Ma Thiên Ký

Chương 1211: Hồ lô màu đen




Dịch giả: aiemk46nhat2
"Hóa ra là Ngạn đạo hữu, mời vào. Vừa rồi ta tu luyện trong mật thất nên không để ý có truyền tấn phù." Liễu Minh thản nhiên nói.
"Liễu trưởng lão khách khí rồi, ta nghe Chung sư điệt báo ngài đã trở lại cho nên tới bái phỏng." Lão giả họ Ngạn gặp được Liễu Minh liền thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ Liễu Minh là nhân tố trọng yếu nhất của Man Quỷ tông, tuyệt đối không thể để mất được, lão chỉ hận Liễu Minh không thể bế quan hơn ngàn năm ở Man Quỷ tông không đi đâu nữa mà thôi, có điều việc này hiển nhiên là không thể xảy ra.
Liễu Minh đương nhiên đã nhìn thấu suy nghĩ của lão giả họ Ngạn từ lâu, tiếc là hắn vốn dĩ không muốn tốn thêm nhiều thời gian ở vực Thương Hải nữa.
"Đạo hữu cứ ngồi xuống đi đã." Liễu Minh chỉ vào ghế trong đại sảnh, tùy ý nói.
Lão giả họ Ngạn tạ ơn một tiếng rồi ngồi xuống một bên.
"Đại chiến kết thúc cũng được vài ngày rồi, hiện giờ thế cục của Thương Hải thế nào rồi?" Liễu Minh hỏi một câu.
"Ta đang muốn bẩm báo với Liễu trưởng lão về việc này..." Vừa nghe vậy, lão giả họ Ngạn đã vội vàng nói, tiếp đó là một tràng dài những chuyện gần đây xảy ra cho Liễu Minh biết.
Lại nói sau khi thế lực Hải Hoàng cung bị tiêu diệt, không được đến mười ngày, vực Thương Hải đã có những thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Trước tiên phải kể đến tộc Kim Lân từng tự xưng là "Vương tộc" ở Thương Hải cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy thu phục lại những thế lực vốn có của mình ở vùng ngoại vi Thương Hải, mà những hải tộc lớn khác cũng lần lượt có hành động.
Mặc dù nói là trăm năm vừa qua, cả mười hải tộc lớn của Thương Hải đều bị Hải Hoàng cung chèn ép khắp nơi, nhưng các tộc này vẫn còn tích lũy một lực lượng không nhỏ nên không thể khinh thường.
Đương nhiên, do có Liễu Minh ở đây nên không thế lực nào lại mù quáng tới độ dám trêu chọc Nhân tộc ở đại lục Vân Xuyên.
Các tông phái lớn ở Vân Xuyên hiển nhiên cũng không ngồi chơi không, thừa dịp hết sức rối ren này, các phái cũng thường xuyên phái nhân thủ chiếm lấy một số hải đảo gần với Vân Xuyên.
Hiện tại Man Quỷ tông là tông môn có thanh thế lớn nhất, đi đầu chiếm lĩnh ba hòn đảo có tài nguyên phong phú nhất, mà lúc này chưởng môn Hoàng Thạch và một số Linh Sư dẫn theo một số đệ tử Man Quỷ tông tới các đảo này trú đóng, chuẩn bị thiết lập chi nhánh ở những nơi đó.
Ngoài ra, các hải tộc ở Thương Hải còn chủ động phái người tới giao thiệp với Liên minh Vân Xuyên, mang theo một lượng lớn vật tư tài liệu, đồng thời chủ động nhắc đến việc ký kết hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau.
Liễu Minh biết được những việc này cũng gật đầu không nói thêm gì, bởi chúng đều nằm trong dự đoán của hắn.
Cứ đà này, hẳn là Man Quỷ tông cũng sẽ dần dần ổn định rồi phát triển trở lại, chỉ cần có thêm vài chục năm nghỉ ngơi dưỡng sức cộng với các loại tài nguyên hắn mang lại thì việc môn phái hưng thịnh chỉ là chuyện không sớm thì muộn mà thôi.
"Phải rồi, thiếu chút nữa ta quên mất một việc." Liễu Minh bỗng nhớ ra điều gì đó, hắn chợt lên tiếng ngắt lời lão giả họ Ngạn đang thao thao bất tuyệt, rồi lật tay lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật đưa cho lão giả họ Ngạn và nói:
"Đây là những tài nguyên tu luyện ta cho người thu lấy trong Hải Hoàng cung nhân lúc ta và Hải Yêu Hoàng đại chiến, đạo hữu hãy tìm cách vận dụng cho hợp lý."
Lão giả họ Ngạn nghe vậy sửng sốt, liền đưa thần thức vào trong nhẫn trữ vật xem xét, rồi lập tức mừng như điên.
Các loại tài nguyên tu luyện trong nhẫn trữ vật mặc dù có chất lượng kém hơn so với những gì lần trước Liễu Minh tặng nhưng về số lượng thì lại lớn hơn rất nhiều, hơn nữa chúng lại phù hợp với hoàn cảnh của Man Quỷ tông hiện giờ.
Dù sao đi nữa những tu sĩ hiện giờ của Man Quỷ tông đa phần chỉ ở Linh Đồ kỳ và Ngưng Dịch kỳ mà thôi.
Giờ đây có đám tài nguyên này, chỉ cần cho lão thêm một hai chục năm nữa thôi là lão chắc chắn có thể làm cho số lượng Linh Sư của Man Quỷ tông tăng lên ít nhất là gấp đôi.
"Liễu trưởng lão yên tâm, ta nhất định sẽ vận dụng những tài nguyên này thật ổn thỏa, không phụ kỳ vọng của ngài." Lão giả họ Ngạn vỗ ngực cam đoan.
"Ta đương nhiên là tin tưởng vào năng lực của Ngạn đạo hữu." Liễu Minh khẽ cười, gật gật đầu.
"Phải rồi, ta còn một chuyện muốn nói với đạo hữu. Hiện giờ vực Thương Hải đã yên bình trở lại, nguy nan của đại lục Vân Xuyên cũng đã không còn, vì vậy, ta sẽ không ở lại nơi này lâu nữa mà sẽ tìm cách để sớm quay về đại lục Trung Thiên."
"Cái gì, Liễu trưởng lão muốn trở về rồi sao..."
Lão giả họ Ngạn nghe vậy thì kinh hãi đứng bật dậy, định mở miệng nói gì đó, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt bình thản của Liễu Minh liền không nói nổi lời nào.
Từ trước đến giờ lão vẫn luôn lo sợ chuyện này xảy ra, nhưng nếu thực sự Liễu Minh muốn rời đi thì lão cũng không có lý do gì để bảo Liễu Minh ở lại cả.
"Ngạn huynh cứ yên tâm, ta nói vậy chẳng qua chỉ là báo trước cho đạo hữu biết mà thôi, vực Thương Hải và đại lục Trung Thiên cách nhau quá xa, tạm thời ta còn chưa tìm được biện pháp trở về, vì vậy chắc là ta còn ở lại Man Quỷ tông một thời gian nữa. Vả lại trước khi ta rời đi ta cũng sẽ an bài một số hậu thủ để bảo đảm cho sự hưng thịnh của Man Quỷ tông". Liễu Minh ngay lập tức bổ sung thêm.
"Nếu nói như vậy thì tốt rồi, lại vất vả Liễu trưởng lão phải quan tâm lo lắng nhiều." Lão giả họ Ngạn nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, lão vội vàng chắp tay nói.
Đã phải đi thì thế nào rồi cũng sẽ phải đi, mà có được nhiều sự trợ giúp của Liễu Minh như thế này đối với Man Quỷ tông đã là may mắn vô cùng rồi, nếu còn đòi hỏi thêm nữa thì sợ là sẽ khiến Liễu Minh cảm thấy không thoải mái.
"Phải rồi, lần trước gặp ta cảm thấy con Phi Thiên Ngân Thi kia của Ngạn đạo hữu dường như hơi mất kiểm soát, không biết có phải là tại hạ nhầm hay không?" Liễu Minh khẽ mỉm cười, bỗng chuyển sang đề tài khác.
"Ánh mắt Liễu trưởng lão quả là sáng như đuốc, đúng là như vậy, mấy năm gần đây tu vi con Ngân Thi đó tăng tiến rất nhanh, mặc dù thường thì không đến nỗi không khống chế được, nhưng điều khiển nó càng lúc càng khó khăn. Không biết Liễu trưởng lão có cách gì không?" Lão giả họ Ngạn thoạt đầu hơi giật mình, nhưng ngay lập tức mừng rỡ hỏi.
"Mặc dù ta không tu luyện công pháp của mạch Luyện Thi, nhưng khi trước ta cũng có xem qua một số điển tịch có liên quan trong Tàng Kinh các của Thái Thanh môn, trong đó có một loại bí thuật có tên là Khốn Tâm tỏa, có thể giúp tăng cường khả năng khống chế luyện thi. Nếu đạo hữu tin tưởng ta thì có thể giao con Phi Thiên Ngân Thi kia cho ta xử lý." Liễu Minh chậm rãi nói.
Trước kia vì muốn luyện hóa cỗ ma thi Thiên Tượng cảnh lấy được ở thảo nguyên Thiên Mã thành luyện thi nên hắn đã đọc không biết bao nhiêu điển tịch, tiếc là cỗ ma thi đó lại bị Thanh Linh lấy mất rồi, giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy xót hết cả ruột.
"Ngài nói thật sao, nếu vậy thì đành nhờ Liễu trưởng lão rồi." Lão giả họ Ngạn mừng rỡ, lấy từ trong ngực ra một hồ lô màu đen lớn chừng lòng bàn tay và một lệnh bài bằng xương màu trắng đưa cho Liễu Minh.
Liễu Minh nhận lấy, ánh mắt lóe sáng, hắn liếc túi dưỡng hồn bên hông một cái, lại nhìn lướt qua lệnh bài xương màu trắng rồi chuyển qua nhìn tới hồ lô màu đen.
Hồ lô này có vỏ ngoài đen nhánh, sờ vào cảm thấy mượt mà nhẵn nhụi, có vẻ như được làm từ một loại linh tài dạng gỗ nào đó nhưng lại tạo cảm giác hơi lạnh tựa như băng vậy.
Thần thức của hắn dò xét bên trong hồ lô thì thấy con Phi Thiên Ngân Thi đang ngồi xếp bằng trong đó không ngừng hô hấp, dường như đang tu luyện trong đó vậy.
"Vật này là do sư tôn của ta truyền lại, nghe nói là lão nhân gia tình cờ đoạt được nó trong một lần kỳ ngộ. Bởi vì trong hồ lô tự có không gian nên sư tôn đã luyện hóa thành túi luyện thi để sử dụng." Lão giả họ Ngạn thấy vậy liền mở miệng giải thích.
"Thì ra là vậy, hồ lô này chắc là có chút lai lịch, ta cũng không nhận ra nó được làm bằng gì, có điều dường như nó có chứa một tia âm khí cực kỳ tinh thuần, mà tu vi của con Phi Thiên Ngân Thi của đạo hữu tiến triển nhanh như vậy chắc hẳn là nhờ cái hồ lô này rồi." Liễu Minh nghe vậy ánh mắt lóe lên nói.
"Hóa ra là vậy!"
Lão giả họ Ngạn nghe vậy, tự nhiên cảm thấy rất kinh ngạc.
"Ngạn đạo hữu, ta muốn có cái hồ lô này, không biết đạo hữu có thể chuyển nhượng nó cho ta không? Ta có thể dùng một số tài liệu trân quý làm cho tu vi của con Phi Thiên Ngân Thi của đạo hữu tăng lên tới Hóa Tinh Trung kỳ để bồi thường." Liễu Minh hơi ngập ngừng một chút, hỏi.
"Nếu thứ này có tác dụng với Liễu trưởng lão thì ngài cứ việc lấy đi là được. Ngân Thi thăng cấp được mặc dù tốt nhưng ngay cả với thực lực hiện giờ của nó thôi mà Ngạn mỗ đã khó điều khiển rồi, nếu tu vi của nó tăng thêm nữa thì sợ là Ngạn mỗ còn chẳng trấn áp nổi nó nữa." Lão giả họ ngạn nhướn mày trả lời.
"Đạo hữu cứ yên tâm, việc khống chế Ngân Thi ta cũng sẽ lo liệu cả luôn, ngày mai cứ giờ này đạo hữu đến lấy là được." Liễu Minh khẽ mỉm cười nói.
"Nếu được như thế thì Ngạn mỗ xin đa tạ trước vậy." Lão giả họ Ngạn thấy Liễu Minh tỏ ra hết sức tự tin thì trong lòng vô cùng mong đợi.
Hơn ai hết, lão hiểu rất rõ sức mạnh của Phi Thiên Ngân Thi, nếu nó có thể tiến giai Hóa Tinh Trung kỳ thì cho dù có đối chọi với tu sĩ Hóa Tinh hậu kỳ cũng không rơi vào thế hạ phong.
Sau đó lão giả họ Ngạn lại tiếp tục tóm tắt cho Liễu Minh nghe thế cục đại lục Vân Xuyên xong rồi cáo từ rời đi.
Liễu Minh nhắm mắt lại trầm tư đôi chút rồi cất bước đi vào trong mật thất.
Ánh sáng đen lóe lên, Hạt Nhi bay ra khỏi túi dưỡng hồn, ánh mắt rạng rỡ nhìn hồ lô màu đen trong tay Liễu Minh.
"Sao thế? Ngươi thích cái hồ lô này thế kia à? Chẳng lẽ ngươi nhận ra được tài liệu dùng chế tạo thứ này sao?" Liễu Minh nhìn Hạt Nhi một cái, liền nói.
Sở dĩ hắn đòi lão giả họ Ngạn cho hắn vật này cũng hoàn toàn là bởi vừa rồi Hạt Nhi truyền âm tới tâm thần của hắn.
"Ta cũng không biết điều đó, nhưng cái hồ lô này có một loại khí tức mà ta rất thích, ta cảm thấy nếu ta ở bên trong nó tu luyện, không tới hai mươi năm thôi là tu vi của ta sẽ lại tiến thêm một bước, đạt tới Chân Đan hậu kỳ." Hạt Nhi nói với vẻ chắc chắn.
Liễu Minh nghe vậy thì giật mình, Hạt Nhi mới tiến giai Chân Đan Trung kỳ không được mấy năm, vậy mà dám chắc trong vòng hai mươi năm lại tiến thêm một bước nữa sao?
Có điều hắn hiểu rõ tính cách của Hạt Nhi, nếu không nắm chắc hoàn toàn thì Hạt Nhi chắc chắn sẽ không nói bừa.
"Vậy được rồi, nếu vật này có ích với ngươi thì sau này ngươi cứ ở trong đó mà tu luyện là được." Liễu Minh bình tĩnh tâm thần trở lại, thản nhiên nói.
Nếu tu vi của Hạt Nhi có thể tiến thêm một bước nữa thì cũng có lợi rất nhiều đối với hắn, đương nhiên hắn sẽ không ngăn cản.
"Đa tạ chủ nhân." Trên khuôn mặt Hạt Nhi hiện lên nụ cười vui vẻ.
Liễu Minh phất tay đánh ra vài đạo pháp quyết vào hồ lô màu đen trong tay, bàn tay hắn chụp vào hư không một cái, Phi Thiên Ngân Thi liền bay ra khỏi hồ lô và rơi xuống mặt đất.
Phi Thiên Ngân Thi vừa mở mắt ra thấy Liễu Minh, trong mắt liền hiện lên vẻ sợ hãi, hai cánh sau lưng nó khẽ động định bay lên trời.
Nhưng đúng vào lúc này, một cái càng màu bạc khổng lồ vươn tới, nhanh như chớp đè lên người Phi Thiên Ngân Thi, một luồng lực lượng khổng lồ từ đó tràn đến.
Phi Thiên Ngân Thi không hề có sức phản kháng, bị đè cứng ngắc ngã sấp trên mặt đất, đồng thời một luồng linh áp kinh khủng khóa chặt lấy người Ngân Thi.
Cơ thể Phi Thiên Ngân Thi khẽ run lên, nó sợ hãi nhìn con bọ cạp khổng lồ màu bạc bên cạnh mình mà không dám nhúc nhích chút nào.
"Tốt lắm, Hạt Nhi, ngươi cứ giữ chặt nó như thế là được." Liễu Minh ra lệnh rồi vung tay lên, một thi thể con chim màu đen khổng lồ xuất hiện trên mặt đất, đây đúng là con nghiệt thú Chân Đan cảnh bị hắn đánh chết trong vực sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.