Ma Thần Trời Sinh

Chương 324: Huyết thành thiết ấn




- Là tỷ tỷ!
Bên trong trận pháp ẩn thân, trên mặt Nhiếp Lan Chi lộ ra thần sắc đại hỉ, nghĩ muốn lao ra khỏi trận pháp.
Ninh Tiểu Xuyên từ phía sau kịp thời ôm lấy nàng, kéo nàng trở về, bàn tay bụm miệng nàng lại, làm ra thủ thế đừng lên tiếng, thấp giọng thì thầm bên tai nàng:
- Nguy hiểm, Bạch Ly thiếu chủ đang ở phụ cận!
Nhiếp Lan Chi cảm giác được thân thể mềm mại của mình đang dán chặt lên trên bộ ngực rắn chắc của Ninh Tiểu Xuyên, có thể cảm thụ được thân thể ấm áp của hắn, vị trí lỗ tai lại truyền tới cảm giác nhồn nhột, nhất thời cả người đều trở nên nóng bỏng, thẹn thùng gật đầu:
- Ừm! Đều nghe Tiểu Hầu gia!
Ninh Tiểu Xuyên cũng không phát hiện ra sự khác thường của nàng, chậm rãi buông tay ra, nhìn chăm chú về phía hai người ở đằng xa.
- Vừa rồi rõ ràng cảm ứng được khí tức của Bạch Ly thiếu chủ, như thế nào đột nhiên lại biến mất rồi?
Nhiếp Lan Tâm ngưng trọng nói.
Nàng đứng thẳng trên không trung, trên mặt mang theo tấm lụa mỏng che mặt, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt kim sắc. Vóc người nhỏ nhắn mềm mại thon dài, thân thể đầy đặn nẩy nở, cặp nhũ phong thập phần no đủ, cặp mông ngọc tròn trịa, đường cong cực kỳ mỹ lệ, cả người đều bị huyền khí bạch sắc bao vây, làm cho người ta có một loại cảm giác tiên cơ mỹ mãn.
Mi tâm của nàng lóe sáng một đạo quang huy, cặp tiên mâu trở nên càng thêm sáng rọi, khiến cho toàn bộ không gian đều biến thành kim sắc.
- Đây là loại Tiên Thiên thần thông thứ tám của tỷ tỷ, Phá Pháp Linh Đồng! Có thể xem thấu tất cả những thứ hư vô, cho dù là một đồng tiền giấu trong lòng đất sâu trăm thước, đều không thể gạt được ánh mắt của nàng! Có lợi hại không?
Nhiếp Lan Chi rất kiêu ngạo nói.
- Nếu như nàng có thể nhìn xuyên được trận pháp do ta bố trí, xem như nàng lợi hại!
Trận pháp mà Ninh Tiểu Xuyên bố trí, chính là dùng quy tắc trên Kỳ Môn Độn Giáp để bố trí, căn bản không tin linh đồng của Nhiếp Lan Tâm có thể nhìn thấu được trận pháp này.
Thời điểm khi Nhiếp Lan Tâm thi triển Phá Pháp Linh Đồng, đất đá trên ngọn núi sau lưng nàng bắt đầu chuyển động.
Ầm!
Bạch Ly thiếu chủ tay cầm một thanh chiến kiếm, từ trong vách núi bay ra, hóa thành một đạo bạch quang siêu tốc, đâm một kiếm về phía Nhiếp Lan Tâm.
Kiếm khí như bạch hồng, nhanh đến cực điểm!
Vụt...
Cặp mày Diệp Nam Thiên nhướng lên một cái, Tử Vân Phi Kiếm trên lưng trong nháy mắt bay ra, mang theo một đạo điện mang tử sắc, liên tiếp chém ra mười bảy đạo kiếm quang, bức lui Bạch Ly thiếu chủ.

Khí độ Diệp Nam Thiên vô cùng ưu nhã, trên mặt mang theo tiếu ý ung dung nhàn nhã, ống tay áo nhẹ nhàng phất một cái, Tử Vân Phi Kiếm liền bay trở về, dựng ở trước người hắn, mũi kiếm cắm xuống mặt đất chỉ chừng một tấc.
- Ta chính là truyền nhân Kiếm Thánh, trong phương viên trăm dặm, bất luận kiếm khí gì cũng đều không thể gạt được tâm thần cảm ứng của ta! Bạch Ly thiếu chủ, ngươi dùng kiếm đánh lén chúng ta, chính là sai lầm lớn nhất!
Bộ dáng Diệp Nam Thiên vô cùng thong dong, ngọc diện thần phong, tuấn dật mà lại hào hiệp, y quan ngăn nắp sạch sẽ, tay áo phiêu phiêu, tựa như một vị Bạch Y Kiếm Tiên.
Bạch Ly thiếu chủ cũng đem chiến kiếm cắm trên mặt dất, cười lạnh một tiếng:
- Nếu như các ngươi đem Tam Diệp Nguyên Mệnh Thảo tìm được giao ra đây, nể mặt Kiếm Thánh, bản Thiếu chủ có thể sẽ tha cho các ngươi một mạng!
- Ngông cuồng!
Nhiếp Lan Tâm vung ống tay áo, nhất thời một thanh tỳ bà bạch ngọc liền xuất hiện trong tay nàng. Ngón tay nàng khẽ búng lên tỳ bà ngọc, sóng âm chợt hóa thành một thanh cổ kiếm bạch sắc hướng về phía Bạch Ly thiếu chủ chém tới.
Một bài cổ khúc dễ nghe động lòng người, dưới sự đạn tấu của đầu ngón tay nàng, đầy trời đều là sóng âm khủng bố.
Sóng âm ngưng tụ thành tám mươi mốt nàng tiên nữ kiếm thị tay cầm ngọc kiếm, xếp thành trận pháp, hình thành một cái kiếm võng thật lớn trấn áp xuống.
Đây là thần thông cường đại nhất của Thiên Âm Tông, Tiên Nữ Kiếm Thị!
Thiên Âm Tông cường đại nhất chính là công kích sóng âm, quả thật có thể nói không gì không lọt nổi, không gì không phá nổi!
Tu vi võ đạo Nhiếp Lan Tâm đã bước vào Thoát Tục Cửu trọng, thi triển chiêu thần thông Tiên Nữ Kiếm Thị này, uy lực trở nên càng cường đại hơn.
Huyền thú Cửu phẩm Bạch Ly thiếu chủ đều bị nàng làm cho luống cuống tay chân, cảm giác như mình đang bị tám mươi mốt gã cường giả võ đạo vây công.
Diệp Nam Thiên nhắm ngay cơ hội, ngưng tụ kiếm khí, khí thế trên người dâng lên, toàn thân mang kiếm bay ra ngoài, quả thật tựa như bạch hồng quán nhật.
- Phốc!
Cương khí hộ thể trên người Bạch Ly thiếu chủ bị kiếm khí phá vỡ, toàn bộ cánh tay trái bị chém xuống, tiên huyết từ trong vết thương tuôn trào ra.
Diệp Nam Thiên cường đại ngoài dự liệu của Bạch Ly thiếu chủ, một kiếm vừa rồi kia quả thật nhanh đến mức mắt thường không thể phân biệt, lực lượng cường đại đến mức có thể đâm xuyên núi cao, bằng không cũng không có khả năng phá vỡ cương khí hộ thể của hắn.
Diệp Nam Thiên hoành kiếm mà đứng, trên kiếm phong tử sắc chảy xuống tiên huyết, nhàn nhạt nhìn chằm chằm Bạch Ly thiếu chủ.
Ầm!
Bạch Ly thiếu chủ đột nhiên ném ra một khối thiết ấn hắc sắc, hướng về phía Diệp Nam Thiên cùng Nhiếp Lan Tâm trấn áp xuống.
Thiết ấn vốn dĩ chỉ lớn chừng nắm tay, sau khi bay ra ngoài, trong nháy mắt đã đạt tới cao hơn sáu chục thước, bên trên loang lổ rỉ sét, khắc đầy văn tự cùng trận pháp, phát ra ô quang chói mắt.

Sau khi đánh ra khối thiết ấn này, Bạch Ly thiếu chủ chợt biến thành chân thân bản thể, hóa thành một đạo quang toa bạch sắc, hướng về phía thiên ngoại bay đi.
Trên cơ thể Diệp Nam Thiên tuôn ra Võ nguyên khí, ngưng tụ ra mười hai chuôi Nguyên Khí Kiếm, xếp thành một tòa trận pháp, đem thiết ấn hắc sắc đỡ lên, huyền phù tại vị trí cách mặt đất hơn mười thước.
Vù!
Ngón tay Nhiếp Lan Tâm đặt lên dây đàn tỳ bà, một sợi đàn bạch sắc rơi ra, hóa thành một sợi dây cực nhỏ hướng về phía Bạch Ly thiếu chủ bay trên không trung chém tới.
- A!
Một cái chân của đầu Bạch Ly kia bị chém đứt, từ trên không trung rơi xuống, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
- Khốn kiếp! Diệp Nam Thiên, Nhiếp Lan Tâm, đại thù ngày hôm nay, tương lai nhất định trả lại cho các ngươi gấp bội!
Trong không trung truyền đến thanh âm oán độc của Bạch Ly thiếu chủ.
Diệp Nam Thiên cùng Nhiếp Lan Tâm đều biết phía sau Bạch Ly thiếu chủ chính là một đầu lão tổ Huyền thú Cửu phẩm, không thể để cho hắn đào tẩu, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, vì vậy lập tức đuổi theo.
Ba đại cường giả đều rời đi, nơi này lại khôi phục bình tĩnh.
Ninh Tiểu Xuyên thu hồi trận pháp ẩn thân, từ bên trong trận pháp đi ra.
Diệp Nam Thiên cùng Nhiếp Lan Tâm truy đuổi rất gấp, cho nên cũng không kịp lấy đi quả thiết ấn hắc sắc Bạch Ly thiếu chủ đánh ra kia. Thiết ấn rơi xuống đất, lại trở thành chỉ lớn cỡ nắm tay, bên trên đầy vết loang lổ rỉ sét, hết sức bình thường, quả thật giống như một khối sắt vụn mà thôi.
Thứ mà Bạch Ly thiếu chủ dùng để cứu mạng, tự nhiên không thể nào là vật phàm.
Ninh Tiểu Xuyên cầm lấy thiết ấn, đầu tiên vậy mà không thể nhặt thiết ấn lên nổi:
- Ồ? Thật nặng!
Khối thiết ấn này thoạt nhìn chỉ lớn chừng nắm tay, trên thực tế trọng lượng cực kỳ nặng, ít nhất cũng hơn ngàn cân. Không biết là làm bằng vật liệu gì, mật độ thật sự quá dày.
- Huyền khí Thất phẩm!
Ninh Tiểu Xuyên lại bỏ thêm vài phần khí lực, mới có thể nhặt thiết ấn lên, mỉm cười:
- Xem ra sau khi Nhiếp Lan Tâm liên thủ với Diệp Nam Thiên thật sự rất cường đại, không ngờ lại khiến cho Bạch Ly thiếu chủ ném ra một kiện Huyền khí Thất phẩm để có cơ hội chạy trối chết!

Ninh Tiểu Xuyên cùng Bạch Ly thiếu chủ đã từng giao thủ qua, rất rõ ràng hắn cường đại đến mức nào. Dùng tu vi của hắn, đơn độc gặp phải bất kỳ người nào trong Nhiếp Lan Tâm cùng Diệp Nam Thiên, đều sẽ không chật vật như vậy.
Nhiếp Lan Chi nói:
- Đó là đương nhiên! Tỷ tỷ của ta có Minh Nguyệt Tâm Cung, Diệp sư huynh có Huyền Dương Tâm Cung, hai người bọn họ liên thủ đối địch, quả thật chính là thiên hạ vô địch, không có người nào là đối thủ của bọn họ!
- Thật sao? Như vậy thì chưa chắc!
Ninh Tiểu Xuyên thi triển thân pháp, bay ra khoảng chừng hơn trăm thước, trên mặt đất tìm được một cái chân gãy máu chảy đầm đìa. Từng tia từng tia huyết khí từ trong cái chân gãy dũng mãnh tuôn ra, tựa như những đốm lửa đỏ ở trong không khí thiêu đốt.
Đây là một chân của Bạch Ly thiếu chủ!
- Huyết dịch của Huyền thú Cửu phẩm chính là bảo dược có thể gặp không thể cầu a!
Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên vui vẻ.
Tiểu Hồng thì lại trợn to hai mắt, bay nhào tới, muốn một ngụm đem cái chân gãy kia nuốt vào trong miệng.
Nhưng tốc độ Ninh Tiểu Xuyên lại nhanh hơn, thu cái chân gãy này vào một cái hộp Huyền Linh Mộc, cẩn thận bảo tồn, không cho huyết khí bên trong tiếp tục xói mòn.
- Ngao ngao ngao!
Tiểu Hồng không ngừng lôi kéo ống quần Ninh Tiểu Xuyên, tru lên liên tục.
- Cái chân này đối với ta còn có tác dụng, tạm thời không thể cho ngươi ăn!
Ninh Tiểu Xuyên lấy ra một viên Long Nhãn đường kính một thước ném cho Tiểu Hồng, sau đó đem hộp Huyền Linh Mộc bỏ vào trong túi Càn Khôn.
Trong tay Ninh Tiểu Xuyên lại cầm một giọt huyết dịch, căn cứ theo khí tức của huyết dịch, hướng về phía trước nhanh chóng bay đi, dường như đang tìm cái gì.
- Tiểu Hầu gia, ngươi đang tìm gì vậy?
Nhiếp Lan Chi theo sát sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, thập phần tò mò hỏi.
- Tìm Bạch Ly thiếu chủ!
Ninh Tiểu Xuyên lợi dụng tâm thần cảm ứng, mượn giọt huyết dịch của Bạch Ly thiếu chủ trong tay, tìm kiếm chỗ ẩn thân hiện tại của Bạch Ly thiếu chủ.
Huyết dịch cùng thân thể vốn là nhất thể, giữa chúng nó tất nhiên có liên hệ.
Bỗng dưng, Ninh Tiểu Xuyên dừng bước lại, ánh mắt hướng về một mảnh vách đá phía trước nhìn lại.
Phiến vách đá kia có thể nói cao chót vót, bề mặt bóng loáng, không có một cành cây ngọn cỏ, căn bản không có bất luận sinh cơ nào.
Bất cứ người nào tới bên dưới vách đá cũng đều không cảm thấy có gì khác thường.
Ầm!

Đột nhiên, vách đá chợt bùng nổ ra, vô số cự thạch lăn xuống.
Thân thể Bạch Ly thiếu chủ giống như thiểm điện, từ trong cự thạch bay ra, một kiếm hướng Ninh Tiểu Xuyên chém tới.
Ninh Tiểu Xuyên đã sớm đoán hắn ẩn nấp bên trong vách đá, thiết ấn hắc sắc từ trong ống tay áo bay ra, thể tích bành trướng, biến thành một khối thiết ấn khổng lồ to như ngọn núi, đem Bạch Ly thiếu chủ đánh bay ra ngoài.
Bạch Ly thiếu chủ bị Nhiếp Lan Tâm liên thủ với Diệp Nam Thiên kích thương, tự nhiên không phải là đối thủ của Ninh Tiểu Xuyên, thân thể bay ngược trở về, đánh thẳng lên trên vách đá, đụng ra một cái hố thật lớn.
Rầm!
Lại có vô số cự thạch không ngừng từ trên đỉnh núi lăn xuống.
Ninh Tiểu Xuyên thu hồi thiết ấn, biến thành chỉ lớn chừng nắm tay, huyền phù trong lòng bàn tay.
- Ninh Tiểu Xuyên, trả Huyết Thành Thiết Ấn lại cho ta!
Bạch Ly thiếu chủ khập khiễng mang theo một chân, từ trong vách đá bay ra ngoài, cả người đều là bụi bặm, chật vật tới cực điểm.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Với thương thế hiện tại của ngươi, sợ rằng không phải là đối thủ của ta! Bất quá… nếu như ngươi chịu giúp ta một chuyện, ta ngược lại có thể trả khối thiết ấn này lại cho ngươi!
- Ha ha…
Bạch Ly thiếu chủ cười ha hả, nói:
- Nếu như ta không giúp thì sao?
- Không sao cả! Nếu như ngươi muốn cả đời làm tên què thì cũng không ai có thể ngăn được ngươi!
Ninh Tiểu Xuyên cười nhạt một tiếng, liền dự định mang theo Nhiếp Lan Chi cùng nhau rời đi.
Bạch Ly thiếu chủ nhìn một chút cái chân bị đứt của mình, cuối cùng vẫn cắn răng, kêu lên:
- Ngươi có thế gắn trở lại cái chân gãy của ta sao?
Khóe miệng Ninh Tiểu Xuyên khẽ nhếch lên, xoay người lại, nói:
- Ta chính là Dưỡng Tâm Sư Cao cấp, nếu như ngay cả ta cũng không thể gắn lại cái chân gãy của ngươi, phỏng chừng cũng không ai có thể làm được rồi!
- Ngươi rốt cuộc muốn ta giúp ngươi làm cái gì?
Bạch Ly thiếu chủ hỏi.
- Không vội! Ta trước giúp ngươi gắn lại cái chân gãy, sau đó mới chậm rãi nói chuyện hợp tác! Oan gia nên giải không nên kết, không phải sao?
Khuôn mặt Ninh Tiểu Xuyên mang theo nụ cười thiện ý, lấy ra một hộp Huyền Linh Mộc, lấy ra cái chân gãy của Bạch Ly thiếu chủ, chuẩn bị giúp nó gắn trở lại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.