Ma Thiên Ký

Chương 341: Trấn Hồn tỏa và Tịch Thủy thuẫn




Dịch giả: laka1047
Biên: nila32
Số người ít ỏi có mặt ở hội đấu giá như lúc này lại không khiến Liễu Minh cảm thấy kì quái.
Dù sao chỉ cần một trong hai yêu cầu có tu vi Ngưng Dịch hậu kỳ trở lên hoặc có thương gia trong cốc bảo đảm đã trực tiếp sàng lọc phần lớn những người chỉ muốn vào xem hoặc là đến tham gia náo nhiệt từ bên ngoài. Mà trong số những người ở đây, chỉ sợ không ít đều là đồng bạn hoặc là người cùng phụ thuộc một thế lực. Số người chân chính ra tay đấu giá linh khí có lẽ không tới một trăm.
Ngay cả như vậy, trong động quật này đã có chừng mười người có thể làm cho Liễu Minh không cách nào nhìn ra tu vi cảnh giới, về phần có thể đơn giản chỉ bằng khí tức phát ra đã khiến hắn cảm thấy bất an thì cũng có hơn bảy tám người.
“Xem ra nơi đây đúng thật là ngọa hổ tàng long. Chính mình lẻ loi muốn tham gia phải cẩn thận hơn nữa!” Liễu Minh gượng cười suy nghĩ trong lòng.
“Hoan nghênh các vị đến tham gia đại hội đấu giá của chúng ta. Quy củ ta cũng không nói nhiều nữa, tin tưởng chư vị ở đây đều biết rõ, người ra giá cao lấy được linh khí, nếu như linh thạch không đủ thì có thể dùng các loại bảo vật tài liệu để thay thế.”
Thì ra chính là Viêm Quyết tự mình chủ trì đấu giá lần này!
Ở phía sau bệ đá đặt sẵn ba chiếc ghế đen. Trên mỗi chiếc ghế đều có một người mặc đồ đen, mang mặt nạ màu đen hình khuôn mặt tươi cười. Bọn họ không hề nhúc nhích nhưng khí tức trên người lại sâu không lường được. Đây chính là ba đại cường giả Hóa Tinh kỳ của Hắc Diễm Cung tọa trấn lần đấu giá này. Mà Viêm Quyết vừa dứt lời liền dừng lại một chút, quét mắt nhìn qua mọi người trong hội trường sau đó mới nói tiếp:
“Nếu như tất cả mọi người đều không có gì thắc mắc, vậy liền bắt đầu đi.”
Chỉ thấy hắn phất một cái, trong tay liền xuất hiện một chiếc hộp ngọc dài. Hộp ngọc vừa mở ra đã để lộ một thanh phi kiếm dài vài thước đang nằm tĩnh lặng bên trong.
“Món vật phẩm đấu giá đầu tiên, linh khí thượng phẩm Ngưng Huyết Phi Kiếm, có hiệu quả hấp huyết tổn nguyên, ẩn chứa hai mươi sáu trọng cấm chế. Giá quy định hai mươi vạn linh thạch, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một vạn linh thạch.” Viêm Quyết mặt không cảm xúc nhàn nhạt nói.
Lời vừa nói ra khiến cho cả hiện trường xôn xao hẳn lên.
Phải biết rằng linh khí phi kiếm là loại linh khí công kích yêu cầu tài liệu hà khắc nhất. Mà kiếm tu cũng là tồn tại rất có tiếng tăm trong những tồn tại cùng cấp, càng chưa nói phi kiếm hai mươi sáu trọng cấm chế đã mười phần tiếp cận với linh khí cực phẩm rồi. Tuy rằng giá hai mươi vạn linh thạch khá xa xỉ, nhưng đối với một thanh phi kiếm như vậy, giá trị sử dụng đã sớm vượt xa giá cả thông thường. Nhìn thấy món bảo vật đầu tiên không phải là Trấn Hồn Tỏa, Liễu Minh hơi có chút thất vọng, lúc này ngồi tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần.
“Hai mươi vạn!”
“Hai mươi hai vạn!”
“Hai mươi lăm vạn!”

Quả nhiên phi kiếm thượng phẩm này một khi xuất hiện liền khiến cho mọi người trong hội trường liên tục nâng giá.
Trải qua một phen tranh đấu kịch liệt, thanh phi kiếm này bị một nữ tử đội mũ rộng vành dùng cái giá ba mươi mốt vạn linh thạch đoạt được.
Không ngoài dự tính của Liễu Minh, hai món vật phẩm đấu giá sau đó cũng không phải Trấn Hồn Tỏa mà là một cái đỉnh nhỏ màu lam và một chiếc giáp da màu xanh biếc. Cả hai đều là linh khí thượng phẩm hai mươi sáu hai mươi bảy trọng cấm chế, lần lượt được bán ra với cái giá trên trời là ba mươi lăm vạn và ba mươi bốn vạn linh thạch.
Giá cao như vậy là vì một cái có nhiều loại tác dụng vây khốn địch cùng với công dụng làm suy yếu đặc thù, cái kia thuộc loại linh phí phòng ngự vô cùng hiếm có ngoài ra thậm chí còn nhiều hơn một trọng so với linh khí phi kiếm. Điều này làm cho Liễu Minh trong lòng có một chút kinh ngạc. Phải biết rằng giá một món linh khí cực phẩm bình thường cũng chỉ hơn một trăm vạn linh thạch mà thôi. Những món linh khí thượng phẩm này bị tranh đoạt kịch liệt như vậy, lại còn bán ra được giá cao, xem ra tên tuổi tông sư luyện khí Viêm Quyết thật đúng là danh bất hư truyền.
“Món vật phẩm đấu giá thứ tư, linh khí trung phẩm Trấn Hồn Tỏa, ẩn chứa mười tám trọng cấm chế.”
Ngay lúc này, Viêm Quyết khẽ đảo tay lấy ra một cái hộp gỗ hình vuông.
Chỉ thấy một tay hắn vừa vỗ, nắp hộp liền mở ra, lộ ra bên trong một chiếc khóa có tầng tầng linh văn màu bạc được khắc bên trên. Chiếc khóa thoạt nhìn chỉ lớn chừng vài tấc nhưng lại tinh xảo dị thường, cũng mơ hồ tản mát ra một loại khí tức âm hàn khó nói.
“Trần Hồn Tỏa, tuy nói là linh khí trung phẩm, nhưng đã được lão phu sử dụng Uế Ngân nghìn năm, Huyết Khôi Mộc thượng phẩm, cũng tiêu phí bảy bảy bốn mươi chín ngày mới tỉ mỉ luyện chế thành công, ở trong ẩn chứa mười tám trọng cấm chế, chỉ cách linh khí thượng phẩm chỉ có một trọng mà thôi. Có lẽ không ít đạo hữu thấy kì quái, vì sao lão phu lại đấu giá món bảo vật này ở sau ba món thượng phẩm linh khí. Nguyên nhân chỉ có một, chính là giá trị vật này còn cao hơn ba món linh khí kia.” Viêm Quyết nâng chiếc khóa nhỏ màu bạc trong tay, chậm rãi nói.
Lời vừa nói ra, tự nhiên khiến cho hiện trường trở nên vô cùng ồn ào. Nhưng trong lúc nhất thời cũng không có ai mở miệng hỏi, tất cả mọi người đều biết vị luyện khí tông sư này nhất định sẽ giải thích nguyên nhân trong đó.
“Thời điểm ban đầu ta luyện chế linh khí này, vốn ý định chỉ là luyện chế một món linh khí ngăn cản bí thuật tinh thần bình thường. Ai ngờ trong quá trình luyện chế, dưới cơ duyên xảo hợp lại xảy ra một ít dị biến không ngờ đến. Kết quả tuy rằng phẩm giai của linh khí này thấp hơn so với dự kiến ban đầu rất nhiều, ở phương diện ngăn cản bí thuật tinh thần cũng không được như ý muốn, nhưng lại nhiều thêm hai loại công hiệu mới, một là có thể ngăn cản tà linh đoạt xá, hai là có thể gia tăng biên độ tinh thần lực của bản thân ở một mức độ nhất định. Tác dụng phía trước có thể bỏ qua, nghĩ lại cũng không có bao nhiêu người cần đến, nhưng tác dụng phía sau nếu rơi vào trong tay một đạo hữu có tinh thần lực cường đại thì sẽ tạo thành diệu dụng vô tận. Điều mấu chốt là, chính tại hạ cũng không có khả năng luyện chế ra một món Trấn Hồn Tỏa như thế này lần thứ hai, cho nên mới xếp nó phía sau ba món linh khí thượng phẩm.” Viêm Quyết nói đến đây cố ý dừng lại một chút, quan sát phản ứng của mọi người.
Quả nhiên, ngay sau khi hắn vừa nói ra mấy chữ gia tăng biên độ tinh thần lực, trong động quật lập tức nổi lên một hồi bàn tán xì xào. Không ít người hai mắt sáng rỡ, đồng thời biểu hiện trên mặt cũng lộ ra không hề che dấu. Phải biết rằng, linh khí có thể ngăn cản bí thuật tinh thần lực vốn dĩ không có nhiều. Mà linh khí có thể tăng trưởng biên độ tinh thần lực của bản thân, dĩ nhiên lại càng thêm hi hữu. Giờ đây Trấn Hồn Tỏa lại đồng thời có được cả hai công hiệu này, thật sự hơi có chút kinh thế hãi tục, dù sao đây chẳng qua chỉ là một món linh khí trung phẩm mà thôi.
Viêm Quyết thấy vậy càng lộ ra biểu hiện hài lòng bèn trầm giọng tuyên bố:
“Về phần hiệu quả tăng trưởng biên độ của linh khí này như thế nào, tại hạ cũng không thể nói rõ, chỉ có thể nói tuyệt đối sẽ không làm cho chư vị thất vọng. Tốt rồi, linh khí này giá quy định ba mươi vạn linh thạch, mỗi một lần tăng giá không thể ít hơn hai vạn linh thạch, hiện giờ bắt đầu đấu giá.”
“Bốn mươi vạn linh thạch.”
Gần như lập tức, đã có người trực tiếp tăng thêm mười vạn linh thạch. Ra giá cao như thế, ngoại trừ làm cho không ít người cả kinh trong lòng, lại càng làm cho một số người vốn định hét giá, lúc này đành phải nuốt ngược trở về. Sau một lúc lâu, mới có một người khác hừ lạnh một tiếng rồi trực tiếp hô lên
“Năm mươi vạn.”
Giá này vừa ra, ngay lập tức làm cho cả động quật trở nên yên tĩnh, trong nhất thời cũng không có ai ra giá thêm nữa. Dù sao nếu ở bên ngoài hội đấu giá, giá cả một món linh khí cực phẩm cũng chỉ hơn một trăm vạn linh thạch. Người ra giá này, dĩ nhiên là Liễu Minh vốn vẫn một mực nhắm mắt dưỡng thần. Lúc này hắn đã mở mắt, âm thanh phát ra hơi khàn khàn, khác hẳn với giọng nói trước kia. Có ba kẻ mang áo bào màu vàng nghe được Liễu Minh báo giá, tự nhiên cảm thấy ngoài ý muốn. Sau khi ba người liếc nhìn nhau, tên có dáng người khôi ngô đứng giữa lúc này phát ra âm thanh lạnh như băng
“Sáu mươi vạn.”
“Sáu mươi lăm vạn linh thạch.”
Liễu Minh không có một chút đắn đo tăng thêm năm vạn linh thạch. Giá cao như thế, mặc dù hai người kia tự nhận bản thân có chút tài lực cũng không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
“Tốt, rất tốt. Xem ra vị đạo hữu này phải có cho bằng được bảo vật Trấn Hồn Tỏa. Nếu vậy, cũng nên để lại cho đạo hữu. Hy vọng các hạ có thể giữ gìn vật ấy cho tốt.” Người mặc áo bào màu vàng ở chính giữa lạnh lùng nói ra vài câu sau đó rút cuộc bỏ đi ý định đấu giá.
Nhưng sự uy hiếp trong lời nói của gã lại lộ ra không hề che giấu. Liễu Minh tự nhiên không thèm để ý đến điều này chút nào. Chỉ cần đợi đến sau khi đại hội đấu giá kết thúc, hắn sẽ mang theo đầy đủ linh thạch và tài liệu đi tìm Viêm Quyết để có thể lấy được món linh khí này.
“Đoán chừng chư vị đạo hữu ở phía dưới lúc này chờ đã lâu. Tiếp theo, chính là vật phẩm áp trục của đại hội đấu giá lần này, là vật lão phu có chút đắc ý tạo ra trong những năm gần đây, cũng hao tổn mấy năm tâm huyết của lão phu trong đó, linh khí cực phẩm Tịch Thủy thuẫn, ẩn chứa ba mươi mốt trọng cấm chế.”
Lời vừa nói ra, toàn bộ động quật đều lâm vào một loại không khí quỉ dị cực kỳ yên tĩnh. Ánh mắt của tất cả mọi người đều “Xoát” một cái nhìn chằm chằm vào Viêm Quyết ở trên đài cao, phần lớn lộ ra thần sắc khiếp sợ. Viêm Quyết thấy thế cũng không vội lấy ra vật phẩm đấu giá, mà ánh mắt lại quét xuống mọi người ở phía dưới lần nữa, sau đó mới cười cười có chút thần bí. Chỉ thấy một khắc sau, y mới đánh một trảo vào hư không, giữa năm ngón tay liền xuất hiện một cái hộp ngọc xanh biếc.
Viêm Quyết ném hộp ngọc về phía trước, một tay áo rung lên, lúc này nắp hộp im lặng tự động mở ra. Hắn cẩn thận từng li từng tí lấy ra một vật thể tròn tròn dẹt dẹt, hai mắt tỏa sáng nhìn về phía mọi người.
Chỉ thấy một cái thuẫn nhỏ tỏa ra kim quang sáng chói, bất thình lình đập vào trong mắt mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.