Ma Thần Trời Sinh

Chương 114: Thiên lý hội




Nhạc Minh Tùng nghiêm túc gật đầu, tay khẽ mân mê râu trên mép, dáng vẻ như nói ra một chân lý vậy.
Lũ Hải Lượng nói.
- Đáng để lôi kéo hắn vào Thiên Lý Hội.
Ba người liền tiến lại chỗ Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên định đi xem trận đấu giữa Ninh Hinh Nhi và Mộ Dung Vô Song thì có ba Võ giả tiến lại chỗ hắn, gồm hai nam một nữ.
Họ mặt áo học viên của Thiên Đế Học Cung, theo sau mỗi người là một con Huyền thú, đều là Huyền thú tứ phẩm, chỉ khí tức phát ra từ chúng cũng đủ khiến người khác không rét mà run.
Hai con mắt to bằng nắm tay của chúng tràn ngập sự khát máu, nhưng trước mặt chủ nhân thì chúng lại ngoan ngoãn như sủng vật yếu đuối vậy.
Chiến lực của Huyền thú tứ phẩm có thể sánh ngang với Võ giả Thần Thể tầng thứ bảy, thậm chí có thể hơn.
Ba vị học viên này có được Huyền thú tứ phẩm làm chiến sủng và toạ kỵ, tu vi của bọn họ chắc chắn không đơn giản.
Ninh Tiểu Xuyên lập tức cảnh giác, trong Đế Hư này sự cạnh tranh vô cùng khắc nghiệt, vẫn nên cẩn thận là hơn.
Nhạc Minh Tùng chỉnh lại chiếc áo khoác học viên màu trắng của mình, vuốt vuốt hai hàng râu trước ngực, bước nhanh tới ôm quyền cười nói:
- Ninh huynh, thật trùng hợp, tại hạ là thiên hạ đệ nhất Luyện Khí Sư, Nhạc Minh Tùng.
Nhạc Minh Tùng tuy mới hai mươi mốt tuổi nhưng trên trán đã có nếp nhăn, nơi mũi cũng có. Vì da hắn hơi có màu vàng sậm nên khiến hắn già hơn tuổi thực, thoạt nhìn giống như người bốn chục tuổi rồi vậy.
Với tu sĩ Võ Đạo mà nói, chỉ cần tu vi đủ cao là có thể làm chậm lại sự lão hóa. Dù tám chín chục tuổi chưa biết chừng nhìn cũng chỉ như ba bốn chục tuổi.
Lẽ nào người trước mặt chính là cao nhân như vậy? Nếu không thì sao có thể là thiên hạ đệ nhất Luyện Khí Sư?
Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên có phần nghi hoặc, nói:
- Ngươi thật sự là thiên hạ đệ nhất Luyện Khí Sư?
- À, thật ra ta là đệ tử của thiên hạ đệ nhất Luyện Khí Sư.
Nhạc Minh Túng có chút bối rối đáp.
Là đệ tử của thiên hạ đệ nhất Luyện Khí Sư cũng rất khá rồi, có thể trở thành thượng khách của các đại thế lực.

Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Ngươi thật sự là đệ tử của thiên hạ đệ nhất Luyện Khí Sư?
Nhạc Minh Tùng lại bối rối cười.
- Ninh huynh thật lợi hại. Huynh vừa liếc mắt là đã nhìn thấu rồi. Thật ra thân phận ta còn tôn quý hơn đệ tử của thiên hạ đệ nhất Luyện Khí Sư.
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Nhạc Minh Tùng cười đầy tự hào:
- Nhà của ta ở cạnh nhà đệ tử của thiên hạ đệ nhất Luyện Khí Sư. Hồi ta còn nhỏ, đệ tử của thiên hạ đệ nhất Luyện Khí Sư còn bế ta. Ài, ta vốn dĩ không nên nói ra thân phận của mình, thật ra ta không phải người huênh hoang.
Nhạc Minh Tùng hạ giọng, thận trọng nói:
- Ninh huynh, đừng để lộ thân phận của ta nhé. Ta không muốn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Ngươi cũng biết phàm là người có dính tới thiên hạ đệ nhất đều rất lợi hại. Ta chỉ muốn làm người lặng lẽ…
Ninh Tiểu Xuyên hít sâu một hơi, nghiêm túc gật đầu, nói:
- Lợi hại, lợi hại.
Kim Tước Hy trợn trắng mắt, rất không quen với kiểu làm người khác mất mặt như vậy. Liền đưa tay tóm cổ áo sau lưng hắn mà ném ra sau. Hắn đầu cắm xuống cát, đôi chân không ngừng huơ huơ trên không trung.
- Kim Tước Hy, học viên khoá thứ hai của Thiên Đế Học Cung. Chúng ta đã gặp nhau rồi.
Khi Kim Tước Hy chưa kịp lên tiếng thì Ninh Tiểu Xuyên đã nói.
- Ngươi biết tên ta?
Kim Tước Hy ngạc nhiên.
Ninh Tiểu Xuyên cười.
- Một tháng trước chính Kim Tước Hy sư tỷ dẫn tại hạ tới Hoả Ma Sơn Mạch.

Kim Tước Hy lộ ra vẻ mặt dường như đã hiểu, còn chưa kịp nói gì thì Nhạc Minh Tùng đã bò dậy, nói:
- Ninh huynh, đây chính là duyên phận. Ta cho ngươi biết một quy tắc từ xưa, học muội đều là của học trưởng, học đệ cũng là của học tỷ. Kim Tước Hy tỷ đến nay vẫn đơn thân, ngươi có thể suy nghĩ một chút… Á á…
Nhạc Minh Tùng lại bị Kim Tước Hy ném bay đi, một lần nữa cắm đầu vào cát, lần này chỉ lộ ra mũi chân.
Kim Tước Hy nói với Ninh Tiểu Xuyên:
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi có biết mục đích mà bọn ta tìm ngươi?
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu.
Kim Tước Hy nhìn về phía xa:
- Ngươi nên biết ở Đế Hư chúng ta không có Tông môn hay gia tộc làm chỗ dựa, tất cả đều phải dựa vào chính mình. Nhưng ngươi có biết mỗi năm có bao nhiêu học viên chết thảm? Có bao nhiêu học viên bị những học viên khác khác ức hiếp, sống như nô bộc không?
Ninh Tiểu Xuyên giống như đột nhiên hiểu ra điều gì đó, liền hỏi:
- Lẽ nào Học Sư của Học Cung không quản?
- Có, nhưng thế gian này vẫn có những mặt tối của nó. Nếu ngươi bị giết ở sa mạc Mã Đạt La không một bóng người, đến thi thể cũng bị Huyền thú ăn mất, ngươi nghĩ các Học Sư sẽ tìm được hung thủ sao?
Kim Tước Hy đáp.
Rồi nói tiếp.
- Ta biết trong số các khảo sinh năm nay ngươi có tu vi rất cao, ngươi thắng được học viên khóa hai nhưng có thắng được khóa ba không? Muốn sống ở Đế Hư tốt hơn các học viên khác, ngươi bắt buộc phải có bằng hữu, có minh hữu, ví dụ như Thiên Lý Hội bọn ta.
- Thiên Lý Hội?
Thạch Hải Lượng từ nãy giờ im lặng, nói:
- Tại Đế Hư có rất nhiều minh hội, Thiên Lý Hội bọn ta chính là một trong những minh hội mạnh nhất. Thiên Lý Hội khác với những minh hội khác, bọn ta cho các học viên nhiều tự do hơn. Nếu học viên của Thiên Lý Hội bị kẻ khác ức hiếp, cao thủ Thiên Lý Hội sẽ ra tay dạy cho đối phương một bài học. Học viên của Thiên Lý Hội cũng sẽ cùng làm nhiệm vụ, có thể tiếp ứng, trợ giúp nhau, có thể coi là một trong những minh hội rất có tình người.
Ninh Tiểu Xuyên gật đầu cười:
- Xin lỗi, việc này ta phải suy nghĩ đã. Giờ ta còn có một kẻ địch lớn, nếu không vượt qua được ải này, có lẽ đây sẽ nơi chôn xác ta, chứ đừng nói gia nhập Thiên Lý Hội.

Nói xong Ninh Tiểu Xuyên liền bỏ đi.
Thạch Hải Lượng nhìn bóng lưng Ninh Tiểu Xuyên:
- Ý chí rất kiên định, không vì những lời của chúng ta mà lập tức gia nhập Thiên Lý Hội. Ở tuổi này mà có được tâm thái ấy, tuyệt đối có thể thành tài.
Kim Tước Hy cũng gật đầu, cảm thấy đúng là Ninh Tiểu Xuyên rất có khả năng đào tạo.
Kim Tước Hy liếc nhìn Nhạc Minh Tùng vẫn đang cắm đầu xuống cát, cũng sợ hắn bị chết ngạt dưới đấy. Chân khẽ giẫm lên cát.
Một luồng Huyền Khí chui xuống cát đánh bay Nhạc Minh Tung lên, rồi lại rơi xuống đất, miệng hắn không ngừng nhổ ra cát vàng.
Ninh Tiểu Xuyên không thân quen gì với mấy người Kim Tước Hy, nên sẽ không chỉ nghe từ một phía họ mà vội vàng gia nhập Thiên Lý Hội. Nếu không, bị bán rồi còn đi đếm tiền cho chúng.
Ninh Tiểu Xuyên dừng trước võ trường số 1.
Trong võ trường, Danh Dương đang đứng ở trung tâm, tay cầm trọng kiếm cắm dưới cát, ánh mắt lạnh lùng nhìn đối thủ.
Phía đối diện là một nữ tử khá xinh đẹp, tuổi khoảng mười sáu, hai tròng mắt màu trắng, bàn tay tỏa ra Huyền Khí cũng màu trắng, bên trong Huyền Khí là một chiếc ngân châm rất mảnh.
Dù phía đối diện là Danh Dương thì ánh mắt của cô cũng không hề có chút sợ hãi nào.
Ở vòng trước cô là người xếp hạng đầu võ trường số 1, có tu vi Thần Thể tầng thứ tư đỉnh phong.
Trong cuộc khảo sát Hỏa Ma Sơn Mạch, vì không có thế lực gia tộc nào giúp đỡ nên Hắc Hỏa Mộc Châu thu thập được cũng không đủ để tiến vào mười hạng đầu. Nếu không thì với tu vi như vậy, chắc chắn có thể đạt được thứ hạng rất cao.
- Xoẹt!
Ngón tay nữ tử này đầy mỹ cảm, khống chế trong tay là cây Đoạt Thần Châm tam phẩm Huyền Khí.
Cánh tay vung lên, Đoạt Thần Châm biến thành một điểm sáng b ắn ra, tốc độ nhanh đến mức mắt thường cũng khó mà nhìn thấy được.
Ninh Tiểu Xuyên gật gù, chiêu này có thể khiến Võ giả Thần Thể tầng thứ năm trọng thương. Để xem Danh Dương tiếp chiêu này thế nào?
Danh Dương chỉ có một động tác, đó là vung trọng kiếm về phía trước.
Rồi hắn thu kiếm về và rời khỏi võ trường.
Bịch!
Đoạt Thần Châm rơi dưới đất.
Còn thân thể của nữ tử kia thì bị kiếm khí cắt làm đôi, trên cát chỉ còn lại máu tươi và nội tạng.

Chỉ một kiếm đã giế t chết một cao thủ Thần Thể tầng thứ tư đỉnh phong. Việc này lập tức khiến cả võ trường chấn động, mọi người đều nghị luận xôn xào, tin tức truyền đi càng khiến cho Danh Dương càng ngày càng trở nên thần kỳ, gần như là thần thoại bất khả chiến bại.
- Tu vi của Danh Dương đã bỏ xa các Võ giả cùng khóa này. Có lẽ không ai có thể đỡ được một kiếm của hắn.
Một vị Học Sư của Thiên Đế Học Cung bình luận.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn bóng lưng Danh Dương rời đi, tu vi của đối phương lại mạnh hơn rồi.
Ninh Hinh Nhi cũng ở võ trường số 1, lúc này cũng đã đứng trong võ tường, đối thủ của nàng là một đại hán râu tóc rậm rạp.
Hai người đều có tu vi Thần Thể tầng thứ ba, sau khi đại chiến hơn 80 chiêu, Ninh Hinh Nhi đánh bại vị đại hán kia, thăng cấp tứ cường của võ trường số 1.
Thấy Ninh Hinh Nhi ra khỏi võ trường, Ninh Tiểu Xuyên liền tiến lại.
Hắn khen:
- Hinh Nhi, làm tốt lắm, trong số các nữ học viên, tu vi của muội có thể lọt mười hạng đầu.
Ninh Hinh Nhi chớp mắt, ngạc nhiên:
- Sao ca ca lại quấn Tiểu Hồng quanh hông thế? Nó không khó chịu sao?
Ninh Tiểu Xuyên biến Tiểu Long màu đỏ thành thắng lưng, ngoài Ninh Hinh Nhi ra chưa có ai cảm thấy kỳ lạ. Dù sao thì nơi này cũng tập trung các cường giả từ trời nam đất bắc, rất nhiều người mặc trang phục kỳ lạ, nên cũng không ai thấy ngạc chiên đối với việc hắn quấn quanh người một chiếc thắt lưng giống con rồng.
Hơn nữa cũng không ai tin trên đời lại có con rồng nào nhỏ như vậy.
Con Tiểu Long nhìn Ninh Hinh Nhi đầy vẻ đáng thương, rồi cúi đầu như chấp nhận số phận, tiếp tục ngủ.
Ninh Tiểu Xuyên nghiêm túc nhìn Ninh Hinh Nhi:
- Nếu trận sau muội gặp Danh Dương thì hãy chủ động nhận thua, đừng đánh với hắn.
Ninh Hinh Nhi vẫn khá nghe lời Ninh Tiểu Xuyên.
- Hinh Nhi nghe lời ca ca. Nếu trận sau gặp Danh Dương, muội sẽ chủ động nhận thua.
Ninh Tiểu Xuyên gật đầu cười, rồi quay lại võ trường số 7 chuẩn bị trận đấu tiếp theo.
Đã có danh sách bốn người đứng đầu võ trường số 7, tiếp theo là trận bán kết và chung kết nhóm.
Hai trận này Ninh Tiểu Xuyên đều dễ dàng chiến thắng, giành hạng nhất võ trường số 7.
Ba trận của Ninh Tiểu Xuyên đều chiến thắng, tuy không được bá đạo và nổi bật như Danh Dương, nhưng chiến lực mà hắn thể hiện ra, đều khiến đối thủ ngay đến cơ hội đánh trả cũng không có. Gần như đều thảm bại trong ba chiêu.
Ninh Tiểu Xuyên chính thức lọt vào mười hạng đầu, tiếp theo sẽ là quyết chiến thật sự.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.