Ma Thiên Ký

Chương 721: Cung điện




Dịch giả: Dionysus, Vong Mạng
Ma Thiên Ký - Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu
Người dịch: Dionysus, Vong Mạng
Con đường đi tiếp theo rất dễ dàng. Xuôi theo con đường đá xanh rộng lớn hẳn là đi tới trung tâm đại điện của di tích.
Nhưng trên đường chính có không ít các Khôi Lỗi, vì vậy hai người không dám mạo hiểm sử dụng lối này mà chọn một con đường nhỏ (uốn lượn) ở bên cạnh, vừa chậm rãi đi tới đồng thời không ngừng tìm kiếm ở chung quanh.
Nửa ngày trôi qua thật nhanh, phạm vi tìm kiếm của hai người Liễu Minh hầu như đã hơn phân nữa di tích, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Lúc này, tại một chỗ kiến trúc bên ngoài đại điện của trung tâm di tích, hai người Liễu Minh đang thấp giọng trò chuyện.
“Toàn bộ di tích hầu như đã được tìm qua, xem ra phải đi vào bên trong đại điện ở trung tâm rồi.” Sa Sở Nhi nhìn về phía cung điện cao lớn ở trung tâm di tích rồi ngập ngừng nói.
“Lúc trước Đại trưởng lão đã từng nói qua với ta, nếu không tìm được bộ phận hạch tâm ở bên trong di tích, thì chỉ có thể đi vào đại điện tìm kiếm một phen. Nhưng Đại trưởng lão cũng nói, quý tộc vì ước buộc của lời thề nên chưa có bất kỳ người nào đi vào đại điện, vậy Sa cô nương có biết gì về tình hình trong đó không?” Liễu Minh ánh mắt lóe lên rồi hỏi.
“Cái này…, theo văn tự cổ xưa của Sa tộc ghi chép lại, đại điện ở trung tâm là chỗ ở và nơi tu luyện của Khôi Đế, nhưng không lâu sau khi Khôi Đế đại nhân tọa hóa không biết vì duyên cớ gì mà cấm chế bên trong và bên ngoài điện đều bị chấn động rồi biến mất một cách khó hiểu, khi đi vào trong đó chỉ cần cẩn thận một chút chắc sẽ không có việc gì. Nếu không Đại trưởng lão tuyệt không để Liễu huynh phải mạo hiểm tiến vào bên trong đâu.” Sa Sở Nhi hơi do dự, chậm rãi nói ra.
“Có lẽ là như vậy, nhìn từ bên ngoài quả nhiên không hề thấy bất kỳ Linh quang của cấm chế nào cả, bất quá để đề phòng vạn nhất có điều gì khác lạ, Liễu mỗ phải nhất định tự tay kiểm tra một chút mới được. Nếu không, vị Thông huyền đại năng này chỉ cần tùy ý lưu lại một cái cấm chế nào đó cũng có thể làm cho ta biến thành tro bụi.” Liễu Minh lúc lắc cái đầu quan sát cung điện xa xa phía trước, vẻ mặt thập phần ngưng trọng trả lời.
“Việc này không có vấn đề gì, chỉ cần Liễu huynh không phá hư cung điện, thì thi triển bất cứ thủ đoạn gì cũng được. Bất quá tiểu nữ không thể cùng Liễu huynh tiến vào bên trong đâu đấy.” Sa Sở Nhi nghe vậy cũng không có ý phản đối, đáp ứng ngay lập tức.
“Rất tốt, Sa cô nương hãy ở lại chỗ này chờ một lúc, ta phải đi tới phía trước nhìn kỹ rồi tính tiếp.” Liễu Minh gật gật đầu nói.
Khí tức của Sa Sở Nhi lúc này cực kỳ suy yếu, tự biết mình thật sự không có cách nào đến gần đại điện hơn nữa, nên cũng không phản đối, chỉ ân cần dặn dò Liễu Minh thêm một hai câu.
Tiếp theo Liễu Minh hướng về phía cung điện bước nhanh tới.
Khi đến một chỗ gần với cung điện, lúc này Liễu Minh có thể quan sát được rõ ràng hơn. Cung điện này cao hơn trăm trượng, bên ngoài một màu đen xám, dường như được làm từ sa thổ, nhìn qua vẫn còn mới như ban đầu, không có vẻ gì là một nơi hoang phế vài vạn năm.
Liễu Minh bất chợt cảm thấy có một tia sáng nhàn nhạt lập lòe bên trong cung điện, nhưng định thần nhìn kỹ lại thì không thấy nữa, không biết có phải là ảo giác hay không.
Bên ngoài đại điện, có mấy chục cột đá vừa to vừa thô, mỗi cột đá phải mấy người mới có thể ôm giáp vòng, đều được làm từ một loại Hắc thạch quỷ dị nào đó.
Cung điện này cực kỳ to lớn, cửa điện lại có chút cổ quái, hai cánh cửa bằng đá màu đen đang đóng lại, độ rộng chỉ có thể vừa hai người đi qua, nhưng chiều cao lại hơn mười trượng, thoạt nhìn cực kỳ không cân đối.
“Thẩm mỹ của vị Nam Hoang Khôi Đế này thật đúng là không bình thường…” Liễu Minh nói thầm trong nội tâm. Sau khi quan sát cẩn thận bên ngoài cửa điện, Liễu Minh cuốn tay lấy ra một tấm phù lục màu bạc, rồi giơ lên ném ra ngoài.
“Phốc” một tiếng.
Phù lục màu bạc hóa thành một đoàn âm diễm bay tới nện vào trên cửa đá, sau đó lập tức bạo liệt biến thành mười mấy đạo phù văn màu bạc, xoay tròn bay lượn trước cửa đá một lúc rồi vô thanh vô tức tán loạn ra.
Liễu Minh thấy vậy, đuôi lông mày thoáng dựng lên, một tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm chú ngữ, sau đó há miệng phun ra một đoàn tinh huyết rồi mười ngón tay vội vàng điểm chỉ liên tục.
“Phanh” một tiếng, tinh huyết lập tức hóa thành một màn huyết vụ nhàn nhạt, dưới sự thao túng của Liễu Minh bỗng nhiên hóa thành một văn trận mờ ảo, lóe lên bay vào bên trong cửa điện (không còn bóng dáng).
Liễu Minh thay đổi pháp quyết liên tục, trên mặt xuất hiện một tầng Huyết khí như ẩn như hiện, không nói một lời giống như đang thúc dục một loại bí thuật nào đó.
Không lâu sau đó, trên cửa điện vang ra một tiếng trầm đục, Huyết sắc văn trận biến mất lúc trước một lần nữa nguyên vẹn xuất hiện, giống như được khảm nạm thật sâu trên cửa đá từ rất lâu trước đó.
“Quả nhiên không có chút chấn động phản ứng của cấm chế nào cả, xem ra cấm chế bên trong thật sự đã bị đóng lại. Nếu như vậy, đúng là có thể mạo hiểm tiến vào trong đó một lần rồi.” Liễu Minh lúc này mới thu lại pháp quyết trong tay, trong mắt hiện lên một tia dị sắc thì thào tự nói.
Nơi cư trú của một vị đại năng chi sĩ Thông Huyền, thậm chí còn có khả năng là nơi mà y tọa hóa, làm cho vẻ mặt Liễu Minh không khỏi lộ ra vẻ bồn chồn nôn nóng.
Sau một lúc do dự, Liễu Minh rút cuộc cũng có quyết định, tay áo rung lên, lại đem ra một trương phù lục màu vàng thoạt nhìn có chút cũ nát, sau đó dùng một ngón tay điểm vào mi tâm của chính mình.
“Phốc” một tiếng, phù lục màu vàng thoáng mơ hồ rồi bỗng nhiên hóa thành một giáp sĩ (màu vàng) cao chừng hơn trượng, gương mặt có chút phần giống với Liễu Minh, chỉ có điều là mơ hồ không rõ, hai tay giáp sĩkhông cầm binh khí gì.
(DG: nguyên văn là không một tấc sắt)
Đây chính là Hoàng Cân Phù Binh.
Tiếp theo, Liễu Minh thúc giục Phù Binh, giáp sĩ màu vàng liền nhanh chóng đi đến cửa điện, cánh tay khẽ động, giơ lên đặt trên hai tấm cửa đá, rồi dùng lực đẩy mạnh.
“Kẹt…” thanh âm chậm rãi vang lên.
Cửa đá nhìn có vẻ vô cùng trầm trọng lại dễ dàng bị đẩy ra một cách chậm rãi, lập tức từ bên trong cửa tuôn ra một cỗ khí tức mang theo mùi nấm mốc nhàn nhạt.
Liễu Minh hai mắt nhíu lại, cẩn thận quan sát kỹ càng bên trong cửa điện.
Chỉ thấy bên trong cung điện, một mảng âm u mơ hồ là một thông đạo màu đen mười phần quỷ dị.
(DG: nguyên văn thập phần chỉnh tề)
Liễu Minh vẫn đứng yên tại chỗ một lúc, vẫn thấy phía thông đạo phía sau cửa điện im ắng, không có bất cứ điều dị thường nào, lúc này mới hít sâu một hơi chậm rãi đi tới.
Hiện tại, Kim Giáp Phù Binh đã sớm mang bộ mặt vô cảm đi trước một bước, tiến vào bên trong, đồng thời luôn duy trì khoảng cách bảy, tám trượng so với Liễu Minh.
Có điều ngay khi hai chân Liễu Minh vừa mới đồng thời chạm lên thông đạo màu đen thì đột nhiên dưới chân hắn có chấn động, tiếp đấy một cái quang trận màu đỏ thắm, đường kính hơn mười trượng thình lình hiện ra, nhoáng cái đã bao phủ cả Liễu Minh lẫn Kim Giáp Phù Binh vào bên trong đó.
“Không hay rồi.”
Nội tâm Liễu Minh khẽ run lên, hắn không cần suy nghĩ khẽ động hai chân, định tìm đường mà chạy thoát.
"Ầm" một tiếng.
Thân người hắn đập lên một bức tường chắn vô hình ở chỗ rìa quang trận rồi bị nó cứng rắn ngăn lại, khiến hắn không cách nào rời khỏi quang trận nửa phân.
Liễu Minh gầm nhẹ một tiếng, một tay đánh một trảo vào không trung, trường kiếm màu vàng liền từ trong tay lóe hiện ra, nhưng không chờ nó kịp hung hăng chém tới bức tường vô hình kia thì cảnh vật bốn phía đã mờ đi, thần trí Liễu Minh choáng váng một hồi, cuối cùng hắn và Kim Giáp Phù Binh đã bị truyền tống đến một nơi xa lạ, tối tăm đến độ đưa tay lên trước mặt cũng chẳng thể nhìn thấy ngón tay đâu.
Liễu Minh chỉ thấy trước mắt là một khoảng tối đen, dùng thị lực hiện tại của hắn, trong lúc nhất thời cũng không nhìn thấy bất cứ vật gì.
Mà tại nơi này, cảm ứng bằng thần thức hình như cũng bị chế trụ hoàn toàn.
Điều duy nhất khiến Liễu Minh thấy được an ủi đó là hiện tại hai chân hắn còn an ổn đứng vững được trên mặt đất.
Sau khi hít sâu một hơi, điều đầu tiên Liễu Minh định làm là kích phát hào quang trong không gian nhằm soi tỏ khắp bốn phía, nhưng đúng lúc đó, bỗng nhiên có một đợt chấn động nhẹ nhàng kì lạ từ trên người hắn khẽ quét qua.
Liễu Minh liền phát hiện pháp lực trong cơ thể thình lình có hơn phân nửa ngưng trệ mất linh, không cách nào vận dụng như ý nữa, nội tâm lập tức kinh hãi.
Không lẽ trong đại điện này là nơi tuyệt cảnh sao? Không có pháp lực, mất đi linh giác, vậy so với phàm nhân có khác gì đâu? Làm thế nào để đối mặt với mối nguy hiểm còn chưa biết đây?
Hung quang trong mắt lóe lên, Liễu Minh đột nhiên gầm lên một tiếng, một tầng khói đen liền hiện ra ở ngoài thân, đồng thời sau lưng có ảo ảnh bốn con giao, bốn con hổ hiện ra. Hắn muốn cưỡng ép vận hành Long Hổ Minh Ngục Công để giải khai cấm chế trong cơ thể.
"Ồ!"
Trong khoảng tối đen phía trước, đột nhiên có âm thanh vẻ hơi kinh ngạc truyền ra.
“Long Hổ Minh Ngục Công, thì ra ngươi là đệ tử Thái Thanh môn, thân thể tu luyện cũng không tệ. Không đúng, cốt cách, khí tức của ngươi... Đây là Minh Cốt Quyết!” Thanh âm trong trẻo êm tai từ trong bóng tối truyền ra, có điều là ở trong không gian im ắng trống rỗng này lại có thêm chút quỷ dị nữa.
Liễu Minh nghe thế, thân thể lập tức hơi đờ ra.
Hắn tu tập Minh Cốt Quyết là việc cực kỳ bí mật, hơn nữa sau khi tiến cấp Ngưng Dịch kỳ liền đổi sang Long Hổ Minh Ngục Công, khí tức Minh Cốt Quyết do đó đã sớm được che lấp đi.
Trước đây đến các vị chưởng tọa, trưởng lão Thái Thanh Môn... cũng đều không phát hiện ra điều dị thường, kẻ ẩn trong khoảng tối kia rút cuộc là người phương nào mà chỉ bằng một cái liếc mắt đã khám phá ra việc mình tu tập Minh Cốt Quyết?
Những suy nghĩ này chợt lóe lên trong lòng hắn, nhưng ngay sau đó hắn lại quăng chút qua một bên, bất kể thế nào thì trước tiên cứ bài trừ cấm chế trong cơ thể xong rồi hãy nói!
Liễu Minh lúc này không để ý đến âm thanh trong bóng tối nữa, tâm thần tập trung, khí tức trên người lại hừng hực, hòng tiếp tục vận hành Long Hổ Minh Ngục Công.
Đúng vào lúc này, hai bàn tay lạnh như băng bỗng nhiên vô thanh vô tức, từ trong bóng tối đưa ra ngoài rồi nhanh như chớp đè xuống bả vai Liễu Minh, tức thì một cỗ man lực khủng bố ầm ầm truyền tới.
Liễu Minh chỉ cảm thấy như có có một ngọn núi lớn đè lên trên người, sắc mặt trở nên đỏ tía như gan heo, cả người không cách nào nhúc nhích mảy may.
Ánh mắt Liễu Minh chớp đông, trong lòng hoảng sợ một hồi.
Dùng thân thể mạnh mẽ của hắn hiện tại mà lại chẳng hề chống cự nổi man lực khủng bố từ bàn tay lạnh như băng kia truyền ra.
Đúng lúc này, mấy tiếng vỗ tay bốp bốp nhẹ vang lên!
Không gian tối thui bỗng nhiên sáng tỏ, vầng sáng trắng từ trên đỉnh đầu chiếu xuống khiến Liễu Minh không khỏi hơi híp mắt lại một chút, cuối cùng hẵn cũng thấy rõ hết thảy bốn phía.
Một gian đại sảnh vuông vức rộng gần một mẫu xuất hiện trước mắt hắn.
Liễu Minh nhận ra mình đang đứng trong đại sảnh, trước mặt là một cái đài cao bằng bạch ngọc, trên đài bạch ngọc có để một cái ghế san hô màu đỏ thắm.
Trên ghế có một bé gái ngồi ngay ngắn, thoạt nhìn bé gái này chỉ khoảng năm, sáu tuổi là cùng, nó đang dùng đôi mắt sáng trong trẻo, từ trên cao nhìn xuống Liễu Minh ở dưới.
Bé gái vận trên người một áo thêu màu đỏ, gần nửa cánh tay như ngọc ngẫu để trần, lộ ra làn da lờ mờ mang theo tia sáng bóng màu bạc nhạt như kim loại.
*Ngọc ngẫu: ngọc ngó sen.
Bé gái này dĩ nhiên là một khôi lỗi mang hình dạng giống hệt con người, bờ môi nó khẽ nhếch, hiển nhiên lời nói trước đấy đúng là từ trong miệng nó mà ra rồi.
Liễu Minh lại gắng gượng quay đầu, giờ mới nhìn rõ kẻ đè tay lên bả vai mình là một nhân ngẫu khác, có màu vàng, cao hơn người bình thường, toàn thân nó tỏa ánh sáng vàng kim lập lòe, tuy hình thể nó không lớn nhưng đôi bàn tay chế trụ bả vai hắn thì giống như hai ngọn núi cực kỳ nặng nề, đè xuống làm hắn cơ bản không có cách nào nhúc nhích nửa phân.
*nhân ngẫu: tượng người, mô hình người, con rối hình người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.