Ma Thần Thiên Quân

Chương 70: Thí luyện tháp bí mật (4)




Bên trong Chủ điện truyền thừa Vũ Thiên Quân đang đánh giá cái kia bình đài cùng quả trứng trên đó.
Bình đài không biết được làm từ chất liệu gì, bên trên có khắc phù văn phức tạp không biết có ý nghĩa gì khác không thế nhưng nó có khả năng tụ tập linh khí xung quanh đến truyền vào quả trứng. So với tụ linh trận cái kia phù văn phức tạp hơn vô số lần, chắc là có tác dụng gì khác, dù sao là Thái cổ nhiều chủng tộc có lối văn hoá khác nhau.
Quả trứng thì ngược lại, nó trơn bóng không hề có lấy một chút hoa văn hay tì vết nào, chỉ có một màu trắng mà thôi, sinh mệnh lực không tỏa ra ngoài một chút nào thế nhưng Vũ Thiên Quân cảm nhận được bên trong đó cất chứa một cái sinh mệnh lực mạnh vô cùng tận. Một cái sinh vật không biết nhưng xem ra thân thế không nhỏ!
“Không lẽ cái gọi là tầng mười chỉ có bấy nhiêu?“. Vũ Thiên Quân cau mày nói. Đại sảnh cũng khá lớn, bàn ghế cũng có thế nhưng trừ cai kia trứng trắng ra không hề có chút sinh mệnh lực nào.
“Có lẽ nơi này là cái nào đó đại năng lưu lại cho hậu nhân mà thôi! Cũng có thể là hắn đang mưu tính gì đó, cái kia trứng có lẽ rất trọng yếu!“. Nguyên hồn lạnh nhạt nói.
“Huh! Có thể là vậy rồi. Cái kia trứng là cái gì sinh vật ah? Không hề có chút ấn tượng nào!“. Vũ Thiên Quân nghi hoặc nói. Thông thường nếu loài nào để lại trứng hậu duệ thì luôn có đặc điểm nhận dạng là hoa văn theo từng loài và theo bố mẹ mà khác nhau, thế nhưng cái kia trứng là một màu trắng mà thôi, không hề có gì khác, nếu không phải nó sinh mệnh lực cường đại cũng kích thước to lớn thì e rằng người ta đã xem nhầm là một cái trứng gà tầm thường mà thôi.
“Không biết! Hay là thử làm ấp nở nó!“. Nguyên hồn lại nói.
“Hừm! Hay là để sau đi! Nếu đã không có gì trọng yếu ta nén rời đi nơi này rồi!“. Vũ Thiên Quân quyết định nói. “Chỉ là cấu này trứng làm sao mang đi? Cứ mạnh mẽ mang đi sao?“.
“Không biết tên kia có thể vào nơi này chưa“. Nguyên hồn ý nói cái kia tàn hồn ở tầng bốn ah.
“Hắn nói nơi này có vật bài xích hắn... Huh?!?“. Vũ Thiên Quân đột nhiên con ngươi co rút lui lại mấy bước, Luân hồi lực lượng trang ngập xung quanh thân thể.
Phía trước hắn một cái quang ảnh! Một cái nam tử mặt mũi rõ nét chứ không như là tầng thứ tư cái kia quang ảnh nhìn không ra cái gì. Đây là một cái nam tử nhìn không ra tuổi tác, tóc trắng, dáng người cao lớn thế nhưng vẫn cho người ta cảm giác hắn vóc dáng vô cùng hoàn mỹ.
“Ngươi đã đến rồi... Ah! Luân hồi chi lực!“. Nam tử mở miệng nói chuyện, hắn giọng nói như theo tuyên cổ mà truyền đến, tang thương vô tận! Sau đó hắn có chút kinh ngạc.
“Chúng ta biết nhau?“. Vũ Thiên Quân nghi hoặc nói.
“Ha ha! Dĩ nhiên là không thế nhưng có thể đến được đây chứng tỏ ngươi hợp cách mà ta để lại thí luyện! Ta đợi rất lâu rồi!“. Nam tử cười nhẹ nói.
“Ngươi là cái này thể nội thế giới chủ nhân?“. Vũ Thiên Quân con ngươi co rút lạnh lùng nói.
“Huh! Không sai! Nếu ngươi đến chậm ba ngày nữa ta đành chọn bên ngoài một người đến kế thừa ta hết thảy!“. Nam tử cười nói.
“Ah! Ngươi không lẽ cũng sắp tan biến!“. Vũ Thiên Quân lạ nhiên hỏi.
“Có thể xem như vậy! Luân hồi vỡ vụn ta một khi tan biến không gặp được luân hồi mảnh vụn thì sẽ biến mất vĩnh viễn!“. Nam tử nhàn nhạt nói, sinh hay tử cũng không quá quan trọng trong mắt hắn ah! “Huh!?! Luân hồi chung cực lực lượng? Ngươi còn trẻ như vậy đã diễn sinh đến bước này, aiiii...“. Nam tử đột nhiên nhìn chằm chằm Vũ Thiên Quân thở dài nói.
“Vậy sao? Nếu không phải ngươi năm đó cảm ngộ Thời không lực lượng thiếu hụt thì có lẽ cũng đã đặt chân Hỗn độn cảnh rồi!“. Vũ Thiên Quân lạnh nhạt nói.
“Ha ha! Đúng vậy! Ta năm đó khi còn trẻ vô tri tự nhân siêu nhiên nên căn cơ có tì vết làm cho thời không chi vực không thể tái tiến một bước!“. Nam tử cười cười nói. “Ta lần đầu tiên thấy có kẻ chưa đến Hư vô cảnh mà đã có thể diễn sinh ra chung cực lực lượng! Ngươi là cái dị số, cho dù ở thời của ta ngươi có thể xếp ở ba vị trí đầu rồi!“.
“Ah! Ba vị trí đầu?!? Còn có kẻ như ta?“. Vũ Thiên Quân giật mình nói. Xem ra là Thái cổ cũng có kẻ như hắn.
“Không phải! Bọn hắn có người là Thánh tổ cảnh diễn sinh ra Hỗn độn khí, tên kia nghe nói năm đó mới hơn trăm tuổi mà thôi!“. Nam tử lạnh nhạt nói.
“Chỉ vậy thôi ah?“. Vũ Thiên Quân quái dị nhìn Nam tử, tên này có phải quá đề cao bọn hắn Thái cổ thiên tài?
“Chỉ vậy?!?“. Nam tử thu liễm nụ cười nhìn Vũ Thiên Quân.
“Ngươi có thể nhìn ra ta tuổi tác sao?“. Vũ Thiên Quân cười cười.
“Huh!?! Ngươi...“. Nam tử không nhìn thì thôi, khi hắn nhìn vào muốn điều tra thì chỉ thấy một đoàn sương mù mà thôi, tuổi tác hay là tu vi đều như hư ảo không chút nào hiển hiện! Chỉ có thể chắc chắn một điều hắn còn chưa đến Thánh tổ cảnh.
“Không nhìn ra ah! Hắc hắc!“. Hắn như cười không phải cười nói.
“Ngươi là cái gì thể chất?!? Thái cổ chủng tộc cũng không có loại này thể chất! Không lẽ sau này hậu nhân diễn sinh ra tân thể chất? Làm sao có thể cường đại như vậy?“. Nam tử nhíu mày bất khả tư nghị nói.
“Ha ha! Thời này xem Thái cổ chủng tộc thế chất như là của quý, ngươi cứ nói xem!“. Vũ Thiên Quân lại cười quái dị nói.
“Ngươi...“. Nam tử con ngươi co lại nghĩ đến một cái ý nghĩ điên cuồng! Hắn không lẽ như bọn kia?
“Ai! Được rồi! Ngươi đợi ta đến đây sẽ không phải chỉ nói chuyện phiếm ah?“. Vũ Thiên Quân đột nhiên đổi chủ đề.
“Huh! Cái này Thí luyện tháp bên trong truyền thừa các loại coi như là thù lao của ngươi, ngươi chỉ cần thủ hộ đến khi bên trong cái trứng kia sinh linh lớn lên là được!“. Nam tử nhìn quả trứng ánh mắt nhu hoà nói.
“Chỉ thế?!?“. Vũ Thiên Quân có chút kinh ngạc nói. Việc này cũng quá đơn giản đi.
“Chỉ như vậy!“. Nam tử khẳng định nói. “Không đơn giản như ngươi nghĩ ah! Nó lớn lên cần rất nhiều thứ“. Hắn nhàn nhạt nói.
“Nó là hậu nhân của ngươi?“. Vũ Thiên Quân lại hỏi.
“Huh! Là hậu nhân của ta!“. Nam tử khẳng định nói.
“Ha! Ngươi lại tin tưởng đem giao nó cho một cái ngoại nhân chưa gặp bao giờ?“. Vũ Thiên Quân kì lạ nói.
“Ha ha! Nếu là một cái thường nhân có lẽ ta đã không yên tâm thế nhưng ngươi lại khác, ta tin tưởng như ngươi loại này khác loại sẽ không đi làm việc phản lại đạo tâm của mình! Ta cảm thấy ngươi còn muốn tự tay nuôi nó cho đến khi trưởng thành ah“. Nam tử cười to nói.
“Hử?!? Là cái nào dị thú? Ta không biết ngươi bản thể!“. Vũ Thiên Quân không hiểu nói.
“Ở Thái cổ ta được gọi là Vân thú!“. Nam tử cười nói.
“Hồng hoang cự thú?!?“. Vũ Thiên Quân con ngươi con ngươi co lại kinh hãi nói.
“Ah! Có thể nói là như vậy!“. Nam tử kinh ngạc nói, tiểu tử trước mắt giống như cái gì cũng biết ah!
“Chậc! Thế cũng không tồi! Một cái Hồng hoang cự thú làm toạ kỵ đi lại có bao nhiêu phong thái!“. Vũ Thiên Quân loé len quang mang nguy hiểm.
Nam tử mặt đầy hắc tuyến! Ngươi không thể trước mặt phụ thân nó muốn đem nó thu làm toạ kỵ ah. “Ta muốn ngươi và nó kí bình đẳng khế ước! Không phải chủ tớ!“. Nam tử lạnh lùng nói.
“Khế ước?“. Vũ Thiên Quân nhíu mày. “Ta không lập bất kịt cái gì khế ước!“. Hắn lạnh lùng nói.
“Ách!“. Nam tử không hiểu.
“Yên tâm! Ta người này đã nói sẽ tận lực đi làm. Hậu nhân của ngươi ta sẽ tự tay nuôi lớn, không cần cái gì khế ước! Cùng lắm ta đánh dấu mấy cái ký hiệu theo dõi nó mà thôi“. Vũ Thiên Quân lạnh nhạt nói.
“Huh! Việc này tuỳ ngươi! Chỉ cần sau này không cần ảnh hưởng nó tự do là được!“. Nam tử thở nhẹ nói. Xem như hắn không nhìn sai người, Vũ Thiên Quân cũng không phải xem trọng Ấu nhi hắn năng lực mà chỉ thực hiện việc bọn hắn trao đổi mà thôi.
“Hắc hắc! Nó có rời ta hay không phải xem nó rồi!“. Vũ Thiên Quân cười nói. “Ah! Bên ngoài cái kia tàn hồn...“. Vũ Thiên Quân đột nhiên nhớ đến cái kia quang ảnh.
“Ah! Ta vì muốn bảo lưu tàn hồn nên tự phong bế ở nơi này, bên ngoài cái kia tàn hồn là Thế giới thể nội của ta ý chí hoá thành! Nó đã đến đâu rồi?“. Nam tử nhàn nhạt nói, cái kia quang ảnh về khía cạnh nào đó cũng là hài nhi mà hắn sinh ra.
“Đã sinh ra bản thân linh trí!“. Vũ Thiên Quân có chút ngạc nhiên, tên này Thế giới ý chí đã có ý thức?!? Vậy nếu nó ra ngoài tinh không này tuyệt đối không có ai là đối thủ của nó!
“Đã sinh ra linh trí rồi sao?!? Ai!!! Nếu không phải ta đã đến cuối cùng của sinh mệnh có lẽ còn có thể thử một lần trùng sinh!“. Nam tử ngữ khí kinh nhân nói. Thông qua thế giới thể nội này lực lượng hắn quả thật có khả năng thế nhưng hắn tàn hồn lại không chịu nổi nữa!
“Có thể cho ta quyền kiểm soát cái này thể nội thế giới sao?“. Vũ Thiên Quân đột nhiên nghĩ đến một cái ý nghĩ, hắn không phải đang thiếu một cái đại bản doanh sao? Thể nội thế giới này là lựa chọn không kém chút nào ah!
“Ah! Có thể! Có nó ngươi càng thêm an toàn!“. Nam tử kinh ngạc nói. Đúng vậy ah! Của hắn Thể nội thế giới ý chí đã sinh ra linh trí, có lẽ vẫn chưa hoàn chỉnh thế nhưng điển khiển Thể nội thế giới viễn độn mà đi có lẽ không khó! Vũ Thiên Quân an toàn, Ấu nhi của hắn cũng rất an toàn.
“Tốt! Vậy ra bên ngoài nơi này thôi!“. Nam tử vung tay lên mang theo Vũ Thiên Quân biến mất khỏi cái này đại điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.