Ma Thiên Ký

Chương 182: Cướp ngục




Dịch giả: hungprods
Sau khi nam tử mặc áo bào xanh nhìn qua chỗ bị bóp vỡ trên cửa chính, sắc mặt không khỏi hơi đổi, nhưng lập tức lắc đầu tự nói một câu.
"Vốn cho rằng sau lưng Trần Ngự sử không còn ai nữa, lần này đúng là chạy trời không khỏi nắng rồi, nhưng hiện giờ nếu khẳng định thì vẫn còn quá sớm. A Phúc, đóng chặt cửa lại. Trong nửa tháng nữa bắt đầu từ hôm nay, lão gia không muốn gặp bất kỳ khách nhân nào."
"Vâng, lão gia!" Gã nô bộc lập tức cúi đầu, đáp ứng một tiếng.
Lúc này nam tử mặc áo bào xanh mới rời đi, mặt mũi đầy vẻ suy nghĩ.
******
Sau thời gian ăn hết một bữa cơm, Liễu Minh đã xuất hiện trên một con đường trước một cửa hàng gạo, sau khi ngẩng đầu quan sát bảng hiệu cửa hàng rồi lại nhìn sắc trời một chút, hắn không chần chừ chút nào đi thẳng vào trong.
Khi hắn trở ra liền đi thẳng tới căn phòng mà gia quyến Trần Ngự sử thuê ở vừa hỏi thăm được.
Một lát sau, hắn đi đến trước một căn phòng lụp xụp ở một nơi khá vắng vẻ, không khách khí tiến lên gõ cánh cửa chính cũ kỹ hai cái.
Một lát sau, cửa chính kéo vào trong mà mở ra, một lão giả mặc áo vải màu xám đi tới.
"Các hạ tìm ai?" Lão giả vừa thấy Liễu Minh trước cửa, cũng không nhận ra là ai, lúc này ánh mắt lộ vẻ cảnh giác hỏi.
"Người nhà của Trần Ngự sử có ở bên trong không?" Thần sắc Liễu Minh không đổi, hỏi.
"Cái gì mà Trần Ngự sử với Lý Ngự sử, ngươi tìm nhầm chỗ rồi, ta không biết!" Lão giả nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, không chút đóng sập cửa lại, dĩ nhiên không muốn cho Liễu Minh vào trong.
Nhưng Liễu Minh người nào chứ, thân hình chỉ nhoáng một cái đã chặn cánh cửa lại.
Lão giả áo vải thấy vậy giận dữ, đột nhiên cánh tay khẽ chuyển động, hung dữ đánh ra một quyền về phía đầu vai Liễu Minh. Quyền phong rít lên “vù vù” bên tai, có vẻ sức mạnh cũng không phải nhỏ.
Nhưng Liễu Minh chỉ nhếch miệng mỉm cười, cơ bản không tránh né nắm đấm của lão giả.
Kết quả là sau khi lão giả nghe được một tiếng trầm đục, lập tức cảm thấy nắm tay chấn động, một luồng sức lực cực lớn từ trên người nho sinh trước mắt tuôn ra. Lúc này thân hình lão run lên, sau đó không tự chủ được mà đạp đạp lui lại phía sau mấy bước.
Nhân lúc này, thân hình Liễu Minh lại khẽ chuyển động, lách qua cánh cửa đi vào trong phòng, sau khi nhìn quét qua một vòng, lập tức trông thấy một phu nhân trung niên có khuôn mặt thanh tú, đang ôm một nam đồng chừng năm sáu tuổi đứng ở một góc xa xa, mặt mũi hiện vẻ giật mình nhìn hắn.
Xem ra vị này chính là Trần phu nhân không sai.
Ý nghĩ trong đầu Liễu Minh nhanh chóng xoay chuyển.
"Tặc tử, ngươi muốn chết!" Sau khi lão giả áo vải một lần nữa đứng vững thân hình, lại chứng kiến hành động của Liễu Minh, lúc này kinh sợ hét lớn một tiếng, bỗng nhiên cầm lên một cây côn sắt đen nhánh để bên cạnh, trông bộ dạng như muốn xông lên dốc sức liều mạng vậy.
"Lâm bá khoan đã, cứ nghe hắn muốn gì rồi hẵng nói." Đúng lúc này, vị phu nhân thanh tú kia lại đột nhiên mở miệng.
Lão giả nghe xong lời này, sau một chút do dự, cuối cùng cũng oán hận dừng bước, nhưng vẫn cầm lăm lăm cái côn sắt trong tay che trước người phu nhân.
Liễu Minh mỉm cười, không nói lời nào, lấy ra một mảnh Ngọc Như Ý xanh biếc từ trong ngực áo, sau đó lật tay bày ra cho phu nhân xem.
"Thứ này là... Lâm bá, bá mau cầm vật kia tới đây, để ta nhìn kỹ một chút." Sau khi Trần phu nhân vừa nhìn rõ hình dáng miếng Ngọc Như Ý, thần sắc lập tức trở nên kích động, thậm chí giọng nói gấp gáp đến mức run run.
Lão giả áo vải nghe vậy, tuy cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng vẫn làm theo, nhận lấy miếng Ngọc Như Ý từ tay Liễu Minh, quay người đưa cho phu nhân.
Trần phu nhân nhìn kỹ miếng Ngọc Như Ý mấy lần, sau đó cũng lấy ra một miếng Ngọc Như Ý xanh biếc khác từ trong tay áo, sau khi đặt hai thứ cạnh nhau, bất kể là hình dáng hay màu sắc đều giống nhau như đúc.
"Tiểu nữ bái kiến Tiên sư, xin Tiên sư nhất định phải cứu phu quân của tiện thiếp. Bảo nhi, ngươi cũng mau mau dập đầu ra mắt Tiên sư đại nhân đi." Trần phu nhân không còn chút nghi ngờ nào nữa, bỗng nhiên kéo nam đồng quỳ rạp xuống trước người Liễu Minh, cũng nhanh chóng bảo nam đồng dập đầu.
Ban đầu Liễu Minh hơi giật mình, nhưng lập tức lắc đầu, tay áo run lên, lúc này một lực lượng vô hình tuôn ra, đồng thời miệng thản nhiên nói:
"Trước tiên cứ đứng lên rồi nói tiếp! Ta cũng không phải là Tiên sư gì cả, lần này tới đây cũng chỉ là được người nhờ vả mà thôi, nhưng chỉ cần đủ khả năng, đương nhiên sẽ xuất một phần lực vì Trần gia. Ngươi cứ gọi ta một tiếng Càn tiên sinh là được."
"Vâng, Càn tiên sinh." Phu nhân chỉ cảm thấy thân hình bị một cỗ lực lượng giữ chặt, khiến cho nàng ta không thể tiếp tục bái xuống được nữa, trong lòng vừa kinh sợ vừa vui mừng, trái lại càng thêm cung kính trả lời Liễu Minh, lúc này mới kéo nam đồng đứng dậy.
Lâm bá bên cạnh thấy vậy mới biết Liễu Minh là bạn không phải địch, vội vàng ném côn sắt trong tay đi, đứng một bên có vẻ ngượng ngùng, không biết nên nói điều gì mới phải.
"Nếu như tín vật đã chính xác, có lẽ Trần phu nhân không còn nghi ngờ gì với thân phận của ta, thế nhưng không biết Trần Ngự sử nói như thế nào về ta." Liễu Minh ra dấu bảo Lâm bá đóng kỹ cửa lại, sau đó mới điềm tĩnh hỏi.
"Trước khi phu quân bị hoạch tội bỏ tù, hình như cũng nghĩ tới mình sẽ gặp bất trắc, cho nên đã giao cho thiếp thân miếng Ngọc Như Ý này từ trước, nói chỉ cần phu quân thực sự gặp tai họa, sẽ được Lôi tiên sư mà một vị tổ tiên quen biết phái người tới cứu giúp Trần gia." Trần phu nhân nói như thế.
"Ừm, phu quân ngươi nói không sai, Lôi tiên sư trong lời hắn chính là sư bá của ta. Mà vì sao Trần Ngự sử lại bị bỏ tù vậy?" Liễu Minh gật đầu, lúc này mới nghiêm mặt nói.
"Vâng, Càn tiên sinh. Chuyện là như vầy, phu quân ta thân là Giám Sát Ngự sử, nửa năm trước đã từng tâu lên Hoàng Thượng …" Trần phu nhân lúc này tập trung suy nghĩ kể lại chi tiết chuyện đã xảy ra.
Liễu Minh cũng tập trung tinh thần lắng nghe, hơn nữa trên mặt thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ đăm chiêu.
"... Cứ như vậy, ba tháng trước, một đám Nha soa (*) đột nhiên tiến vào trong phủ, trực tiếp bắt phu quân vào trong nhà lao. Hai tháng sau đó, hai mẹ con ta cũng bị đuổi ra khỏi Trần phủ. Trong thời gian này, nếu không phải Lâm bá trung tâm không rời nửa bước, chỉ sợ ngay cả một nơi dung thân, thiếp thân và khuyển tử cũng không thể tìm được." Trần phu nhân nói sau câu cuối cùng, khuôn mặt hiện lên vẻ đau khổ vô cùng.
(*) Lính nha môn.
Sau khi Liễu Minh nghe xong, vân vê cái cằm, sau một hồi lâu mới chậm rãi nói:
"Nói như vậy, là do phu quân ngươi dâng tấu lên triều đình yêu cầu cắt giảm mức cung phụng cho Khách khanh, kết quả sau khi không được chuẩn tấu, dưới sự phản kích của đám quan lại đối địch, mới bị cách chức cầm tù sao?"
"Đúng vậy, thưa Càn tiên sinh! Đúng là như thế." Trần phu nhân vội vàng trả lời.
"Ha ha, ta tưởng Trần Ngự sử bị tội gì, không ngờ hắn lại dám dâng tấu về loại chuyện này. Ta nghĩ kẻ mà hắn đắc tội không phải là đám quan lại kia đâu, mà chính là những vị Khách khanh của triều đình a. Với thế lực của bọn họ, việc bắt một gã Ngự sử chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi." Liễu Minh cười ha ha nói.
"Thế nhưng, ta đã từng nghe phu quân nói, trước khi chàng dâng tấu đã hỏi qua ý kiến của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng ngầm đồng ý với việc cắt giảm mức cung phụng cho Khách khanh. Nhưng chẳng biết vì sao đến lúc cuối cùng, trái lại là phu quân của ta lại bị triều đình hoạch tội." Trần phu nhân thở dài một hơi, nói.
"Điều này chẳng phải là rất đơn giản sao. Với số lượng Khách khanh mà triều đình cung phụng, chỉ sợ Hoàng thất cũng rất kiêng kị, không dám thực sự đắc tội. Kết quả của việc dâng tấu chính thức, đương nhiên là Trần Ngự sử xui xẻo." Liễu Minh cười lạnh một tiếng, nói.
"Thiếp thân không hiểu rõ lắm về chuyện của triều đình, có lẽ thật sự là như vậy. Không biết Càn tiên sinh có biện pháp nào có thể cứu phu quân của ta ra không?" Trần phu nhân gượng cười một tiếng, sau đó tràn đầy hi vọng hỏi.
"Điều này phải xem phu nhân muốn giải quyết chuyện này như thế nào. Nếu chỉ là cứu Trần Ngự sử ra khỏi nhà lao, đối với ta chỉ là chuyện tiện tay mà thôi. Nhưng nếu còn muốn giữ lại chức quan, tiếp tục sinh sống ở Huyền Kinh mà nói, sẽ không quá dễ dàng đâu." Liễu Minh cười nhạt một tiếng, nói.
"Chỉ cần có thể cứu được phu quân của thiếp thân ra ngoài, chức quan này không có cũng được. Về phần không thể tiếp tục ở lại Huyền Kinh, lại càng là chuyện không quan trọng. Chỉ cần một nhà chúng ta được đoàn tụ, chúng ta sẽ tìm một nơi hẻo lánh khác sống qua cả đời này." Trần phu nhân nghe vậy, không chút do dự nói.
"Được, nếu phu nhân nghĩ như vậy thì chuyện này dễ giải quyết rồi. Các ngươi miêu tả qua về tướng mạo đặc điểm của Trần Ngự sử cho ta, sau đó hãy mau chóng thu dọn đồ đạc, trước tiên cứ rời khỏi Huyền Kinh, chờ bên cạnh đường chính cách cửa Đông hơn mười dặm là được. Sáng sớm ngày mai, ta sẽ đưa phu quân ngươi tới để một nhà các ngươi được đoàn tụ. Đúng rồi, địa điểm nhà lao giam giữ Trần Ngự sử, cũng nói cho ta biết luôn đi." Liễu Minh nghe vậy, bình tĩnh nói.
Với hắn mà nói, việc lẻn vào một nhà lao thế tục cứu ra một tên quan viên thế tục bị hoạch tội, đương nhiên là chuyện cực kỳ đơn giản.
Trước đây hắn đã tìm hiểu rõ, bên trong Huyền Kinh mặc dù cũng có loại đại lao chuyên môn giam giữ Luyện Khí Sĩ, thậm chí là Linh Đồ, nhưng những nơi đó tuyệt sẽ không giam giữ người bình thường.
Loại lao ngục cấp bậc đó, chỉ sợ cũng bố trí không ít các loại cấm chế pháp trận đặc thù, xông vào đó đương nhiên là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nếu không phải hiện giờ việc tiết lộ thân phận Giám Sát Sứ tông môn là một chuyện vô cùng nguy hiểm, hắn chỉ cần đưa ra lệnh bài Giám sát, đường đường chính chính đưa vị Trần Ngự sử này ra khỏi nhà lao cũng không phải chuyện khó khăn lắm.
Trần phu nhân và Lâm bá đương nhiên hiểu ý trong lời nói của Liễu Minh, cả hai đều thực sự giật mình.
Sắc mặt Trần phu nhân tái nhợt một hồi, nhưng sau đó cũng cắn răng đáp ứng một tiếng, nói cho Liễu Minh địa điểm nhà lao và miêu tả qua một lần về tướng mạo và những điểm đặc biệt của Trần Ngự sử.
Sau khi Liễu Minh nghe xong, cảm thấy không còn vấn đề gì nữa, cánh tay khẽ chuyển động, lấy từ bên hông xuống một cái túi da, sau đó đưa tới:
"Tạm thời phu nhân cứ mang vật này bên người. Nếu lúc rời khỏi Huyền Kinh có gặp phải phiền toái gì, chỉ cần đập mạnh lên túi da ba cái là có thể bảo vệ các ngươi bình yên vô sự."
Trong túi da này hiển nhiên là Ma đầu Phi Lâu kia.
Linh trí của Phi Lâu này hơn xa Bạch Cốt Hạt, hắn đã phân phó nó đơn giản một lượt.
Trần phu nhân mặc dù không biết trong túi da này là vật gì, nhưng biết rõ đây là ý tốt của Liễu Minh, lúc này liền cảm kích cảm ơn một tiếng, sau đó cẩn thận cất vào trong tay áo.
Thời gian sau đó, Liễu Minh lại dặn dò Trần phu nhân vài câu, tiếp đó liền yên lặng rời đi.
Hắn cũng không định trở về Tiền phủ, mà đi thẳng đến chỗ nhà lao theo lời Trần phu nhân.
Mà mấy người Trần phu nhân sau khi thu dọn qua một ít đồ đạc, không lâu sau liền thuê một chiếc xe ngựa, Lâm bá trực tiếp đánh xe vội vàng chạy ra khỏi cửa Đông Huyền Kinh.
Canh ba đêm đó, trong một kiến trúc cao lớn thoạt nhìn được đề phòng rất sâm nghiêm ở Huyền Kinh, một bóng người gần như vô hình, lặng yên không một tiếng động lẻn qua từng trạm gác, đi thẳng tới chỗ sâu bên trong tòa kiến trúc.
Bỗng nhiên bóng người ngừng lại, phía đối diện là bảy tám tên vệ binh cầm đao đứng thành một hàng. Sau lưng những kẻ này có một cánh cửa sắt rất dày, ngoại trừ một cái cửa sổ nhỏ được chặn bằng song sắt, rõ ràng không còn bất cứ chỗ thông khí nào nữa.
Tay áo bóng người phất lên, bỗng nhiên mấy tia sáng màu bạc bắn ra, lóe lên một cái liền chui thẳng vào trong thân thể những vệ binh này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.