Ma Thần Tướng Quân

Chương 8: Sát lục




Chi viện tiền tuyến?
Nam tử trung niên tiếp nhận phong binh hàm, quả thật đúng là văn kiện của bộ thống soái, chất liệu giấy, ma pháp ấn ký niêm phong, con dấu đều đầy đủ.
Mở binh hàm ra, trên đó thực sự là ra lệnh cho Ngân bào kỵ sĩ đoàn lập tức đi tới chi viện cho tiền tuyến, Á Lý Đa Đức trong lòng còn chút nghi ngờ, chưa bao lâu mà sao tiền tuyến đã cáo cấp? Quân đội lần này có đến những 8 vạn, còn có hai quân đoàn tinh nhuệ, lẽ nào liên quân bờ Nam lại cường đại một cách khó tin vậy sao?
Y nhìn Mông Trác Nhĩ, người này hắn có biết, chính là Hồng y đại thần quan trẻ nhất trong Thánh Hỏa Giáo.
Bộ đội sau lưng hắn hơi lạ mặt, nhưng quân Thánh Hỏa Giáo có tới mấy chục vạn, đến từ các nơi trên thế giới, nhận không ra cũng chẳng có gì là kỳ.
"Bộ thống soái lệnh cho các ngươi đến thủ hộ doanh quân nhu sao?"
Mông Trác Nhĩ trầm giọng đáp:"Đúng vậy, đại nhân!"
Vũ Lôi ở trong đại đội nhân mã, quét mắt quan sát xung quanh, lúc này thành viên của Ngân bào kỵ sĩ đoàn mới lững thững đi ra, có vài người tiến về chỗ phong hỏa đài.
Đại đa số kỵ sĩ trên người đều không mặc khôi giáp, thậm chí còn không cầm vũ khí, ánh mắt đầy vẻ ngái ngủ.
Nhìn về phía đoàn trưởng Ngân bào kỵ sĩ đoàn, chợt Vũ Lôi nảy ra một ý kiến.
Một kế hoạch táo bạo hình thành trong đầu hắn.
Hắn đột nhiên bấm Lai Qua Lạp Tư, ngón tay nhẹ nhàng làm cử chỉ cắt đứt, miệng thì nói thầm chữ Á Lý Đa Đức.
Lai Qua Lạp Tư mở to mắt, ý tứ của Vũ Lôi y dĩ nhiên hiểu rõ, nhưng làm vậy há chẳng phải sẽ xung đột chính diện với Ngân bào kỵ sĩ đoàn sao?
Vũ Lôi liếc nhìn Á Lý Đa Đức, nói nhỏ bên tai Lai Qua Lạp Tư:"Hiện tại chúng không phòng bị, tên đoàn trưởng này ngay cả khôi giáp cũng không mang, ngươi và ta hợp lức giết chết hắn, ngươi lại khống chế phong hỏa đài, bọn ta chơi lớn một phen."
Còn chưa chờ Lai Qua Lạp Tư tỏ ý, Vũ Lôi đã cao giọng nói:"Doanh trưởng, ở đây còn có một phong mật hàm của Tý thần giả đại nhân, cần phải đưa cho Á Lý Đa Đức đại nhân."
Vũ Lôi xuống ngựa đi tới, vừa đi vừa thọc tay vào lồng ngực.
"Mật hàm của Tý thần giả đại nhân? NGươi là ai?" Á Lý Đa Đức nhìn hắn hỏi.
Vũ Lôi cúi đầu, khóe miệng chợt nhếch một nụ cười tàn nhẫn:"Ta là ... ông nội ngươi!"
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, tay phải rút trọng kiếm ra chém xuống. Kiếm chưa tới nhưng lực lượng mạnh mẽ trong đó đã rút hết không khí xung quanh, vùng chân không bất chợt hình thành khiến cho không gian bốn bề bị hút vào, binh sĩ trong vòng mấy mét đều bị kéo về phía trọng kiếm. Á Lý Đa Đức tròng mắt co rút, trọng kiếm chém tới mang theo lực kéo, phảng phất như y tự mình đưa người cho kiếm chém.
Y gầm lớn, hai tay không ngừng xoay chuyển, hai kỵ sĩ gần bên bị y ném vào trọng kiếm đỡ đòn.
Chớp mắt hai kỵ sĩ liền bị chém thành mấy đoạn, máu tươi tung tóe khắp nơi.
Á Lý Đa Đức tranh thủ được một tuyến sinh cơ, ngân kiếm liền rút ra khỏi vỏ, y rung tay, ngân quang giống như bạo vũ ào ạt tràn ra, trọng kiếm chém vào ngân quang vang lên tiếng kim loại va nhau không ngớt.
Vũ Lôi cười quái dị, tới hay lắm!
Mắt trái của hắn bắt đầu nổi màu đỏ máu, khuôn mặt cũng bắt đầu vặn vẹo, hiện lên cơ bắp cuồn cuộn như rễ cây.
Thanh trọng kiếm cứ như chày máy, bảo trì một tư thế đập mạnh xuống không ngừng, khí thế cuồng mãnh như thế chính là chỗ tinh yếu của Liệp huyết đao pháp, không chút hoa dạng, chỉ dùng sức lực và khí thế mà thủ thắng.
Tiếng gió rít vang lên khắp nơi, tất cả mọi người đều nghe thấy.
Bọn binh sĩ chưa từng nhìn thấy cảnh đánh nhau hung mãnh như thế, hai bên giống như thiên quân đối trận, một thanh trọng kiếm chém ra vô số kiếm mạnh mẽ.
Á Lý Đa Đức khổ sở chống đỡ, hiện tại y bị ép phải lùi về phía sau liên tục.
Dưới tình hình bị Vũ Lôi chủ động công kích, y căn bản không có cách phản kích, không phải là y võ kỹ không bằng người, nhưng mà tiên cơ đã mất, Liệp huyết đao pháp lại là đao pháp hung mãnh nhất đẳng trong thiên hạ, mỗi một giây Vũ Lôi chém xuống đều khiến cho y hai tay tê dại, ngay cả thời gian né tránh cũng không có, đừng nói gì đến việc phân tâm xuất động ma pháp.
Đây căn bản không phải là một trận đấu công bằng.
Trong trường hợp kỹ nghệ tương đương thì tiên cơ là điều vô cùng quan trọng.
Kỳ thực chỉ cần thời gian một giây thì Á Lý Đa Đức đã có thể có đủ không gian để thôi động ma pháp, y có lòng tin sẽ tiêu hủy tên khốn trước mặt ngay lập tức.
Y là ma kỵ sĩ, ma pháp và võ kỹ kết hợp mới là bản lĩnh giữ nhà của y.
Cố gắng, nhất định phải trụ vững, công kích mãnh liệt cỡ này thì người khác đừng hòng nhúng tay chi viện được.
Chỉ là y không ngờ cơ hội lại đến nhanh tới vậy!
Liệp huyết đao của Vũ Lôi giống như ba búa của Trình Giảo Kim, hắn điên cuồng chém xuống, nhanh chóng dùng hết sức lực, Á Lý Đa Đức chính là một trong những Ma kỵ sĩ cường đại nhất của Thánh Hỏa Giáo, y cảm giác được sức lực đối phương đang xuống thấp, cánh tay cũng rung động.
Cả người y đều sôi lên, y đường đường là một đoàn trưởng Ma kỵ sĩ, trước mặt vô số thủ hạ bị mất hết mặt mũi, điểm khuất nhục này phải lấy máu của đối phương bồi hoàn.
Vũ Lôi càng lúc càng la hét kịch liệt nhưng lực đạo càng lúc càng yếu, đối với Á Lý Đa Đức thì hắn ta chính là gắng gượng.
Cuối cùng lực đạo của Vũ Lôi đã xuống thấp đến mức Á Lý Đa Đức có thể tiếp được, y cảm giác tay mình đã bị đối phương đánh cho tê dại, có điều cũng không quan trọng mấy, y không chỉ là kỵ sĩ mà còn là một Ma pháp sư siêu cường, chỉ cần môi có thể máy động là đủ.
Cổ họng y khẽ chuyển động, một tiếng rít chói tai vang lên.
Tần suất thanh âm này vượt xa phạm trù của nhân loại, đây chính là tuyệt kỹ của Á Lý Đa Đức: Âm sát!
Vô số âm thanh chói tai từ cổ họng y phát ra, xuyên thủng tất cả chướng ngại.
Vũ Lôi như bị một đòn nặng, trọng kiếm rơi xuống đất, hai tay bịt tai cất tiếng rên thống khổ.
Á Lý Đa Đức khóe mắt lộ vẻ cười tàn nhẫn, cổ họng y chuyển động càng thêm nhanh chóng, từng đợt sóng âm điên cuồng phát ra, cả đại doanh đều tràn ngập thanh âm đáng sợ này, vô số người ngã lăn ra đất, người nào thực lực mạnh mẽ còn gắng gượng chống chọi, còn bọn mã phu đầu bếp yếu ớt đều ngũ khiếu xuất huyết, lăn lộn trên mặt đất, không bao lâu sau thì đã nằm bất động.
Á Lý Đa Đức không hề để ý, y đã bị Vũ Lôi chọc giận triệt để.
Cho dù giết sạch những người ở đây đi nữa thì hắn cũng phải chặt tên khốn này ra thành từng mảnh.
Á Lý Đa Đức cầm kiếm đi từng bước tới gần Vũ Lôi, nhìn hắn ôm đầu đau đớn, lòng dâng lên một cỗ khoái cảm.
Á Lý Đa Đức trong lòng gầm thét:"Tới đây, tới đây! Không phải ngươi lợi hại lắm sao? Dám tới chém ta mà!"
Y mắt trợn tròn giống như một con chó hoang hưng phấn đến phát cuồng, bước tới bên Vũ Lôi vung kiếm chém xuống tay hắn. Y tịnh không muốn chém chết hắn ngay, mà muốn từ từ chém sạch tứ chi, dần dần hành hạ hắn.
Ngân kiếm rạch một đường cong chém xuống!
Vũ Lôi chợt ngẩng đầu lên!
Á Lý Đa Đức tim chợt đập mạnh, y nhìn thấy ánh mắt đối phương tịnh không chút gì đau đớn, mắt trái đỏ ngầu như máu, khóe miệng hắn còn lởn vởn nét cười ma quái.
Ngân kiếm chém xuống tay trái Vũ Lôi vang lên tiếng như kim loại chạm nhau.
Á Lý Đa Đức vội vàng lùi lại theo bản năng.
Nhưng chân y chợt bị kéo lại, mấy sợi dây leo từ mặt đất bò lên quấn quanh mắt cá chân của y, đây chính là chỗ thân thể yếu nhất, Á Lý Đa Đức trong lúc bất ngờ liền bị kéo mất trọng tâm.
Thân thể y lập tức bật dậy, đối với cao thủ mà nói thì trong bất kỳ tình huống nào cũng có thể khôi phục trọng tâm, huống gì y chỉ bị mất thăng bằng một thoáng.
Nhưng không may chính là y cũng phải mất một chút thời gian, hơn nữa lại đang phải đối mặt với một sát thủ đáng sợ.
Tả quyền của Vũ Lôi chớp mắt đã đánh vào bụng của Á Lý Đa Đức, tay trái thú hóa phình lên gấp đôi, móng tay sắc bén đâm xuyên vào người y, cắt đứt tất cả sinh cơ trong cơ thể, Vũ Lôi tay phải chụp lấy cổ Á Lý Đa Đức giơ lên quá đầu, gầm lớn một tiếng, hai tay xé y thành hai mảnh.
Máu tươi tung tóe, Vũ Lôi cất tiếng cười như điên cuồng.
Hắn giống như một con mãnh hổ trong đàn sói, sau khi giết chết con sói đầu đàn thì gầm thét:"Giết, giết, giết sạch chúng cho ta!"
Quân sĩ Đào nguyên đều cất tiếng gầm vang.
Âm sát tuy lợi hại nhưng bọn họ bản thân có khôi giáp lực phòng ngự kinh người, lúc này lại được Vũ Lôi kích động sát tính, mấy ngàn kỵ binh giống như ong vỡ tổ xông thẳng tới Ngân bào kỵ sĩ.
Đoàn trưởng bị giết, bọn NGân bào kỵ sĩ đều lúng túng không biết phải làm sao.
Người mạnh nhất trong lòng họ đã bị đối phương xé xác, tên quái vật nửa người nửa thú thân người đẫm máu vẫn còn đang gầm rú, mọi việc giống như ác mộng, đến khi quân sĩ Đào nguyên ập tới, tiếng vó ngựa và đao quang mới làm họ sực tỉnh.
Lai Qua Lạp Tư đã nhanh chóng phóng lên phong hỏa đài, một mình y đứng trên đó, giống như cỗ máy bắn cung, giết chết bất kỳ ai đến gần.
Tất cả những người trong đại doanh muốn chạy ra cầu viện cũng đều táng mạng trong tay y.
Mỗi lần nhìn thấy tính mạng bị mình đoạt đi, Lai Qua Lạp Tư không khỏi tự than, bất kể đã trải qua bao nhiêu chuyện, cảm giác chém giết này thủy chung vẫn khiến cho y không hề thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.