Ma Thần Trời Sinh

Chương 157: Đầm nước




Ùng ùng!
Từ đằng xa, bụi mù chấn lên cuồn cuộn, vang lên thanh âm cự thú phóng chạy.
Mười hai gã Long Tượng Thần Võ từ trong bụi mù lao ra, đứng tại biên giới Thiên Đế Mộ Lâm, ánh mắt nhìn về phía mộ địa âm u mù mịt đằng xa.
Trên người bọn họ đều mặc khải giáp xích hồng sắc, uy vũ bất phàm, trong tay cầm Long Tượng Kích Thương dài ba trượng sáu thước, giống như cầm một cây Thần trụ, tọa kỵ Long Tượng giống như một tòa núi nhỏ, từ trong lỗ mũi phun ra từng luồng khí vụ bạch sắc.
Điều này nói rõ vừa rồi bọn họ đã chạy một quãng đường rất xa.
- Đội trưởng, đã đến Thiên Đế Mộ Lâm!
Tả Kim Phong đứng trên đỉnh đầu Long Tượng, thân thể vững chắc ổn định, nhìn từng ngọn phần mộ phía trước, trong mắt mang theo vài phần sầu lo.
Đầu lĩnh mười hai gã Long Tượng Thần Võ này là một nữ tử tóc lam mắt xanh, độ tuổi chừng hai mươi, trong tay cầm một cây kích thương, trong cơ thể lưu động huyết khí mạnh mẽ, anh mi diệu mục, khí chất xuất chúng.
Nàng chính là Nhị đệ tử của Vân Trung Hầu Nhạc Vũ Dương, Cơ Hàn Tinh!
Trong mắt Cơ Hàn Tinh bắ n ra hai đạo quang mang lam sắc, nhìn sâu bên trong mộ lâm, thần tình ngưng trọng nói:
- Bọn họ đã tiến nhập Thiên Đế Mộ Lâm, khoảng chừng cách đây một canh giờ!
- Vậy phải làm sao đây? Có tin tức truyền đến, Loạn Thế Vu Vương và Hắc Lai Đại Tế Ty của đám người bản thổ đều chạy qua biên cảnh, tiến nhập Quỷ Mộng Hoang Lâm! Hiện tại bọn chúng rất có khả năng đã ở trong Thiên Đế Mộ Lâm! Hai người này cũng đều là tuyệt đỉnh cường giả trong đám người bản thổ, bất kỳ người nào trong bọn họ xuất thủ, cũng sẽ tạo thành tổn thất rất lớn cho Thiên Đế Học Cung, rất nhiều anh kiệt cũng có khả năng vẫn lạc!
Tả Kim Phong lo lắng nói.
Cơ Hàn Tinh nói:
- Không có biện pháp! Tin tức truyền đến quá trễ, chúng ta ngựa không dừng vó, chạy suốt năm ngàn dặm tới đây, nhưng vẫn chậm một bước! Tả Kim Phong, Tam Sư Võ Viện cách nơi này gần nhất, bây giờ ngươi lập tức chạy đến đó, mời ba vị Phó Viện chủ của Tam Sư Võ Viện tới đây cứu trợ. Những người khác ở lại tại chỗ đợi lệnh!
- Đội trưởng, ngươi muốn một thân một mình tiến nhập Thiên Đế Mộ Lâm sao?
Du Túy nói.
- Không có biện pháp! Nếu như gặp phải Loạn Thế Vu Vương cùng Hắc Lai Đại Tế Ty, có nhiều người hơn nữa, cũng không phải là đối thủ của bọn họ! Trước khi ba vị Phó Viện chủ đến đây, tiến vào càng nhiều người, tử thương lại càng lớn!
Thân thể Cơ Hàn Tinh từ trên lưng Long Tượng phóng thẳng lên, tựa như một viên đạn pháo, bay lên hơn một trăm thước. Thời điểm thân thể nàng hạ xuống, đã đến ngoài năm dặm.
Đây là Võ giả có tu vi cực cao, thân thể mới có thể đạt tới cường độ dùng lực lượng của thân thể nhảy ra một bước, liền có thể tiến xa mấy ngàn thước.

o0o
Thời khắc này, Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng tự nhiên không biết Võ giả của Thiên Đế Học Cung và Long Tượng Thần Võ Doanh đã tiến nhập Thiên Đế Mộ Lâm.
Con đường âm u mờ mịt phía trước giống như là không có điểm cuối, trên mặt đất tràn ngập những giọt nước huyết hồng sắc.
Cũng không biết đi bao xa, hai người bọn họ đã đi tới bên cạnh một cái đầm nước. Nước trong đầm nước kia thập phần trong suốt, mọc đầy rong rêu bích thanh sắc, tản ra yên vụ nhàn nhạt, quả thật giống như là nhân gian tiên cảnh.
- Có chuyện! Có chuyện!
Nhạc Minh Tùng từ trên lưng Song Đầu Thạch Thú nhảy xuống, thần tình ngưng trọng nhìn cái đầm nước trước mắt này.
- Quả thật có chuyện! Nơi đây chính là địa phương khí âm sát nồng đậm nhất, nhưng lại có một cái đầm nước không dính bất luận một chút âm khí nào như thế này. Cái đầm nước này không nên xuất hiện ở nơi này. Trái lại nên xuất hiện trong một mảnh linh địa thánh thổ!
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Cái đầm nước này quả thật rất tiên linh, ngay cả sương mù phát ra đều mang theo mùi thơm nhàn nhạt.
Ào ào!
Trong đầm nước kia đột nhiên phát ra một đoàn bạch quang chói mắt, bên trong giống như là bao phủ một kiện cổ vật nào đó, hình dạng rất giống một chiếc giới chỉ thanh kim sắc.
Cảnh tượng này tựa như trăng sáng trên mặt biển, quang mang đem mặt nước chiếu sáng ngời ngời, thất thải lượn lờ, giống hệt như Tiên cảnh.
Nhạc Minh Tùng kích động đến không nói nên lời, liên tục chà xát bàn tay:
- Đây nhất định là trân bảo Thiên Đế di lưu trong mộ phần! Lần này phát tài rồi!
Ào ào!
Nhạc Minh Tùng trực tiếp nhảy vào trong đầm nước, hướng về phía chiếc giới chỉ phát quang kia bơi qua.
Ninh Tiểu Xuyên cũng vô cùng động tâm. Cái này rất có khả năng là di bảo của Thiên Đế, đồ vật do một vị Thần linh lưu lại! Thế nhưng hắn cũng không mạo muội nhảy vào trong đầm nước giống như Nhạc Minh Tùng vậy, trong lòng vẫn luôn cảm thấy không thích hợp.
Đúng lúc này, Nhạc Minh Tùng ở trong đầm nước chợt hưng phấn kêu to:
- Ta tìm được rồi! Ta đã tìm được món bảo bối này! Ha ha…

Nhạc Minh Tùng trồi lên mặt nước, đem một cỗ thi thể cả người đều là máu nâng lên trong tay, hưng phấn hướng về phía Ninh Tiểu Xuyên la lớn.
Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên lập tức đại biến, nhìn thấy cỗ thi thể bị Nhạc Minh Tùng nâng trong tay kia đột nhiên sống lại, mở miệng to như chậu máu, lộ ra đầu lưỡi dài tới nửa thước, từng cái từng cái răng nanh nhe ra tương đối dọa người.
- Ngươi tìm được là… bảo bối gì?
Ninh Tiểu Xuyên cảm giác sống lưng mình đổ mồ hôi lạnh, không khỏi cảm thấy trạng thái của Nhạc Minh Tùng rất có vấn đề.
- Giới chỉ thanh sắc a! Ta nghĩ đây nhất định là Thần vật mà Thiên Đế đã từng đeo, chính là bảo vật vô thượng!
Nhạc Minh Tùng vẫn như cũ vô cùng kích động, đang quan sát cỗ thi thể máu chảy đầm đìa trong tay mình, cảm giác như là trong tay thật sự đang cầm một chiếc giới chỉ.
Tử Vong Huyễn Cảnh!
Tuyệt đối là Tử Vong Huyễn Cảnh!
Ninh Tiểu Xuyên vội vàng nói:
- Mau vứt thi thể… giới chỉ trong tay ngươi đi!
Nhạc Minh Tùng có chút mờ mịt không hiểu chuyện gì, nhìn chằm chằm cỗ thi thể trong tay mình, ngón tay vuốt v e mấy cái trên đầu lưỡi cỗ thi thể, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, cười nói:
- Đây chính là di bảo của Thiên Đế, ngươi đừng nói là muốn cướp đi từ trong tay ta đó chứ? Hắc hắc… ta cũng không ngu như vậy!
Nhạc Minh Tùng nói xong liền đem cỗ thi thể bỏ vào trong ngực. Thế nhưng hắn bỏ vào suốt nửa ngày, cũng không thể nhét cỗ thi thể vào, trái lại khiến cho ngực toàn bộ đều là máu.
Nhạc Minh Tùng cũng cảm thấy có chút không đúng, sắc mặt trở nên càng ngày càng khó coi, nhìn chằm chằm về phía Ninh Tiểu Xuyên, thanh âm có chút run rẩy:
- Cái này… cái này…
Ninh Tiểu Xuyên dùng sức nháy mắt, ý bảo hắn quăng cỗ thi thể trong tay xuống.
- Má ơi!
Nhạc Minh Tùng quăng cỗ thi thể trong tay ra xa, sau đó liền không ngừng quơ quào hai cánh tay, bổ nhào bơi về phía bờ.

Phốc… Phốc…
Đám rong rêu dưới đáy nước đột nhiên toàn bộ biến thành từng cỗ từng cỗ thi thể. Có tên leo lên trên lưng Nhạc Minh Tùng, có tên níu kéo hai chân hắn, kéo hắn xuống đáy nước.
Nhạc Minh Tùng đã sợ đến hồn phi phách tán, không ngừng kêu cứu, mắt thấy sắp bị kéo chìm xuống đáy nước.
Ninh Tiểu Xuyên đánh một chưởng vào trong nước, từ lòng bàn tay tràn ra vô số đạo điện lưu, tràn ngập toàn bộ đầm nước, đem hơn mười cỗ thi thể bò tới trên người Nhạc Minh Tùng đánh bay ra ngoài.
Nhạc Minh Tùng vội vã móc ra một khối thiết bản, đánh Huyền Khí vào bên trong, cưỡi trên thiết bản nhanh chóng chạy về trên bờ. Áo bào trên người hắn đã bị thi thể cào cho rách nát, cả người đều là máu tươi, trên mông vẫn còn lưu lại hai đạo dấu tay đầy máu.
- Grào... Grào...
Bên trong đầm nước trồi lên rất nhiều thi thể. Chúng nó mang theo ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng trên bờ, trong miệng phát ra thanh âm thê lương.
- Bọn chúng nhất định là những người đã từng chôn cùng Thiên Đế! Oán khí của những người này rất nặng, cũng may đều chỉ có thể ở bên trong đầm nước. Nếu như chúng có thể bò ra ngoài, liền việc lớn không tốt!
Nhạc Minh Tùng vừa dứt lời, đám thi thể trong đầm nước kia vậy mà thật sự kéo bầy kết đội cùng bò lên bờ, giống như là phát sinh thi triều, ào ào tràn tới.
- Đi!
Ninh Tiểu Xuyên xoay người rơi xuống trên lưng Song Đầu Thạch Thú, lôi Nhạc Minh Tùng lên, sau đó liền điên cuồng phóng chạy.
Đám thi thể sau lưng đuổi theo ra không được bao xa thì đều ngừng lại. Chúng nó tựa hồ không thể rời khỏi đầm nước quá xa, sau đó lại đều lui về trong đầm nước.
- Rốt cuộc cũng trốn thoát một mạng! Hiện tại ta quả thật có thể xác định, trên người chúng ta khẳng định đã dính phải uế khí! Uế khí trong Thiên Đế Mộ thật sự quá nồng đậm, ngay cả Cửu Dương Ích Tà Châu cũng đều không thể chống đỡ nổi!
Nhạc Minh Tùng thở dài một hơi.
o0o
Song Đầu Thạch Thú không biết chạy đi bao xa, rốt cuộc lại gặp phải Võ giả bản thổ.
Năm gã Võ giả bản thổ này đang thủ tại bên ngoài một mảnh rừng cây dưới lòng đất, nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng chạy đến, nhất thời liền ngưng thần cảnh giới.
- Học viên Thiên Đế Học Cung!
- Bên ngoài Đế mộ có đám người Ô Trưởng lão bọn họ bảo vệ, hai người này làm thế nào xông vào đây?
- Quản nhiều như vậy làm gì? Bọn chúng chẳng qua chỉ có hai người mà thôi, trước bắt giữ bọn chúng rồi hãy nói!
Năm gã Võ giả bản thổ này cũng không phải kẻ tầm thường, tu vi cũng đều từ Thần Thể tầng thứ bảy trở lên, người có tu vi cao nhất, đã đạt tới Thần Thể tầng thứ chín.
Nhạc Minh Tùng trốn sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, khe khẽ nói:
- Trong rừng cây dưới lòng đất kia vô cùng cổ quái, trên mặt đất có dấu chân âm binh lưu lại. Đám U Minh Kỵ sĩ và âm binh thi sát đó khẳng định đều tiến nhập mảnh rừng cây này! Chúng ta giết qua, xem xem bên trong rốt cuộc là cất giấu bí ẩn gì?

- Vậy ngươi đi đối phó bọn họ hả?
Ninh Tiểu Xuyên nói.
- Ai da… Ta đã bị trọng thương… Không được! Nhất định là trúng phải thi độc! Ta sắp chết… sắp chết…
Nhạc Minh Tùng nằm dài trên lưng Song Đầu Thạch Thú, không ngừng kêu r3n.
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu, từ trên lưng Song Đầu Thạch Thú nhảy xuống, lòng bàn tay ngưng tụ ra một đoàn quang mang thiểm điện, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm năm Võ giả bản thổ kia.
- Một tên tiểu oa oa mười mấy tuổi mà thôi, vậy mà cũng dám giao thủ với chúng ta? Ngươi là tân sinh của Thiên Đế Học Cung sao? Ha ha…
Một gã Võ giả bản thổ cất giọng mỉa mai nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, trên mặt mang theo tiếu ý khinh thường.
Vụt...
Ninh Tiểu Xuyên căn bản không thèm phí nước miếng với bọn chúng, lập tức thi triển Thất Thải Na Di, thân thể trực tiếp rơi xuống trước người gã Võ giả vừa mới chế giễu kia, tốc độ quả thật nhanh đến cực điểm, mắt thường đều khó có thể nhìn rõ.
Lúc gã Võ giả kia còn chưa kịp phản ứng lại, Ninh Tiểu Xuyên đã bổ một chưởng lên trên cổ của gã Võ giả kia.
Răng rắc!
Phần cổ gã Võ giả kia nhất thời gãy đôi.
Ninh Tiểu Xuyên một cước đem gã Võ giả kia đá bay ra ngoài, sau đó lại một lần nữa thi triển Thất Thải Na Di, giết sang một gã Võ giả bản thổ khác.
Bốn gã Võ giả bản thổ còn lại sau khi nhìn thấy tốc độ Ninh Tiểu Xuyên thần kỳ vô cùng, liền trở nên đề phòng. Lúc thân thể Ninh Tiểu Xuyên một lần nữa hóa thành thất thải quang hoa, bọn chúng gần như đồng thời lui nhanh về phía sau.
Bọn chúng ai nấy đều thân kinh bách chiến, kinh nghiệm chiến đấu thập phần phong phú, liền hiểu được phải ứng phó với nguy cơ đột phát như thế nào.
Ninh Tiểu Xuyên lộ ra nụ cười nhàn nhạt, thân thể liên tiếp biến hóa bảy lần, lướt đi hơn một trăm thước, đuổi tới phía sau một gã Võ giả bản thổ Thần Thể tầng thứ bảy, bàn tay biến thành đao phong, cắt về phía cổ gã Võ giả bản thổ.
Gã Võ giả bản thổ kia cảm giác được nguy cơ, trên lưng mọc ra từng nhánh từng nhánh cây, toàn thân hóa thành một gốc Huyền Linh Mộc, một đám cành lá đồng thời quất thẳng tới Ninh Tiểu Xuyên.
- Phản ứng quả thật rất nhanh! Đáng tiếc vẫn như cũ khó thoát khỏi cái chết!
Thân thể Ninh Tiểu Xuyên một lần nữa biến ảo phương vị, rơi xuống trước người gã Võ giả bản thổ kia. Từ mi tâm b ắn ra một đạo tinh mang, đâm thủng hộ thể thần cương của gã Võ giả bản thổ kia, đem mi tâm gã Võ giả bản thổ kia đánh ra một cái lỗ nhỏ cỡ ngón tay.
Phành...
Gã Võ giả bản thổ kia không thể tin nổi nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, ánh mắt vẫn như cũ mở trừng cực lớn, sau đó thẳng tắp té ngã trên mặt đất.
Dường như chỉ trong thời gian chớp mắt, một gã tân sinh của Thiên Đế Học Cung đã liên tiếp g iết chết hai cường giả bản thổ, chấn trụ ba gã cường giả bản thổ còn lại, khiến bọn hắn phải một lần nữa đánh giá lại tên địch nhân trước mắt này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.