Ma Thiên Ký

Chương 354: Hỗn chiến trong cốc (1)




Dịch giả: laka1047
Biên: nila32
Chỉ thấy đầu tay áo của hắn vừa rung lên không khí xung quanh liền chấn động, cuồng phong nổi lên.
Ảo ảnh một cái nắm đấm cực lớn màu xanh thẫm hiện ra trên đầu cự thú. Cùng lúc đó, từng cơn sóng địa chấn màu xanh da trời tỏa khắp bốn phương tám hướng. Những tiếng nổ “Ầm ầm” vang lên. Không gian nơi Quy Ngao Thú đang đứng hiện lên từng tầng gợn sóng. Những vòng sáng màu xanh này thôi động lẫn nhau điên cuồng tỏa ra khắp nơi, dường như mang theo một loại lực lượng quỷ dị nào đó. Mỗi lần bị gợn sóng màu lam cuốn qua, thân thể khổng lồ của Quy Ngao Thú lại run lên rồi chậm chạp hơn trước rất nhiều. Tựa như nó đang bị vây hãm trong bùn lầy vậy.
Lúc này nấm đấm cực lớn trong không trung mới chớp lên rồi trùng trùng điệp điệp đập vào thân hình khổng lồ của nó. Trong một tiếng vang thật lớn, thân thể của Quy Ngao Thú lóe lên rồi nện xuống mặt biển làm bọt nước bắn lên cao đến hơn mười trượng.
Một tiếng rên thảm thiết vang lên.
Quy Ngao Thú hóa thành một ánh đỏ từ trong nước biển bay lên không trung. Cặp mắt đỏ thẫm của nó nhìn chằm chặp vào thanh niên tỏ vẻ vô cùng giận dữ. Con thú này gầm nhẹ hai tiếng rồi quất cái đuôi về phía sau. Chiếc đuôi mang theo từng trận âm thanh xé mở không gian đánh về phía người thanh niên. Thân hình khổng lồ của nó đánh thẳng vào trông như một ngọn núi nhỏ xẹt qua giữa không trung.
Ý cười trong ánh mắt người thanh niên mặc áo trắng không hề giảm đi. Sau khi nghiền ngẫm một chút, hắn bình tĩnh nhấc cánh tay lên. Một ngón tay nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn chỉ tới con hải thú. Chỉ trong nháy mắt, ánh sáng xanh chói mắt bắn ra. Một ngón tay lớn hơn mười trượng hiện ra trên không, nháy lên một cái rồi đè xuống thân thể hải thú. Âm thanh “Bang bang” liên tiếp vang lên. Nơi ngón tay khổng lồ đi qua đều phát ra ánh sáng màu lam. Với một phương thức không thể tưởng tượng nổi, ngón tay không một tiếng động đã chạm vào thân thể cự thú. Trong tiếng nổ vang ầm ầm, thân hình khổng lồ của con thú lại một lần nữa rơi vào trong nước biển. Hơn nữa, lần này còn có thêm tiếng lân phiến vỡ vụn.
Khí tức của con cự thú từ trong nước biển toát ra dường như đã ảm đạm đi không ít. Nhiều chỗ trên thân thể cứng như sắt của nó lân phiến đã vỡ nát, mơ hồ thấy được những vết máu. Con thú này sống mấy ngàn năm đã sinh linh trí. Giờ đây nó đã biết được thực lực đối thủ hơn xa mình. Trước đó khi nó đuổi theo chỉ là đối phương thu liễm khí tức mà thôi. Lúc này ánh mắt Quy Ngao Thú nhìn về phía thanh niên đã mang theo vẻ kiêng kị sâu sắc. Miệng nó phát ra âm thanh “Ô ô” quái dị rồi bỗng nhiên quay đầu chạy trốn.
Thanh niên mặc áo bào trắng không hề động tay chân nhưng trên người hắn lại bộc phát ra một luồng khí tức kinh người phóng thẳng lên trời cao. Cùng lúc đó, một cái ảo ảnh cực lớn xuất hiện sau lưng hắn rồi lóe lên biến mất, phóng về phía quy thú.
Một tiếng “Phù phù” vang lên.
Trước ảo ảnh cực lớn kia, cự thú tỏ ra vô cùng run sợ. Nó không tự chủ được cơ thể liền quỳ xuống trước hư không. Mặc cho nó liều mạng lay động thân hình nhưng một loại uy áp từ trong huyết mạch khiến con hải thú này không thể nhúc nhích. Người thanh niên thấy vậy khẽ nhếch môi cười rồi rung tay áo một cái. Một tia sáng màu xanh lam chợt lóe lên.
Sau một khắc, trên thân hình khổng lồ của quy thú liền xuất hiện một vòng tròn màu xanh da trời. Vòng tròn càng lúc càng co rút lại, theo thời gian giống như chụp lên đầu Quy Ngao Thú. Quy Ngao Thú thấy vậy không dám cử động. Miệng nó như cũ phát ra âm thanh “Ô ô” quái dị. Ngay lúc vòng tròn kia rơi vào trên đầu cự thú đột nhiên ánh sáng lam ngưng tụ lại. Sau đó trên trán Quy Ngao Thú liền xuất hiện một cái ấn ký hình bông tuyết màu xanh da trời. Thanh niên thấy vậy mới gật đầu thỏa mãn. Hắn vung tay áo lên, Quy Ngao Thú liền hóa thành một dải sáng đỏ chui vào trong. Tùy thời, hắn quay đầu nhìn về một phía không xa bên bờ biển. Sau đó, hắn không thèm ngoảnh mặt lại lần nữa, thân hình phiêu động từ từ bay đi.
….
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Trong nháy mắt, ước định một tháng của bọn người Thanh Cầm và Hắc Diễm Cung đã sắp đến.
Tại một tòa lầu các bên trong Thiết Hỏa Cốc.
Liễu Minh đang khoanh chân ngồi trên giường. Hai mắt hắn hơi híp lại, cơ hồ hiện lên một nét vui mừng.
“Tính ra, hôm nay có lẽ sắp đến ngày rồi. Ta cũng nên chuẩn bị trước một phen mới có phần nắm chắc được.” Liễu Minh tự nói một câu như vậy rồi nhảy xuống đất. Năm ngón tay phải của hắn khẽ động, trong lòng bàn tay liền xuất hiện mấy cái trận kỳ màu xanh da trời tinh xảo. Sau khi ném về mọi góc của lầu các, miệng hắn liền lẩm bẩm niệm chú. Ngay lập tức một cái pháp trận ánh sáng màu lục mang hình người bao phủ tòa nhà lại.
Làm xong hết thảy những việc này, Liễu Minh mới thở dài một hơi.
Một tay hắn vừa lật ngay lập tức hiện ra một tấm phù lục nhỏ như lòng bàn tay tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Phù lục tỏa ra một vầng sáng ngũ sắc. Theo hào quang lưu chuyển chậm rãi, vần sáng cứ quay một vòng lại co rút rồi chớp động, giống như có sinh mệnh vậy. Tròng mắt Liễu Minh hơi co lại nhìn vào tấm phù lục. Tay hắn vừa dùng lực một chút, phù văn liền nổ bung ra. Ngay lập tức một luồng tinh thần lực mãnh liệt nương theo hào quang năm màu trên đỉnh đầu hắn mà xoay nhanh.

Vào một ngày, khi trời còn chưa sáng, lầu các trong sơn cốc vẫn còn bị bao phủ bởi một tầng sương mù nhàn nhạt. Từ xa nhìn lại, khung cảnh đẹp như một bức tranh thủy mặc do một vị họa sư tài ba vẽ nên. Đúng lúc này, bỗng nhiên một tiếng xé gió sắc bén truyền đến từ bên ngoài Thiết Hỏa Cốc. Âm thanh truyền tới cực nhanh, trong nháy mắt đã đến gần hơn trăm trượng. Sau đó liền có thể thấy hình ảnh một chiếc phi thuyền bao phủ bởi màn sáng màu trắng phóng đi giữa không trung Thiết Hỏa Cốc.
Đúng là đám người hải tộc Hồng Tam và Thánh Cơ Tiên Tử một đường nhanh chóng chạy đến đây.
Sau khi Hồng Tam không hề khách khí phá hỏng cấm chế cấm không của Thiết Hỏa Cốc, phi thuyền liền bay thẳng vào bên trong. Thời điểm này những tên Thiết Huyết Vệ Sĩ của Hắc Diễm Cung lại giống như không thấy vẫn tuần tra bình thường. Bọn chúng không hẹn mà cùng tránh những nơi phi thuyền đi qua. Với vẻ mặt nghiêm trọng, Hồng Tam lẳng lặng đứng trước phi thuyền, tỏa thần thức không ngừng tìm kiếm xung quanh.
“Cuối cùng cũng đến.” Đôi mắt đẹp của Thánh Cơ Tiên Tử nhìn qua những dãy kiến trúc chằng chịt phía dưới. Một tay nàng vừa lật liền hiện ra một cái kim sắc pháp bàn.
Cánh tay mảnh khảnh của nàng đánh ra một đạo pháp quyết. Một ngón tay chỉ vào pháp bàn. Chỉ thấy phù văn lóng lánh nhảy múa phía trên sau đó một mũi tên vàng rực ngưng tụ ra rồi chỉ về một phía xa xa trong cốc.
“Tam thúc, đám người Lệ trưởng lão hẳn là ở chỗ này. Chúng ta mau tới thôi.” Thánh Cơ Tiên Tử thấy vậy liền vui vẻ nói với Hồng Tam.
Hồng Tam gật đầu nhẹ. Thánh Cơ Tiên Tử liền khống chế phi thuyền bay về vị trí kia.

Trong một gian nhà đá rộng rãi dưới mặt đất Thiết Hỏa Cốc, ba người đeo mặt nạ bận áo đen đang khoanh chân ngồi.
“Viện binh của Hải tộc hình như đã vào trong cốc rồi. Khoảng cách đến thời gian ước hẹn một tháng cũng chỉ còn nửa ngày.” Một người mặc áo đen bỗng mở miệng nói.
“Bọn người Thanh Cầm hiển nhiên không để cho họ gặp nhau, chắc chắn đã sớm động thủ. Chúng ta có nên ra tay ngăn cản hay không?” Một tên áo đen khác nghe vậy chậm rãi nói.
“Đã đến nước này chúng ta còn ra tay cái gì nữa. Tốt nhất vẫn nên yên lặng theo dõi.” Gã mặc áo đen ngồi chính giữa sau khi trầm ngâm một lát liền khoát tay nói với hai người còn lại.
Hai người kia nghe vậy liền liếc nhìn nhau rồi yên lặng gật đầu.
Gian nhà đá một lần nữa trở về với sự yên tĩnh vốn có.

Sau thời gian một uống một chén trà, đám người hải tộc Hồng Tam và Thánh Cơ Tiên Tử đã đáp xuống căn phòng mà Già Lam chờ đợi khi trước. Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên một đạo ánh sáng xanh từ bên trong phòng bắn ra. Một tiếng “Oanh” vang lên. Một tên đại hán đầu trọc mặc áo bào xanh đã xuất hiện ngăn trước bọn người Hồng Tam. Ngay khi tên đại hán đầu trọc xuất hiện, một tia sáng màu đỏ thẫm cũng từ căn phòng của Già Lam bay ra, xoay một cái giữa không trung rồi biến thành một phu nhân xinh đẹp đứng ở bên cạnh đại hán. Hồng Tam và Thánh Cơ Tiên Tử đã sớm đoán được hai người này sẽ xuất hiện nên không hề cảm thấy bất ngờ.
“Thanh Cầm, Xích Lý. Hai vị rốt cuộc cũng chịu xuất hiện rồi. Vốn vãn bối còn muốn đến tận nơi để bái phỏng nhưng bây giờ xem ra không cần thiết nữa.” Thánh Cơ Tiên Tử cười duyên mà nói nhưng trong ánh mắt lạnh lẽo lại không có lấy một nét vui vẻ.
“Hừ, thì ra là đám tặc tử Hải tộc! Bổn đại gia đây đã sớm không thể chờ đợi ở cái Thiết Hỏa Cốc chết tiệt này nữa rồi. Rất tốt, hiện giờ các ngươi đã đến đủ, vậy hãy giải quyết luôn đi.” Thanh Cầm hừ lạnh một tiếng, cũng không nói nhảm thêm. Dưới một tiếng hét lớn, pháp quyết trong tay hắn liền đánh ra. Ngay lập tức, con cự thú màu xanh đầu cá thân chim kia lại hiện ra một lần nữa.
Con cự thú này vừa đông đậy một chút, không gian xung quanh đã trở nên vặn vẹo. Lúc này Thanh Cầm hóa thành bản thể cự thú còn lớn hơn vài ba phần so với làn chiến đấu cùng Lệ Côn. Những ngày này, gã mọi lúc luôn nhìn thấy đám người Già Lam nhưng lại không thể ra tay. hôm nay tự nhiên muốn nhân cơ hội này để phát tiết tâm tình một phen.
“Hừ, một tên tán yêu cũng dám ngông cuồng trước mặt lão phu. Hôm nay Hồng mỗ sẽ cho ngươi biết hậu quả của việc đắc tội với tộc nhân của ta.” Hồng Tam hừ lạnh.
Sau khi tay áo rung lên, một đoàn hào quang màu đỏ thẫm nhanh chóng phóng ra sau đó “Ầm ầm” ngưng tụ trên đỉnh đầu lão rồi hóa thành một bàn tay cực lớn. Bàn tay lớn chừng hơn hai mươi trượng, phía trên giăng đầy những sợi tơ kim sắc tổ hợp thành một đại trận cực kỳ phức tạp, hiển nhiên là có thêm vài công năng đặc thù.
Sau đó trong tiếng nổ “Rầm rầm”, hai Hóa Tinh cường giả Hồng Tam và Thanh Cầm đại chiến đấu ở cùng một chỗ.

Một phía khác, Xích Lý cũng không vội ra tay mà cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào Thánh Cơ Tiên Tử, ngữ khí hơi nghiền ngẫm nói:
“Nhìn ngươi chỉ là một tên tiểu bối Ngưng Dịch Kỳ mà thôi. Nếu ngươi đầu hàng, bổn phu nhân có thể để ngươi bớt một chút đau đớn mà ra đi sảng khoái. Ngược lại nếu ngươi chọc giận bổn phu nhân thì không đơn giản chỉ là mất mạng thôi đâu.”
Vừa xuất hiện, vị phu nhân này đã dùng tinh thần lực khổng lồ cảm giác được tu vi của Thánh Cơ Tiên Tử cùng với một đám Ngưng Dịch hậu kỳ của Hải tộc sau lưng. Dựa vào thực lực Hóa Tinh Sơ Kỳ của nàng hiển nhiên có thể giải quyết bọn họ một cách nhẹ nhàng.
“Các hạ mặc dù thực lực kinh người nhưng nếu như vãn bối đã dám đến nơi này tự nhiên cũng đã chuẩn bị sẵn.” Sau khi cảm nhận được linh áp khủng bố từ trên người thiếu phụ, Thánh Cơ Tiên Tử vẫn không đổi sắc mặt nói ra, một tay nàng cũng theo đó vung về phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.