Ma Thiên Ký

Chương 787: Mở ra




Dịch giả: khangvan
“A, thì ra là ngươi gặp được đạo hữu của Thái Thanh Môn.” Nam tử mặc thanh bào nghe vậy thì nhìn về phía Liễu Minh, thiện ý gật đầu.
Liễu Minh nghe Bành Việt gọi người này là sư thúc, trong nội tâm cũng rất là kinh ngạc, nhưng cũng không dám lãnh đạm, vội vàng chắp tay đáp lễ.
Bành Việt tiếp tục thấp giọng nói mấy câu nữa với nam tử mặc thanh bào, sau đó khom người một lần nữa, quay trở lại bên cạnh Liễu Minh, khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi.
Đúng lúc này thì một thanh âm dịu dàng truyền đến tai của Liễu Minh:
“Hơn ba mươi năm không gặp, phong thái của Liễu huynh càng hơn trước.”
Liễu Minh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Âu Dương Thiến cách đó không xa đang hướng về phía mình, cười nói.
“Thì ra là Âu Dương cô nương, từ khi chia tay đến giờ vẫn mạnh khỏe chứ?” Liễu Minh mỉm cười, đồng thời thần thức cũng quét qua, trong mắt liền hiện lên dị sắc.
Nàng ta không ngờ cũng đã đạt đến Hóa Tinh hậu kỳ.
Tuy hắn cũng đã là Hóa Tinh hậu kỳ, nhưng mà hắn biết rõ sự tình của chính mình, nếu không dựa vào số lượng lớn đan dược cùng với bong bóng khí thần bí liên tục tinh luyện pháp lực, thì tuyệt không có khả năng tiến giai nhanh như vậy.
Mà những đệ tử lúc ấy có cảnh giới giống hắn ở Thái Thanh Môn, như bọn người Sa Thông Thiên thì đến bây giờ vẫn quanh quẩn ở cảnh giới Hóa Tinh sơ trung.
Xem ra nữ tử này một là kỳ tài tu luyện chân chính, hoặc là những năm nay nàng ta tại Âu Dương gia nhận được một lượng lớn tài nguyên tu luyện.
“Ngày đó từ biệt tại Bích Khung Huyễn Cung, không nghĩ được là ta và huynh, còn có Tiết đạo hữu lại có thể gặp nhau một lần nữa tại Thiên Môn Hội này.” Âu Dương Thiến cười khanh khách, nghĩ lại chuyện cũ rồi khẽ cười, nói.
“Hắc hắc, Liễu mỗ cũng không ngờ là có thể gặp được hai vị ở đây. Nhưng mà, Tiết đạo hữu và Âu Dương cô nương đều là nhân tài kiệt suất trong tông, tại hạ đến đây, chẳng qua chỉ là gom góp cho đủ số lượng mà thôi.” Liễu Minh hàm hồ đáp lại, cũng liếc mắt nhìn về phía Tiết Bàn bên kia.
Pháp lực chấn đọng trên người hắn chỉ có tu vi Hóa Tinh sơ kỳ, nhưng yêu khí trên người thì bàng bạc kinh người, hiển nhiên là tu luyện một loại công pháp đặc thù nào đó.
Ngày đó ở bên trong Bích Khung Huyễn Cung, kẻ này khi bị ảo ảnh của Kim Liệt Dương đuổi giết thì thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, ứng đối tự nhiên, mà khi tu vi Yêu Tộc tăng lên thì độ mạnh mẽ của thân thể cũng hơn xa so với nhân loại, thực lực hôm nay đồng dạng cũng tăng lên nghiêng trời lệch đất.
Mà nam tử mặt ưng bên cạnh Tiết Bàn, tựa hồ cảm ứng được ánh mắt của Liễu Minh nhìn sang thì cũng quay đầu nhìn lại Liễu Minh, hai mắt sắc bén dị thường, vậy mà khiến cho khuôn mặt của Liễu Minh mơ hồ có một cảm giác đau đớn.
Trong nội tâm Liễu Minh hơi kinh hãi, vội vàng thu ánh mắt lại.
Tên Yêu Tộc mặt ưng này, thực lực quả thực là cực kỳ không tầm thường.
“Liễu huynh nói vậy thì không khỏi có chút lừa mình dối người rồi. Thực lực của đạo hữu, tiểu nữ năm đó ở trong Bích Khung Huyễn Cung cũng đã lĩnh giáo rồi…” Đôi mắt dễ thương của Âu Dương Thiến khẽ đảo, có chút giận dỗi nói ra.
Ngay khi hai người đang nói chuyện thì phía chân trời xa bỗng nhiên vang lên một hồi xé gió nổ vang, một đạo ngân sắc bắn về phía sơn cốc như gió bay điện chớp.
Cùng lúc đó, ở giữa bệ đá trong pháp trận giữa mọi người, một cái lỗ khảm mơ hồ có linh quang lóe lên.
Mọi người thấy vậy thì đều hiện lên vẻ vui mừng.
Lông mày Liễu Minh khẽ nhướng, đạo độn quang này tựa hồ có chút quen thuộc.
Đạo ngân sắc này sau mấy cái chớp động thì hạ xuống mảnh đất trống trước mặt mọi người, hào quang thu lại, hiện ra thân ảnh một tên thanh niên hai ba, hai tư tuổi, quần áo và trang sức là của Thái Thanh Môn, đúng là La Thiên Thành.
Trong tay hắn cũng cầm lấy một miếng tàn phiến trận bàn, chớp động lên vầng sáng kim sắc nhàn nhạt.
La Thiên Thành nhìn thấy bệ đá cực lớn ở trung tâm thì hiện ra thần sắc vừa mừng vừa sợ, ánh mắt cũng lập tức khẽ quét qua toàn bộ mọi người ở đây.
“Là ngươi! Hảo tặc tử, lần này ta xem ngươi trốn đi đâu!”
Khi hắn nhìn thấy nam tử mặt ưng đang đứng sau Tiết Bàn thì hai mắt đột nhiên như muốn phun lửa, thét to một tiếng, ánh sáng trắng quanh thân đại thịnh, tung ra một quyền.
Âm thanh Long ngâm vang vọng chân trời truyền đến, hai hư ảnh giao long dài ba mươi trượng theo cánh tay hắn gào thét bay ra, trong hư không xoay quanh rồi đan vào nhau, giương nanh múa vuốt lao về phía phía Tiết Bàn và nam tử mặt ưng.
Hai con ngân giao hùng hổ lao đến, những nơi nó đi qua khiến cho hư không xung quanh kịch liệt rung động. Những người gần đó thấy vậy thì đại bộ phận, trong nội tâm đều thấy rùng mình.
Những đệ tử của những tông phái nhỏ thì càng kinh hãi hơn, cuống quít tránh né ra chỗ khác.
Tiết Bàn lúc này cũng không có bất cứ hành động tránh né nào, chỉ lạnh lùng nhìn về phía hư ảnh giao long đang gào thét lao đến.
Nam tử mặt ưng hừ một tiếng, tay áo rung lên đánh ra một đoàn ánh sáng bạc, chính là một chiếc ngân kính nhỏ tinh xảo hình sáu cạnh, quay tít một vòng, theo đó một mảng lớn ánh sao màu bạc từ trên mặt kính bay ra, vừa vặn chiếu lên ngân giao trước mặt.
“Oanh” một tiếng vang lên, hai hư ảnh giao long bị ánh sao chiếu lên thì loạng choạng ngã trái ngã phải không ngừng, cuồng vũ quanh quẩn trên không trung, trong nhất thời không thể nào hạ xuống.
Lúc này, pháp quyết trong tay của nam tử mặt ưng biến đổi. Từ giữa không trung truyền đến một tiếng vang thật lớn, ánh sao màu bạc bỗng nhiên nổ tung, từng vòng sáng xen lẫn từng điểm ánh sao màu bạc nổ tung ra, lập tức khiến cho hư ảnh của hai con giao long tiêu tán, thuận thế cuốn ngược về phía La Thiên Thành phía đối diện.
La Thiên Thành tựa hồ đối với khí lãng màu bạc này rất là kiêng kỵ, không cần suy nghĩ liền bắn ngược ra sau mấy chục trượng rồi mới ổn định lại thân hình, sắc mặt càng giận dữ hơn, hai tay chấn động muốn tiếp tục ra tay.
“Hai vị, tại hạ không muốn xen vào khúc mắc giữa hai vị, nhưng mà đây chính là cửa vào của truyền thừa chi địa trong bí cảnh, hai vị muốn động thủ thì xin đi nơi khác.” Ánh sáng màu vàng kim lóe lên, nam tử cưỡi ngân xa của Thiên Công Tông nhướng mày, đột nhiên điều khiển xe ngăn trước bệ đá, mà ngoài thân tám bộ khôi lỗi phi mã cũng phát ra từng vòng ánh sáng vàng kim, ngăn cản lại những ảnh hưởng còn lại giữa cuộc tranh đấu của hai người.
La Thiên Thành nghe vậy thì hơi chần chờ, sắc mặt giận dữ thu lại một chút, nhưng vẫn oán hận, nhìn chằm chằm vào nam tử mặt ưng, bộ dáng lúc nào cũng có thể động thủ.
Nam tử mặt ưng thu lại ngân kính lục giác, hắc hắc một tiếng, tựa hồ đối với công kích của La Thiên Thành căn bản là không để trong mắt
Vào lúc này thì phía bên kia sơn cốc truyền đến một thanh âm trầm thấp nhưng rõ ràng:
“Thì ra bảy mảnh vỡ còn lại cũng đã tập hợp đủ rồi, xem ra tại hạ cũng đến đúng lúc.”
Vừa dứt lời thì trên không trung sườn đông của sơn cốc vang lên tiếng nổ vang. Một luồng khí diễm màu tím tuôn ra cuồn cuộn, trong chốc lát liền mang theo một cơn cuồng phong bay đến trên không của bệ đá, sau đó hạ xuống một khoảng đất trống, bên trong khí diễm, mơ hồ là một nam tử tóc xoăn màu tím, thân hình cao lớn.
Liễu Minh thấy vậy thì khóe mắt có chút run rẩy.
Nam tử tóc tím mũi sư này chính là một trong hai gã đệ tử của Bắc Đẩu Các, xuất hiện lúc Thiên Môn Hội bắt đầu, chỉ là không thấy thân ảnh của thiếu nữ tóc bạc đâu.
Cùng lúc đó, trong tám lỗ khảm của trung tâm bệ đá, linh quang yếu ớt cũng dần sáng lên, toàn bộ trận pháp giống như cảm ứng được cái gì đó, nhưng vẫn chậm rãi chuyển động. Màu vàng kim trong tám lỗ khảm sáng lên, mà linh văn kim sắc được phác họa bốn phía cũng theo đó mà sáng lên liên tiếp.
Quang mang màu vàng kim lòe loẹt lóa mắt.
Sau một khắc, một vòng xoáy linh lực tràn ra, theo sự chuyển động của bệ đá thì phóng lên trời, khiến cho không khí trong sơn cốc cũng bị chấn động, phát ra từng đợt âm thanh ông ông.
Một màn kinh người như thế khiến cho nam tử tóc tím vừa mới xuất hiện và mọi người ở đây cũng cảm thấy ngoài ý muốn, lập tức bị sự việc trên hấp dẫn, tập trung tư tưởng suy nghĩ, nhìn về phía bệ đá.
“Tốt lắm, rốt cục truyền thừa chi địa đã mở ra rồi.” Âu Dương Thiến đứng bên cạnh cô gái áo xanh thì thào nói một câu.
Mà thiếu phụ áo xanh vốn đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh, hai mắt hơi mở, lộ ra biểu lộ tươi cười khó có thể nhận biết được.
Những người khác thấy tình hình như vậy thì trong mắt đều hiện ra ánh mắt nóng bỏng.
“Hai vị đạo hữu, truyền thừa chi địa đã mở ra, nếu mà bây giờ động thủ thì được không bù được mất. Hai vị nếu quả thật không thể hóa giải ân oán thì không ngại tiến vào trong đó đoạt lấy truyền thừa số mệnh, sau đó ra ngoài giải quyết.” Ánh mắt Bành Việt từ trên bệ đá thu hồi, sau đó nhìn về phía La Thiên Thành và nam tử mặt ưng, bỗng nhiên tiến lên vài bước nói.
La Thiên Thành suy nghĩ một chút, sau đó vẻ bạo ngược trong mắt cuối cùng thu lại, gương mặt âm trầm khẽ gật đầu.
Mà nam tử mặt ưng cũng cười lạnh vài tiếng, thu hồi ngân kính lục giác trên tay lại.
Đúng là truyền thừa chi địa mở ra là thời khắc trọng yếu, không phải là thời gian để tranh đấu.
“Không nghĩ tới là Liễu huynh cũng đến nơi này, rất tốt! Xem ra nơi này không lâu nữa nhất định sẽ rất náo nhiệt.” Ánh mắt La Thiên Thành xoay chuyển, cuối cùng cũng nhìn thấy Liễu Minh phía sau Bành Việt, trong mắt hiện lên vẻ ngoài ý muốn.
“Ta cũng không nghĩ là La sư đệ cũng nhận được một mảnh vỡ.” Liễu Minh bất động thanh sắc hướng hắn chắp tay, coi như là bắt chuyện.
Hai người ở bên trong Thái Thanh Môn quan hệ cũng không tốt, thậm chí còn có chút đối địch, giờ phút này mặc dù đang ở trong Thiên Môn bí cảnh, cũng không nói đến giao tình gì.
“Mấy ngày trước, người này của Thiên Yêu Cốc đã ra tay đánh lén, giết chết hai đệ tử nội môn đang đồng hành cùng ta, cướp lấy số mệnh trên người bọn họ. La mỗ vốn là muốn đuổi giết người này, báo thù cho đồng môn, nhưng mà hắn lại giảo hoạt trốn thoát. Việc này sau khi rời khỏi bí cảnh, ta sẽ báo cáo lên tông môn, ngươi thân là đệ tử bản môn, cũng phải nên ứng biến như thế nào.” La Thiên Thành liếc mắt về phía Liễu Minh lườm lườm, bờ môi khẽ nhúc nhích truyền âm, sau đó ngân diễm cuộn lên, thân hình lóe lên liền xuất hiện trên sườn núi cách đó không xa.
Liễu Minh nghe vậy thì hai mắt nhíu lại, một lần nữa nhìn về phía nam tử mặt ưng vài lần.
Tuy La Thiên Thành chỉ có tu vi Hóa Tinh sơ kỳ, nhưng thực lực lại cực kỳ kinh người.
Mặc dù không biết hai đệ tử đồng môn bị hạ sát như thế nào, nhưng đã có trong danh sách tham dự Thiên Môn Hội thì cũng không đến mức quá yếu. Mà ba người hợp lực cũng không đánh lại với tên nam tử mặt ưng kia, còn bị giết chết hai người, xem ra người này lúc trước so sánh với tưởng tượng của mình còn cường đại hơn không ít, nhất định phải đề phòng một hai.
Tâm niệm Liễu Minh nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ.
Tựa hồ như cảm ứng được linh lực chấn động khác thường, chỉ một lát sau liền có bảy, tám đạo độn quang màu sắc khác nhau bay về phía sơn cốc, lóe lên liền rơi xuống mặt đất xung quanh.
Đến lúc này, chung quanh bệ đá trong sơn cốc cơ hồ đã bị một đám người vây quanh, tạo thành một vòng, khoảng chừng gần ba mươi người, điều này so với tính toán của Liễu Minh và Bành Việt lúc trước thiếu ít thì tám chín người, nhiều thì mười mấy người đang ở khá xa đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.