Ma Thiên Ký

Chương 1270: Cộng sinh




Dịch giả: nila32
Vì Lồng Giam, trao đổi với Khí Linh
Thế Cộng Sinh, giúp nhau, dùng Pháp Khế.
(vuongtuphuong)
Nam tử áo bào xanh nghe vậy, tử mang trong mắt liền có chút suy yếu thế nhưng bộ dáng cảnh giác của y vẫn không hề buông lỏng.
“Các hạ hẳn đang lo lắng chúng tay thừa dịp ngươi suy yếu để hoàn toàn chiếm giữ quyền khống chế phải không? Ta có thể bảo đảm với ngươi từ nay về sau sẽ không để Liễu Minh một mình bước vào không gian lồng giam. Ngược lại, các hạ thân là Khí Linh cũng không thể hấp thu pháp lực của hắn. Như vậy chúng ta có thể tạm thời tồn tại bên trong cơ thể của tiểu tử này, ngươi thấy thế nào?”
Nam tử áo xanh nghe vậy, khuôn mặt lạnh lùng liền lộ ra một chút chần chừ.
“Phải biết rằng, ngươi sinh ra đã Khí Linh của lồng giam, vốn là tồn tại cần phải sống nhờ thân thể của người khác. Hiện tại lồng giam đã bị hao tổn vô cùng nghiêm trọng. Nếu lúc này ra tay đánh chết Liễu Minh, chỉ sợ ngươi sẽ gặp phải cắn trả không nhẹ. Đến lúc đó chỉ sợ các hạ sẽ phải lâm vào thời gian ngủ say thật dài. Đợi khi tìm được kí chủ phù hợp kế tiếp cũng không biết là năm nào tháng nào.” Ma Thiên thấy vậy, lời nói càng trở nên nghiêm túc.
Người đàn ông áo xanh nghe đến đó liền nhìn sang Liễu Minh gần đó. Họ Liễu cũng không nghĩ đến Ma Thiên lại đưa ra điều kiện trao đổi như vậy bèn không ngừng âm thầm suy tính thiệt hơn. Tuy rằng không muốn rời xa không gian lồng giam thế nhưng thời khắc sinh tử mấu chốt hiện tại khiến hắn không thể băn khoăn về điều này. Vì vậy sau một thoáng do dự, hắn liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý với điều kiện mà Ma Thiên đưa ra.
“Đã như vậy, ta tạm thời đáp ứng điều kiện của các ngươi. Nhưng phải nói trước, chỉ cần hai người thực hiện mưu đồ xấu xa gì, ta sẽ liều mạng khiến cho ngọc đá cùng tan, nhất định không để các ngươi được như ý nguyện.” Nam tử áo xanh cũng suy nghĩ một hồi rồi mới trả lời một cách chậm rãi.
“Chúng ta tự nhiên sẽ không làm chuyện dẫn lửa thiêu thân như vậy. Có điều ta cũng phải nhắc nhở các hạ một câu, chớ quên chức trách của mình.” Ma Thiên nhíu chặt lông mày, lạnh lùng nói thêm.
“Việc này không cần ngươi nhiều lời!” Nam tử thanh bào trả lời một cách hờ hững.
Sau khi đạt thành hiệp nghị, ba người liền thu hồi pháp quyết trên tay khiến cho linh mang cùng sương mù dày đặc bên trong lòng giam cũng dần tan biến. Chỉ trong chốc lát, lồng giam liền khôi phục như lúc bình thường. Bốn phía lần nữa lộ ra tường chắn hình bán cầu đã bị tàn phá ngổn ngang. Liễu Minh vừa mới thở dài một hơi, chuẩn bị mở miệng hỏi thăm gì đó thì thấy nam tử thanh y trước mặt hời hợt vung ống tay áo. Sau một hồi hoa mắt chóng mặt, khi lần nữa nhìn rõ cảnh vật trước mắt, hắn phát hiện bản thân đã rời khỏi không gian lồng giam để trở lại khu rừng hoang sơ.
Lúc này, bên trong Linh Hải của họ Liễu, có thể thấy được một cái bọt khí màu trắng, chính là bong bóng thần bí kia. Chỉ là hiện giờ, hắn và bọt khí thần bí này không còn mối liên hệ huyết nhục tương liên giống như trước kia. Qua một thoáng tiếc hận thở dài, sắc mặt của Liễu Minh liền hiện lên cảm giác nhẹ nhõm. Mất đi sự phụ trợ của bọt khí thần bí nhưng đổi lại không phải lo sợ cảm giác bị nó hút khô, hắn liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Nhưng mà sau một khắc, đôi mày của Liễu Minh đột nhiên nhíu chặt lại. Chỉ thấy bên trong Thần Thức hải của hắn, chẳng biết từ lúc nào đã nhiều ra một viên bi màu xám lạ lẫm, loáng thoáng tản ra khí tức Chân Ma cực kỳ tinh thuần. Thấy vậy, hắn liền nhẹ giọng thì thầm vài câu chú ngữ, điều khiển một cỗ pháp lực tinh thuần truyền vào bên trong Linh Hải, nhanh chóng vây lấy vật thể kỳ lạ kia. Nào ngờ viên bi này chẳng hề có chút phản ứng, mặc cho pháp lực của hắn tấn công thế nào. Lúc này, Liễu Minh dường như nghĩ đến gì đó, Chân Đan hai màu trắng đen cũng theo đó đột nhiên phát sáng rực rỡ, phóng ra một tia lôi điện năm màu. Viên bi màu xám thấy vậy có chút giật mình thế nhưng ngoại trừ mặt ngoài nổi lên một ít sương mù màu xám, nó cũng không có gì khác thường.
“Tiền bối mạo muội lẩn trốn bên trong Thần Thức hải của Liễu mỗ như vậy có phải cho rằng ta không dám dùng đến thủ đoạn lưỡng bại câu thương trục xuất ngươi khỏi cơ thể đúng không?” Liễu Minh trầm giọng nói ra.
“Hắc hắc, ta cũng không muốn tiếp tục lưu lại lồng giam tối tăm kia nữa. Ngươi yên tâm đi, ta lúc này sẽ không tạo thành bất cứ uy hiếp nào cả.” Giọng nói của Ma Thiên truyền ra từ viên bi màu xám kia.
“Tiền bối tự tiện làm ra hành động như vậy, làm sao tại hạ có thể tin được lời hứa của người kia chứ?” Liễu Minh lạnh lùng đáp lời.
“Hắc hắc, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn ra tay tiêu diệt Ma mỗ hay sao? Phải biết rằng lúc trước khi phần của ta bám vào cơ thể của ngươi, nơi này đã được thiết hạ ấn ký cộng sinh!”
“Ấn ký cộng sinh?”
Liễu Minh nghe vậy liền hơi đổi sắc mặt bèn một tay bấm niệm pháp quyết, đồng thời lẩm nhẩm chú ngữ nào đó từ đó phát hiện quả thật thần hồn trong cơ thể và viên bi màu xám kia đã xuất hiện liên hệ yếu ớt nào đó mà trước kia không hề có.
“Đúng vậy, chính là ấn ký Thần Hồn Cộng Sinh Chung Diệt! Hắc hắc, tiểu tử ngươi những năm này tuy có thể mượn nhờ Ma hóa để tăng cường thực lực nhưng cũng đồng thời khiến cho ấn ký này lớn mạnh rồi dung hợp với thần hồn của bản thân một cách chậm rãi. Ngày đó, dù rằng Ma mỗ đã tiến hành thu hồi phân hồn của mình thế nhưng thế này đã sớm hình thành trạng thái cộng sinh với thần hồn của ngươi. Có điều khi ly khai, phân hồn này đã động một ít tay chân vì vậy ngươi mới không có cách nào nhận ra. Cho nên trừ khi Ma mỗ chủ động rời đi, nếu không một khi hoặc ta hoặc ngươi bởi vì nguyên nhân nào đó mà vẫn lạc, thần hồn của người còn lại từ này về sau cũng sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.” Ma Thiên không nhanh không chậm giải thích.
“Đem vận mệnh của mình đặt vào tay kẻ khác, chi bằng ta và ngươi hiện tại kết thúc ở đây còn hơn.” Liễu Minh nghe xong liền lạnh lùng nói thẳng.
“Xem ra sớm chuẩn bị một ít tiền vốn quả là cử chỉ sáng suốt.” Ma Thiên thì thào tự nói một câu.
“Lời này là có ý gì?” Liễu Minh khẽ động thần sắc.
“Như vậy đi, không bằng ta và ngươi tiếp tục một cuộc giao dịch?” Ma Thiên trầm mặc một lát sau đó đột ngột thay đổi chủ đề.
“Nếu vậy vãn bối xin được rửa tai lắng nghe.” Liễu Minh nhướng mày, ánh mắt thoáng lộ ra một tia chần chờ nhưng rất nhanh đã khôi phục trạng thái bình thường.
“Chỉ cần ngươi đồn ý đúc lại cho ta một thân thể khác, hơn nữa trong thời gian này đồng ý để ta lưu lại bên trong cơ thể của ngươi. Ma mỗ cam đoan có thể giúp tiến giai Thông Huyền cảnh, hơn nữa trong phạm vi năng lực của mình, sẽ cung cấp cho ngươi những sự giúp đỡ cần thiết. Giao dịch này được chứ?” Ma Thiên cố gắng thuyết phục.
“Giao dịch tuy rằng không tệ nhưng nếu không có gì khác đảm bảo, chỉ sợ đến lúc đó mọi cố gắng đều sẽ như công dã tràng mà thôi.” Liễu Minh trả lời một cách hờ hững.
“Ngươi có thể cẩn trọng như vậy, Ma mỗ cũng cảm thấy an tâm. Ta có thể lần nữa phát hạ pháp khế Hắc Thệ. Không biết như vậy có thể giải khai lo lắng về sau của ngươi? Về phần ý định bức ta ra khỏi cơ thể vào lúc này, ngươi cũng không nên nghĩ thêm làm gì cho phí sức.” Ma Thiên nghiêm nghị nói tiếp.
“Được rồi, nếu có lực lượng pháp khế cam đoan, ta có thể tạm thời đáp ứng với ngươi.”
Sau một hồi suy nghĩ, Liễu Minh đành nghiến răng nghiến lợi gật đầu. Ngay sau đó, hắn liền huy động pháp quyết khiến cho điện vân năm màu nhanh chóng chui ngược trở lại vào trong Chân Đan. Sau đó, hắn chỉ cảm thấy viên bi màu xám bên trong Thần Thức hải khẽ run lên, một phân thành hai, trong đó một nửa bất ngờ nhảy ra bên ngoài cơ thể đồng thời huyễn hóa thành một bóng người áo đen. Liễu Minh thấy vậy liền không chút do dự khép chặt hai mắt, bắt đầu thi triển nghi thức khế ước. Sau khi hai đạo hắc quang lần lượt chui vào mi tâm của hai ngươi, Ma Thiên mới lạnh nhạt lên tiếng:
“Hôm nay ta đã dùng thần hồn bổn mạng phát hạ lời thề, hy vọng có thể khiến cho đạo hữu cảm thấy yên tâm.”
Liễu Minh nghe vậy bèn nhẹ gật đầu đồng thời âm thầm thở ra. Hai người hiện tại đã là đồng sinh cộng tử, lại có ràng buộc của lực lượng khế ước, tin rằng Ma Thiên sẽ không dám làm gì phương hại đến hắn. Sau khi hít sâu một hơi, hắn bắt đầu dò xét hoàn cảnh chung quanh. Chỉ thấy cảnh vậy chỉ toàn một mảnh hoang, bốn phía không hề tồn tại thảm thực vật nào đáng kể. Ngẫu nhiên xuất hiện vài bụi cỏ lụi tàn đều bị sương mù màu xám bao phủ. Quỷ dị nhất chính là, khắp nơi trong không khí đều tràn ngập từng sợi ma khí li ti khiến hắn chau mày, lập tức khuếch tán thần thức ra ngoài.
“Không cần dò xét thêm nữa, nếu như không có gì bất ngờ, chúng ta lúc này hẳn đã đến đại lục Vạn Ma.” Ma Thiên tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
“Đại lục Vạn Ma, nơi sinh của bè lũ Ma Nhân! Làm cách nào ngươi có thể chắc chắn như vậy?”
Dù là người trấn định như Liễu Minh, nghe được lời này cũng không khỏi giật mình thảng thốt.
“Đến nước này, ta có thể nói cho ngươi biết. Trong lúc La Hầu vận dùng cấm chế lồng giam giúp ngươi phá không rời đi, ta đã thuận thế động vào một tí tay chân. Đoạn xương tay kia chỉ là vật dẫn ban đầu, còn muốn đúc lại thân thể, phải trở về đại lục Vạn Ma mới có thể thu thập đầy đủ tài liệu.” Ma Thiên nói ra.
“Nếu ngươi đã có ý định từ sớm, ta có nói nhiều cũng vô ích. Bất quá, ta hy vọng trong thời gian giúp các hạ tìm kiếm tài liệu đúc lại thân thể, ngươi sẽ không quên lời hứa của mình.” Sau khi suy nghĩ một chút, Liễu Minh bèn hừ lạnh một tiếng.
“Điều này là tự nhiên, có điều trước đó, ta có cái này cho ngươi.” Ma Thiên mỉm cười sau đó thình lình vung tay phóng ra một đạo lưu quang màu đen về phía Liễu Minh.
Họ Liễu chỉ cảm thấy toàn thân trở nên lạnh buốt, tiếp đó vật hiện trước mắt liền khiến hắn cả kinh. Vật này là một tấm bia đá lớn cỡ bàn tay, một nửa trong suốt như ngọc, nửa còn lại đen nhánh như mực. Chính giữa còn có một chiếc đồng hồ cát ánh kim. Toàn thân lộ ra đường vân tím biếc vô cùng tinh xảo.
“Hồn Thiên Bia!” Liễu Minh thấy vậy thốt lên kinh ngạc.
“Đúng vậy, vật này chính là một kiện Bản Mệnh Pháp bảo khi xưa ta từng luyện chế. Chỉ có điều bởi vì một ít nguyên nhân sau này, nó đã dung hợp làm một với lồng giam. Hiện tại rời khỏi nơi đó, ta tự nhiên sẽ đem nó đi theo. Hôm nay ngươi và ta tương thông thần hồn, luyện hóa vật này sẽ không gặp trở ngại gì lớn, đủ khiến cho thực lực của ngươi tăng cường một ít. Phải biết rằng Ma Thiên ta cũng là Ma Nhân mạnh mẽ vượt xa tồn tại cùng giai.” Ma Thiên giải thích một cách chậm rãi.
“Đa tạ.”
Liễu Minh nhẹ nhàng vuốt ve Hồn Thiên Bia trong tay, vẻ mặt cũng theo đó có chút hòa hoãn. Đối với hắn, tấm bia này có điểm kỳ diệu gần ngang lồng giam trước kia. Đã là Bản Mệnh Pháp Bảo của tồn tại Thông Huyền như Ma Thiên, ngoại trừ cung cấp năng lực rèn luyện chiến đấu cho người sử dụng, tin tưởng nó còn có tác dụng kỳ diệu khác nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.