Ma Thiên Ký

Chương 225: Mị ảnh trong Vương phủ




Dịch giả: hungprods
Mặc dù Liễu Minh không biết lý do vì sao phôi Kiếm Linh lại xuất hiện dị biến như vậy, nhưng thái độ đối với vị "Diệp tiền bối" này cũng bất giác trở nên ‘kính nhi viễn chi’. (*)
(*) Thành ngữ này có nguồn gốc từ một câu nói của Khổng Tử trong "Luận ngữ - Ung dã" (論語•雍也): Vụ dân chi nghĩa, kính quỷ thần nhi viễn chi, khả vị tri hĩ (務民之義,敬鬼神而遠之,可謂知矣。). Ngày nay, trong tiếng Việt, thành ngữ "kính nhi viễn chi" thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó. - Theo Wikipedia.
Dù sao trong cơ thể hắn còn ẩn giấu bong bóng khí càng thêm thần bí quỷ dị kia, vạn nhất bị cường giả Hóa Tinh Kỳ phát hiện, cũng không biết hậu quả sẽ như thế nào.
Mặc dù bong bóng khí kia đối với hắn mà nói không biết là phúc hay là họa, nhưng vật ấy có thể chiết xuất Pháp lực, hấp thu thần thức vào không gian thần bí … đủ loại tác dụng kỳ diệu, nhất định là một vật rất có lai lịch, đương nhiên quyết không thể để cho người thứ hai biết về nó.
Tuy lần này hắn không thể lấy được đồ vật mà mình thực sự muốn từ trong tay Diệp Thiên Mi, nhưng đã có tâm đắc Kiếm tu của đối phương, chắc hẳn sau này bất kể là cô đọng phôi Kiếm Linh của mình, hay là thật sự tu luyện công pháp Kiếm tu đều có thể bớt đi rất nhiều đường vòng.
Dù sao bộ Thái Cương Kiếm Quyết trong tay hắn kia thực sự quá huyền ảo, hơn nữa trong đó ngoại trừ phương pháp tu luyện cụ thể, cũng không có bất cứ ghi chép gì về phương diện tâm đắc hay nhận thức.
Hiện tại hắn đã có tâm đắc Kiếm tu của Diệp Thiên Mi, cộng thêm còn thu thập được một vài điển tịch lung tung trong phường thị, có lẽ cũng có thể giúp cho hắn thuận lợi bước vào cánh cửa Kiếm tu rồi.
Phải biết rằng, Liễu Minh cực kỳ hâm mộ thuật phi kiếm chân chính, hiện giờ có cơ hội tu luyện công pháp này, đương nhiên không thể buông tha.
Điều phiền toái duy nhất chính là, Thái Cương Kiếm Phôi mà hắn muốn cô đọng cần có Thái U Chi Thiết, thực không ngờ lại là tài liệu cực phẩm để luyện chế phi kiếm, xem ra với phương pháp bình thường cơ bản không thể nào tới tay, chỉ có thể thông qua một vài con đường đặc thù mới có thể tìm được.
Còn trong lần tỷ thí với Hải tộc này, hắn đã lập được công lao không nhỏ, đại hán họ Lôi cũng không keo kiệt mà ban cho hắn vài bình Linh Đan và ba nghìn điểm cống hiến.
Tuy Đỗ Hải cũng được ban thưởng, nhưng đương nhiên kém hơn hắn rất nhiều.
Thời gian tiếp theo, Liễu Minh cứ một mực ở trên cốt chu yên lặng tu luyện.
Đám Linh Sư đại hán Họ Lôi và Lâm Thải Vũ của Man Quỷ Tông vậy mà cũng không phái hắn đi làm nhiệm vụ nào nữa.
Mãi cho đến hai ngày sau, đại hán họ Lôi sát khí đầy người trở lại trên cốt chu, sau đó mới một lần nữa triệu kiến hắn.
Tuy nhiên đại hán chỉ phân phó hắn một vài câu, sau đó đưa hắn một danh sách tà tu còn chưa tìm được rồi để hắn quay trở lại động phủ của mình trên Tiên Hà Sơn.
Lại qua một ngày nữa, khi Liễu Minh nghe thấy một tiếng nổ vang liền bước ra khỏi động phủ nhìn lên bầu trời, chỉ thấy tấm lưới mỏng màu xám khổng lồ bao phủ toàn bộ Huyền Kinh đã biến mất không thấy đâu nữa.
Không chỉ như thế, chỉ ngay sau đó hắn đã nhận được tin tức Diệp Thiên Mi và đám người đại hán họ Lôi đã rời khỏi Huyền Kinh trở lại tông môn.
Mà lúc này ở Huyền Kinh, những thế lực ngầm hơi lớn một chút gần như đều bị tiêu diệt, ước chừng có khoảng một phần năm tu luyện giả đã bị hai tông càn quét sạch sẽ. Về phần những kẻ còn lại, ngay khi cấm chế trên không trung vừa biến mất, hơn phân nửa đều vội vã bỏ chạy khỏi thành, cũng không dám tiếp tục nán lại ở Huyền Kinh.
Kể từ đó, tu luyện giả còn lại ở Huyền Kinh chỉ còn chừng một phần tư so với lúc trước, hơn nữa trong lúc nhất thời mỗi người đều an phận, cũng không dám đơn giản ngóc đầu lên gây ra chuyện gì.
Trong vòng một tháng sau đó, tin tức về việc Hoàng Đế Huyền Trị chết bất đắc kỳ tử, Nữ Hoàng tân nhiệm đăng cơ lấy Huyền Kinh làm trung tấm bắt đầu lan truyền đến mọi ngõ ngách trên toàn bộ Đại Huyền Quốc.
Liễu Minh với tư cách đệ tử giám sát của tông môn, ngày cử đại điển đăng cơ, hắn đương nhiên cũng lẫn trong đoàn người quan sát toàn bộ quá trình Nữ hoàng tân nhiệm đăng cơ.
Toàn bộ đại điển được rất nhiều Kim Linh Khách khanh chủ trì, tiến hành một cách thuận lợi dị thường.
Mà vị "Nữ hoàng" mới này chỉ là một thiếu nữ có chút gầy yếu chừng mười ba mười bốn tuổi, mặt mũi tràn đầy vẻ ngây thơ.
Nhưng điều khiến cho Liễu Minh cảm thấy bất ngờ chính là, ở trong đại điển đăng cơ, hắn đã nhìn thấy Khâu Long Tử - vị Đại Thống Lĩnh Kim Linh Khách khanh vốn tưởng rằng đã chết này.
Giờ phút này, sắc mặt Khâu Long Tử ngoại trừ có chút tái nhợt, toàn thân đều không thấy có bất cứ tổn thương gì, dường như trong lần đại biến ở Huyền Kinh vừa rồi gã không bị ảnh hưởng quá lớn, thậm chí dáng vẻ hiện giờ còn có chút hăng hái.
Liễu Minh đương nhiên cũng không chủ động tới gặp vị Đại Thống Lĩnh Kim Linh Khách khanh duy nhất còn lại này, mà chỉ đợi đến lúc đại điển vừa kết thúc liền lặng lẽ trở lại động phủ.
Đại điển đăng cơ chấm dứt không lâu, Hồ Xuân Nương liền tới động phủ của hắn, cuối cùng cũng dẫn nha đầu Càn Như Bình kia đi.
Theo lời nàng này nói trước khi đi, hiện tại nhiệm kỳ giám sát của nàng ta ở Huyền Kinh đã hết, đã đến lúc phải trở về trong tông rồi, cho nên mới đến nơi này cáo biệt hắn, hơn nữa cũng thuận tiện mang nữ đồng cùng đi.
Đến lúc thực sự phải rời xa Liễu Minh, nha đầu Càn Như Bình kia rút cuộc cũng không nhịn được nữa mà òa lên khóc.
Thậm chí đến bây giờ khi Liễu Minh nhắm mắt lại, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh tiểu nha đầu vừa đi vừa quay đầu lại, nước mắt lưng tròng.
Nhưng phải nói trên phương diện trận pháp, nha đầu kia đúng là có ngộ lực bất phàm, hơn nữa nơi đến lại là đại tông đứng đầu Đại Huyền Quốc, chắc hẳn sau này cho dù không thể trở thành Linh Đồ, cũng có thể được che chở an toàn.
Như vậy, hắn cũng coi như đã hoàn thành lời hứa năm đó với Càn thúc rồi.
Trong khoảng thời gian này, hắn còn tới Tiền phủ và Phàm Bách Tử xem xét một chút.
Nhưng dường như những thay đổi của Huyền Kinh chỉ có ảnh hưởng rất nhỏ đối với hai người.
Đại loạn ở Huyền Kinh vừa mới bắt đầu, Tiền phủ đã tập hợp tất cả nhân thủ rồi đóng chặt đại môn, đối với tất cả mọi việc bên ngoài đều mặc kệ không hỏi.
Tiền đông chủ và Miện Lão cũng đều bình yên vô sự vượt qua đại kiếp nạn lần này.
Mà Phàm Bách Tử thân là luyện đan Đại sư tiếng tăm lừng lẫy, mọi chuyện đại hán họ Lôi càn quét các đại thế lực đều không ảnh hưởng chút nào đến lão, thậm chí vị ‘Phàm đại sư’ này còn nhắc nhở hắn đúng hạn tới chỗ đối phương học tập đan thuật.
Liễu Minh đương nhiên rất vui vẻ đáp ứng.
Ngày hôm nay, ở mật thất trong động phủ, Liễu Minh đang xem một trang giấy trong lòng bàn tay, phía trên dường như viết tên và một vài thông tin về một số người.
Mà lúc này ánh mắt Liễu Minh đang nhìn chằm chằm vào hai cái tên đằng sau ba chữ to "Hắc Linh Hội" phía trên đầu danh sách.
Hai người kia đúng là hai trong ba đại thủ lĩnh Hắc Linh Hội, cũng là Hắc Linh Sứ Giả số Một và số Hai.
Khi đại hán họ Lôi và Linh Sư hai tông càn quét hang ổ bí mật của Hắc Linh Hội, hai người này vẫn chưa từng lộ diện, còn sứ giả số Ba đang chủ trì bên ngoài hang ổ lại không kịp tránh né mà trúng một chiêu của đại hán họ Lôi chết ngay tại chỗ.
Tuy nhiên sau khi dùng phương pháp sưu hồn tra xét vài tên thủ hạ tâm phúc của hai người này, rút cuộc đã tìm ra thân phận thực sự của sứ giả số Một và số Hai.
Đây cũng là hai gã tà tu mà trước khi hồi tông, đại hán họ Lôi đặc biệt dặn dò Liễu Minh phải giải quyết.
Dù sao đã đến lúc này, bọn hắn đã xác định Giám sát sứ giả tiền nhiệm đích xác là bị Hắc Linh Hội âm thầm ám hại, thậm chí ngay cả thi thể cũng đã biến thành tro bụi từ lâu rồi.
Về phần Hắc Linh Hội vì sao lại dám làm như thế lại là một ẩn số, kể cả là thành viên của Hắc Linh Hội cũng không quá rõ ràng, có lẽ chỉ có ba gã thủ lĩnh này mới biết được.
Nhưng đáng tiếc tên sứ giả số Ba kia lại chết quá sớm dưới tay đại hán họ Lôi, không kịp bắt sống, nếu không chỉ cần sưu hồn gã, nói không chừng hết thảy đều rõ ràng rồi.
Song Liễu Minh cũng không quá để ý đến hai người này.
Chỉ cần thế lực lớn như Hắc Linh Hội không còn tồn tại nữa, hai gã tà tu này có thể gây ra được phiền toái gì chứ.
Ngược lại là hiện tại Tam Vương Phủ đã trống không. Sở dĩ hắn vẫn nín nhịn không có hành động gì là vì chỉ sợ đại biến ở Huyền Kinh vừa mới qua đi, tùy tiện xông vào lại làm cho người khác chú ý tới.
Hiện giờ đã qua nửa tháng, chắc hẳn các Vương Phủ bị Nữ hoàng tân nhiệm hạ chỉ niêm phong không lâu sau sẽ một lần nữa được ban thưởng cho những đại thần khác.
Cho nên hôm nay hắn không hành động cũng không được rồi.
Liễu Minh cất trang giấy trong tay đi, trong lòng lập tức hạ quyết tâm.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thoáng cái đã đến canh ba!
Một cái bóng mờ ảo bỗng xông ra từ trong một con ngõ, sau mấy cái nhoáng lên đã nhẹ nhàng nhảy qua tường cao bao quanh Tam Vương Phủ, cũng lặng yên không một tiếng động hạ xuống trong một đình viện không lớn lắm.
Giờ phút này, bốn phía lặng ngắt như tờ, khắp nơi trong phủ tối đen, nếu không phải mặt trăng trên không trung đang tỏa ra ánh trăng bàng bạc, chỉ sợ đưa tay ra cũng không thấy năm ngón.
Bóng người xâm nhập nơi đây dĩ nhiên là Liễu Minh!
Ánh mắt hắn chỉ quét qua bốn phía một lần, sau đó một tay liền bấm niệm pháp quyết, lúc này con ngươi bỗng nhiên sáng lên, vỗn dĩ cảnh vật đen sì xung quanh đã trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Tiếp đó Liễu Minh đập đập vào túi da bên hông, "Phốc" một tiếng, một luồng ánh sáng đen từ trong đó cuốn ra, Bạch Cốt Hạt nhanh chóng xuất hiện phía trước người.
Lúc này, không cần hắn phân phó điều gì, cái đuôi Bạch Cốt Hạt nhoáng lên một cái, tự động chui vào lòng đất không thấy bóng dáng.
Giờ phút này Liễu Minh mới lấy ra một tấm bản đồ từ trong tay áo, lại ngẩng đầu nhìn ngôi sao trên bầu trời, sau khi nhận định chính xác một phương hướng liền bay vụt tới chỗ sâu trong tầng tầng lớp lớp kiến trúc của Tam Vương Phủ.
Trọn vẹn một khắc sau, không biết dựa theo phương pháp gì mà Liễu Minh đã tìm được một gốc đại thụ rất nhiều năm tuổi ở một góc hẻo lánh của Tam Vương Phủ.
"Xem ra chính là cây này rồi, thời gian cũng không kém nhiều lắm." Liễu Minh đi vòng quanh cây đại thụ mấy lần, sau khi ánh mắt nhìn xuống mặt đất xung quanh mấy cái, cuối cùng trên mặt cũng hiện lên chút vui vẻ lẩm bẩm nói. Tiếp đó thân hình hắn khẽ chuyển động nhảy lên thân cây chính, từ trên cao nhìn xuống bóng cây dưới ánh trăng mờ mờ.
Thời gian dần trôi qua, bóng cây bắt đầu di động từ từ theo một hướng, đồng thời cũng dần dần trở nên dài nhỏ.
Đột nhiên, một bộ phận của bóng cây chợt đen lại, không ngờ lại quỷ dị ngưng tụ thành hình dáng của một thanh cự kiếm màu đen dài hơn một trượng.
Hai mắt Liễu Minh thấy thế sáng ngời, ánh mắt lập tức nhìn theo phương hướng mà bảo kiếm chỉ.
Kết quả là hơn trăm bước về hướng đó, một tòa lầu các thoạt nhìn rất bình thường đứng cao ngất ở đó.
Hắn rất vui mừng, thân hình đang định chuyển động từ trên cây bay nhanh xuống, bỗng nhiên thần sắc hơi đổi, thân hình vội vàng co lại, lập tức toàn bộ người đều chui vào nấp trong tầng tầng lá cây rậm rạp, đồng thời khí tức trên người cũng nhanh chóng thu vào, trở nên như có như không.
Chỉ sau một lát, tiếng xé gió vang lên, không ngờ lại có hai đạo bóng đen phá không bay đến, một cao, một béo, hơn nữa chỉ nhoáng lên một cái cũng đứng dưới cây đại thụ.
"Mau mau động thủ, xem xem đồ vật kia có còn hay không?" Trước tiên hai người cẩn thận quan sát bốn phía, sau đó bóng đen cao hơn mới thấp giọng nói với đồng bạn.
"Ta biết, cứ giao cho ta." Bóng đen béo hơn nghe vậy, lập tức lấy ra một cái mâm tròn từ trong tay áo, đột nhiên dán lên thân của cây đại thụ, tay kia nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
"Phốc" một tiếng.
Khi mâm tròn thoáng cái sáng ngời lên, cánh tay bóng đen béo khẽ chuyển động, một bàn tay xuyên qua mâm tròn đâm sâu vào trong thân cây, sau khi co lại liền móc ra một đồ vật đen sì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.