Ma Thần Trời Sinh

Chương 480: Huyền thú cửu phẩm




- Lãnh thổ của Huyền thú dị tộc?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Ta thật sự không biết Nam Cương trở thành lãnh thổ của Huyền thú dị tộc từ lúc nào? Ta chỉ biết nơi này là lãnh thổ quốc gia của Nhân tộc, văn minh Nhân tộc mới thật sự là chúa tể.
Nam tử thô béo bật cười ha hả, nói:
- Chúng ta tạm thời không đề cập tới vấn đề này, trước hết hãy theo ta trở về. Ta vừa mới thoát biến đến cấp bậc Huyền thú cửu phẩm, đây là nhiệm vụ đầu tiên của ta, nhất định phải hoàn thành. Nể mặt ta một chút, tự ngươi theo ta trở về, cũng miễn cho lát nữa động thủ sẽ đả thương ngươi, như vậy thì quan hệ cũng trở nên quá gay gắt rồi. Đại Vương đã từng nói, sinh linh trong thiên hạ đều cùng một nhà, xây dựng Đại Hoang là dựa vào mọi người. Chúng ta đều là thuộc hạ của Đại Vương, ta sẽ không xem thường nhân loại các ngươi.
- Nếu như sinh linh trong thiên hạ là một nhà, vậy xin hỏi huynh đệ xưng hô như thế nào?
Ninh Tiểu Xuyên nói.
- Thiền Thừ, Phật Thiền Thiền, Thiềm Thừ Thừ.
Nam tử thô béo nói.
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên khẽ động, đại khái đã đoán được Thiền Thừ là chủng tộc Huyền thú gì.
Huyền thú có thể phát triển đến cửu phẩm, vậy thì huyết mạch trong cơ thể tuyệt đối bất phàm, không phải là loại Huyền thú bình thường có thể so sánh được, tổ tiên của chúng nhất định là cổ thú có đại thần thông.
Lấy chữ “Thiền” làm họ, khiến Ninh Tiểu Xuyên lập tức liên tưởng tới một đầu cổ thú từng theo bên người Đại Minh Phật – Phật Thiềm Thừ.
Đại Minh Phật tu thành Thần Phật Chi Thân thì đầu cổ thú kia cũng biến mất trong thiên địa.
Đây là một truyền thuyết thần thoại tại vùng Nam Cương, tất cả văn minh nhân loại đều có ghi chép lại.
Trong Tàng Thư Các của Kiếm Các Hầu Phủ cũng có ghi chép lại một vài câu chuyện thần thoại có liên quan đến Đại Minh Phật, người đó đã sống mấy chục vạn tuổi, thậm chí mấy trăm vạn tuổi, là nhân vật còn lâu đời hơn Thiên Đế rất nhiều.
Nam tử thô béo có thể thoát biến thành Huyền thú cửu phẩm, nói không chừng là hậu đại của Phật Thiềm Thừ. Trong cơ thể có một tia huyết mạch của Phật Thiềm Thừ.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Thiền huynh, hãy trở về nói cho Thanh Tước Vương, ta thật sự có chuyện quan trọng muốn làm, sau này nhất định sẽ trở về tìm nàng. Thế nhưng, hôm nay ta tuyệt đối không thể trở về. Nếu như Thiền huynh thật sự muốn động thủ, vậy thì chỉ có thể đắc tội mà thôi.
Ninh Tiểu Xuyên gọi ra Ma kiếm, nắm chắc trong tay, một luồng ma khí lạnh lẽo từ trên thân kiếm tán phát ra khắp nơi. Truyện Mạt Thế
Hắn nhìn thoáng qua Ngọc Ngưng Sanh, lợi dung tâm thần truyền âm, nói:
- Một khi ta và Thiền Thừ động thủ, ngươi hãy lập tức chạy vào đồng cỏ màu đen này.

Thiền Thừ chính là Huyền thú cửu phẩm, ngoài ra còn mang đến rất nhiều Huyền thú hung mãnh, từ rất xa còn có rất nhiều Huyền thú chạy tới, có Huyền thú thì đứng trên đỉnh núi, có Huyền thú thì bay quanh bầu trời.
Với lực lượng của một mình Ninh Tiểu Xuyên, căn bản không có khả năng ngăn cản toàn bộ bọn chúng.
Bọn hắn bây giờ chỉ còn một đường lui duy nhất, đó là đồng cỏ màu đen sau lưng.
Trong mắt Thiền Thừ phóng ra thiểm điện, tức giận nói:
- Thật không biết thân biết phận, dám động thủ cùng ta, nếu ngươi thật sự có thể trốn thoát được từ trong tay ta, sau này ta sẽ đọc ngược tên của mình.
Thiền Thừ đột nhiên nhảy lên, trong cơ thể bắn ra kim quang, hai tay nắm chặt Lang Nha Bổng, một bổng đánh xuống Ninh Tiểu Xuyên.
Đừng nhìn thân thể nó thô béo mà nhầm, lực lượng của nó quả thật khủng bố không gì sánh nổi, hơn nữa tốc độ cũng không chậm chút nào.
Ninh Tiểu Xuyên không tránh không né, hoành kiếm trước mặt.
Trên thân Ma kiếm phóng ra huyết khí đỏ thẫm, nghênh đón Thiền Thừ đang lao tới.
Ầm...
Mặt đất dưới chân Ninh Tiểu Xuyên vỡ vụn, một luồng lực lượng bài sơn đảo hải từ trên cao ép xuống, chấn cho cánh tay hắn run lên, toàn thân đều chìm vào trong bùn đất, tạo thành một cái hố to trên mặt đất, đất đá xung quanh đồng loạt vỡ vụn, tảng đá cũng biến thành bụi phấn.
Quả thực giống như chín tòa núi cao ép xuống, cho dù là một tòa núi nhỏ cũng sẽ bị đè cho chìm xuống đất.
Thiền Thừ đáp xuống đất, có chút sợ hãi nhìn vào cái hố to, gãi cằm nói:
- Với thân hình nhỏ yếu của nhân loại, không ngờ lại dám ngạnh kháng với ta, chẳng lẽ không biết cơ thể Huyền thú cường đại hơn nhân loại rất nhiều lần sao? Vừa rồi một kích của ta cũng trên trăm vạn cân, e rằng hắn đã bị nghiền nát thành tro bụi rồi.
Phành...
Sau lưng Thiền Thừ, một bóng người màu đỏ như máu phóng lên trời, hai tay cầm kiếm, chém ra một đạo kiếm ảnh dài hơn mười mét.
- Khá lắm, không ngờ đỡ một kích của ta mà không chết, quả nhiên không hổ là người mà Đại Vương chỉ đích danh mang về. Ta cũng muốn xem xem ngươi mạnh như thế nào, có thể tiếp được mấy bổng của ta?
Thiền Thừ cười lớn một tiếng, thân hình phóng thẳng lên trời, tránh đi cự kiếm.
Kiếm khí của Ninh Tiểu Xuyên trảm phá không khí, lưu lại một vết kiếm dài mấy chục thước trên mặt đất.
Xoạt...

Âm thanh xé gió vang lên.
Một cây Lang Nha Bổng cực lớn đánh tới, bị quang mang màu vàng bao trùm, đường kính chừng hai mét, dài đến chín mét, bề mặt tràn ngập gai nhọn sắc bén.
- Diệt Thế Kiếm Phách.
Sau lưng Ninh Tiểu Xuyên xuất hiện hư ảnh một ma nữ cực lớn, ma vân cuồn cuộn đầy trời, Ma kiếm huyết sắc cũng biến thành khổng lồ, từ trong ma vân chém ra, đánh thẳng lên Lang Nha Bổng.
Hai luồng lực lượng va chạm vào nhau, tạo thành cảnh tượng một đám kim vân va chạm với một đám ma vân màu đen, đánh cho mặt đất vỡ ra một cái hố khổng lồ, không ngừng lan ra xa.
Ầm...
Hai người đồng thời thối lui.
- Không hổ là Huyền thú cửu phẩm, quả thật cường đại, nếu như ta không đạt tới Địa Tôn cảnh tầng thứ bảy, e rằng căn bản không thể tiếp nổi một kích của nó.
Hổ khẩu (*) của Ninh Tiểu Xuyên vỡ ra, máu tươi nhỏ giọt.
(*) vị trí ở giữa ngón cái và ngón trỏ.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn thoáng qua Ngọc Ngưng Sanh đứng cách đó không xa, trầm giọng nói:
- Còn không mau đi!
Ngọc Ngưng Sanh liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái thật sâu, sau đó hóa thành một đạo bạch quang, phóng vào trong đồng cỏ màu đen.
- Đuổi theo cho ta!
Thiền Thừ hạ lệnh.
Những đầu Huyền thú hung mãnh tựa như một trận hồng thủy cuồn cuộn, băng qua đồng cỏ mà đuổi theo, giẫm cho đất rung núi chuyển, xô đổ cả đại thụ màu đen, trong miệng phát ra tiếng thét dài kinh thiên động địa.
Phốc… Phốc…
Ma kiếm chém ra ngoài, liền chém ba đầu Thiết Ngưu ngân giáp thành hai khúc, ngã vật xuống đất.
Thân hình Ninh Tiểu Xuyên hóa thành một đạo tàn ảnh, liều mình xông vào trong đám Huyền thú, mỗi một kiếm chém ra, đều có thể đánh ngã một đầu Huyền thú.
Không đến nửa phút, đã có hơn hai mươi đầu Huyền thú bị chém giết.

- Ha ha, đỡ của ta một bổng.
Hai tay Thiền Thừ nắm chặt Lang Nha Bổng, thân hình không ngừng xoay tròn, tạo thành một cái vòng xoáy kim sắc khổng lồ, cao hơn trăm mét, một bổng bổ xuống đỉnh đầu Ninh Tiểu Xuyên.
Hắn còn chưa tới gần thì Ninh Tiểu Xuyên đã cảm nhận được một luồng thanh âm xé gió cực kỳ chói tai, làn da như bị lực lượng vô hình cắt xé, cảm thấy đau nhói.
- Diệt Thế Kiếm Ngục.
Hai tay Ninh Tiểu Xuyên nắm chặt Ma kiếm, mười hai đạo Diệt Thế chi khí từ trong cơ thể lao ra, tập trung trên thân kiếm.
Trong Ma kiếm kích xạ ra ngàn vạn đạo kiếm khí, ngưng tụ thành một quả cầu kiếm khí khổng lồ.
Vào thời khắc nguy cấp, không ngờ Ninh Tiểu Xuyên đã lĩnh ngộ được loại kiếm ý thứ nhất trong bảy loại kiếm ý của “Diệt Thế Kiếm Ngục” – Hủy Diệt kiếm ý.
Chỉ khi hoàn toàn lĩnh ngộ được bảy loại kiếm ý này thì mới có thể xem là đã tu luyện Diệt Thế Kiếm Ngục đến tình trạng đại viên mãn.
Bảy loại kiếm ý này lần lượt là:
- Hủy Diệt kiếm ý, Lao Lung kiếm ý, Ma Khí kiếm ý, Sát Nhân kiếm ý, Tử Vong kiếm ý, Vô Địch kiếm ý.
Mỗi khi lĩnh ngộ được một tầng kiếm ý, lực lượng của Diệt Thế Kiếm Ngục sẽ mạnh mẽ hơn một phần, cuối cùng khi lĩnh ngộ hoàn toàn bảy loại kiếm ý, sẽ đạt tới cảnh giới đại viên mãn.
Hủy Diệt kiếm ý bạo phát ra.
Ma kiếm phát ra tiếng “keng” trong trẻo, ngàn vạn đạo kiếm khí đồng thời phóng thẳng về phía Thiền Thừ.
Ầm...
Trên mặt Thiền Thừ không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại vô cùng hưng phấn, mỗi một tấc huyết nhục trên người đều toát ra kim quang, thân hình tăng trưởng gấp bội.
Lang Nha Bổng mang theo lực lượng ngàn quân, lực lượng cường đại lập tức nghiền nát ngàn vạn kiếm khí đầy trời.
Một luồng lực lượng khủng bố hơn trước ki gấp mấy lần đánh xuống, đánh Ninh Tiểu Xuyên bay xa mấy chục trượng, lưu lại một vệt lê kéo dài hai mét trên mặt đất.
Phành...
Thân thể của hắn va vào một khối đá lớn.
Cánh tay của Thiền Thừ cũng bị kiếm khí rách tạo thành mấy đạo vết máu, vết thương cắt vào tận xương, thế nhưng, nó lại rất hưng phấn, hồn nhiên không biết đau đớn là gì, trong miệng phát ra tiếng cười to, thân hình lại phóng lên trời, vung gậy chém xuống.
Ninh Tiểu Xuyên ngồi xếp bằng trong bùng đất, hai tay kết xuất một cái ấn pháp, giữa mi tâm lập tức xuất hiện một cái Thiên Tôn Ấn.
Một đoàn hào quang lập tức bao trùm lấy hắn.
Mắt thấy Lang Nha Bổng sắp bổ lên người hắn…

Xoạt...
Giữa mi tâm của hắn phóng ra một đạo bạch quang, đánh lên ngực Thiền Thừ, khiến cho thân thể nó bay ngược ra ngoài.
Ninh Tiểu Xuyên thu hồi ấn pháp, một tay ôm ngực, miệng hộc ra máu tươi, cố nén cảm giác đau đớn từ lục phủ ngũ tạng truyền đến, từ trong hố đất nhảy ra, thân hình hóa thành một đạo lưu quang bảy màu, cấp tốc phóng vào trong đồng cỏ màu đen.
- Ọc…
Thiền Thừ bay ra ngoài hơn mười dặm, leo ra khỏi một ngọn núi đã bị đụng nát, miệng hộc máu tươi, tay sờ lên ngực, chỉ thấy đều là máu tươi, còn có một mảng huyết nhục đã bị thiêu rụi.
Không ngờ lồng ngực của nó đã bị đạo bạch quang vừa rồi đánh xuyên, tạo thành một cái lỗ lớn bằng chén rượu, thậm chí còn lộ cả xương trắng ra ngoài.
- Bà nội nó, đây là Thần Thông gì? Không ngờ lại lợi hại như vậy, ha ha, ta thích rồi đấy Ninh Tiểu Xuyên, đừng trốn, chúng ta tiếp tục chiến nào!
Thiền Thừ cười lớn một tiếng, thân hình phóng lên cao hơn mấy trăm thước, lại một lần nữa hạ xuống bên ngoài đồng cỏ màu đen.
Không biết đồng cỏ này đã xảy ra dị biến gì, không ngờ lại nổi lên từng trận lốc màu đen, khói đen tràn ngập đầy trời.
Những Huyền thú đuổi vào trong đồng cỏ này cũng nháo nhào thối lui ra ngoài, không ngừng gầm thét về phía quái phong, lộ vẻ cực kỳ bất an.
Thiền Thừ cũng thu hồi nụ cười trên mặt, ngưng trọng nói:
- Có đưa được bọn hắn trở về không?
- Hồi bẩm lão đại, bọn hắn đã chạy sâu vào trong Hắc Vụ Quỷ Nguyên rồi.
Một đầu Xuyên Sơn Giáp cấp bậc Huyền thú thất phẩm phát ra tiếng người, vô cùng cung kích với Thiền Thừ.
- Bà nội nó, Hắc Vụ Quỷ Nguyên chính là cấm địa trong Đại Hoang, ngay cả Đại Vương cũng không dám khinh suất xông vào đó. Đặc biệt là khi hắc âm phong nổi lên thì trong đó lại càng khủng bố hơn, bất kể sinh linh nào xông vào đó cũng chỉ có con đường chết mà thôi.
Thiền Thừ nói.
Xuyên Sơn Giáp nói:
- Dù sao bọn hắn cũng chết chắc rồi, vậy không phải bây giờ chúng ta có thể trở về rồi sao? Đứng ở nơi này khiến ta cảm thấy bất an quá.
- Trở về? Người còn chưa mang về thì trở về cái rắm à?
Thiền Thừ vô cùng phẫn nộ, một chưởng đánh bay đầu Xuyên Sơn Giáp kia, thân hình nó bị đập lên một cây đại thụ bên trong đồng cỏ.
- Bà nội nó, làm ta tức chết mà, bây giờ trở về thì quá mất mặt rồi. Hơn nữa, ta đã từng nói, nếu như để cho hắn đào tẩu thì ta sẽ đọc ngược tên mình, chẳng lẽ về sau ta chỉ có thể gọi là Thừ Thiền?
Trên mặt Thiền Thừ lộ ra thần sắc thập phần day dứt, không ngừng đập vào đầu, day day trán.
- Lão đại, thật ra cái tên Thừ Thiền này cũng rất có bá khí a.
Đầu Xuyên Sơn Giáp kia bò trở về, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.