Ma Thần Trời Sinh

Chương 456: Chuẩn bị rời đi




- Ngay bây giờ!
Ninh Tiểu Xuyên lại nói:
- Hôm nay lổ hổng tại tường thành Ngoại thành đã sắp sửa tu bổ xong, Nội thành rất nhanh sẽ giải trừ phong tỏa. Chúng ta muốn rời đi Ngoại thành cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều! Đến lúc đó có thể đem tộc nhân chia ra từng nhóm dời ra ngoài. Đây là thời cơ tốt nhất để ly khai Hoàng thành!
Lần này Lão Hầu gia cũng không có bất kỳ dị nghị nào. Dù sao Kiếm Các Hầu Phủ lưu trong Hoàng thành, quả thật chính là tồn tại tai họa ngầm cực lớn, chỉ có dời đến địa phương xa xôi của Đế quốc, có lẽ lúc đó mới còn có một đường sinh cơ.
o0o
Mấy ngày sau, cửa Nội thành quả nhiên mở ra cho mọi người đi lại như bình thường.
Các Võ giả trong Hoàng thành có thể tùy ý vãng lai giữa Nội thành cùng Ngoại thành, tuy nhiên tại Ngoại thành vẫn như cũ còn đang chiến đấu, nhưng không khí khẩn trương trong Hoàng thành thì đã hòa hoãn đi không ít.
Một ngày nọ, Ninh Tiểu Xuyên mang theo Kiếm Các Tháp, đi đến cửa vào thông đạo ngầm tại Ngoại thành.
Cửa vào thông đạo ngầm được xây dựng trong một tòa trang viên rộng chừng ba trăm mẫu.
Tại đây chính là một chỗ cứ điểm của U Linh sơn trang, Đệ nhất U Linh sứ giả Mộng Ảnh tự mình trấn thủ tại chỗ này.
Ninh Tiểu Xuyên vừa đi vào trang viên, Mộng Ảnh liền lập tức tiến ra đón tiếp, dáng người thướt tha, gương mặt tươi cười vũ mị, nói:
- Chúc mừng Trang chủ tu vi tiến nhanh, ngay cả hai vị Đạo chủ Ma Môn cũng đều đại bại trong tay Trang chủ! Trong thiên hạ chỉ sợ đã không có mấy người là đối thủ của Trang chủ!
Đại chiến phát sinh trong Hoàng thành mấy ngày hôm trước, nàng tự nhiên là tận mắt nhìn thấy, trong lòng càng thêm kính sợ đối với Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên đem ba trăm gã tộc nhân trẻ tuổi của Kiếm Các Hầu Phủ từ trong Kiếm Các Tháp thả ra, nói:
- Phái người hộ tống bọn hắn ra Hoàng thành!
Mộng Ảnh lập tức phái người đem ba trăm gã tộc nhân Kiếm Các Hầu Phủ đưa tới cửa vào thông đạo ngầm, do cường giả U Linh sơn trang tự mình hộ tống rời đi.
Đôi mắt Mộng Ảnh tươi diễm ướt át, cặp môi đỏ mọng kiều diễm, ôn nhu nói:
- Trang chủ, thuộc hạ có chút khó hiểu! Thế cục Hoàng thành hôm nay một mảnh hân hoan, vì sao lại phải sắp xếp đem tộc nhân Kiếm Các Hầu Phủ dời ra Hoàng thành?

- Ngươi không cần quan tâm tới chuyện này! Làm tốt chuyện ngươi nên làm là được!
Trên người Ninh Tiểu Xuyên tản mát ra một cỗ khí tràng vô hình, mang theo một cỗ uy nghiêm chỉ có cường giả võ đạo mới có, khiến cho Mộng Ảnh căn bản không dám hỏi tiếp.
- Còn có một việc, thuộc hạ muốn bẩm báo Trang chủ!
Mộng Ảnh nói.
- Chuyện gì?
Mộng Ảnh lấy từ trong lòng ra một phong thư, nói:
- Ngân Trì phu nhân đã ly khai U Linh sơn trang, đây là bức thư nàng để lại cho ngài!
Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên khẽ biến, vội vàng tiếp lấy bức thư. Bên trên bức thư viết năm chữ: Thân gởi Ninh Tiểu Xuyên!
Hắn lập tức xé mở bức thư, lấy ra bức thư vẫn còn tản mát hương thơm nhàn nhạt.
Trên bức thư viết:
- Tiểu Xuyên, đợi đến khi ngươi nhìn thấy bức thư này, ta đã sớm ly khai rồi! Ngươi cũng không cần đi tìm ta. Một khi ta đã lựa chọn ly khai, thì nhất định sẽ đi tới địa phương ngươi không thể nào tìm thấy.
- Thời gian ở cùng ngươi mặc dù rất ngắn ngủi, nhưng lại chính là thời gian ta vui vẻ nhất trong cả cuộc đời! Cho tới bây giờ, ta cũng không biết tình yêu chính thức là cảm giác gì, nhưng trên người ngươi ta lại tìm được loại cảm giác đó! Dù rằng chỉ nhớ đến hình dạng của ngươi trong đầu, cũng có thể khiến ta không tự chủ được cười thành tiếng, đắm chìm trong cái loại cảm giác này, chính là thời gian mà ta hạnh phúc nhất!
- Ngươi còn nhớ rõ giấc mộng ta đã từng nói với ngươi không? Ta thật sự rất muốn cả đời đều sống trong giấc mộng kia, vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh lại. Ta biết rõ, chỉ khi nào ta rời đi, mới có thể một lần nữa gặp lại giấc mộng kia! Nếu như ta ở lại, cho dù giấc mộng có đẹp đến thế nào, cuối cùng cũng sẽ biến thành ác mộng! Bởi vì, ta vĩnh viễn cũng không qua nổi được cái cửa ải chính mình này!
- Ta chỉ là một ả nữ nhân không trong sạch, căn bản không xứng với ngươi! Chỉ hy vọng đến lúc ta chết đi, sẽ có một mảnh Thánh thổ sạch sẽ, mai táng cỗ thân thể dơ bẩn này của ta!
- Không nói nữa! Cho dù có thiên ngôn vạn ngữ, cũng chung quy đến lúc nói xong! Ngay cả cho dù có yêu thích đến như thế nào, cuối cùng cũng có thời điểm phải chia lìa! Ngay cả khi tu vi võ đạo có thể thông thiên, nhưng chắc chắn cũng có thời điểm sinh ly tử biệt! Nói không hết, nói không bao giờ hết! Cũng chỉ hy vọng ngươi còn có thể nhớ tới, tại một nơi nào đó trên đại thế giới này, vẫn còn có một nữ tử đang yên lặng nhớ tới ngươi!
Lạc khoản: Người khách qua đường của cuộc đời!
Sau khi Ninh Tiểu Xuyên xem xong bức thư này, liền thở dài thật sâu một hơi.
Tuổi thọ của Ngân Trì phu nhân chỉ còn lại có một năm, hắn vốn dự định đợi sau khi ly khai Hoàng thành, liền lập tức dẫn nàng đi Nam Cương, tìm kiếm Thông linh Kỳ dược, giúp nàng kéo dài tính mạng.

Nhưng lại không ngờ sự tự ti trong lòng nàng lại khiến cho nàng tự nguyện lựa chọn lùi bước, từ nay về sau hoàn toàn thối lui khỏi cuộc đời của Ninh Tiểu Xuyên, trốn đến một địa phương mà Ninh Tiểu Xuyên tìm không thấy được, chấm dứt tính mạng thanh xuân chỉ còn một năm ngắn ngủi nữa mà thôi.
Ngân Trì phu nhân cả đời này có thể nói là hồng nhan bạc mệnh. Trời sinh mỹ mạo, khiến cho hết thảy nữ tử đều phải đố kỵ, đáng tiếc lại không có cách nào khống chế vận mệnh của chính mình, lâm vào vực sâu sa đọa. Đợi đến khi nàng gặp được nam tử mà chính mình ưa thích, muốn từ trong sa đọa đi ra, thì lại vì sự sa đọa kia mà tiêu hao hết tính mạng, cuối cùng cũng chạy không thoát gông xiềng hiện thực, liền dứt khoát kiên quyết ly khai.
Ninh Tiểu Xuyên hỏi:
- Nàng ly khai từ lúc nào?
Mộng Ảnh nói:
- Ngay tại trong ngày Trang chủ ly khai U Linh sơn trang!
Ninh Tiểu Xuyên khẽ nhíu mày. Hắn đã ly khai U Linh sơn trang hơn mười ngày, cho dù hiện tại muốn đuổi theo nàng, cũng đều đã muộn.
Ngân Trì phu nhân cũng không phải là một nữ tử dài dòng dây dưa, đã lựa chọn ly khai, thì khẳng định sẽ đem hết thảy dấu vết trên đường đều xóa đi, sẽ không để cho Ninh Tiểu Xuyên tìm được nàng.
Hiện tại có lẽ nàng đã cách Hoàng thành mấy vạn dặm rồi, tại trong một cái trấn nhỏ nào đó, bình yên sống qua quãng đời còn lại. Cũng có thể nàng đang ẩn cư tại trong một phiến rừng sâu núi thẳm không người biết nào đó, trải qua thời gian một năm cuối cùng. Đương nhiên, nàng cũng có khả năng đã ly khai Đế quốc Ngọc Lam, lợi dụng thời gian một năm cuối cùng, chính mình đi tìm Kỳ dược kéo dài tính mạng.
Có lẽ, nàng sẽ có thể tìm được Kỳ dược kéo dài tính mạng, giúp chính mình kiên cường sống sót, một ngày nào đó trong tương lai, nói không nhất định còn có thể xuất hiện trước mặt Ninh Tiểu Xuyên.
Đương nhiên, xác suất tìm được Kỳ dược quả thật quá thấp, thấp đến mức có thể không kể tới.
Mộng Ảnh nhìn ra tâm tình Ninh Tiểu Xuyên rất kém, vì vậy mới an ủi:
- Kỳ thật, Ngân Trì phu nhân lựa chọn ly khai, mới có thể trải qua hạnh phúc! Trong nội tâm của nàng ít nhất còn có người ưa thích, trong nội tâm còn có giấc mộng mỹ hảo. Nếu như giữ nàng lại, tự bản thân nàng ngược lại không thể tiếp nhận chính mình, sẽ chỉ có thể chìm đắm trong thống khổ mà vượt qua quãng đời còn lại!
Ninh Tiểu Xuyên nhẹ nhàng nói:
- Rất nhiều sự tình, chỉ khi nào trải qua mới biết được thống khổ đến mức nào! Ta chỉ là đang cảm thán thân thế bi thảm của nàng. Nếu như không thể nắm giữ trong tay vận mệnh của chính mình, tất nhiên sẽ bị người khác thao túng. Mà muốn nắm giữ vận mệnh của chính mình, thì chỉ có thể trở nên càng cường đại hơn mà thôi!
Ninh Tiểu Xuyên thu hồi bức thư, tâm sự có chút nặng nề rời khỏi trang viên, phản hồi Kiếm Các Hầu Phủ.
o0o

Trong mười ngày kế tiếp, mỗi ngày Ninh Tiểu Xuyên đều đi tới đi lui mấy mươi lần giữa Kiếm Các Hầu Phủ và Ngoại thành, lặng lẽ đem hơn mười vạn tộc nhân Kiếm Các Hầu Phủ cùng tài phú tài nguyên chuyển dời ra Hoàng thành.
Nhìn bề ngoài, Kiếm Các Hầu Phủ vẫn phòng vệ nghiêm mật như trước, ban ngày cùng ban đêm đều có đại lượng quân sĩ tới lui tuần tra. Nhưng trên thực tế, phần lớn đám quân sĩ lưu lại này cũng chỉ là thị vệ bình thường tạm thời đưa tới mà thôi, căn bản không phải là thân binh của Kiếm Các Hầu Phủ.
Một tòa Kiếm Các Hầu Phủ to lớn như vậy đã biến thành trống rỗng, mà ngay cả các thị nữ cùng nô bộc cũng không nhìn thấy được mấy người.
Kiếm Các Hầu đứng trong sân vườn quạnh quẽ, ngắm nhìn tòa phủ đệ cổ xưa có hơn tám trăm năm lịch sử này, trong lòng vô cùng cảm khái:
- Cuối cùng vẫn phải rời đi!
- Hầu gia, cũng không cần quá phiền muộn! Nếu như tương lai Kiếm Các Hầu Phủ phát triển lớn mạnh, không cần sợ hãi bất luận kẻ nào, hoàn toàn có thể quay trở về lần nữa!
Một vị lão bộc nói.
Kiếm Các Hầu khẽ gật đầu, nói:
- Tiểu Xuyên hiện tại đã đi đâu rồi?
- Tiểu Hầu gia đã đi Đại Kim Bằng Vương Phủ! Hẳn là đi tạm biệt Quận chúa Thiến Thiến rồi! Dù sao lần này rời đi, cũng không biết đến năm nào tháng nào mới có thể gặp lại!
Vị lão bộc kia nói.
o0o
Đại Kim Bằng Vương Phủ…
Ninh Tiểu Xuyên căn bản là không cần báo họ tên, quân sĩ canh giữ ngoài cửa lớn Vương phủ liền nhận ra hắn, cung kính hành lễ với hắn:
- Bái kiến Tiểu Hầu gia!
- Đứng lên đi! Ta tới tìm Quận chúa Thiến Thiến!
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Hai gã quân sĩ tu vi võ đạo cường đại kia đứng dậy, nói:
- Vương phi nương nương đã nói, nếu như Tiểu Hầu gia tới chơi, không cần thông truyền, có thể trực tiếp tiến vào Vương phủ!
- Vậy thì làm phiền nhị vị dẫn đường rồi!
Ninh Tiểu Xuyên nói.

- Tiểu Hầu gia, mời vào!
Một gã thị vệ trong đó dẫn Ninh Tiểu Xuyên vào Đại Kim Bằng Vương Phủ, gã thị vệ còn lại thì lưu lại, tiếp tục trông coi đại môn Vương phủ.
Ninh Tiểu Xuyên ở trong phòng khách đợi đại khái chừng nửa chung trà, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Ngự Thiến Thiến mặc một thân y phục cẩm tú thập phần hoa lệ rực rỡ từ bên ngoài đi vào. Trên eo nàng quấn đai lưng bạch ngọc, buộc vòng quanh eo thon mảnh khảnh, thể hiện rõ những đường cong động lòng người.
Sau khi nghe thị vệ thông truyền, nàng hiển nhiên là đã trang điểm qua một phen, trên đầu đeo hơn mười loại trang sức quý báu, có trâm cài, có kim trâm, ghim lấy búi tóc cao cao, tại mi tâm còn vẽ một đóa hoa nhỏ ửng đỏ, phản chiếu khiến cho da thịt nàng càng thêm trắng nõn.
Trên người nàng có một cỗ khí tức cao nhã cùng quý khí mà nữ tử tầm thường không có! Đây là khí tức từ nhỏ bồi dưỡng mà thành, các nữ tử khác căn bản không thể học được, cũng chỉ có trên thân nữ tử Hoàng tộc mới có thể xuất hiện.
Nàng thản nhiên đi tới, ngồi xuống cái ghế bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên, ngón tay ngọc mảnh khảnh đặt trong tay áo, ôn nhu nói:
- Tiểu Xuyên, ngươi không còn giận ta nữa sao?
Ninh Tiểu Xuyên cười cười, nói:
- Quận chúa Điện hạ, như thế nào lại nói như vậy? Từ khi chúng ta quen biết đến nay, Quận chúa Điện hạ đã giúp Ninh Tiểu Xuyên rất nhiều chuyện, Ninh Tiểu Xuyên đối với Quận chúa Điện hạ chỉ có lòng cảm kích mà thôi!
- Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi! Vậy… Vậy lần này ngươi đến Đại Kim Bằng Vương Phủ có việc gì không?
Trong lòng Ngự Thiến Thiến vẫn tương đối khẩn trương. Nàng đã nghe một thị nữ bên người Vương phi Tây Mộc nói qua, Vương phi Tây Mộc đã từng đề cập qua với Kiếm Các Hầu về chuyện hôn sự giữa nàng cùng Ninh Tiểu Xuyên.
- Chẳng lẽ… lần này hắn tới đây là muốn cầu hôn ta sao?
Ninh Tiểu Xuyên lấy từ trong túi Càn Khôn ra một hộp Hàn Băng Ngọc, đẩy tới trước mặt Ngự Thiến Thiến.
- Chẳng lẽ hắn thật sự tới cầu hôn sao?
Ngự Thiến Thiến có thể cảm giác được trái tim mình đang đập bình bịch bình bịch, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên hộp ngọc, thanh âm có chút run rẩy, nói:
- Cái này… là…
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Đây là một viên Địa Võ Đan, chờ khi tu vi võ đạo của ngươi đạt tới Địa Tôn Cảnh, có thể trợ giúp ngươi tăng lên một cảnh giới nhỏ!
- Đơn giản chỉ là một viên Địa Võ Đan thôi sao?
Ngự Thiến Thiến có chút thất vọng, nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.