Ma Thiên Ký

Chương 306: Phi Tuyết thuật




Dịch giả: nila32
Sau một thoáng kinh ngạc trước dị biến trên người thanh niên đối diện, sắc mặt Liễu Minh lại lần nữa khôi phục vẻ lạnh nhạt như trước.
Quan Chỉ Ương thấy vậy, trong nội tâm "Đằng" một tiếng, lửa giận trong lòng tăng cao.
Bỗng nhiên thanh niên này tiến lên phía trước, cánh tay khẽ động, cách xa vài chục trượng đánh ra một quyền.
Hư không vang lên âm thanh đùng đùng vang dội!
Liễu Minh chỉ cảm thấy không gian trước mặt chấn động mạnh mẽ, tiếp đó một đạo quyền ảnh đã thình lình hiện ra cạnh bên mang theo khí tức và lực lượng vô cùng kinh người.
"Phanh" một tiếng.
Liễu Minh chỉ run tay áo lên, chỉ thấy một bàn tay trắng nõn hiện ra, một tay lập tức bắt lấy quyền ảnh đánh tới, năm ngón tay vừa dùng lực, quyền ảnh kia lập tức bị bóp nát tại chỗ.
Cỗ sức lực vô hình kia truyền vào người của Liễu Minh liền phát ra âm thanh như gỗ khô gãy vụn chứ không thể tạo thành phản ứng nào khác. Hiển nhiên chút lực lượng này không hề tạo thành chút ảnh hưởng nào đến giáp da trên người hắn. Cho dù là Quan Chỉ Ương đối diện hay là người bên ngoài nhìn thấy như vậy, toàn bộ ngây người tại chỗ.
"Không có khả năng! Làm sao ngươi có thể tiếp được công kích của ta một cách dễ dàng như vậy?"
Quan Chỉ Ương cuối cùng phục hồi tinh thần lại, kinh sợ sau đó tức giận quát lớn một tiếng, bỗng nhiên hai cánh tay của hắn mơ hồ, vô số quyền ảnh hiển hiện ra trước người của hắn, nhưng sau khi vung lên thì vô thanh vô tức không thấy gì nữa. Đúng lúc này, đột nhiên trong hư không vang lên âm thanh chói tai. Quyền ảnh màu đen rậm rạp chằng chịt, phía sau tiếp trước tại hiện ra đâm thẳng vào người Liễu Minh, số lượng nhiều đến mức khiến cho da đầu của người ta phải run lên. Liễu Minh thấy tình hình này, lông mày của hắn không chút nhúc nhích, đột nhiên hít sâu một hơi, lại đánh ra một quyền vô cùng ngưng thực.
"Oanh" một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa.
Đột nhiên quyền ảnh rậm rạp chằng chịt không thể tiến lên chút nào giống như có bức tường vô hình ngăn lại, không gian vô hình chấn động. Nhao nhao bạo liệt ra, biến thành khí lãng cuốn qua một nửa không gian trên bình đài. Làm cho không gian ở gần đó chấn động mạnh mẽ không thôi. Đúng lúc này, một đạo nhân ảnh cũng từ chấn động đi ra ngoài. Không chút hoang mang đi tới, sau mấy lần lắc lư đã đứng cách Quan Chỉ Ương mấy trượng mà thôi, cũng nhấc một cánh tay lên, năm ngón tay nhấn mạnh vào hư không một cái.
"Oanh" một tiếng!
Một hư ảnh bàn tay màu đen khổng lồ lăng không hiện ra trước người của Quan Chỉ Ương hơn nữa còn đang chậm rãi lao tới khiến vị tu sĩ trẻ tuổi này chỉ cảm thấy không gian bốn phía giống như đông cứng lại, một cổ khí tức khủng khiếp và sức lực mạnh mẽ không ngừng áp tới gần, làm cho hào quang màu đen bao phủ thân người của hắn không ngừng chấn động mạnh.
"Mơ tưởng!"
Tuy tâm thần của Quan Chỉ Ương chìm vào trong đáy cốc. Nhưng trong miệng vẫn gào thét, vầng sáng màu đen vốn mơ hồ vậy mà hóa thành một đầu trâu cực lớn, hai đạo ngân diễm trong mắt đại thịnh, bỗng nhiên trong miệng của hắn phun ra thứ gì đó miễn cưỡng chống đỡ bàn tay giữa không trung, khiến nó trong nhất thời không cách nào tiến lên.
Liễu Minh gặp tình hình này, hơi có chút ngoài ý muốn.
Phải biết rằng lực lượng của hắn giờ phút này đã đạt đến mức cực lớn. Từ khi tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công kết hợp với việc chậm rãi luyện hóa tinh hoa Giao Long vẫn còn sót lại, cơ hồ sau đại chiến hải tộc lực lượng của hắn đã tăng lên gấp đôi, cho dù là luyện thể sĩ cùng giai cũng chưa chắc có thể ngăn cản một kích vừa rồi. Vậy mà đối thủ trước mắt chỉ bằng bí thuật gia trì, cũng có thể bạo tăng lực lượng từ đó thấy được bản thân của gã cũng vô cùng cường hoành.
Nhưng mà đến lúc này Liễu Minh tự nhiên không có ý lưu thủ. Lúc này yên lặng thúc giục pháp quyết, cơ thể của hắn truyền ra tiếng long ngâm. Trong cơ thể hắc khí cuồn cuộn tuôn ra ngoài, lại hóa thành một đầu Giao Long màu đen, giương nanh múa vuốt vây quanh thân hình một hồi. Mà đúng lúc này bàn tay màu đen khổng lồ và phần lưng sáng lên, một đầu Giao Long không dấu hiệu chấn động hiện ra, óng ánh tỏa sáng, cũng chớp động hắc quang thần bí.
Giao Long bị bàn tay màu đen đánh tan, sau đó lao thẳng qua phía thanh niên.
Ngay khi chỉ còn cách vị trí thanh niên họ Quan đang đứng vài tấc, bàn tay đen như mực bỗng nhiên dừng lại, kéo theo từng tràng âm thanh "Ken két".
"Quan đạo hữu, đa tạ!"
Liễu Minh mỉm cười sau đó lập tức thu chiêu khiến cho cự chưởng màu đen tán loạn ma diệt, nhưng trong nội tâm cũng biết được Long Hổ Minh Ngục Công bá đạo, âm thầm có chút kinh hãi không thôi.
Sắc mặt Quan Chỉ Ương không còn một tia huyết sắc nào cả, sau đó lộ ra thần sắc thê thảm, sau một lúc lâu bỗng nhiên lật tay một cái, ném một cái túi tới trước mặt của họ Liễu rồi quay đầu bỏ đi không chút ngoảnh lại. Sau khi tiếp được áo da, Liễu Minh liền phân ra một đám tinh thần lực, đế khi phát hiện trăm khối tinh thạch màu đen nằm trong túi, hắn không khỏi tỏ ra vui vẻ.
Phải biết rằng, ma tinh chẳng những là vật ma đầu yêu thích, càng khó được là nó có thể đền bù tổn thất nguyên khí. Chỉ thấy phi sọ trước kia vốn có thực lực của Ngưng Dịch Cảnh, nhưng về sau bị thương nghiêm trọng, nguyên khí giảm nhiều, sau đó cảnh giới giảm xuống. Hiện tại có một đám ma tinh, có lẽ có ích không nhỏ với nó.
Lúc này, người bên ngoài màn sáng vẫn đang trợn mắt há mồm không thôi. Nhất là thiếu nữ tóc dài tên Nhu Nhi kiam cái miệng nhỏ nhắn há to đến mức không thể khép lại được. Sắc mặt của Hàn Lê âm tình bất định.
"Xem ra là do Quan sư huynh có chút khinh địch. Hắn vừa rồi thi triển Triệu Ma thuật, căn bản không dùng chút linh khí nào cả. Nếu không, cho dù không địch lại người này thì cũng tuyệt đối không phải bị đánh bại như vậy..."
Một thanh niên mười mấy tuổi miễn cưỡng cười nói.
"Hừ, đừng có mà bịt tai trộm chuông. Quan sư huynh không có vận dụng linh khí, nhưng người ta cũng không sử dụng bất cứ vật tăng phúc nào cả. Cho dù cấp bậc linh khí của Quan sư huynh cao nhưng tuyệt không thể duy trì trong tay người này bao lâu cả. Chậc chậc, không hổ là người mà Nguyên sư bá tán thưởng, quả nhiên thực lực không giống bình thường, sợ rằng chính là luyện thể sĩ Ngưng Dịch hậu kỳ cũng không thể làm gì tốt hơn." Nhu Nhi lại nhếch miệng nhỏ nhắn lên, hai mắt có chút tỏa sáng nhìn chằm chằm vào Liễu Minh, lại giống như nhìn thấy một kiện trân bảo hiếm thấy vậy.
Thanh niên vừa nói chuyện lúc trước chỉ có thể nhếch miệng cười khổ không thôi. Thiếu nữ tên là Nhu Nhi thân phận không phải bình thường, bọn họ cũng không dám đắc tội. Những người khác nghe vậy trong lúc nhất thời im lặng.
Bỗng nhiên Hàn Lê có bạch quang cuốn tới, thân thể của hắn phóng vào trong màn sáng, sau mấy lần lắc lư thì xuất hiện cách Liễu Minh cách không xa, lạnh lùng nhìn qua đối diện không nói một câu.
"Hàn đạo hữu, ngươi rốt cục đã lên rồi. Thỉnh ra tay đi!"
Liễu Minh nhìn qua thanh niên trước mặt, trên mặt hiện ra thần sắc ngưng trọng.
"Ngươi bây giờ không cần tiếp đến chiêu thứ mười, hiện tại chỉ cần có thể tiếp được một chiêu thì ta sẽ thừa nhận ngươi có tư cách tiến vào trong Trấn Yêu tháp."
Thiếu niên gầy yếu nhìn qua Liễu Minh, mặt không biểu tình nói ra.
"Một chiêu?"
Liễu Minh nghe vậy có một tia ngoài ý muốn.
"Đúng vậy. Xem qua ngươi vừa mới ra tay, có thể tiếp được ta một chiêu thì chín chiêu còn lại không cần thiết." Hàn khí từ bên ngoài thân của hắn tỏa ra ngoài.
Vừa dứt lời hắn há miệng ra, phun ra một cổ hàn khi sâu kín, một tay lại bấm niệm pháp quyết điểm qua hư không.
"Phốc" một tiếng!
Lúc này hàn quang lóe lên, một đóa hỏa diễm đăng sáng lên, ánh đèn điên cuồng sáng lên, trong nháy mắt thân hình thiếu niên sáng lên. Ngọn đèn sáng lên, trực tiếp chui vào thân hình biến mất không thấy bóng dáng. Thần sắc của Hàn Lê lúc này buông lỏng, trong miệng nói lẩm bẩm, hai tay bắt đầu nhanh chóng bấm niệm pháp quyết. Liễu Minh vốn bất động thanh sắc nhìn qua một màn này, nhưng chỉ nghe trong miệng thiếu niên nói vài câu và biến sắc.
"Phi tuyết thuật! Không ngờ người này học được pháp thuật cao cấp như vậy, nhưng mà ta không cho ngươi thời gian thi triển."
Vừa dứt lời, "Vù vù" hai tiếng!
Liễu Minh lại không chút do dự nhìn qua hư không đánh ra hai quyền.
Mặc dù không có quyền ảnh thoáng hiện ra, nhưng hai cổ sức lực lớn vô hình đánh lên ngọn đèn trước người của thiếu niên. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến Liễu Minh không khỏi giật mình. Hai cỗ sức lực lớn này đánh mạnh vào ngọn đèn giống như trâu đất tiến vào trong biển, không có tác dụng gì cả. Trên mặt Liễu Minh hiện ra nét kinh ngạc, nhưng sau một khắc, hai tay của hắn bấm niệm pháp quyết, một đạo thanh mênh quang là lưỡi đao gió khổng lồ hiện ra ngoài, nhưng mà cổ tay run lên, sau đó lóe lên biến mất không thấy. Ngọn đèn bên ngoài thân của thanh niên này chớp động, một đám tuyết xanh chui vào trong đó, vẫn không có chuyện gì dị thường xảy ra cả. Lúc này đây, Liễu Minh đồng tử co rút lại, không nói hai lời lại bấm niệm pháp quyết, trước người điểm ra hai đạo ánh sáng màu lam, một băng chùy màu lam nhàn nhạt hiện ra, cũng trong nháy mắt hóa thành lớn hơn một trượng.
"Đi!"
Liễu Minh quát khẽ một tiếng, băng trùy trường thương trước người bắn ra ngoài, sau đó đồng loạt bắn thẳng vào ngọn đèn, như muốn xuyên thủng qua thân hình của thiếu niên trước mặt. Nhưng mà hắc quang bên ngoài ngọn đèn lóe lên, băng trùy cực lớn cũng im ắng chui vào trong đó, nhưng sau đó ngọn đèn lóe lên hai cái, sau đó tự hành nổ tung, hóa thành quang điểm tiêu thất giữa hư không, một chút hắc quang cũng không còn sót lại.
Đúng lúc này âm thanh chú ngữ trong miệng vang lên không ngừng, cả hai hợp lại trước ngực, sau đó phân ra một phần, một đoàn băng lăng màu đen hiện ra, sau đó đồng loạt phóng lên trời, chui vào bầu trời không còn bóng dáng. Liễu Minh chỉ cảm thấy bốn phía có gió lạnh thổi qua, sau đó trên bầu trời có sấm rền vang lên, vô số bông tuyết mạn thiên phi vũ rơi xuống. Ngay từ đầu, những bông tuyết này chỉ nhỏ như hạt đậu, nhưng trong nháy mắt hóa thành lớn nhỏ vài tấc, toàn thân óng ánh lập loè, biên giới vô cùng sắc bén, bị cuồng phong thổi qua một chỗ vậy mà phát ra âm thanh va chạm giống như kim loại. Liễu Minh nghe xong âm thanh này sắc mặt trầm xuống, bỗng nhiên một tay vỗ qua.
"Phốc" một tiếng.
Một tầng ánh sáng màu đỏ từ trong ngực của hắn phát ra, lập tức hóa thành một tầng hào quang đỏ sẫm. Sau một khắc bông tuyết rậm rạp chằng chịt phát ra hàn khí mạnh mẽ bao phủ màn sáng, lúc này mặt ngoài có vô số tinh quang chớp động, đồng thời phát ra âm thanh như mưa rào. Trong lúc nhất thời, giống như có vô số lưỡi đao sắc bén không ngừng dốc sức liều mạng chém lên tầng hào quan bên ngoài, đồng thời hàn khí ở bốn phía mạnh mẽ hơn, từ bốn phương tám hướng ngưng kết ra một tầng băng mỏng óng ánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.