Ma Thiên Ký

Chương 156: Hôn kỳ




Dịch giả: hoangphu
Biên: hungprods
Một lát sau, tấm da thú đã được cắt thành một hình dáng đơn giản. Liễu Minh thu đoản kiếm lại, sau đó một tay cầm lên mảnh da thú đó, tay còn lại thì cầm lấy sợi gân thú kia rồi khẽ run lên.
"Vèo" một tiếng.
Một đầu sợi gân thú rung lên, sau đó lập tức trở nên thẳng tắp, tiếp theo trong những luồng khí đen lượn lờ, nó giống như Linh xà nhanh chóng đâm xuyên qua mép tấm da thú.
Chỉ sau thời gian mấy nhịp thở, Liễu Minh đã bấm đứt đoạn gân thú còn thừa, sau đó hắn nắm lấy một góc miếng da thú phất lên một cái, nó rõ ràng đã trở thành một chiếc áo giáp bằng da thập phần đơn sơ.
Mặc dù hình dáng của chiếc giáp da này thoạt nhìn có chút quái dị, nhưng mấy chỗ yếu hại như trái tim, vùng bụng … đều được bảo vệ.
Liễu Minh mặc nó sát lên người, thử thử một chút liền lộ ra vẻ hài lòng.
Phương pháp chế tạo giáp da đơn giản này đương nhiên là chút tài vặt hắn học được trong những năm sinh sống trên Hung đảo trước kia, không ngờ những năm nay không dùng tới mà vẫn chưa hoàn toàn quên mất.
Sau đó, Liễu Minh cởi chiếc giáp da xuống, lúc này một tay cầm lên một miếng lân phiến, tay áo bên kia run lên, một tia ánh sáng màu xanh bắn ra. Sau khi nó lượn một vòng chung quanh mới vững vàng rơi vào trong tay hắn.
Đúng là cây Bích Ảnh Châm kia.
Ngón tay Liễu Minh khẽ nhúc nhích, sau khi nắm chặt Bích Ảnh Châm liền hít sâu một hơi rồi dùng châm này đâm mạnh vào miếng lân phiến đỏ thẫm đang được cầm chặt trong tay kia.
Lập tức có âm thanh chói tai vang lên từ trên miếng lân phiến!
Chỉ thấy giữa cây châm và miếng lân phiến có ánh sáng màu xanh nhàn nhạt chớp lóe không ngừng, giống như cây châm đang đâm vào một khối Tinh Cương vậy.
Sau thời gian uống cạn một chén trà, "phập" một tiếng, rút cuộc Bích Ảnh Châm cũng xuyên thủng qua miếng lân phiến.
Khóe miệng Liễu Minh khẽ nhếch lên, bóp bóp ngón tay đang có chút ê ẩm rồi mới dùng sợi gân thú xuyên qua lỗ thủng trên miếng lân phiến, sau đó lại đính lên trên chiếc giáp da kia.
Một lát sau, miếng lân phiến đã được cố định chắc chắn trên chiếc giáp da.
Liễu Minh dùng ngón tay giật giật miếng lân phiến vài cái, sau khi thấy nó không rơi xuống mới tỏ vẻ hài lòng.
Cứ như vậy, Liễu Minh tiếp tục dùng Bích Ảnh Châm xuyên thủng từng miếng lân phiến đỏ thẫm.
Mặc dù những miếng Giao lân này đã được lấy từ những vị trí có vảy rất mỏng trên tấm da Giao, nhưng việc xuyên thủng mỗi một miếng lân phiến đều mất không ít thời gian của hắn.
Mấy canh giờ sau, khi Liễu Minh đã gắn nốt miếng lân phiến cuối cùng lên trên chiếc giáp da, một kiện lân giáp đơn sơ xuất hiện ngay trước mắt.
Giáp da này có sự khác biệt rất lớn so với lân giáp bình thường, ở một số ít vị trí yếu hại mới có nhiều lân phiến một chút, những chỗ khác cũng chỉ được gắn mấy miếng lân phiến hết sức đơn giản mà thôi.
Đây cũng không phải do Liễu Minh không thể dùng nhiều Giao lân hơn, mà là trên chiếc giáp da nếu có quá nhiều lân phiến, nhất định sẽ ảnh hưởng đến sự linh hoạt trong lúc hành động.
Dù sao thì đây cũng không phải là hộ giáp chính thức được Luyện Khí Sư luyện chế, những miếng lân phiến này cũng không được xử lý qua chuyên môn, không thể nào thu nhỏ một cách tự nhiên ở từng vị trí được.
Nhưng kể cả là như vậy, Liễu Minh cũng hết sức hài lòng rồi.
Hắn tin tưởng rằng một khi có thêm chiếc giáp da này hộ thân, sau này coi như là có thêm một cái mạng, cho dù gặp phải cường địch mà mình không thể đánh lại, việc bảo vệ tính mạng vẫn là dư sức.
Tuy nhiên, toàn bộ những khí tức của Giao Long này vẫn phải xóa đi, nếu không một khi mặc nó ra ngoài, chỉ sợ sẽ có không ít người có thể cảm ứng được khí tức Xích Giao trên người hắn.
Mà vừa khéo hắn lại biết được một loại Linh dịch có thể xóa sạch khí tức của Yêu thú.
Cách điều chế Linh dịch này vô cùng đơn giản, chỉ cần tìm được vài loại dược thảo phổ thông, sau đó trộn lẫn chúng vào nhau liền có thể dễ dàng phối chế ra. Thậm chí đôi khi trong Hôi Thị cũng có người trực tiếp bán ra loại Linh dịch đã được phối chế tốt này.
Xem ra, ngày mai lại phải tới Hôi Thị một chuyến rồi.
Trong lòng Liễu Minh thầm tính toán như vậy, lúc này liền thu chiếc giáp da và tấm da Xích Giao vào trong Tu Di Loa. Tiếp theo tay áo lại run lên, màn hào quang đang ngăn cách bốn phía vỡ vụn ra rồi tan biến, còn bản thân hắn thì nhắm hai mắt lại, bắt đầu thổ nạp điều tức.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc hắn từ Hôi Thị trở về, thình lình trong tay đã có thêm một lọ Linh dịch đã được điều phối tốt.
Đây cũng là do vận khí của hắn không tệ, hôm nay lúc đến phường thị, vừa khéo gặp được một gã đệ tử đang bán loại Linh dịch này.
Nhưng khi hắn đang vui mừng quay về Cửu Anh Sơn, bỗng nhiên ở một hướng khác lại xuất hiện một đám mây xám, bay nhanh đến chỗ hắn.
Liễu Minh hơi giật mình, lúc này ngừng lại trên không trung, sau đó tập trung tinh thần nhìn về phía đám mây xám kia. Kết quả là sau một lát, nét mặt hắn mới hiện lên vẻ chợt hiểu.
"Bạch sư đệ, đã lâu không gặp. Bây giờ ngươi thật đúng là người bận rộn, chúng ta muốn đến Cửu Anh Sơn gặp ngươi một chút cũng không phải là chuyện dễ dàng, lần nào đến cũng bị đệ tử tuần sơn ngăn lại." Sau một thoáng thì người đó đã bay đến cách chỗ Liễu Minh không xa, tự nhiên cười nói.
Người tới dĩ nhiên là Mục Tiên Vân.
"Mục sư tỷ nói đùa rồi, cũng chỉ vì tiểu đệ vừa mới trở về không lâu, có một số việc nhất định phải xử lý qua một chút. Do đó mới dặn dò các sư huynh tuần sơn, nếu có người tới thăm thì cứ tạm thời từ chối một chút." Liễu Minh lập tức ôm quyền, có chút áy náy trả lời.
"Thì ra là thế. Điều này cũng khó trách, lúc này sư đệ danh chấn toàn bộ tông môn. Trong bí cảnh khẳng định có đại thu hoạch, đương nhiên sẽ phải bận rộn một chút. Nhưng hiện tại ta lại có chút chuyện quan trọng muốn nói cho sư đệ biết trước một chút. Không biết hiện tại Bạch sư đệ có thời gian không?" Mục Tiên Vân nghe vậy, thần sắc có chút phức tạp nhìn Liễu Minh vài lần rồi mới chậm rãi nói ra.
"Sư tỷ cần gì phải khách sáo như thế, như vậy đi, nơi đây có chút đáng chú ý, hay là chúng ta xuống dưới kia nói chuyện." Liễu Minh mỉm cười, sau đó không lưỡng lự trả lời.
Dĩ nhiên là Mục Tiên Vân không có ý kiến, vì vậy hai người điều khiển mây xám hạ xuống một đống loạn thạch phía dưới.
"Bạch sư đệ, ngươi có biết việc mấy ngày trước ta được huynh trưởng gọi về Mục gia không?" Mục Tiên Vân vừa mới mở miệng, lời nói ra đã khiến cho Liễu Minh hơi giật mình.
"Sư tỷ nói như vậy là có ý gì?" Liễu Minh thu lại nét cười, hỏi.
"Xem ra là sư đệ thật sự không biết rõ lắm về chuyện này. Chắc ngươi cũng đã biết, sau khi Cao Trùng từ trong bí cảnh trở về tông môn đã lập tức bế quan, nghe nói hình như hắn chuẩn bị một chút trước khi trùng kích Linh Sư. Mà sau khi hắn bế quan, Chưởng môn cũng đã không cho phép Minh Châu tiếp tục tiến vào trong Hóa Huyết Sơn. Hơn nữa còn trực tiếp báo tin cho Mục gia rằng đã xóa bỏ thời hạn lao dịch của Mục Minh Châu. Chuyện này xem như là nửa trục xuất Minh Châu trở về Mục gia." Ánh mắt Mục Tiên Vân hiện lên một chút khác thường, nói.
Liễu Minh nghe xong những lời này không nói câu nào, nhưng hai hàng lông mày lại khẽ cau lại.
"Sư đệ yên tâm, cho dù Cao Trùng thực sự muốn trùng kích cảnh giới Linh Sư, cũng không thể hoàn thành chuẩn bị trong thời gian ngắn được. Đoán chừng ngắn thì ba bốn tháng, lâu thì nửa năm mới có thể chính thức bắt đầu thử trùng kích. Mà toàn bộ quá trình chuyển hóa Nguyên khí thành dịch thể, lại càng cần thêm mấy năm nữa." Mục Tiên Vân mỉm cười nói.
"Chuyện này dĩ nhiên ta biết rõ. Nhưng mục đích Mục sư tỷ tìm ta lần này, chắc rằng không chỉ để nói với ta những việc này a." Liễu Minh tỉnh táo hỏi lại.
"Đương nhiên là như vậy. Cho dù ta không nói những việc này, tin rằng không bao lâu sau sư đệ cũng sẽ biết. Chuyện ta muốn nói chính là, không lâu sau khi Bạch gia các ngươi biết được tin tức ngươi đoạt được vị trí trong mười đại đệ tử của tông môn, đã lập tức chủ động thành lập hôn kỳ (*) chính thức của ngươi và Mục Minh Châu, đó chính là chuyện của nửa năm sau." Mục Tiên Vân cười khổ một tiếng nói.
(*) hôn kỳ: ngày kết hôn.
"Cái gì, đã định ra hôn kỳ rồi? Mục gia các ngươi đã đồng ý?" Lúc này sắc mặt Liễu Minh đã thật sự biến đổi rồi.
"Ban đầu huynh trưởng ta còn có chút do dự, nhưng sau khi biết được tin tức về lần thí luyện sinh tử vừa rồi của ngươi đã lập tức đồng ý. Hơn nữa hai nhà đều dùng tốc độ nhanh nhất phát thiệp cưới tới một ít thế gia có quan hệ tốt. Nói thật, sau khi ngươi trở thành môt trong mười đại đệ tử, ta vốn đã đoán Bạch gia các ngươi sẽ hủy bỏ hôn ước. Dù sao với thân phận trong tông môn của ngươi bây giờ, muốn để cho Minh Châu làm song tu bạn lữ của ngươi thì đúng là có chút trèo cao. Bạch gia hoàn toàn có thể tìm một nữ đệ tử có Linh Mạch khác về làm con dâu, nhưng không ngờ quý gia hình như lại còn vội vã hơn nhiều so với Mục gia chúng ta, đã gấp rút định đoạt hôn kỳ. Bạch sư đệ, trong chuyện này còn có bí ẩn gì khác ư?" Sắc mặt Mục Tiên Vân có chút quái dị hỏi.
"Bí ẩn! Đương nhiên là có một chút, nhưng mà cụ thể thì hiện tại tiểu đệ cũng không tiện cho sư tỷ biết. Chẳng qua xem ra hiện giờ ta không trở về Bạch gia một chuyến thì không được rồi." Sau khi Liễu Minh nghe xong, trong lòng đã hoàn toàn không biết nên khóc hay nên cười, chỉ còn cách cố làm ra vẻ bình tĩnh trả lời.
"Nếu như sư đệ không tiện cho biết, thiếp thân cũng sẽ không miễn cưỡng, nhưng ta chỉ muốn hỏi sư đệ một câu, ngươi thực sự sẽ lấy Minh Châu làm vợ ư?" Mục Tiên Vân trầm mặc một lát, sau đó mới có chút nghiêm túc hỏi.
"Có lẽ là không. Dù sao người mà Minh Châu cô nương muốn gả căn bản không phải là ta. Mà ta cũng không có quá nhiều cảm giác đối với cháu gái của sư tỷ." Hai mắt Liễu Minh nheo lại một lát, mới hờ hững trả lời.
"Thiếp thân đã hiểu. Việc này cũng thật sự rất đáng tiếc, ta vốn rất coi trọng hôn sự của ngươi và Minh Châu, nhưng mà sự việc có liên quan đến hôn kỳ, ta cũng không có cách nào khuyên nhủ Mục gia bên kia, vậy cũng chỉ có thể dựa vào bản thân Bạch sư đệ tự giải quyết thôi." Mục Tiên Vân nghe vậy cũng không quá bất ngờ, chỉ khẽ thở dài một hơi rồi nói.
"Tốt, sư tỷ có thể thông cảm cho tiểu đệ, dĩ nhiên là tốt nhất rồi. Ngoài ra sau đây không lâu, sợ rằng ta cũng phải rời khỏi tông môn một thời gian ngắn, sau này Mục sư tỷ cũng phải bảo trọng a. Thời gian không còn sớm, tiểu đệ xin phép về trước." Liễu Minh thấy biểu hiện của nàng này bình tĩnh như thế, trái lại cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng sau khi gật gật đầu vài cái liền nói lời cáo từ.
Mục Tiên Vân dĩ nhiên không hề ngăn cản, mắt thấy Liễu Minh triệu hồi ra một đám mây xám bay lên không, bay thật nhanh về phía Cửu Anh Sơn.
Lúc này, nàng này mới bay lên trời, bay nhanh về một hướng khác.
Sau khi nàng này đã bay ra được một đoạn ngắn, liền hạ xuống ven một rừng cây nhỏ phía dưới.
"Tiên Vân, thế nào rồi, Bạch sư đệ có chịu lấy Minh Châu hay không?" Một gã thanh niên có khuôn mặt lãnh khốc vừa đi ra từ trong rừng cây, đã ân cần hỏi han.
Đúng là Đỗ Hải thuộc chi Âm Sát.
"Không ngoài dự đoán, quả nhiên là Bạch sư đệ sẽ không lấy Minh Châu." Mục Tiên Vân cười khổ một tiếng trả lời.
"Sao, tiểu tử Bạch Thông Thiên này tự cho là có thân phận khác biệt trong tông, thực sự có can đảm làm ra chuyện hủy bỏ hôn ước ư?" Đỗ Hải nghe vậy, đã có vài phần tức giận.
"Chuyện này thực sự không thể trách Bạch sư đệ. Hôn sự này vốn dĩ là do hai nhà chúng ta cưỡng ép mà thành, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nói qua là muốn cưới Minh Châu làm vợ. Nếu đổi lại là huynh, ép huynh phải lấy một người con gái mà trong lòng đã có người đàn ông khác làm vợ, e rằng hơn phân nửa là huynh cũng không chịu. Huống chi thân phận địa vị của người con gái này, lại còn không xứng với bản thân mình." Mục Tiên Vân lại lắc đầu trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.