Ma Thiên Ký

Chương 311: Đại Phong Điểu cùng Huyết Hổ




Dịch giả: luv
Biên: nila32
“Phanh” một tiếng!
Cánh tay Liễu Minh trở nên mơ hồ, vung một quyền về phía hư không phóng ra quyền ảnh màu đen đánh nát tảng đá bên cạnh. Hư không vốn tĩnh lặng, hiện lên một trận chấn động!
Một con Tích Dịch Yêu thú hiện ra giữa không trung, bị man lực của quyền ảnh đánh tới không tự chủ nhảy về phía sau, rơi xuống bãi đất trống chính giữa hai người, liền kêu “tê tê” một tiếng ánh mắt dữ tợn nhìn về phía Liễu Minh, há miệng phun cái lưỡi đen xì ra. Hàn Lê thấy yêu thú trước mắt, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, vừa rồi nếu Liễu Minh không đánh ra một chưởng, thì dù có thể bảo trụ cái mạng nhỏ, nhưng cũng không tránh khỏi bị trọng thương khó dậy nổi. Điều này làm cho hắn vốn vô cùng tự phụ, sau khi kinh hãi, liền thẹn quá hóa giận.
"Đi chết đi"
Vừa dứt lời, hắn liền vung tay áo, một cái đoản xích lóe lên, hung hăng bổ tới hư không phía trước. “Phốc” một tiếng, một luồng gió trắng xóa mang khí tức rét lạnh bay ra, rít gào hướng về phía Tích Dịch yêu thú. Yêu thú thấy vậy, đột nhiên nhảy lên, toàn thân có một hồi hào quang lưu chuyển, lập tức biến mất vào trong hư không. Ngay lập tức tiếng xé gió vang lên, hai đạo kình phong vô hình không chút dấu hiệu quét về phía Hàn Lê.
Hai tiếng “leng keng” vang lên!
Hai bên thiếu niên lóe lên bạch quang, hiện ra hai cái băng thuẫn óng ánh, hai đạo kình phong quét vào để lại một lỗ thật sâu nhưng không thể xuyên qua. Dù vậy công kích này cũng làm đồng tử Hàn Lê co lại, đột nhiên hai cái băng thuẫn chợt vỡ vụn, một đoàn hàn quang cuốn lên, một cái lưỡi dài vài thước phủ một lớp băng lạnh trồi lên. Hàn Lê chưa kịp phản ứng, một đạo kiếm quang màu vàng lóe lên bay qua đầu hắn,
Một âm thanh thảm thiết quái dị vang lên!
Một mảng máu tươi tóe lên trong không trung rơi xuống, nếu không phải gã kịp dùng cương khí ngăn cản thì đã toàn thân ngập trong máu tươi rồi. Lúc này hai mảnh thi thể Tính Dịch Yêu mới hiện ra gần đó. Xa xa Liễu Minh mới từ từ thu hồi kim sắc đoản kiếm. Đầu yêu thú tinh thông ẩn hình thuật, cuối cùng lại bị Liễu Minh một kiếm chém giết. Liễu Minh tự nhiên hiểu rõ nguyên do. Tinh thần lực của hắn vốn cường đại vượt qua tu sĩ cùng giai khi quét xuống, đầu yêu thú kia căn bản trần trụi bại lộ trước mắt hắn
“Coi như ta thiếu nợ ngươi một lần, có cơ hội ta sẽ cứu ngươi.” Hàn Lê nhìn nhìn thi thể trên mặt đất, lại quan sát Liễu Minh, nói một câu, liền xoay người đi về phía pháp trân.
Liễu Minh nghe vậy, mỉm cười rồi điềm tĩnh đi theo. Thời điểm hắn đi qua hai mảnh hài cốt yêu thú, liền giơ tay phóng ra hoàng sắc phù lục, lập tức xuất hiện hào quang quét qua mặt đất. Liễu Minh liền vẫy tay đem phù lục thu lại khiến mặt đất lần nữa trở nên trống rỗng. Lát sau, thân ảnh hai người liền xuất hiện bên trong màn sáng của pháp trận, sau một tiếng “Vù vù”,liền mơ hồ biến mất.
Xuất hiện một thân ảnh lẻ loi chậm rãi phi hành. Chủ nhân thân ảnh là một người trẻ tuổi, quanh người có một vài khối trận bàn màu sắt bất đồng bay múa, thỉnh thoảng dừng lại bấm niệm pháp quyết suy tính gì đó. Đây chính là Đơn Cam vừa tiến vào bí cảnh thông qua cửa Trấn Yêu tháp.
Lúc bay qua một đỉnh núi bỗng nhiên phía dưới xuất hiện hai tiếng gáy truyền ra, hai bóng dáng mờ mịt từ dưới giương nanh múa vuốt đánh tới. Chính là hai con Hầu Tử quái dị. 'Đơn Cam' thấy vậy không thèm tránh né, chỉ cúi đầu nhàn nhạt nhìn qua, miệng phun ra mấy cái chú ngữ kỳ dị.
Tình cảnh kinh người xuất hiên.
Hai đầu hầu tử quái dị đang xông vào, bắt gặp cái liếc mắt của thiếu niên, thân hình bỗng nhiên ngưng trệ bộ long nổi lên một tầng hào quang xám trắng quỷ dị, liền biến thành hai cái tượng đá lơ lửng trong không trung. Lúc này, Đơn Cam lại ho nhẹ một tiếng, lấy khóe tay lau miệng, trên lòng bàn tay hiện lên một vết máu nhè nhẹ.
“Thân thể này thật yếu ớt! Chỉ đơn giản sử dụng mắt thi triển ma công lại thiếu chút nữa khiến ta bị cắn trả. Mà thân thể này vốn dĩ đã tận lực bồi dưỡng nhiều năm, nếu đổi lại nếu là thân thể không có khả năng giao tiếp với Ma Công, chỉ sợ lập tức bạo thể mà chết. Bất quá nếu như sử dụng đến thủ đoạn cuối cùng, chuyến đi này tự nhiên là được ăn cả ngã về không rồi. Căn cứ vào nhiều năm suy tính chỗ phong ấn vật kia, có khả năng rất lớn nằm ở gần đây” 'Đơn Cam' lẩm bẩm một mình tiếp đó vung cao tay áo.
Hô to một tiếng.
Một cỗ cuồng phong quét xuống, hai tòa tượng đá rung lên rơi xuống dưới, sau hai tiếng “Đùng” “Đùng”, liền vỡ vụn thành nhiều mảnh. Liền đó, thân ảnh thanh niên đã dần dần đi xa.
Tại tầng thứ năm của Trấn Yêu Tháp, Liễu Minh cùng Hàn Lê đứng cạnh một cây đại thụ, cùng nhìn về phía đầm lầy bao phủ bởi dày đặc sương mù nóng bỏng. Thần sắc hai người đều trở nên ngưng trọng.
“Hàn đạo hữu, ngươi khẳng định đây là nơi trú ngụ của đầu Huyết Hổ kia?” Liễu Minh mở miệng hỏi.
“Ta chỉ có thể nói, lần đầu Kim sư huynh bắt gặp Huyết Hổ chính tại nơi đây. Tầng này cũng còn mười mấy đầu Ngưng Dịch trung kỳ Yêu thú như vậy, một khi chúng đã chọn hang ổ thì khó lòng thay đổi.” Hàn Lê nhướng mày trả lời.
Sau khi được Liễu Minh cứu một lần, thiếu niên cuối cùng cũng không tỏ ra lạnh lùng như trước nữa.
“Nếu như vậy chúng ta liền…” Liễu Minh cười nhẹ đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên âm thanh quái dị từ bên ngoài đầm lầy truyền tới, cuồng phong gào thét, một đầu thanh sắc đại điểu mơ hồ xuất hiện, bay tới.
“Hình như là một đầu Đại Phong Điểu! không phải nói thi triển pháp quyết phi độn trong tháp sẽ bị áp chế ư, tại sao nó không bị hạn chế.” Liễu Minh thấy vậy có chút kinh ngạc.
“Liễu huynh không biết. Đầu Đại Phong Điểu này đang bay lượn nhờ sức chính đôi cánh của mình, không hề gia trì thêm phi độn chi thuật, cho nên mới không gặp trở ngại. Nếu không với năng lực của nó sao chỉ có tốc độ như vậy.” Hàn Lê đánh giá đại điểu vài lần nói ra.
“Thì ra là thế, nhưng nó cũng là một đầu trung kỳ Yêu Cầm hàng thật giá thật, tại sao lại chạy đến đây.” Liễu Minh có chút bực dọc nói.
Lúc này, Hàn Lê cũng không có trả lời gì, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc. Tuy rằng nhiều thêm một đầu trung kỳ Yêu Thú, nhưng hai người đều có năng lực vượt cấp giết địch, nên cũng không có chút bối rối nào. Trong chốc lát, Thanh sắc đại điểu đã bay đến phía trên đầm lầy, Liễu Minh rút cục cũng nhìn rõ được hình dáng của nó. Con chim này to cỡ một con ngựa trưởng thành, lông vũ toàn thân xanh lè, cổ có một vòng lông dài màu tím, được từng trận Thanh Phong bao bọc, thoạt nhìn có vài phần thần tuấn.
“Phốc” một tiếng!
Sau khi xoay quanh không trung mấy cái, Thanh sắc đại điểu liền như cuồng phong bạo vũ lao thẳng vào sương mù. Sau một khắc, trong đầm lầy truyền ra từng tiếng hổ gầm cùng tiếng gáy hỗn loạn, kèm đó từng tiếng nổ lớn vang lên. Hiển nhiên là do hai đầu yêu thú trong đầm lầy xuất thủ với nhau mà ra. Hai người Liễu Minh thấy vậy, tự nhiên là rất vui vẻ. Tầm sau một bữa cơm, truyền ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc, sương mù tại trung tâm đầm lầy bỗng nhiên tách ra, Đại Phong điểu tả tơi bay lên, toàn thân toe toét máu, nháy mắt bay ra khỏi đầm lầy, cắm đầu chạy về phía xa. Lúc này, tiếng gầm thét mới dừng lại.
“Đi, hiện tại chính là thời cơ tốt đối phó Huyết Hổ!” Liễu Minh đợi thanh điểu bay đi, liền từ trên cây nhảy xuống không do dự nói ra.
Hàn Lê cũng không có ý kiến khác. Hai người liền tiến về phía sương mù. Không gian trở nên mờ ảo, mảnh đầm lầy lúc này cực kỳ ẩm ướt, trên mặt đất thỉnh thoảng xuất hiện những vũng nước đọng lớn nhỏ. Nhưng đầm lầy này cũng không tính là lớn, sau khi đi hơn nghìn trượng hai người liền tiếp cận trung tâm của nó. Liễu Minh không nói hai lời vẫy tay với Hàn Lê,rồi lấy ra một tấm phù lục màu trắng bóp nát. Sau một tiếng vang nhỏ, Phù lục hóa thành một luồng hào quang màu xám cuốn đi. Thân hình Liễu Minh liền trở nên mơ hồ, cuối cùng biến thành một đạo bóng dáng nhàn nhạt, khí tức trên người cũng lập tức trở nên như có như không. Hàn Lê cũng gật đầu, liền bấm niệm pháp quyết,quanh thân lóe lên hào quang, rồi thân ảnh gã cũng từ từ tan biến vào hư không.
Liễu Minh thân hình khẽ động, liền vô thanh vô tức đi về phía trước. Lúc này, hắn đi được hơn trăm trượng, bỗng nhiên lóe lên núp sau một cây đại thụ. Mà cách đại thụ hơn ba mươi trượng bên trong lớp bùn đen xì, là một đầu huyết hổ dài hơn mười trượng, đang nằm gục xuống. Đầu huyết hổ thoạt nhìn không có gì dị thường, nhưng nhìn kỹ lại từ khóe mắt nó chảy ra từng dòng máu ti ti, đồng thời một chân trước bị rụt lại khác thường, trên người phát ra khí tức cực kỳ uể oải.
“Liễu huynh, xem ra vận khí ngươi không tệ. Con hổ này đã chính xác đã bị trọng thương” Bên tai Liễu Minh vang lên âm thanh của Hàn Lê.
Với Tinh Thần lực cường đại của Liễu Minh, đương nhiên biết Hàn Lê ở ngay sau mình, lúc này cũng truyền âm trở lại:
“Đúng vậy, đây là một cơ hội tốt. Phiền đạo hữu thi pháp kiềm chế nó trong chốc lát, ta sẽ cố gắng một kích hạ sát nó. Nếu không để cho Yêu Thú bậc này dãy chết phản kích, thực sự nguy hiểm.”
“Ngươi chắc chắn?” Hàn Lê nghe vậy cả kinh, nghi hoặc hỏi.
“Hắc hắc, Liễu mỗ chỉ có thể vận toàn lực thử một lần rồi.” Liễu Minh liền cười hắc hắc trả lời.
“Tốt, nếu như Liễu huynh nói vậy, ta sẽ hết sức hỗ trợ.” Sau một hồi trầm ngâm, Hàn Lê liền dứt khoát trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.