tiến giai Giả Đan hiển nhiên không phải là dạng người bình thường, vẫn có không ít người tìm được cơ hội đó. Nguyên nhân chủ yếu nhất là dù cho đạt được cơ hội, toàn bộ quá trình Ngưng Đan cũng hung hiểm vô cùng, trong mười người ngược lại có bảy tám người đều bị hủy ở bước này. Mà một khi lần đầu phá tinh ngưng đan thất bại thì sẽ đại thương nguyên khí, tu vi trong thời gian ngắn sẽ trực tiếp rớt xuống mấy cảnh giới, sau này khôi phục tu vi tuy không khó khăn gì, nhưng chậm thì năm, sáu năm, nhiều thì mất vài chục năm mới có thể ngưng kiết Giả Đan lần nữa, rồi sau đó tìm kiếm cơ hội lại từ đầu. Bất quá bởi vì trước kia tâm cảnh bị tổn thương, độ khó khăn tự nhiên cũng sẽ tăng lên gấp bội, tỷ lệ Kết Đan sẽ càng xa vời.”
“Thì ra là thế, nhưng có biện pháp gì có thể gia tăng tỷ lệ ngưng kết Chân Đan!” Liễu Minh có chút giật mình, rồi lại lập tức khẩn trương hỏi.
“Tu vi đến cảnh giới này, nếu như muốn đột phá bình cảnh thì ngoại lực có thể dựa vào ít lại càng ít, dù cho có thì cũng phải được cơ duyên to lớn mới có thể đạt được. Nhưng nói thông thường thì pháp lực kết tinh càng nhiều, pháp lực càng tinh thuần thì khả năng ngưng kết Chân Đan thành công càng lớn.” Âm Cửu Linh không do dự mà nói.
“Hóa ra là vậy! Ý của sư tôn hẳn là muốn để cho đồ nhi sau này rèn luyện pháp lực nhiều hơn một chút.” Liễu Minh thì thào nói.
“Nếu ngươi có thể chịu được cô đơn, đem pháp lực trong cơ thể rèn luyện vài lần thì tự nhiên lúc ngưng kết Chân Đan sẽ vô cùng hữu ích. Khà khà, đáng tiếc là đạo lý này tuy người người đều biết nhưng lại mấy ai có thể nhẫn nại áp chế tu vi của mình mấy mươi năm, trước trăm năm chỉ một lòng trui rèn pháp lực chứ.” Âm Cửu Linh bắt đầu cười khà khà nói.
Liễu Minh nghe vậy, lại lộ ra thần sắc đăm chiêu.
“Ngoại trừ điều này, sau khi tu vi đến Chân Đan cảnh, tuy đều gọi là Chân Đan tu sĩ nhưng trong đó lại có rất nhiều phân chia, căn cứ theo phẩm chất Chân Đan ngưng kết tốt xấu có thể chia làm tam kiếu hạ phẩm, lục khiếu trung phẩm, cửu khiếu thượng phẩm và thập nhị khiếu cực phẩm, thế nên bước ngưng kết Chân Đan này vô cùng quan trọng, muốn tiến xa hơn trên con đường tu luyện trong tương lai thì tốt nhất có thể ngưng kết ra Chân Đan thượng phẩm thậm chí cực phẩm, xấu nhất cũng phải trung phẩm mới được. Đại lục Trung Thiên bao la rộng lớn, trong đó hiển nhiên không thiếu Chân Đan tu sĩ, nhưng phần lớn là chỉ dựa vào các loại ngoại lực, ngay cả một tia cơ hội cũng không cách nào tìm được đã cưỡng chế ngưng kết thành tam khiếu hạ phẩm chân đan. Kẻ mang tu vi Chân Đan như thế cho dù đụng phải đệ tử thiên tài Hóa Tinh cảnh của Tứ Đại Thái Tông chúng ta hơn phân nửa là không đối phó được. Thế nên, từ nay về sau muốn trên con đường tu luyện có đại thành thì điều này bắt buộc phải ghi nhớ!”
“Đệ tử đã biết, xin nghe theo lời sư tôn dạy bảo!!!” Liễu Minh cung kính trả lời, suy nghĩ trong lòng lại bắt đầu xoay chuyển.
Hắn tuy có một trăm năm mươi ba viên pháp lực kết tinh vượt qua người thường, pháp lực trải qua sự tinh luyện của bọt khí nhỏ thần bí, cũng tinh thuần hơn tu sĩ thông thường nhiều, nhưng sẽ không tự cho rằng lúc này có thể tùy tiện ngưng kết Chân Đan.
Suy cho cùng dựa theo lời nói của Âm Cửu Linh, một khi ngưng đan thất bại, muốn ngưng kết Chân Đan lần thứ hai sẽ khó càng thêm khó, nếu như mượn ngoại lực cưỡng chế ngưng kết Chân Đan cũng chỉ có thể ngưng kết ra hạ phẩm Chân Đan mà thôi, điều đó đương nhiên không phải kết quả mà hắn mong muốn.
Còn về thí luyện sinh tử mà Âm Cửu Linh đề cập đến, bản thân mình tuy nói trải qua vô số lần ảo cảnh tôi luyện, nhưng mình biết đó chỉ là ảo cảnh mà thôi, nên hiển nhiên cũng không có loại thể nghiệm sinh tử thật sự.
Sau khi tìm được thời cơ, đột phá ngưng kết Chân Đan như thế nào ắt phải tìm một ít cơ duyên nữa mới được, tình huống xấu nhất vẫn còn sự giúp đỡ mà La Hầu đã hứa.
Xem ra, nếu muốn tìm thấy một cơ hội đột phá Chân Đan, sợ rằng hắn cũng phải học theo vị “Ngũ sư tỷ” kia mới được.
“Sư tôn, đệ tử cũng muốn xin tiến vào Ác Quỷ đạo, thí luyện một phen để tìm cơ hội đột phá.” Sau khi suy xét, Liễu Minh vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói.
“Từ biểu hiện của ngươi ở Thiên Môn hội, lại thêm tu vi hiện nay của ngươi mà xét thì xin đi vào Ác Quỷ đạo cũng có thể, chỉ có điều mấy chục năm gần đây, người của tứ đại tông môn xin tiến vào Ác Quỷ đạo rất nhiều, dẫn đến bây giờ danh ngạch vô cùng thiếu thốn, dù cho vi sư đề cử ngươi, cũng cần ngươi giao một số điểm cống hiến tông môn nhất định mới có thể đi vào. Mặt khác tình cảnh trong Ác Quỷ đạo kia rất nguy hiểm, Hiểu Ngũ đi vào đã mấy chục năm, đến giờ vẫn chưa về, vậy nên trước hết, tốt nhất là ngươi hãy dùng hết khả năng chuẩn bị nhiều một chút, tiếp theo hãy nâng cao thực lực bản thân cho tốt.” Âm Cửu Linh nghe vậy cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, sau một hồi suy xét cũng gật đầu đồng ý.
“Đa tạ sư tôn.” Liễu Minh hơi mừng rỡ nói cảm ơn.
“Đúng rồi, còn một chuyện nữa, bí truyền Hàn trưởng lão trong tông muốn gặp ngươi, có vẻ như định dùng một môn bí thuật kiếm tu độc môn đổi lấy một nửa Tinh Hà sa trong tay ngươi đó, ngươi có thời gian thì có thể đi một chuyến.” Âm Cửu Linh đột nhiên chuyển đề tài, thản nhiên buông lời.
“Bí truyền Hàn trưởng lão, Tinh Hà sa! Đệ tử biết rồi.” Liễu Minh vốn là hơi giật mình, nhưng lập tức bừng tỉnh miệng đáp ứng nói.
Vị bí truyền trưởng lão họ Hàn này hiển nhiên là khôi bào trưởng lão ngày đó cùng đi Thiên Môn hội với chưởng môn Thiên Giáo, hắn biết Liễu Minh từ bí cảnh Thiên Môn được Tinh Hà sa, trái lại cũng không phải là chuyện quá kỳ lạ.
“Yên tâm, Hàn trưởng lão tuy xuất thân Thiên Kiếm Phong nhưng có chút giao hảo với mạch chúng ta, cuộc trao đổi này chắc chắn sẽ không để cho ngươi chịu thiệt, động phủ của hắn nằm trong ngọn núi phía sau Thiên Kiếm Phong, ngươi sang đó thăm dò sẽ biết.” Âm Cửu Linh lại cười nói.
Sau đó Âm Cửu Linh lại cùng Liễu Minh nói chuyện phiếm vài câu, ban cho hắn hai lọ đan dược củng cố cảnh giới bèn vung tay áo tiễn khách.
Sau khi bái biệt Âm Cửu Linh hắn lập tức quay lưng rời khỏi động phủ, một đám mây đen nâng cơ thể của hắn lên, một đường hướng về phía nơi ở của vị trưởng lão họ Hàn ở Thiên Kiếm Phong phá không bay đi.
Trên đường đi, Liễu Minh tiện đường qua Vạn Sự điện bèn đi vào hỏi thăm chuyện tiến vào Ác Quỷ đạo một phen.
Kết quả là hỏi xong mới được biết hiện giờ yêu cầu nội môn đệ tử phải tốn một trăm vạn điểm cống hiến tông môn và thêm một lệnh bài chưởng tọa mới có thể tiến vào Ác Quỷ đạo…
Hắn vì trả lại khoản nợ bốn trăm vạn điểm cống hiến lần trước nên trước mắt trong tay cũng không còn lại bao nhiêu, nhưng hắn cũng không bận tâm nhiều lắm, cái khác không nói, chỉ điểm cống hiến mỗi tháng phát cho nội môn đệ tử mấy năm tới cộng lại sẽ khoảng bốn mươi năm mươi vạn, ngoài ra, hắn còn có thể tốn một chút thời gian tiếp thêm vài nhiệm vụ Huyền bảng.
Một canh giờ sau, bên ngoài ngọn núi nhỏ không thu hút phía sau Thiên Kiếm Phong, một luồng độn quang màu đen bay vọt đến.
Vừa mới tiến vào phạm vi gần dặm xung quanh ngọn núi này, Liễu Minh chỉ cảm thấy một trận ba động trong hư không, ngay tức khắc một luồng linh khí nồng đậm tạt vào mặt.
Cảnh vật trước mắt hơi đổi, có thể nhìn thấy một cánh cửa đá màu xám cao mấy trượng khí thế to lớn ngay dưới chân núi, trên cửa đá có khắc một thanh kiếm to màu xanh dài hai ba trượng, bề ngoài cự kiếm hiện lên linh quang nhàn nhạt, đôi lúc còn có kiếm khí lượn lờ.
Lúc này Liễu Minh đáp xuống trước cánh cửa đá, sau khi quan sát một hồi lâu, liền tiến lên dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve cự kiếm trên cửa đá một chút.
Sau một khắc, chỉ cảm thấy từng sợi kiếm khí màu xanh nhấp nhô phảng phất như có linh tính đang nhẹ nhàng qua lại trên ngón tay hắn, quả là kỳ diệu.
Ngay lúc định tiến lên gõ cửa, cự kiếm màu xanh trên cửa đá bỗng lóe lên, một tiếng “xì...” vang lên, cửa đá từ từ mở ra, đồng thời từ bên trong truyền đến một giọng nói nam tử trầm khàn.
“Là Liễu sư điệt à, vào đi!”
“Vâng!”
Liễu Minh nghe vậy, lập tức trên mặt hiện vẻ cung kính đáp một tiếng, sau đó đi vào.
Tiến vào cửa đá, sau khi xuyên qua một hành lang đá màu xám dài hơn mười trượng, nhìn như hết sức bình thường là một sảnh đường động phủ có diện tích chỉ có hơn mười trượng.
Đây là nơi ở của bí truyền trưởng lão Thiên Tượng cảnh, nhưng so với động phủ của Âm Cửu Linh còn muốn đơn giản hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.