Ma Thiên Ký

Chương 1401: Tranh Giành Ma Vân Cốc




Dịch giả: Duocsybinh
Tam Quang Đồ lỡ dung Ma Vân Cốc
Tình thế Thanh Gia bất khả dời đi.
(andreyquoc)
Phụ cận sơn mạch Duyên Vân, là một dãy ba tòa thành trì, trong đó là những tiểu trấn của các thế gia, chia nhau đóng quân ở từng nơi, nếu đem so với Tàng châu thì Tuyền châu có phần đông đúc hơn nhiều.
Phía Tây Bắc sơn mạch Duyên Vân, là một sơn cốc khá kín đáo, phía ngoài chướng khí quấn quanh, tầng tầng sương mù mờ mịt, nhưng bên trong lại là một trang viên cực lớn.
Một số kiến trúc xây dựng trong trang viên giống như tòa cung điện, hình như hầu hết các kiến trúc đều còn rất mới, mặt ngoài đều mang một màu xanh sáng chói, ma văn màu xanh chớp động nhàn nhạt. Chính giữa trang viên là một cái quảng trường, lối đi thông với các tòa cung điện kia. Trước của các tòa cung điện là mấy tên giáp sĩ mặc trang phục màu xanh, nghiêm nghị cánh gác. Trên mái cung điện, là một cái cờ, cột cờ cao chừng vài chục trượng, phía trên là một cái cờ màu xanh, đang gào thét trong gió núi, trên lá cờ có khắc rõ một chữ Thanh.
Mấy năm trước, sau một phen bôn ba từ Tàng Châu xuống nơi đây, hôm nay Thanh gia cuối cùng cũng đã trùng kiến được cho mình một cơ ngơi kiến trúc tương đối hoàn chỉnh, nếu đem so với cơ ngơi ở Tàng châu hình như có phần bề thế hơn.
Bất quá, lúc này bầu không khí trên dưới trong Thanh gia có phần ngưng trọng, thỉnh thoảng có người bay qua trên không, nhưng sắc mặt cũng thập phần âm trầm. Chính giữa cung điện, ba nam tử áo xanh ngồi ngay ngắn bên hàng ghế bên trái, chính là ba vị thiên Tượng Cảnh trưởng lão của Thanh gia, Thanh Cổ, Thanh Phương và Diêm sơn. Ngồi đối diện ba người là bốn người khác một thân trường bào màu hồng đỏ.
Cầm đầu bốn người đó là một đại hán lông mày màu hồng, trường bao trên người ẩn hiện hào quang lưu chuyển, tu vi cũng hết sức kinh người đã là Thiên Tượng hậu kỳ. Bên cạnh y là một đại hán thon gầy, ánh mắt lạnh như băng, thình lình cũng có tu vi Thiên Tượng Hậu Kỳ, còn hai người khác là một nam một nữ, tu vi cũng đã Thiên Tượng Trung Kỳ.
“Các vị trưởng lão, chúng ta đã đến đây nhiều lần rồi, ý định của chúng ta các vị cũng đã rõ, Địch mỗ không muốn nhiều lời. Địch mỗ vừa ý mảnh Ma Vân Cốc này, muốn Thanh gia các vị nhận ba nghìn vạn Ma Tinh và nhường lại nơi này cho chúng ta.” Đại hán mặt vuông duỗi tay ra huơ múa loạn xạ, trong miệng lạnh lùng nói.
“Địch Long tộc trưởng, lời này sao có thể nói được chứ, Thanh gia chúng ta vì Ma Vân Cốn này trước sau hao phí không dưới mấy nghìn vạn Ma Tinh, nhân lực tinh lực tiêu hao vô số, Địch gia dựa vào cái gì mà muốn chúng ta nhường lại chứ.” Ngồi đối diện hắn, Thanh Cổ không nói gì, nhưng Thanh Phương ở bên cạnh đã quơ tay quơ chân lạnh lùng nói.
“Ma Vân cốc cũng không phải là Thanh gia các ngươi sở hữu mà là đi thuê lại của đệ nhất gia tộc ở sơn mạch Duyên Vân. Chúng ta đã điều tra rõ ràng, lúc trước các ngươi đã ký kết thuê nó ba trăm năm đúng không?” Đại hán thon gầy ngồi cạnh đại hán mặt vuông cất tiếng cười rồi nói.
“Đúng vậy, nếu các vị đã biết như vậy thì xin mời các vị đi cho. Vì trong vòng ba trăm năm nơi này do Thanh gia chúng ta nắm quyền, không cần biết Địch gia các ngươi đưa ra điều kiện gì, Thanh gia chúng ta tuyệt đối sẽ không nhường lại sơn cốc Ma Vân này.” Ánh mắt Thanh Cổ lóe lên, trầm giọng đáp lại.
Thanh Cổ vừa nói xong, cả bốn người đối diện đều trầm mặt xuống.
“Thanh Cổ trưởng lão, dựa theo quy định của Cái gia, nếu như đất đã cho thuê rồi thì Cái gia chỉ cần đưa ra một cái giá bồi thường tương ứng thì cái gia có thể lấy đất lại đấy.” Đại hán mặt vuông liếc nhìn Thanh Cổ trong miệng nói ra từng chữ.
“Đúng vậy, nếu là Cái gia muốn thu hồi đất chỗ này Thanh gia chúng ta sẽ không có ý kiến. Nhưng nếu là Địch gia các ngươi nói thì đừng mong Thanh gia chúng ta nhượng lại nơi này.” Thanh Cổ nhàn nhạt đáp.
Đại hán mặt vuông cười nhạt một tiếng, vung tay lên lấy ra một tấm da dê màu trắng, khẽ phất tay, tấm da dê đã bay tới chỗ mấy người Thanh Cổ. Mấy người Thanh Cổ xem qua tấm da dê, sắc mặt không ngừng biến đổi, bởi trong tâm da dê nội dung chính là khế ước mua đất ở Ma Vân cốc.
“Địch gia các ngươi muốn mua chỗ này sao?” Thanh cổ nhắm nhắm hai mắt hỏi lại.
“Đúng là như vậy.”Đại hán mặt vuông ngẩng đầu cười nói.
Ba vị trưởng lão Thanh gia thoáng trầm sắc mặt xuống.
Thanh gia chuyển tới đây đã gần mười năm, lúc trước bởi Liễu gia phản loạn, Liễu Minh đã dặn dò từ sớm, cho nên Thanh gia đã bắt tay di dời đến đây từ trước rồi. Sơn mạch Duyên Vân là nơi có Ma Nguyên nồng đậm nổi đanh nhất nhì ở Tuyền châu, lại cách Tàng châu không xa lắm, nên được chọn là mục tiêu di dời đầu tiên khi rời khỏi nơi ở cũ.
Lúc Thanh gia di dời đến đây, thì những gia tộc khác ở Tàng châu còn không dự liệu được biến cố Liễu gia làm phản, rồi dẫn tới chiến trận liên miên. Cho nên khi bọn họ tới Tuyền châu đã chọn được một mảnh sơn mạch cực tốt, bỏ ra nghìn vạn Ma Tinh đến chỗ của Cái gia thuê lại Ma Vân cốc này.
Sơn cốc này có chút hẻo lánh, nhưng đổi lại là Ma Khí cực kỳ nồng đậm, sơn cốc lại rộng hơn trăm dặm, trong cốc, ngoài cái ma nguyên bên ngoài thì còn có một Chân Ma Nguyên ở bên trong, ngày đêm không ngừng phóng xuất ra Chân Ma Chi Khí, nếu chọn nơi này để tu luyện Ma Công thì có thể nói là làm chơi ăn thật, đệ tử cấp thấp đột phá cảnh giới cũng theo đó tăng thêm mấy phần cơ hội so với những nơi Ma Nguyên bình thường
Và chuyện không thể nghi ngờ đó là cả dãy sơn mạch Duyên Vân là một vùng đất thượng đẳng để tu luyện. Mấy năm qua, Thanh gia đã cắm rễ ở chỗ này, tộc nhân thật sự đã có một đoạn thời gian ngắn an nhàn, ngay cả đệ tử trong tộc tiến cấp cũng tăng lên không ít. Ngay khi Thanh gia đang tận hưởng nguồn tài nguyên phong phú ở nơi đây, thì các thế lực khác đã nảy sanh biến cố.
Mọi việc cũng là do mấy năm nay Liễu gia làm loạn mà ra, Hoàng Triều trong mấy năm gần đây vẫn chưa đánh bại được Liễu gia, không thể thu hồi các châu đã mất ngược lại còn lâm vào thế chiến giằng co với Liễu gia. Mà hai đại thế lực tranh đấu, thì các tiểu thế lực ở các gia tộc khác tự nhiên không muốn làm pháo hôi. Cho nên các thế lực này bắt đầu rục rịch di dời, tháo chạy tránh né, ở cả các châu đang có đại chiến lẫn các châu quận liền kề. Từ đó phát sinh ra chuyện các thế lực tranh giành các mảnh đất có địa thế tốt.
Tuyền châu gần với Trung châu của Hoàng Triều Trung Ương, mà sơn mạch Duyên Vân lại là chỗ có Ma Khí nồng đậm bật nhất, tự nhiên sẽ trở thành miếng thịt ngon cho các tiểu thế lực dòm ngó tranh đoạt. Chỉ là những lần tranh giành trước đó không có liên quan tới Thanh gia, lúc đó quả thật có chút may mắn, cho rằng đã qua thời gian đó thì sẽ vô tư cư ngụ ở đây.
Thật không ngờ, Địch gia mới từ Thương châu tới, may rủi thế nào lại nhìn vừa mắt mảnh Ma Vân cốc, trước đây mấy ngày đã đến Thanh gia mấy lần, yêu cầu Thanh gia nhượng lại nơi này cho họ.
Địch gia là một đại gia tộc nổi danh ở Thương châu. Thực lực hơn hẳn Thanh gia, hơn nữa nghe nói Địch gia đã mấy lần ghé lại nhà chủ sơn mạch Duyên Vân là Cái gia, thêm nữa là Liễu Minh gia chủ Thanh gia lại không có trong tộc, cho nên Địch gia càng không chút cố kỵ mà tới ức hiếp.
Với những yêu cầu của Địch gia thì mấy vị trưởng lão của Thanh gia tuyệt đối sẽ không đồng ý, hơn nữa là nếu mà rời khỏi nơi này thì Thanh gia cũng không biết phải đi đâu tìm được một chỗ tốt như thế này, và mấu chốt hơn hết là Tam Quang Điện của Thanh gia đang được xây dựng nữa.
Mà lúc trước xây dựng Tam Quang Điện, hao phí tài lực không nói làm gì, chỉ là không có Liễu Minh chủ trì, chỉ với sức của mấy người trưởng lão Thanh gia không thể dễ dàng kích phát cái tàn tích Động Thiên Pháp Bảo đó, không biết xui xẻo thế nào nó lại dung hợp với cái Chân Ma Nguyên ở nơi này. Từ đó nếu cưỡng ép thu hồi Tam Quang Đồ chỉ sợ cái tàn bảo này sẽ bị phá hủy, mà chuyện này là không thể để cho xảy ra được.
Phải biết rằng, trước kia Thanh gia thuê Ma Vân Cốc này ba trăm năm đã bỏ ra nghìn vạn Ma Tinh, nếu muốn mua lại nơi này thì phải ra cái giá gấp mười lần như vậy, nếu không thì không thể mua được nó.
Chỉ là không thể ngờ được Địch gia lại giàu có đến vậy.
“Thật không ngờ các ngươi lại muốn mua lại cái sơn cốc này, bất quá cái khế ước này còn chưa hoàn thành, Cái gia chưa chắc sẽ bán nó cho các ngươi đâu. Mà cũng theo quy định của Cái gia, người mới mua với người đã thuê mua thì người đã thuê như Thanh gia chúng ta vẫn được ưu tiên hơn, bây giờ Thanh gia chúng ta cũng sẽ lập khế ước đến chỗ Cái gia ra giá mua lại cái sơn cốc này, đến lúc đó thì Địch gia các ngươi đừng mơ tưởng có thể có được nơi này.” Thanh Cổ trầm ngâm một chút sau đó mở miệng lạnh nhạt nói.
Lời vừa nói ra khiến cho những người của Địch gia biến sắc, ngay cả Thanh Phương và Diêm Sơn cũng kinh hoảng không thôi. Thanh gia hiện tại tuy cũng có chút của cải, nhưng nếu phải thật sự xuất ra vài ức Ma Tinh thì thật có chút quá sức rồi.
Đại hán mặt vuông nghe vậy, sắc mặt trở nên lạnh buốt, phất tay thu hồi tấm da dê, chậm rãi nói:
“Địch mỗ lần này tới đây là muốn khuyên các ngươi một câu, đừng nên rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, đừng cho rằng Địch gia chúng ta không có cách đối phó với các ngươi.”
“Ha ha nơi đây là Tuyền châu không phải Thương châu, Địch gia các ngươi nếu muốn động thủ, Thanh gia chúng ta sẽ bồi tiếp.” Thanh cổ cười nhạt, không thèm để ý những lời uy hiếp của đại hán mặt vuông, lạnh nhạt trả lời.
Trong lòng đại hán mặt vuông cũng thoáng rùng mình, đúng như Thanh Cổ nói, nơi đây là sơn mạch Duyên Vân của Tuyền châu, không phải Thương châu. Hơn nữa nơi này còn là địa bàn của Cái gia.
Mà Cái gia thì có Thông Huyền cảnh tọa trấn, ở nơi này kinh doanh không biết bao nhiêu năm rồi, bất luận thực lực hay thế lực đều hơn xa Thanh gia và Địch gia, những người mới từ nơi khác đến. Hơn nữa bởi vì những vụ lộn xộn gần đây, nên Cái gia đã ban lệnh xuống, trong phạm vi quản hạt của bọn họ nghiêm cấm mọi người vô cớ tranh đấu, người nào vi phạm sẽ bị Cái gia trừng trị thích đáng.
Đại hán thon gầy của Địch gia ho một tiếng rồi khẽ kéo vạt áo đại hán mặt vuông một cái, đại hán mặt vuông quay sang nhìn hắn nhướng mày không nói gì.
“Ha ha, mấy vị không cần kích động, Địch gia chúng ta tới đây cũng chỉ là muốn có được sơn cốc này thôi, tự nhiên sẽ không vô duyên xúc động quy củ của Cái gia đã đề ra.” Sau đó đại hán thon gầy cười to một tiếng, nói.
Thanh Cổ cũng cười lạnh một tiếng, chưa trả lời.
“Bất qua Thanh Cổ trưởng lão đã lên tiếng là cũng muốn mua cái sơn cốc này, vậy không biết Thanh gia có đủ số Ma Tinh trong nhà để mua hay không? Phải nhớ là Địch gia chúng ta đã ra giá là năm trăm triệu Ma Tinh rồi đấy, nhưng Cái gia vẫn còn do dự chưa chịu bán.”Ánh mắt đại hán thon gầy xoay chuyển mấy cái, trên mặt lộ ra một tia trào phúng nói.
“Chuyện này thì Địch trưởng lão không cần lo lắng làm gì, chỉ là mấy ức Ma Tinh thôi mà, Thanh gia ta tự tin là có thể bỏ ra được đấy.” Ánh mắt Thanh Cổ lóe lên, cứng rắn nói.
“Ha ha, nhưng ta phải nói trước đấy, cứ cho là Thanh gia các người có đủ Ma Tinh đi nữa, thì Địch gia chúng ta cũng sẽ không dễ dàng buông tay, để các ngươi mua được nơi này đâu. Lúc đó không chừng Địch gia chúng ta không phải chỉ ra cái giá năm trăm triệu Ma Tinh mà thôi đâu.” Ánh mắt đại hán thon gầy lóe lên, thâm ý nói một câu.
Mấy người Thanh Cổ nghe vậy không khỏi biến sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.