Ma Thần Trời Sinh

Chương 427: Tái chiến nhiếp lan tâm




Nếu bây giờ Ninh Tiểu Xuyên trở về Kiếm Các Hầu Phủ, Nhiếp Lan Tâm nhất định sẽ hạ sát thủ với hắn.
Nếu Ninh Tiểu Xuyên không quay trở về… Không, cho dù nàng có ngoan độc hơn thì Ninh Tiểu Xuyên vẫn phải trở về, bằng không thân nhân của mình phải làm sao bây giờ?
Ninh Tiểu Xuyên đứng bên ngoài Kiếm Các Hầu Phủ, cắn răng một cái, dự định tiến vào Hầu Phủ, vì thân nhân của mình, cho dù là núi đao biển lửa cũng xông vào.
Nếu như dám gây bất lợi với thân nhân của mình, Ninh Tiểu Xuyên tuyệt đối sẽ khiến cho nàng phải hối hận.
- Nếu như đã trở về rồi, còn không tiến vào? Thoát được nhất thời, chẳng lẽ thoát được cả đời sao?
Thanh âm của Nhiếp Lan Tâm từ trong Kiếm Các Hầu Phủ vang lên, truyền vào trong tai Ninh Tiểu Xuyên.
Thanh âm của nàng sử dụng phương thức tâm thần truyền tới, cho nên ngoại nhân căn bản không nghe thấy được.
Nàng cũng đã phát hiện Ninh Tiểu Xuyên ở bên ngoài Kiếm Các Hầu Phủ.
- Ca, những ngày qua huynh đã đi đâu? Trong Hoàng thành đã xảy ra rất nhiều đại sự kinh thiên động địa, ngay cả Long Tượng Hầu và Thái Sư đều bị người nào đó giết chết, đại quân Ma Môn đang xuất phát tiến về Hoàng thành, quân đội triều đình liên tiếp bại lui, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng ba ngày, quân địch sẽ vây quanh toàn thành.
Ninh Hinh Nhi nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên trở lại Hầu Phủ, vốn lúc trước cảm thấy lo lắng, nhưng rất nhanh đã trầm tĩnh lại, giống như gặp được người tâm phúc, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Sau khi Ninh Tiểu Xuyên nhìn thấy Ninh Hinh Nhi, cuối cùng cũng thở phào một hơi, thế nhưng biểu lộ vẫn rất nghiêm túc, thần kinh căng lên như dây đàn.
Vừa bước vào bên trong Hầu Phủ, ánh mắt của hắn liền đảo quanh tìm kiếm, nói:
- Nàng ở đâu rồi?
- Nàng nào, huynh đang nói tới ai?
Ninh Hinh Nhi chớp mắt, rất tò mò hỏi.
Đúng lúc này, Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên dừng bước, chỉ thấy Nhiếp Lan Tâm đang đứng trên một cái ban công ở tầng ba.
Nhiếp Lan Tâm mặc nam trang, mái tóc dài dùng khăn quấn lên, mặt mày thanh tú, mũi cao thẳng, gương mặt thập phần tinh xảo, tựa như dùng lưỡi đao điêu khắc mà thành. Mỗi một tấc da thịt của nàng đều lấp lánh trong suốt, tựa như bạch ngọc, tản mát ra huỳnh quang nhàn nhạt.
Dung mạo của nàng giống hệt Vạn Âm Tiên Hậu, xinh đẹp khuynh thành, đặc biệt lãnh ngạo, giống như một đóa Bạch Liên hoa mọc trên đỉnh tuyết sơn.
Nàng cầm một chiếc quạt xếp trong tay, phong độ phiêu dật, bờ môi đỏ hồng, ngay cả mí mắt cũng lộ ra một điểm hồng nhàn nhạt. Nếu nàng ta thật sự là nam tử, tuyệt đối sẽ là người đẹp đẽ không gì sánh nổi, tuấn lãng phi phàm, có thể khiến cho tất cả nữ tử trong thiên hạ đều thần hồn điên đảo.
Nàng từ trên cao nhìn xuống Ninh Tiểu Xuyên, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

- Ca, Nhiếp công tử đã đợi huynh tám ngày rồi.
Ninh Hinh Nhi cũng nhìn thoáng qua Nhiếp Lan Tâm, đến bây giờ vẫn cho rằng Nhiếp Lan Tâm là nam tử.
Nàng nghĩ Nhiếp công tử là bạn của Ninh Tiểu Xuyên, cho nên mới đối đãi với nàng như khách quý.
Ninh Tiểu Xuyên biết Nhiếp Lan Tâm tuyệt đối không phải là người lương thiện, nếu như luận mức độ nguy hiểm thì nàng còn trên cả Vạn Âm Tiên Hậu, quả thực giống như một cái quả bom, không ai biết lúc nào nàng ta sẽ biến thành ma quỷ khủng bố.
Lực phá hoại của nàng, một khi bộc phát ra, toàn bộ Hoàng thành sẽ bị hủy diệt mất một nửa, trăm vạn người chết, tất cả kiến trúc đều sẽ tan thành mây khói.
Ninh Tiểu Xuyên lộ vẻ cực kỳ nghiêm túc, nguyên khí Võ Đạo trong cơ thể bắt đầu nhanh chóng vận chuyển, nói:
- Hinh Nhi, muội ra ngoài trước đi!
- Tại sao?
Ninh Hinh Nhi khó hiểu hỏi.
- Đừng hỏi vì sao, ra ngoài trước đi!
Ninh Hinh Nhi lạnh lùng nói.
Ninh Hinh Nhi chưa từng thấy ca ca nghiêm túc với mình như vậy bao giờ, cảm thấy có chút khó hiểu.
Nhưng nàng nhìn thấy thần sắc ngưng trọng trên mặt Ninh Tiểu Xuyên, liền biết nhất định đã xảy ra đại sự, thầm liếc nhìn Nhiếp Lan Tâm một cái, sau đó liền lui ra ngoài.
- Đại ca ca, đại ca ca, cha ta trở về rồi sao?
Tiểu Linh Nhi đi chân trần chạy trên ban công, toàn thân tản mát linh quang, đôi mắt đen láy to tròn xinh đẹp, tựa như hai viên cầu thủy tinh trong suốt như nước.
Tiểu Linh Nhi ôm chân Nhiếp Lan Tâm, nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên đứng ở bên dưới, đôi mắt lập tức mở to, thanh âm ngây thơ vang lên:
- Phụ thân, người rốt cuộc cũng trở về rồi, đại ca ca đã tìm người rất lâu a.
Tiểu Hồng theo sau Tiểu Linh Nhi lập tức đứng dậy, hai cái long trảo cào lên mặt đất, cặp Long nhãn trừng lớn, trong miệng không ngừng phát ra tiếng “ngao ngao ngao” vui mừng.
Ninh Tiểu Xuyên thấy Tiểu Linh Nhi ở cùng Nhiếp Lan Tâm, liền biết đại sự không ổn, con ngươi co rút lại, phẫn nộ nói:

- Nhiếp Lan Tâm, việc này không liên quan gì đến Tiểu Linh Nhi, tại sao ngươi lại kéo nó vào chuyện này?
- Ồ, không có, ta và Tiểu Linh Nhi là bây giờ là bằng hữu rất tốt, ngươi không tin thì cứ hỏi nó đi.
Thanh âm của Nhiếp Lan Tâm rất ôn nhu, ôm lấy Tiểu Linh Nhi, trên mặt nở nụ cười thản nhiên, nói:
- Tiểu Linh Nhi thật sự là con gái của ngươi và Ngọc Ngưng Sanh?
- Đương nhiên.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Ninh Tiểu Xuyên rất thích Tiểu Linh Nhi, cho nên cũng xem nó như thân nhân của mình.
Ầm...
Sắc mặt Nhiếp Lan Tâm lập tức biến đổi, cánh tay chém ra ngoài, một đạo hào quang đánh trúng hòn giả sơn bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên, nghiền nó nát vụn, lạnh lùng nói:
- Ngươi còn dám lừa gạt ta? Ta đã kiểm tra thân thể của Tiểu Linh Nhi, nó chính là thiên địa linh chủng. Là một loại chủng tộc sinh linh đặc thù. Nếu như không nói ra lai lịch chính thức của nó cho ta biết, ngươi hẳn cũng biết sẽ có kết cục như thế nào rồi?
Tiểu Linh Nhi và Tiểu Hồng đều bị dọa cho sợ hãi, ngay cả nụ cười cũng lập tức ngưng trệ.
Trí tuệ của bọn chúng đều không thấp, tất nhiên phát giác ra vị đại ca ca áo đỏ này rất có thể không phải là người tốt.
- Không có mà, ta thật sự là con gái của phụ thân a.
Tiểu Linh Nhi mở to mắt, bộ dạng ngờ nghệch đáng yêu, nghiêm túc nói với Nhiếp Lan Tâm.
Nhiếp Lan Tâm khẽ vuốt mặt Tiểu Linh Nhi, cười nói:
- Hắn không phải cha của ngươi. Tiểu Linh Nhi, đi theo ta được không?
- Grào... grào... grào...
Tiểu Hồng rất cảnh giác, không ngừng gầm gừ về phía Nhiếp Lan Tâm.
Trong mắt Ninh Tiểu Xuyên phóng ra hỏa diễm phẫn nộ, nói:

- Nhiếp Lan Tâm, ngươi buông tha cho Tiểu Linh Nhi, như vậy thì ân oán giữa chúng ta có lẽ còn có thể xóa bỏ.
Nhiếp Lan Tâm ngay cả sư tôn Vạn Âm Tiên Hậu của mình còn có thể đoạt xá, nếu như nàng phát hiện thể chất của Tiểu Linh Nhi còn cao cấp hơn Vạn Âm Tiên Hậu, nói không chừng nàng cũng sẽ đoạt xá Tiểu Linh Nhi.
- Ha ha, Ninh Tiểu Xuyên, với tu vi của ngươi hiện nay, chẳng lẽ còn muốn uy hiếp ta?
Nhiếp Lan Tâm phát ra một tiếng cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn Ninh Tiểu Xuyên ở phía đối diện, hai đạo thiểm điện từ trong đồng tử của nàng phóng ra.
Đột nhiên, không gian phát sinh biến hóa, đình đài lầu các xung quanh đều biến mất không thấy gì nữa.
Hai người bọn họ xuất hiện trong một cái không gian ổn định, xung quanh không nhìn thấy bất kỳ sự vật nào khác.
Đây là một thế giới khác.
Ninh Tiểu Xuyên lơ lửng trong không gian này, ánh mắt thập phần lạnh lùng, nói:
- Nhiếp Lan Tâm, chuyện của ngươi ta không quan tâm, vậy hi vọng ngươi cũng đừng quản tới chuyện của ta, chuyện giữa chúng ta đã sớm thanh toán xong. Nếu ngươi còn dám ra tay với người nhà của ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận.
- Thật sự đã thanh toán xong ư? Ninh Tiểu Xuyên, ân oán giữa chúng ta đã kết xuống, vĩnh viễn không có khả năng thanh toán hết. Nếu ngươi không chết, ta sẽ dây dưa với ngươi cả đời. Nếu ngươi nói cho ta biết lai lịch thật sự của Tiểu Linh Nhi, ta có thể tạm thời buông tha cho ngươi.
Nhiếp Lan Tâm mặc dù là nữ giả nam trang, thế nhưng mị lực của bản thân lại không giảm đi chút nào, hai loại khí chất bá đạo và ôn nhu hoàn toàn đối lập, nhưng lại cũng phơi bày trên người nàng.
- Ngươi thực sự cho rằng mình đã vô địch thiên hạ sao? Chỉ là một đạo ý niệm thể mà cũng muốn uy hiếp ta, ngươi quá xem thường người đã từng là nam nhân của ngươi rồi.
Nhiếp Lan Tâm đã phát cuồng như thế thì Ninh Tiểu Xuyên cũng không cần phải khách khí với nàng nữa.
Nhiếp Lan Tâm vô cùng tức giận, mỗi lần nghĩ đến tình cách mình và Ninh Tiểu Xuyên dã hợp (*), nàng lại cảm thấy sỉ nhục, mặc dù nàng đã đoạt xá Ngọc Tinh thể của Vạn Âm Tiên Hậu, thế nhưng vết thương lòng vẫn không khép lại.
(*) vui vẻ chốn hoang dã
Lúc trước nàng biểu hiện bản thân nhàn nhã thong dong, đó là vì tu vi Võ Đạo của nàng không bằng Ninh Tiểu Xuyên, chỉ có thể ẩn nhẫn.
Nhưng bây giờ đã khác, tu vi Võ Đạo của nàng vượt xa Ninh Tiểu Xuyên, tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn, nhất định phải khiến hắn trả giá đắt thì tâm lý của nàng mới có thể cân bằng lại.
Ninh Tiểu Xuyên chính là cố ý chọc giận nàng, như vậy mới có cơ hội chiến thắng nàng.
Xoạt...
Trong mắt Nhiếp Lan Tâm lộ ra hàn quang, đánh một đạo đại thủ ấn về phía Ninh Tiểu Xuyên.
Thủ ấn này dài hơn 60 thước, mỗi một ngón tay đều giống như một cái trụ ngọc, bên trên dày đặc ấn ký Võ Đạo, còn có vài chục đạo thiểm điện màu xanh đan xen trong lòng bàn tay, tựa như một đám mây ép xuống.
Nếu là trước kia, Ninh Tiểu Xuyên căn bản ngay cả trốn tránh cũng không thể, thế nhưng, tu luyện trong Thiên Cung mười ngày qua, tu vi Võ Đạo của Ninh Tiểu Xuyên đã bước vào một tầng cao mới, thân thể lóe lên hào quang bảy màu, né tránh đại thủ ấn của Nhiếp Lan Tâm.

Vụt vụt vụt vụt...
Bốn thanh chiến kiếm từ trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên bay ra, xếp thành kiếm trận, chỉ trong nháy mắt sẽ bộc phát ra hơn mười đạo kiếm khí.
Sau thời gian một nhịp hô hấp thì kiếm khí tràn ngập bầu trời, đồng loạt lao thẳng về phía Nhiếp Lan Tâm.
Ầm ầm ầm...
Thủ ấn mà nàng đánh ra bị chiến kiếm đánh nát, biến thành từng tia nguyên khí tản mát khắp nơi.
- Cụ Tượng Bổn Mạng Thần Thông.
Nhiếp Lan Tâm thoáng kinh hãi.
Với cảnh giới tu vi Võ Đạo của Nhiếp Lan Tâm hiện nay, cũng không thể tu luyện ra Cụ Tượng Thần Thông, thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên lại có thể.
Điều này chứng tỏ thiên tư của Ninh Tiểu Xuyên còn cao hơn cả nàng.
Trong lòng Nhiếp Lan Tâm rất ghen tỵ, quát lớn một tiếng:
- Phá cho ta!
Nhiếp Lan Tâm cũng đánh ra một đạo Thần Thông, sau lưng phóng ra bạch quang, hào quang bạo xạ, biến thành một đôi Cửu Thiên Vân Dực, lông vũ sắc bén như chiến kiếm, tụ tập thành một dòng sông, phóng thẳng về phía trước, phá vỡ kiếm trận do bốn thanh chiến kiếm hợp thành.
Bốn thanh chiến kiếm bị lực lượng cường đại trùng kích, không chịu sự khống chế, bị đánh bay khắp bốn phương tám hướng.
Vụt...
Thân hình Nhiếp Lan Tâm đột nhiên biến mất tại chỗ.
Ninh Tiểu Xuyên theo bản năng cảm thấy không ổn, lập tức ngẩng đầu, quả nhiên trông thấy Nhiếp Lan Tâm từ trên không trung bay xuống.
Bàn tay của nàng biến thành hình thái như bạch ngọc, ánh mắt đặc biệt lạnh lẽo, mỗi một ngón tay mảnh khảnh như ngọc đều tản mát ra ngọc quang lóa mắt, khiến người ta không thể mở mắt nổi.
Ninh Tiểu Xuyên hét lớn một tiếng, sóng âm ngưng tụ thành một cái chuông cực lớn, phóng thẳng về phía Nhiếp Lan Tâm.
Đồng thời, cánh tay bị thiểm điện bao trùm, trong xương phát ra tiếng dị thú gầm rống, mang theo khí thế bài sơn đảo hải nghênh đón một chưởng.
Phành...
Ngạnh kháng một chưởng với Nhiếp Lan Tâm, Ninh Tiểu Xuyên liền cảm thấy một luồng lực lượng to lớn đến cực điểm truyền lên cánh tay, ngũ tạng lục phủ đều chấn động mãnh liệt, yết hầu ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.
- Ninh Tiểu Xuyên, tu vi Võ Đạo của ngươi tiến bộ rất nhanh a.
Nhiếp Lan Tâm thập phần cường thế, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, tăng thêm lực lượng khủng bố đè xuống, ép cho thân thể Ninh Tiểu Xuyên nhanh chóng rơi xuống.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.