Ma Thiên Ký

Chương 174: Miện lão




Dịch giả: hungprods
"Sao vậy, phu quân nhận ra điều gì, vị Càn tiên sinh này có vấn đề gì ư?" Mi phu nhân nghe vậy, đương nhiên giật mình nói.
"Điều này cũng không phải. Nhưng thời điểm người này xuất hiện có chút quá trùng hợp, cộng thêm hiện giờ đúng là thời buổi rối loạn của Bách Linh Cư, vi phu không thể không cẩn thận một ít được." Nam tử mặc cẩm bào lắc đầu nói.
"Thì ra là thế. Nếu chỉ có như vậy, Càn tiên sinh có lẽ không có vấn đề gì đâu. Dù sao nếu thực sự hắn là do thế lực đối đầu với Bách Linh Cư phái tới, với thân phận Linh Đồ của hắn thì lúc ở trong thổ miếu kia chẳng ai là đối thủ, lúc ấy chỉ cần bắt giữ hai mẹ con thiếp, phu quân sẽ không thể làm gì được cả. Trái lại ta cảm thấy hơn phân nửa người này là một vị tán tu, vừa khéo có thể lôi kéo trở thành khách khanh, cũng có thể làm cho thực lực của Bách Linh Cư chúng ta tăng thêm một phần. Dù sao toàn bộ Bách Linh Cư mặc dù cũng cung phụng không ít Linh Đồ, nhưng phần lớn đều tọa trấn các chi nhánh ở các châu quận khác, ngược lại thực lực ở Huyền Kinh của chúng ta lại không phải quá mạnh mẽ." Mi phu nhân khẽ cười một tiếng, nói.
"Ừm, nàng nói rất có lý, nhưng vẫn nên quan sát người này thêm một thời gian nữa. Đi, trước hết chúng ta đi xem tình hình Hổ nhi ra sao rồi. Chắc rằng hiện giờ Miện lão đã chẩn bệnh xong." Trên mặt nam tử mặc cẩm bào hiện lên vẻ thận trọng, sau đó bỗng nhiên nhắc tới nam đồng.
"Miện lão chính là người có y thuật cao nhất Bách Linh Cư, nếu lão đích thân ra tay trừ độc, đương nhiên là chuyện tốt nhất." Mi phu nhân nghe vậy, liên tục gật đầu.
Tiếp đó hai người đứng dậy, quay người đi tới một hành lang mé bên, thẳng tới cửa sau của gian đại sảnh.
Một lát sau, hai người đã xuất hiện trong một gian phòng ngủ yên tĩnh lạ thường, trong phòng thoang thoảng mùi thuốc.
Nam đồng tên Tiền Hổ đang say giấc trên một chiếc giường lớn, ở bên cạnh là một lão giả mặc tạo bào (*), mặt mũi hiền lành, tay phải đang vân vê chòm râu như đang suy nghĩ điều gì.
(*) áo bào màu đen.
Hồng tẩu cũng đang đứng một bên trong phòng, vẻ mặt kính cẩn.
"Miện lão, chất độc trong cơ thể Hổ nhi thế nào rồi, không có trở ngại gì chứ?" Nam tử mặc cẩm bào vừa thấy lão giả, lúc này trên mặt hiện lên vài phần tôn kính, hỏi.
"Tiền đông chủ, rất xấu hổ! Chất độc trong cơ thể lệnh công tử vô cùng kỳ quái, lão phu chỉ sợ lực bất tòng tâm." Lão giả mặc tạo bào đứng dậy, lắc đầu nói.
"Trời, sao lại thế được. Trình độ y thuật của Miện lão đủ để đứng vào danh sách mười thứ hạng đầu ở Huyền Kinh mà." Nam tử mặc cẩm bào nghe vậy, kinh hãi thốt lên.
"Về mặt y thuật, lão hủ tự nhận có chút năng lực. Nhưng giải độc và y thuật lại là hai chuyện khác nhau. Trên thế gian này đủ loại kỳ độc, xuất hiện một loại độc vật mà lão phu không thể giải trừ cũng là chuyện không có gì kỳ lạ. Nhưng vừa rồi ta đã kiểm tra qua một lần, chất độc trong cơ thể công tử hình như vừa mới được người lấy ra một ít, chỉ cần người đó tiếp tục sử dụng thủ pháp tương tự trừ độc mà nói, chắc rằng công tử sẽ không gặp vấn đề gì nữa." Lão giả mặc tạo bào suy nghĩ một chút, sau đó trả lời như thế.
"Nếu chỉ có như vậy thì không thành vấn đề. Người thi triển thuật trừ độc lúc trước hiện giờ vẫn ở trong Tiền phủ một thời gian nữa, nhưng phương pháp điều dưỡng cho khuyển tử sau này, mong Miện công ra sức thêm một chút." Sau khi Mi phu nhân nghe vậy, thở dài một hơi nói.
"A, điều này phu nhân cứ yên tâm. Nếu Lão phu đã đến nơi đây, đương nhiên sẽ không thể không làm chuyện gì được. Sau đây ta sẽ kê một đợn thuốc điều dưỡng thật tốt. Đúng rồi, vừa rồi nghe phu nhân nói, người trừ độc kia cũng là một vị Linh Đồ, có thể để lão phu gặp một lần chứ? Ta cảm thấy hết sức hứng thú với thuật giải độc này, xem xem có thể cùng người nọ trao đổi một chút y thuật hay không!" Miện lão mỉm cười nói thêm.
"Điều này đương nhiên không thành vấn đề, Hồng tẩu, trước tiên ngươi hãy dẫn Miện lão tới gặp Càn tiên sinh một lần a." Trong lòng nam tử mặc cẩm bào cũng thả lỏng vài phần, phân phó một tiếng.
"Vâng!"
Hồng tẩu đương nhiên lập tức đáp ứng.
"Không vội! Trước hết ta sẽ kê đơn thuốc cho công tử, sau đó đi bái phỏng vị Càn tiên sinh kia cũng không muộn." Miện lão nghe vậy, điềm tĩnh nói. Tiếp đó lão liền đi tới ngồi bên cạnh cái bàn gần đó, rút ra một cái bút lông trong ống đựng bút trên mặt bàn.
Hồng tẩu vội vàng đi tới, giúp lão rút ra một tờ giấy trắng, sau đó nhanh chóng nghiền mực.
******
Sau khi Liễu Minh nhìn qua gian sương phòng rộng rãi vài lượt, bỗng nhiên móc ra vài cán trận kỳ đủ mọi màu sắc, cẩn thận cắm từng cái vào những góc khuất trong phòng, sau đó một tay bấm niệm pháp quyết.
Tất cả trận kỳ vang lên tiếng ‘ông ông’, sau đó bỗng biến thành từng làn sương mù biến mất tại chỗ.
Liễu Minh thấy vậy, trên mặt mới lộ vẻ hài lòng.
Mặc dù hắn đã tốn không ít Linh Thạch mới mua được bộ trận kỳ này ở phường thị Vệ Châu, hơn nữa cũng chỉ có công dụng đơn giản là ngăn cách và cảnh giới, nhưng nó thực sự là một lựa chọn rất tốt để bố trí chỗ ở tạm thời.
Như vậy, hắn không cần phải lo lắng đến chuyện có người nghe lén, hoặc là có người ở chỗ khác thi pháp ám toán.
Càn Như Bình đứng bên cạnh hắn, mặc dù đã chứng kiến Liễu Minh thi triển pháp thuật khá nhiều lần, nhưng một màn thần kỳ như thế vẫn khiến cho nó không kìm được mà mở to đôi mắt đen láy, cái miệng nhỏ nhắn trong lúc nhất thời cũng không thể nào khép lại được.
"Minh đại ca, đây là thứ gì vậy? Là pháp thuật mà lúc trước ca đã từng nói qua sao?" Nữ đồng cũng không nhịn được mà hỏi luôn.
"Đây không phải là pháp thuật, mà là pháp trận." Liễu Minh nghe vậy, cười cười giải thích.
Hắn đã kiểm tra qua thân thể của Càn Như Bình, phát hiện nó cũng có Linh Mạch, mặc dù không thể nào phán đoán phẩm chất như thế nào, nhưng trên đường đi đã truyền thụ pháp quyết ngưng tụ Nguyên Khí đơn giản nhất cho nó rồi.
Sau khi nữ đồng thấy hắn thi triển qua một ít pháp thuật, đương nhiên cảm thấy sự hấp dẫn của việc tu luyện. Cho nên Liễu Minh thực sự cũng không có ý định giấu nữ đồng một vài thứ đơn giản có liên quan tới giới tu luyện.
Hiện giờ Càn Như Bình nghe được hai chữ “pháp trận”, rõ ràng cảm thấy hết sức hứng thú, truy hỏi Liễu Minh rất cặn kẽ.
Nhưng có một vài vấn đề đương nhiên nó suy nghĩ rất ngây thơ, khiến cho Liễu Minh nhất thời cười khổ không biết trả lời như thế nào mới phải.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nói già nua từ ngoài cửa truyền vào:
"Càn đạo hữu có trong phòng không? Tiểu lão nhân Miện Tùng Sơn, không biết có thể được gặp mặt một chút!"
"Ra là người đồng đạo, Miện đạo hữu, mời vào."
Liễu Minh nghe xong lời này, ánh mắt hơi lóe lên, sau một chút do dự liền đáp ứng một tiếng, tiến lên phía trước vài bước đẩy cửa ra.
Chỉ thấy ngoài cửa thình lình là hai người Miện lão và Hồng tẩu đang đứng.
"Càn tiên sinh, Miện lão là khách khanh thâm niên của Bách Linh Cư chúng ta, nghe nói tiên sinh cũng là một vị Linh Đồ, cho nên mới đặc biệt tới bái phỏng một chút." Hồng tẩu vừa nhìn thấy Liễu Minh đã nhanh chóng giải thích qua một chút.
“Thì ra là thế. Tại hạ mới tới Huyền Kinh, cũng đang muốn kết giao với một ít đồng đạo." Liễu Minh nghe vậy cười cười, lúc này chân bước sang một bên, bày ra tư thế mời.
"Không ngờ Càn đạo hữu lại trẻ tuổi như vậy, thật sự là vượt xa dự đoán của lão phu, đã vậy tiểu lão nhân không khách khí nữa." Miện lão vừa thấy niên kỷ Liễu Minh còn trẻ như vậy, trong mắt không khỏi hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng thần sắc lập tức trở lại bình thường, nói.
Tiếp đó thân hình lão giả mặc tạo bào khẽ chuyển động, bước thẳng vào trong gian sương phòng.
Hồng tẩu thì xin lỗi một tiếng, cứ như vậy cáo từ rời đi.
"Vị này chính là lệnh điệt nữ a, quả nhiên có bệnh trong người. Lão phu cũng hiểu chút ít về y thuật, nếu đạo hữu không chê, tại hạ có thể xem mạch một chút được chứ." Miện lão vừa vào trong phòng, đương nhiên chỉ nhìn thoáng qua đã thấy Càn Như Bình mặt mũi đang tràn đầy vẻ tò mò, sau khi lão suy nghĩ một chút liền nói.
"A, nếu Miện đạo hữu chịu ra tay, tự nhiên là tạo hóa của Như Bình. Như Bình, ngồi xuống đây để Miện huynh bắt mạch cho." Mặc dù Liễu Minh không biết đối phương có ý gì, nhưng cũng không lo lắng đối phương có ác ý với nữ đồng, sau khi suy nghĩ một chút lập tức đồng ý.
Nữ đồng nghe vậy, cũng cực kỳ lễ phép cảm ơn một tiếng, sau đó liền thành thành thật thật ngồi xuống cái ghế thấp bên cạnh.
Một tay Miện lão giơ ra, sau khi nhiếp lấy một cái ghế khác liền ngồi xuống bên cạnh nữ đồng, một tay vân vê chòm râu, tay còn lại chạm nhẹ cổ tay Càn Như Bình, hai mắt nheo lại bắt đầu bắt mạch.
Thời gian dần trôi qua, thần sắc lão giả mặc tạo bào cũng dần dần ngưng trọng.
Không biết bao lâu sau, Miện lão mới thở dài một hơi, ngưng trọng nói:
"Thì ra là loại quái chứng Năng Huyết hiếm thấy trong truyền thuyết, cũng may đạo hữu có thể khống chế bệnh tình của đứa bé này tới tận bây giờ. Không biết sau đây có phải đạo hữu sẽ tìm một gốc Băng Ngân Thảo làm thuốc, nhanh chóng cho lệnh điệt nữ sử dụng hay không?"
"Quả nhiên Miện huynh không phải người thường, nhanh như vậy đã đoán được phương pháp giải quyết của tại hạ rồi." Liễu Minh nghe đến đó, trên mặt rút cuộc cũng hiện lên vẻ động dung.
"Đạo hữu chớ trách, lúc trước lão phu thấy Càn đạo hữu trẻ tuổi như vậy, còn hơi có chút ngờ ngợ với y thuật và thủ pháp giải độc của đạo hữu, nhưng hiện giờ đương nhiên không còn chút nghi ngờ nào nữa. Ngoại trừ việc tu luyện, tiểu lão nhân có chút si mê với y thuật, cho nên lần này tới đây hy vọng có thể trao đổi một chút với đạo hữu." Lão giả mặc tạo bào bỗng đứng dậy chắp tay với Liễu Minh, có chút chân thành nói.
"Ha ha, Miện huynh quá khen. Y thuật của tại hạ không phải quá tinh thông, chẳng qua đã học được một vài phương pháp chữa trị nghi nan tạp chứng từ một số vị cao nhân thôi. Nếu như đạo hữu không chê, đương nhiên không có lý gì mà tại hạ lại từ chối." Liễu Minh nghe vậy, cười ha ha trả lời.
Lão giả mặc tạo bào rất vui mừng, lúc này bắt đầu thảo luận một ít vấn đề về y thuật với Liễu Minh.
Mà nữ đồng được Liễu Minh ra dấu, tức thì thành thành thật thật đi vào phòng trong nghỉ ngơi.
Liễu Minh chỉ nói chuyện với lão giả trong chốc lát, liền phát hiện y thuật của vị Miện lão này đích xác vô cùng cao minh, một vài vấn đề hắn vốn tự ngộ ra trên phương diện y thuật, trong miệng lão lại lập tức trở nên cực kỳ dễ hiểu.
Điều này khiến cho tinh thần hắn chấn động, vô cùng nhiệt tình trao đổi những vấn đề có liên quan đến y thuật với lão.
Còn Miện lão thì cũng hết sức vui mừng và ngạc nhiên trước những lý giải đặc biệt về một số vấn đề y thuật và một vài cách chữa trị mà Liễu Minh đưa ra.
Thời gian hai người nói chuyện, không ngờ lại kéo dài tới tận nửa ngày!
Đến tận khi sắc trời đã dần tối, Miện lão mới có chút lưu luyến cáo từ rời đi.
Một đêm qua đi, sáng sớm ngày hôm sau, lão giả mặc tạo bào đã xuất hiện trước mặt Liễu Minh với vẻ mặt tươi cười.
Liễu Minh thấy một màn này, trong lòng có chút không biết làm sao, cũng chỉ có thể xốc lại tinh thần tiếp tục trao đổi y thuật với lão.
Cứ như vậy liên tiếp ba ngày.
Hôm nay, sau khi Liễu Minh trao đổi xong một vấn đề về y thuật với lão giả, hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi:
"Miện huynh, tại hạ mới tới Huyền Kinh, có lẽ sẽ ở đây trong một thời gian ngắn. Không biết hiện giờ Huyền Kinh còn yên ổn, có vấn đề nào mà tiểu đệ cần chú ý hay không?"
Miện lão nghe xong lời này, sắc mặt hơi thay đổi, một tay vân vê chòm râu, sau khi suy nghĩ một phen, liền chậm rãi nói:
"Ta và Càn hiền đệ coi như mới quen đã thân, những chuyện khác ta không dám nói nhiều. Nhưng vẫn có một lời thế này, nếu hiền đệ đã xử lý mọi việc xong xuôi, vẫn nên nhanh chóng rời khỏi Huyền Kinh là hơn!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.