Ma Thần Trời Sinh

Chương 1210: Bát vương 2




Sau khi biết được bên trong cao tầng Chân Lý Thiên Quốc vậy mà đã tranh đấu tới tình trạng như hiện tại, mặc dù gã nam tử kim bào này là một gã Thần linh, nhưng cũng chỉ có thể lựa chọn đầu nhập vào một phương thế lực.
Diệp Siêu Phàm nói nhiều như vậy, chính là muốn có loại hiệu quả này. Hắn khẽ gật đầu hài lòng một cái, sau đó mới tiếp tục nói:
- Lần này Phụ vương ta phái ta tới đây, chủ yếu chính là để phế bỏ đám gia hỏa này, khiến cho kế hoạch của Kim Phật Vương thất bại ngay từ lúc bắt đầu. Kể từ đó, Kim Phật Vương cũng chỉ có thể chấp nhận khuất phục Phụ vương ta. Hiện tại ngươi còn muốn ngăn cản ta đối phó tên tiểu tử trước mắt nữa không?
- Không dám!
Lúc này nam tử kim bào tựa hồ đã triệt để khuất phục, khẽ lắc đầu mấy cái, sau đó mới nói:
- Tiểu Vương tử, bất quá lần này ngươi đã phế bỏ hơn phân nửa đám gia hỏa này, cho dù có còn lại hai tên gia hỏa trước mắt này cũng đã không ảnh hưởng tới toàn cục. Không bằng lúc này ngươi tạm thời rút đi. Dù sao qua mấy ngày nữa sẽ lại có thêm một đám người nữa tới nơi này. Đến lúc đó Tiểu Vương tử lại xuất thủ lần nữa, chắc chắn sẽ không có người ngăn cản Tiểu Vương tử ngươi nữa!

- Như vậy sao… Thôi cũng được!
Diệp Siêu Phàm thoáng trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng. Mặc dù hắn biết rõ gã nam tử kim bào này hiện tại chính là muốn thoái thác trách nhiệm, đợi lần sau khi hắn tới nơi này gây chuyện, gã nam tử kim bào này nhất định sẽ trốn tránh thật xa, không để cho chính mình bị ảnh hưởng. Nhưng hiện tại gã nam tử kim bào này đã đầu phục vào phe chính mình, cho nên Diệp Siêu Phàm ngược lại cũng không quá để ý, cấp cho đối phương một chút tiện lợi.
Ánh mắt lạnh lùng quét nhìn Ninh Tiểu Xuyên cùng Đàn Càn hòa thượng một cái, sau đó Diệp Siêu Phàm mới phất phất tay, mang theo đám thiên kiêu của Chân Lý Thiên Quốc nhanh chóng rời khỏi nơi này. Mà gã nam tử kim bào kia cũng mắt lạnh đảo quét bốn phía một lượt, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Mặc dù đám người Diệp Siêu Phàm đã rời đi, nhưng hiện tại trong Thiên Kiêu Cung vẫn là một mảnh trầm mặc. Dưới tình huống như hiện tại, không ai nghĩ muốn mở miệng nói cái gì, thậm chí ngay cả đám thiên kiêu bốn phía kia. Ngày hôm nay bọn chúng đã bị Diệp Siêu Phàm khi dễ vô cùng thê thảm, nhưng hết lần này tới lần khác bọn chúng ngay cả một chút lực lượng để phản kháng cũng không có.
Loại cảm giác này đối với bọn chúng quả thật giống như là một vị Hoàng tử ở trong Hoàng cung thoáng cái đã biến thành một gã ăn mày bên ven đường. Sự khuất nhục trong đó chỉ có bản thân bọn chúng mới rõ ràng.
Ninh Tiểu Xuyên đỡ Đàn Càn hòa thượng đứng dậy, khẽ thở dài một tiếng, thân ảnh nháy mắt đã biến mất khỏi nơi này.
Trong Thiên Kiêu Cung có vô số không gian đơn độc, đám người Ninh Tiểu Xuyên chỉ cần một cái ý niệm liền có thể xuất hiện trong một phiến không gian đơn độc, sau đó có thể nghỉ ngơi cùng tu hành tại nơi này.
- Ninh Tiểu Xuyên, trên người ngươi sao có thể có hai ngàn Thần tệ nhiều như vậy? Cái này căn bản không có khả năng a!
Vừa mới tiến vào một phiến không gian đơn độc, sắc mặt Đàn Càn hòa thượng đã sáng lên, hỏi. Vừa rồi hắn bị thương cũng không nặng lắm, hiện tại cũng đã khôi phục lại hơn phân nửa, cho nên lập tức đặt tinh lực lên vấn đề Thần tệ.

- Đại sư, biểu hiện lần này của ngươi thật sự khiến cho ta cảm thấy bất ngờ a! Không ngờ lại vì ta mà chịu đứng ra, hơn nữa còn không tiếc lấy ra năm trăm Thần tệ của mình!
Liếc nhìn Đàn Càn hòa thượng, Ninh Tiểu Xuyên mỉm cười nói.
Biểu hiện vừa rồi của Đàn Càn hòa thượng quả thật khiến cho Ninh Tiểu Xuyên có chút kinh ngạc. Ngược lại thì phản ứng lãnh đạm của đám thiên kiêu kia, hắn cũng không có gì ngoài ý muốn.
- Đúng vậy! Vừa rồi ngay cả bần tăng cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Bất quá bần tăng vốn chính là một vị cao tăng từ bi hỉ xả, có thể làm ra chuyện tình quên mình vì người như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Ninh Tiểu Xuyên, nếu ngươi thật sự cảm kích ta, không bằng cứ đưa cho ta mấy trăm mấy ngàn Thần tệ là được rồi!
Đàn Càn hòa thượng nhếch miệng nói. Thương thế vừa mới khôi phục, hắn liền lập tức khôi phục lại bản tính vốn có. Bất quá, khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, lời nói của hắn vừa mới dứt, lập tức đã nhận được thông báo, Ninh Tiểu Xuyên vừa chuyển cho hắn một ngàn Thần tệ.
- Ngươi thật sự có nhiều Thần tệ như vậy?
Đàn Càn hòa thượng đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó trên mặt liền cười tới mức nở hoa. Phải biết rằng trước đây hắn bất quá chỉ có năm trăm Thần tệ mà thôi, hiện tại thoáng cái đã gia tăng lên gấp ba lần. Sau khi vui vẻ một trận, ánh mắt Đàn Càn hòa thượng nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên lại càng lúc càng cổ quái, nói:

- Không đúng a! Ninh Tiểu Xuyên, đám Thần tệ này của ngươi rốt cuộc là từ đâu mà có vậy?
- Ta cũng không biết!
Ninh Tiểu Xuyên khẽ lắc đầu nói. Hắn thật sự không biết đám Thần tệ này từ đâu mà tới. Lúc đó hắn đang muốn đi theo nam tử kim bào rời đi, tiếp nhận trừng phạt, nhưng đột nhiên lại nhận được thanh âm thông báo, có người vừa mới tặng cho hắn một vạn Thần tệ.
Bản thân Thần tệ chỉ là một chuỗi số liệu, nếu đối phương muốn giấu diếm thân phận, chỉ âm thầm chuyển Thần tệ tới, như vậy Ninh Tiểu Xuyên cũng không có khả năng biết được thân phận của đối phương. Chính là có một vạn Thần tệ này, lúc đó hắn mới dừng bước lại, tranh luận với nam tử kim bào kia. Cuối cùng, hắn chỉ dùng có hai ngàn Thần tệ đã triệt để qua ải, cứ như vậy tiết kiệm được tám ngàn Thần tệ. Hiện tại hắn lại chuyển cho Đàn Càn hòa thượng một ngàn Thần tệ, số Thần tệ còn lại cũng còn tới bảy ngàn Thần tệ. Đã có bảy ngàn Thần tệ này, thực lực Ninh Tiểu Xuyên tuyệt đối sẽ cấp tốc đề thăng.
Bất quá, so với cái này, điều chân chính khiến cho Ninh Tiểu Xuyên kinh hãi, lại là đối thoại giữa Diệp Siêu Phàm cùng nam tử kim bào. Trước đây lúc Diệp Siêu Phàm nói chuyện với nam tử kim bào, gần như không chút kiêng kỵ gì, cho rằng không ai có thể nghe được những gì bọn chúng trao đổi với nhau. Nhưng bọn chúng căn bản không biết là, Ninh Tiểu Xuyên ở bên cạnh đã nghe được rất rõ ràng đối thoại của bọn chúng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.