Ma Thần Trời Sinh

Chương 201: Mượn đao giết người




- Dắt Thiên Lý Song Đầu Khuyển lên cho ta!
Mộc Hồng Lai thân hình uy vũ, lưng hùm vai gấu, mắt sáng như đuốc, mỗi một sợi tóc đều lưu động hỏa diễm, tức giận tới cực điểm.
Một tên Võ giả Ma Môn nắm một sợi xích sắt buộc hai cái đầu cự khuyển, đi tới trước mặt cái hộp chứa đầu người.
Mặc dù Thiên Lý Song Đầu Khuyển chỉ là Huyền thú nhất phẩm, nhưng khứu giác lại cực kỳ linh mẫn. Chỉ cần đã ngửi qua khí tức thì cho dù cách xa ngàn dặm, cũng có thể tìm ra được hung thú.
Cái mũi của Thiên Lý Song Đầu Khuyển hít ngửi trên hai cái đầu đầm đìa máu một cái, trong mắt bắn ra hung quang lạnh lẽo.
Nó đã ngửi được khí tức của hung thủ.
Mộc Hồng Lai mở ra Võ Hồn Pháp Thân, trong cơ thể bay ra một đạo Hồn ảnh, giống như linh hồn xuất khiếu, Võ Hồn bắt đầu trao đổi với Thiên Lý Song Đầu Khuyển.
Nhân vật tu vi đạt tới cấp bậc Võ Tôn, đều có thể dùng Võ Hồn Pháp Thân để trao đổi với Huyền thú, đây là chuyện mà chỉ có Võ Tôn mới có thể làm được.
Sắc mặt Mộc Hồng Lai càng trở nên âm trầm, cười lạnh một tiếng:
- Dẫn đường! hôm nay là đại thọ tám mươi của lão phủ, nếu không nhìn thấy màu đỏ thì còn gì thú vị?
Ai cũng có thể nghe ra được sát khí bên trong những lời này.
Mất hết mặt mũi trước mặt Võ giả trong thiên hạ, nếu hôm nay không tìm ra được Ninh Tiểu Xuyên, nghiền đối phương thành tro thì uy danh của Mộc Hồng Lai sẽ bị hủy diệt toàn bộ.
Trong Ma Môn, nếu không đủ uy vọng, thủ đoạn không độc ác, căn bản không người nào phục ngươi, lại càng không để cho ngươi lên làm Đạo chủ tân nhiệm.
Cho nên, đây chính là chuyện mà Mộc Hồng Lai tuyệt đối không thể bỏ qua.
Thiên Lý Song Đầu Khuyển lao ra khỏi Mộc phủ, bắt đầu tìm kiếm khí tức trên đầu người để tìm đến Ninh Tiểu Xuyên.
Cao thủ Ma Môn của Thiên Diệt Đạo, tất nhiên cũng theo sát phía sau, dáng vẻ đằng đằng sát khí.
Nhân số càng lúc càng nhiều, cường giả của đại gia tộc, đại Tông môn, đại võ phủ, Đàn chủ phân đàn Ma Môn đều tụ tập, Võ giả tràn ngập khắp đường lớn, quả thực không khác gì quân đội xuất chinh.
Chỉ vì một Võ giả trẻ tuổi mà khiến cho Ma Môn phải dốc toàn bộ cao thủ và lực lượng, đây tuyệt đối là chuyện lần đầu xảy ra trong lịch sử.
Cho dù hôm nay Ninh Tiểu Xuyên bị bọn họ giết chết, như vậy cũng đủ chấn động thiên hạ rồi.
Cuối cùng, Thiên Lý Song Đầu Khuyển đi đến một tòa đại viện bên trong Bạch Long thành, đứng trước cổng chính, không ngừng sủa lớn.
Bên ngoài phru viện có hai cao thủ Võ Đạo Thần Thể tầng thứ hai đứng canh gác, bên người đều có một đầu Xích Huyết Hổ cao bốn mét.
- Nơi này chính là phủ của Đại trưởng lão, kẻ nào dám xông vào?

Chủ nhân của tòa phủ viện này, chính là Đại trưởng lão của Thiên Diệt Đạo “Cựu Vạn Cốc”.
Cừu Vạn Cốc chính là nhân vật có thể bình khởi bình tọa với Mộc Hồng Lai, cũng là một trong những người có năng lực cạnh tranh vị trí Đạo chủ tân nhiệm Thiên Diệt Đạo.
- Mộc Hồng Lai, ngươi dẫn nhiều người như vậy đến phủ của Đại trưởng lão làm gì?
Cừu Vạn Cốc vốn đang ở trong đại điện mở tiệc chiêu đãi khách khứa, đột nhiên cảm thấy ngoài phủ có sát khí bành trướng mãnh liệt, liền phóng ra một đạo Võ Hồn Pháp Thân, lăng không đứng trên bầu trời.
Ầm...
Một hào quang màu đỏ thẫm phóngl ên trời, ngưng tụ thành một mảnh mây hồng.
Võ Hồn Pháp Thân của Mộc Hồng Lai cũng bay lên bầu trời, đứng trên đám mây hồng, từ xa nhìn Cừu Vạn Cốc, cười lạnh nói:
- Ta cứ thắc mắc là Ninh Tiểu Xuyên lấy đâu ra lá gan đối nghịch với ta như vậy, thì ra là có ngươi ở đằng sau chống lưng cho hắn. Cừu Vạn Cốc, giao người ra đây, bằng không bây giờ ta sẽ san bằng phủ Đại trưởng lão của ngươi!
Cừu Vạn Cốc cũng lựa giận ngút trời, nói:
- Mộc Hồng Lai, ngươi muốn cướp vị trí Đạo chủ thì cũng không cần phải tìm lý do khác, cứ trực tiếp động thủ là được. Nếu như có gan thì ngươi tới thử đi, để xme ngươi có thể san bằng được Đại trưởng lão phủ của ta hya không. Muốn chiến thì chiến, ai sợ ai?
Phía bên dưới cũng có người quát to một tiếng:
- Khinh người quá đáng, giết!
Ầm...
Đại môn đỏ thắm của Đại trưởng lão phủ liền bị một đạo thiểm điện bắn nát, tứ phân ngũ liệt.
Hai phe nhân mã lập tức chém giết, đao quang huyết ảnh lóe lên, gần như chỉ vừa mới tiếp xúc, dã có mười mấy tên Võ giả bị đánh ngã, nằm trong vũng máu.
Đại chiến đã bắt đầu.
Hai phe nhân mã đều bị chọc giận, mà ngay cả cao thủ Võ Đạo Thoát Tục cảnh cũng ra tay, giết đến mức trời đất u ám, căn bản không thể dừng lại được.
Lấy Đại trưởng lão làm trung tâm, chiến trường bắt đầu lan ra, cuối cùng không ngừng mở rộng, bao trùm toàn bộ Bạch Long thành.
- Giết!
- Mộc Hồng Lai khinh người quá đáng rồi.
- Là người của Đại trưởng lão phủ động thủ trước.
Giống như một tia lửa rơi vào củi khô, lại có gió trợ, lửa càng cháy càng mãnh liệt, căn bản không thể ngăn lại được.

Thế lực của Mộc Hồng Lai và Cừu Vạn Cốc bắt đầu va chạm triệt để, phát sinh giao phong mạnh nhất, biến toàn bộ Bạch Long thành trở thành chiến trường.
Ninh Tiểu Xuyên mặc áo vải cũ nát, trên đầu đội mũ rộng vành, trốn trong một ngóc ngách nhỏ bên trong Đại trưởng lão phủ, khóe miệng lộ ra một tia lạnh lùng, gằn giọng nói:
- Mộc Hồng Lai, đối nghịch với thì nhất định phải trả giá đắt. Món đại lễ chúc thọ này, hi vọng ngươi có thể thích.
Hết thảy những việc này đều là bố trí từ trước của Ninh Tiểu Xuyên, lấy đầu của “Khô Cốt” và “Mộc công tử” để kích động nộ hỏa của Mộc Hồng Lai.
Sau đó lại cố ý lưu lại khí tức của mình trên cái hộp chứa đầu người, để Mộc Hồng Lai có thể tìm được chỗ ẩn thân của hắn, cứ như vậy mà thuận lợi dẫn Mộc Hồng Lai đến Đại trưởng lão phủ.
Mộc Hồng Lai và Đại trưởng lão đều đang lung lạc các thế lực để tranh đoạt vị trí Đạo chủ tân nhiệm, sớm đã thủy hỏa bất dung, chẳng qua là vì trong Bạch Long thành vẫn còn đội nhân mã thứ ba, cho nên mới khắc chế lẫn nhau, không nảy sinh va chạm chính diện.
Thế nhưng Ninh Tiểu Xuyên lại cố ý mượn mâu thuẫn của bọn chúng, hung hăng châm ngòi một phen, lập tức khiến cho bọn họ bắt đầu bộc phát chiến đấu.
Trên thực tế, quyết đấu sinh tử giữa Mộc Hồng Lai và Đại trưởng lão, chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Ninh Tiểu Xuyên chẳng qua chỉ là một cái ngòi dẫn mà thôi.
- Này, ngươi là ai?
Một tên Võ giả Ma Môn cao gầy cầm một thanh trường mâu màu xanh, chỉ về phía Ninh Tiểu Xuyên, nghiêm nghị hỏi.
- Người tốt!
Ninh Tiểu Xuyên đánh ra một chưởng, đánh bay tên Võ giả Ma Môn kia đi, đụng sập cả vách tường, chìm trong đống phế tích.
Trên tường vây xuất hiện một cái lỗ hổng.
Ninh Tiểu Xuyên lại theo cái lỗ hổng đó mà rời khỏi Đại trưởng lão phủ.
Trên đường phố, khắp nơi đều là Võ giả đang liều giết, có Võ giả Huyền Khí cảnh, Thần Thể cảnh, Thoát Tục cảnh, tiếng hô giết ngợp trời.
Trên không trung, còn có cao thủ Võ Đạo cưỡi Huyền thú giao phong, đánh ra thiểm điện, hỏa diễm, sóng nước, đủ loại Thần Thông và Huyền Khí va chạm vào nhau, mỗi một khắc đều có mười mấy Võ giả chết, máu tươi bắn ra như mưa.
Võ giả trong Bạch Long thành, đều bị kinh sợ, đêm nay, Ma Môn chém giết không phải chuyện đùa, quả thực giống như đại quân công thành, rất nhiều người đều bị dọa không dám bước ra khỏi cửa.
Mộc Hồng Lai cũng không nghĩ thế cục sẽ phát triển đến tình trạng này, chỉ trong gần một phút, nhân mã của hai bên đã giết đến túi bụi, hoàn toàn làm rối loạn bố trị của hắn.
Hắn tinh tường hơn người khác rất nhiều, bây giờ còn chưa phải là lúc khai chiến với Cừu Vạn Cốc. Trong Bạch Long thành vẫn còn một thế lực đang nhìn chằm chằm vào đây, nếu như hắn và Cừu Vạn Cốc lưỡng bại câu thương, như vậy thì nhóm thế lực thứ ba sẽ thừa cơ ra tay, ngồi làm ngư ông đắc lợi.

Nhóm thế lực thứ ba, chính là thế lực Ma Môn của “Cửu cô nương”.
Ba người Mộc Hồng Lai, Cừu Vạn Cốc, Cửu cô nương, chính ba đại cự đầu của Thiên Diệt Đạo hiện nay.
Mộc Hồng Lai chỉ muốn đối phó với Ninh Tiểu Xuyên, có nằm mơ cũng không ngờ sự tình lại phát triển thành như vậy.
Phải làm sao bây giờ?
Còn có thể làm sao nữa? Bây giờ đã cưỡi hổ khó xuống, chỉ có thể chiến mà thôi.
Mộc Hồng Lai và Cừu Vạn Cốc là hai nhân vật cấp bậc Võ Tôn, cũng bắt đầu đại chiến, trực tiếp mở ra dị thời không, trốn vào trong dị thời không chiến đấu.
Dị thời không chính là chiến trường của Võ Tôn.
Nếu như lúc chiến đấu không tiến vào dị thời không, trận chiến của cấp bậc Võ Tôn sẽ hủy diệt hơn nửa tòa thành này.
Mà kết quả của trận chiến này, đã không còn quan trọng nữa, Ninh Tiểu Xuyên gọi Thái Tuế ấu thú ra, trực tiếp chạy khỏi Bạch Long thành, chuẩn bị chạy tới Tổng đàn Ma Môn ở Cửu Tử Nhai.
Ninh Tiểu Xuyên vừa rời khỏi Bạch Long thành không được bao xa, thì nhìn thấy có bóng người ở trong rừng cây phía trước, chính là Cơ Hàn Tinh.
- Cơ cô nương, thật là trùng hợp, từ khi chia tay đến giờ không xảy ra chuyện gì chứ?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
Cơ Hàn Tinh chắp hai tay sau lưng, thần sắc nghiêm túc, nói:
- Ta đặc biệt chờ ngươi ở đây.
- A? Chẳng lẽ Cơ cô nương chuẩn bị trả tiền cho ta?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
Cơ Hàn Tinh tức giận đến nghiến răng, nói:
- Tạm thời không có tiền.
- Ta tới để nhắc nhở ngươi, có người muốn giết ngươi, ngươi tốt nhất đừng đến Cửu Tử Nhai, đoạn đường này là cửu tử nhất sinh, ngươi vẫn nên quay trở về Hoàng thành thì hơn, có Kiếm Các Hầu che chở cho ngươi, sẽ không còn người nào dám ra tay với ngươi nữa.
Ninh Tiểu Xuyên chợt nhíu mày, nói:
- Ngươi biết rõ là người nào muốn giết ta không?
Cơ Hàn Tinh không đáp.
Ninh Tiểu Xuyên lại hỏi:
- Là người của Vân Trung Hầu Phủ?
Cơ Hàn Tinh mất kiên nhẫn, nói:

- Ngươi đừng hỏi nữa, chỉ cần ngươi biết rằng ngươi không phải đối thủ của bọn họ là được rồi.
Ninh Tiểu Xuyên trầm ngâm một lát, sau đó nói:
- Cửu Tử Nhai chính là nơi mà ta không thể không đến. Dù sao thì người muốn giết ta cũng không ít, cũng mặc kệ nhiều thêm một người hay ít đi một người. Cáo từ.
Trên lưng Ninh Tiểu Xuyên mở ra một đôi cánh dài 7 mét, khống chế cuồng phong, thân thể bay lên cao, biến mất trong bóng đêm.
Cơ Hàn Tinh nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên dứt khoát rời đi, khẽ nhíu mày một chút.
Đúng lúc này, Tiêu Thành từ trong bóng tối bước ra, trên mặt mang nụ cười lạnh lùng, nói:
- Sư muội, ngươi làm như vậy, nếu để sư tôn biết được, e rằng… Tính mạng của ngươi khó mà giữ được.
Cơ Hàn Tinh đột nhiên nắm Long Tượng Kích Thương trong tay, vẻ mặt trở nên lạnh lùng như băng sương, nhìn chằm chằm Tiêu Thành, nói:
- Ngươi theo dõi ta?
Tiêu Thành nói:
- Ta chỉ hiếu là tại sao ngươi có thể tìm được Ninh Tiểu Xuyên. Thì ra là ngươi thích hắn.
- Nói bậy.
Cơ Hàn Tinh quát.
Tiêu Thành phất tay một cái, trong bóng tối thò ra một cái đầu Huyền thú cực lớn, gần như chỉ là cái răng thì đã lớn bằng thân người, mắt to như chậu nước, cái lưỡi đỏ rực như hỏa diễm.
- Grào...
Một đầu Hoàng tộc lục phẩm hai cánh mọc đầy lân phiến – Thiên Hạt Sư.
Thiên Hạt Sư có hai cánh dài đến hơn mười thước, thân hình khổng lồ như tòa núi nhỏ, chiến lực cường hoành đến mức có thể xô đổ cả tòa núi lớn, chính là bá chú trong đám Huyền thú.
Tiêu Thành xoay người ngồi lên lưng Thiên Hạt Sư, cầm một sợi xích buộc quanh Thiên Hạ Sư, nhìn Cơ Hàn Tinh ở bên dưới, nói:
- Bây giờ ta sẽ đi lấy mạng hắn, cho dù hắn có năng lực phi thiên độn địa cũng khó thoát khỏi cái chết.
Cơ Hàn Tinh siết chặt lấy Long Tượng Kích Thương, năm ngón tay siết chặt, khẽ cắn môi, trong lòng không ngừng tranh đấu.
Ngay lúc Tiêu Thành chuẩn bị khống chế Thiên Hạt Sư đuổi theo Ninh Tiểu Xuyên, một đầu Long Tượng Kích Thương đột nhiên đâm về phía hắn, trên mũi thương bốc lên hỏa diễm hừng hực, phát ra âm thanh bạo liệt trong khí lưu.
Ầm ầm ầm...
Sắc mặt Tiêu Thành trầm xuống, “Hỗn Nguyên Ngân Quyển” (*) trên tay bay ra, lơ lửng giữa hai tay, sau đó bộc phát một trận huyền quang chói mắt, ngăn được một thương vô cùng cường thế của Cơ Hàn Tinh.
(*) vòng
Thân hình Tiêu Thành bạo lui, chấn động khiến không khí nổ tung, trượt đến phần đuôi của Thiên Hạt Sư, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cơ Hàn Tinh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.