Ma Thần Trời Sinh

Chương 224: Thiết ngục tu luyện




- Đợi Ma Môn Thánh Nữ!
Ninh Tiểu Xuyên lại nói:
- Lúc đó tại Lăng Khí Các, ngoại trừ ta và Đoan Mộc Cơ Sương, Ma Môn Thánh Nữ cũng ở đó, nàng có thể làm chứng cho ta!
- Đúng vậy a! Tu vi Thánh Nữ Điện hạ cao như vậy, bất luận gió thổi cỏ lay gì đều không thể thoát khỏi tâm thần cảm ứng của nàng! Nàng khẳng định biết hung thủ thật sự là ai! Thế nhưng, vì sao lúc trước nàng không biện hộ giúp ngươi chứ?
Đoan Mộc Linh Nhi hỏi.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Đầu tiên, ta và Ma Môn Thánh Nữ không thân không quen, vì sao nàng phải giúp ta?
- Thứ hai, nội bộ Ma Môn cũng không phải là bền chắc như thép, thế lực rắc rối phức tạp, Lục Đại Ma Đạo đều có thế lực thuộc về chính mình. Các đại Đạo chủ cũng đều là kiêu hùng đương thời! Đạo chủ Vô Sinh Đạo chính là bá chủ thế hệ trước Ma Môn, so với Đạo chủ Hồ Tiên Đạo cùng cha ngươi cũng còn cao hơn một bối phận! Lúc đó tại Lăng Khí Các, bối phận hắn cao nhất, tu vi cũng là cao nhất! Ngươi nghĩ Ma Môn Thánh Nữ sẽ ngu xuẩn như vậy, chính diện ra mặt đắc tội Đạo chủ Vô Sinh Đạo sao?
- Nhưng mà nàng cũng không thể thấy chết mà không cứu a!
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Nếu như nàng muốn giúp chúng ta, như vậy, nàng cũng đang đợi!
- Đợi cái gì?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Đợi Ám Thiên Vương đến Cửu Tử Nhai! Chỉ khi nào Ám Thiên Vương tới Cửu Tử Nhai, nàng mới có lực lượng chống lại Đạo chủ Vô Sinh Đạo! Nếu không, cho dù hiện tại nàng đứng ra tố cáo Lâm Chí Vinh chính là hung thủ giết người, bằng vào bối phận cùng tu vi của Đạo chủ Vô Sinh Đạo, cũng có biện pháp đem nàng áp chế xuống! Đoan Mộc Linh Nhi, ngươi phải hiểu một việc, chỉ dưới tình huống lực lượng ngang bằng, ngươi mới có đàm phán tư cách!
Bịch bịch…
Thiết ngục hắc ám vắng vẻ chợt vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ.
Ma Môn Thánh Nữ chắp hai tay sau lưng, dưới sự hướng dẫn của hai gã gác ngục câm điếc, đi tới bên ngoài phòng giam.
Nàng chắp hai tay sau lưng, trên mặt đeo mặt nạ kim sắc, trên người tản mát ra khí thế nhiếp người, đạm mạc nói:
- Không nhìn ra, ngươi còn có mấy phần tiểu thông minh!
Những gì vừa rồi Ninh Tiểu Xuyên nói, nàng đều nghe được.
Nhìn thấy Ma Môn Thánh Nữ đến, trên mặt Đoan Mộc Linh Nhi lập tức lộ ra vẻ vui mừng, nói:
- Thánh Nữ Điện hạ thật sự biết kẻ nào giết chết Đoan Mộc Cơ Sương?
Ma Môn Thánh Nữ chỉ đứng ở nơi đó, cũng không nói lời nào. Thế nhưng, nàng không nói lời nào, liền đại biểu nàng đã thừa nhận.

- Các ngươi yên tâm, đợi đến khi có cơ hội thích hợp, ta sẽ đứng ra trả lại sự trong sạch cho các ngươi!
Ma Môn Thánh Nữ khẽ liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái, nói:
- Thế nhưng, các ngươi phải nói cho ta biết, tiểu cô nương kia rốt cuộc là hài tử của ai?
Đoan Mộc Linh Nhi liếc mắt về phía Ninh Tiểu Xuyên một cái, sau đó nhìn về phía Ma Môn Thánh Nữ, hỏi:
- Điều này rất quan trọng sao?
- Đương nhiên quan trọng!
Ma Môn Thánh Nữ nói.
Khóe miệng Ninh Tiểu Xuyên giật giật, nói:
- Nàng không phải là người!
Đoan Mộc Linh Nhi cùng Ma Môn Thánh Nữ đều khẽ chấn động.
Ninh Tiểu Xuyên ngược lại cũng không có gì cố kỵ, nói:
- Nàng là một đầu Huyền thú! Thế nhưng, nàng cũng sẽ không tạo thành bất kỳ nguy hiểm nào, xin Thánh Nữ Điện hạ ngàn vạn lần đừng làm tổn thương nàng! Nếu như có thể, xin Thánh Nữ Điện hạ hãy hỗ trợ chiếu cố nàng một chút!
- Một đầu Huyền thú? Ha ha… Tạm thời tin ngươi!
Ma Môn Thánh Nữ phẩy tay áo bỏ đi, trong nháy mắt liền tiêu thất trong thông đạo tối om của Thiết ngục.
Loảng xoảng!
Cửa phòng giam một lần nữa đóng lại, bên trong lại biến thành thế giới hắc ám.
- Nàng thật là một đầu Huyền thú sao?
Đoan Mộc Linh Nhi vẫn có chút không thể tin nổi. Kỳ thật, nàng vẫn cảm thấy Tiểu Linh Nhi tương đối khả ái.
- Hoàn toàn chính xác!
- Vậy vì sao ngươi lại đặt tên cho nàng là Tiểu Linh Nhi?
- Ừm, chuyện này… Cho ngươi một viên Thoát Tục Đan, tận khả năng đề thăng tu vi đi! Chỉ khi nào tu vi chính mình trở nên cường đại, mới có thể chân chính bảo mệnh! Không thể đem tất cả hy vọng đều ký thác trên người Ma Môn Thánh Nữ được! Nếu như cuối cùng thật sự không xong, chúng ta còn có thể tự mình bỏ chạy!
Ninh Tiểu Xuyên lấy ra một viên Thoát Tục Đan. Viên đan dược tản mát ra quang mang đạm thanh sắc, đem phòng giam tối tăm rọi sáng lên một mảnh.
Đoan Mộc Linh Nhi nhận lấy viên Thoát Tục Đan này, lại hỏi lần nữa:

- Ngươi nên nói đi chứ? Vì sao ngươi lại đặt tên nàng là Tiểu Linh Nhi?
Ninh Tiểu Xuyên không để ý tới nàng nữa, lại lấy ra một viên Thoát Tục Đan, bỏ vào trong miệng, bắt đầu trùng kích Thoát Tục tầng thứ ba.
Ninh Tiểu Xuyên đối với Ma Môn Thánh Nữ cũng không có bao nhiêu lòng tin. Dù sao hắn cùng nàng không thân cũng chẳng quen, chưa chắc nàng sẽ toàn lực giúp mình. Chỉ có lực lượng bản thân cường đại, mới là bản lĩnh chân chính!
Thoát Tục Đan chính là đan dược chuyên môn luyện chế dành cho Võ giả Thoát Tục Cảnh. Đan khí hóa khai, dung nhập vào huyết dịch, mỗi thời mỗi khắc đều khiến cho thân thể Ninh Tiểu Xuyên phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Những long hổ Huyền Khí trong cơ thể hắn bị kích hoạt, tựa như Thần Long cùng Thần Hổ chân chính phi hành trong người.
Đoan Mộc Linh Nhi cũng bỏ Thoát Tục Đan vào miệng, bắt đầu tu luyện.
o0o
Liên tiếp trôi qua mười hai ngày, Thiết ngục cũng không mở ra thêm lần nào nữa, thậm chí cũng không có người nào đưa cơm tới cho bọn hắn.
Thật giống như người trong Ma Môn đã hoàn toàn lãng quên hai người bọn họ rồi.
Ninh Tiểu Xuyên đem viên Thoát Tục Đan thứ hai luyện hóa hơn phân nửa. Ngoài làn da không ngừng chớp lóe, phát ra quang mang ngọc chất, tựa như mặc lên một tầng ngọc sáp vậy.
Trong huyết dịch cùng cốt cách, lan tràn ra một tia lưu quang nhàn nhạt, ngưng tụ lại dưới làn da.
Vụt...
Ninh Tiểu Xuyên tựa như một vị lão tăng tọa thiền, trong cơ thể phát ra quang mang xán lạn, vang lên thanh âm long ngâm hổ gầm, từ trên người cởi xuống một tầng lão da.
Một màn này giống như là kim thiền thoát xác, thần thụ đổi vỏ, linh xà lột da vậy!
Trên làn da tân sinh của Ninh Tiểu Xuyên lưu động một tầng bia văn thần bí rậm rạp chằng chịt. Bảy loại quang mang bất đồng từ trong cơ thể phát ra, bày biện ra bảy màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím không ngừng biến hóa.
Bởi vì trên người Ninh Tiểu Xuyên phát ra biến hóa kỳ dị, khiến cho Đoan Mộc Linh Nhi từ trong tu luyện giật mình tỉnh lại. Nàng nhìn thấy tại vị trí trái tim Ninh Tiểu Xuyên vậy mà lơ lửng một tòa hải dương. Bảy tòa thần kiều màu sắc bất đồng huyền phù trên mặt biển, đầu còn lại liên tiếp với ngoại giới, cùng thiên địa nối liền thành một thể.
- Võ Đạo tâm cung của Ninh Tiểu Xuyên như thế nào lại mạnh mẽ như vậy? Tựa hồ chỉ là đột phá cảnh giới, không ngờ lại sản sinh cảnh tượng như thế! Bia văn phụ thể, long hổ hợp ngâm, lưu quang thất thải, cổ kiều thần hải! Đây là thể chất chỉ có thiếu niên Thần linh tại thời đại Phong Thần mới có thể có!
Đoan Mộc Linh Nhi kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn.
Ninh Tiểu Xuyên đã đem tầng tục da thứ ba cởi bỏ, đạt tới cảnh giới Thoát Tục tầng thứ ba, sức chiến đấu chí ít tăng lên gấp ba lần!
Ninh Tiểu Xuyên thu hồi Huyền Khí vào trong cơ thể, nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí, liếc nhìn Đoan Mộc Linh Nhi một cái, nói:
- Ngươi cũng đã bước vào Thoát Tục tầng thứ ba?
Đoan Mộc Linh Nhi gật đầu, nói:

- Còn phải đa tạ Thoát Tục Đan của ngươi! Bằng không, ta chí ít còn phải tu luyện thêm hai năm nữa, mới có thể đạt tới cảnh giới này!
Thể chất Đoan Mộc Linh Nhi không cường đại bằng Ninh Tiểu Xuyên, chỉ cần dùng một viên Thoát Tục Đan liền có thể bước vào Thoát Tục tầng thứ ba đỉnh phong.
Thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên muốn đột phá cảnh giới, so với nàng càng khó hơn rất nhiều. Phải dùng tới hai viên Thoát Tục Đan, mới miễn cưỡng đạt tới Thoát Tục tầng thứ ba.
Đương nhiên, chiến lực Ninh Tiểu Xuyên cũng hoàn toàn vượt xa Đoan Mộc Linh Nhi. Dùng cảnh giới bây giờ, hắn hoàn toàn có thể chiến thắng Võ giả Thoát Tục tầng thứ năm, thậm chí có thể chiến đấu ngang tay với Võ giả Thoát Tục tầng thứ sáu!
Nếu như hiện tại lại giao thủ với Lâm Chí Vinh một lần nữa, Ninh Tiểu Xuyên có lòng tin dùng nắm tay đánh chết hắn. Cho dù Lâm Chí Vinh mặc Cửu Sinh Bất Phá Khải, cũng khó thoát khỏi cái chết!
Đoan Mộc Linh Nhi nói:
- Thật kỳ quái! Thiết ngục Ma Môn tuy rằng tàn khốc, thế nhưng mỗi ngày cũng sẽ đưa cơm cho phạm nhân! Vì sao hơn mười ngày qua, lại không có ai đưa cơm cho chúng ta? Lẽ nào hai người chúng ta đã bị lãng quên luôn rồi?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Quả thật kỳ quái! Có thể bên ngoài đã xảy ra đại sự, căn bản không có thời gian để ý tới chúng ta!
- Ta thế nào có cảm giác, đây là do có người cố ý muốn chúng ta chết đói a?
Đoan Mộc Linh Nhi hỏi.
Ninh Tiểu Xuyên cười nói:
- Ngươi cuối cùng cũng thông minh lên được một chút! Bất quá, cho dù có người muốn bỏ đói chúng ta, cha ngươi cũng tuyệt đối sẽ không để chúng ta chết đói! Vì sao lâu như vậy rồi, hắn cũng chưa từng đến nhìn qua chúng ta? Ngươi… xác định là con gái ruột của hắn chứ?
- Nhất định là con gái ruột! Thế nhưng… thế nhưng… vì sao ông ấy lại không tới?
Đoan Mộc Linh Nhi khẽ cắn môi, rơi vào trầm tư.
Ninh Tiểu Xuyên đứng dậy, lôi kéo xích sắt trên người phát ra thanh âm lẻng xẻng, nói:
- Rất đơn giản! Ta tự mình chạy ra xem, không phải liền biết rồi sao?
- Ngươi muốn vượt ngục?
- Biết rõ có người muốn giết chết chúng ta trong Thiết ngục, chúng ta còn không vượt ngục, lẽ nào ở chỗ này chờ chết sao?
Ninh Tiểu Xuyên nhàn nhạt nói.
- Căn bản không người nào có thể trốn thoát khỏi Thiết ngục! Hơn nữa, nếu như bị phát hiện vượt ngục, chúng ta khẳng định là chết chắc rồi! Hay là… chúng ta chờ thêm một chút?
Đoan Mộc Linh Nhi có chút do dự, nói.
- Vậy ngươi cứ tiếp tục ở trong này chờ chết đi! Ta phải rời đi rồi!
Hai tay cùng hai chân Ninh Tiểu Xuyên đều đeo còng sắt, hai bàn tay nắm lấy sợi xích sắt, vận chuyển long hổ Huyền Khí trong cơ thể, muốn mạnh mẽ bứt đứt xích sắt.
Lực lượng Ninh Tiểu Xuyên hiện tại cường đại đến cỡ nào, đừng nói là một sợi xích sắt, cho dù là Huyền Khí cũng đều có thể bẻ gãy.
Leng keng!

Thế nhưng, sợi xích sắt trên cánh tay Ninh Tiểu Xuyên, so với Huyền Khí còn cứng cỏi hơn nhiều.
Hắn đã sử dụng ra lực lượng mạnh mẽ nhất, không ngờ lại cũng không thể bứt đứt nổi sợi xích sắt này.
- Vô dụng thôi! Huyền Linh Thiết Tỏa này là dùng Vực Ngoại Kỳ Thiết luyện chế mà thành, chuyên môn dùng để khóa cường giả Võ Đạo! Đừng nói là với tu vi của chúng ta, cho dù là Võ giả Địa Tôn Cảnh, cũng không thể bứt đứt nổi Huyền Linh Thiết Tỏa đâu!
Đoan Mộc Linh Nhi nói.
- Vậy sao?
Hai tay Ninh Tiểu Xuyên tạo thành chữ thập, năm đạo ma khí huyết hồng sắc từ trong tâm cung bay ra, tụ tập thành một thanh Ma kiếm.
Ma kiếm vung lên…
Choang…
Sợi xích sắt trên cánh tay dễ dàng bị cắt đứt!
Ma kiếm lại chém xuống một lần nữa, sợi xích sắt trên hai chân cũng bị chặt đứt.
Ninh Tiểu Xuyên hoạt động hai tay hai chân một chút, thu hồi Ma kiếm, liếc nhìn Đoan Mộc Linh Nhi một cái, hỏi:
- Ngươi có đi không?
- Vừa rồi ngươi dùng binh khí gì vậy?
Đoan Mộc Linh Nhi hỏi.
- Ngươi không cần để ý tới… Suỵt! Có người đến!
Ninh Tiểu Xuyên vội vã ngồi xuống tại chỗ, lưng dựa vào vách tường, đem hai sợi xích sắt đặt lên cánh tay cùng hai chân, ngụy trang như chính mình vẫn còn bị xích sắt khóa lại.
Bịch bịch…
Trong bóng tối chợt vang lên thanh âm bước chân trầm ổn.
Lâm Chí Vinh chậm rãi tiến vào Thiết ngục, cầm trong tay một ngọn đèn Huyền thạch, đi theo sau lưng hai gã gác ngục câm điếc, tới bên ngoài hàng rào sắt của phòng giam.
Lâm Chí Vinh nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên ngồi ở trong góc, bộ dáng rất chật vật, trong lòng liền sinh ra vài phần đắc ý, cười nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, ta đã điều ra qua thân phận của ngươi! Hóa ra ngươi chính là Hoàng thành đệ nhất thiên tài, Khôi thủ khóa này của Thiên Đế Học Cung, đại danh đỉnh đỉnh a! Thật là thất kính rồi!
Ninh Tiểu Xuyên lạnh lẽo trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Bây giờ ngươi biết được cũng không tính là muộn! Nếu như hiện tại thả ta ra ngoài, ta có thể suy nghĩ tha cho ngươi một mạng!
- Ha ha ha…
Lâm Chí Vinh bật cười ha hả, sau đó ánh mắt trở nên phi thường độc ác, nói:
- Ngươi còn muốn trốn khỏi Thiết ngục Ma Môn? Chẳng lẽ ngươi không biết, chỉ thêm hai ngày nữa, sẽ chính là tử kỳ của hai người các ngươi sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.