Ma Thần Thiên Quân

Chương 392: Được cứu. Ta là ai?




Tinh vẫn chi địa!
Nơi này có cái tên như vậy mà nó tiếp nối thiên ngoại, không ai biết tinh không có bao nhiêu rộng lớn nhưng tại nơi này đại năng có thể chắc chắn bên ngoài tinh không còn tồn tại một cái thiên ngoại, về phần Thiên ngoại bên ngoài lại có gì thì vô cùng khó nói, đơn giản không có đại năng nào nói ra cái, chỉ đến cấp độ nhất định mới có thể đi ra thiên ngoại tìm hiểu, bọn hắn nhưng là nhất nhất câm miệng không nói thiên ngoại là thế nào tồn tại, mà lại cái này cấp độ nhất định lại là cao cao làm người ta không thể tưởng tượng nổi!
“Ầm...”. “Ầm...”. Tinh vẫn chi địa cái này cũng như tên của nó, nơi này thỉnh thoảng sẽ có một chút lưu tinh vẫn thạch từ thiên ngoại rơi xuống, những lưu tinh này có không ít là tài liệu luyện khí vô cùng quý giá nên gần đây thường sẽ có rất nhiều thế gia, mạo hiểm giả đến đây tìm kiếm cơ may.
Đương nhiên, nói đến cơ may sẽ không thể không gắn liền với đó là hung hiểm, bên trong này hung hiểm nhất chính là khi lưu tinh vẫn thạch hạ xuống, càng vào bên trong Tinh vẫn chi địa lại càng hung hiểm. Lưu tinh rơi xuống mang theo chính là đủ loại hủy thiên diệt địa uy năng, nếu không phải ở đây hoàn cảnh đặc thù thì từ lâu cũng đã không còn tồn tại. Tại lưu tinh vẫn thạch rơi xuống qua đi thì sẽ có một chút thời gian không có chuyện, lúc này sẽ là thời điểm của mạo hiểm giả rồi, kẻ có thực lực càng cao thì càng có nhiều cơ hội đi vào chỗ sâu, từ đó thu được vật phẩm càng nhiều, cũng là càng có giá trị to lớn.
Hôm nay cũng như bao ngày khác, cũng có rất nhiều lưu tinh rơi xuống Tinh vẫn chi địa này, chỉ khác đó là trong đó có một cái không phải là tài liệu gì, đó là một cái huyết nhục chi khu! Một cái huyết nhục chi khu lại giống như những lưu tinh vẫn thạch kia lao xuống tinh vẫn chi địa ngoại vi, nó cùng những cái kia vẫn thạch giống như không có bao nhiêu khác biệt.
“Rầm...”. “Rầm...”. Đại địa rung động kịch liệt, mất chục đạo tia sáng rơi xuống đại địa hình thành nên mấy chỗ lỗ sâu, rộng cũng có mấy chục trượng, trong đó một cái hố nằm lấy một cái nhân hình, nói là nhân hình tại vì bên ngoài đã cháy đen không có chút nào thành hình rõ ràng, hắn giống như vừa bị thiêu đốt một trận kịch liệt, càng kỳ lạ đó là tên kia vẫn đang tỏa ra yếu ớt sinh mệnh, hắn thương thế do va châm vậy mà chầm chậm tự chữa trị. Hắn chưa chết!
Sau khi lưu tinh rơi xuống được khoảng ba canh giờ, rút cục cũng có người chạy đến chỗ này, đương nhiên cũng nhận ra sự hiện diện của hắn. Là một đoàn năm người, ba nam hai nữ, đi đầu lại một cái nữ nhân, nàng ta mang lên mạng che mặt tỏ ra khá bí ẩn. Cả năm người tỏa ra khí tức cũng không tầm thường, theo như bọn hắn tuổi tác đương nhiên cũng là mấy cái thiên tài không thấp.
“Ồ? Tại sao lại có một người ở đây? Lưu tinh lại không có. Không lẽ cùng người tranh đoạt thất bại?”. Nói là một cái thanh niên nam tử. Kẻ này thân hình dỏng cao, một thân y phục gọn gàng, mặt mày như ngọc, là một cái tuấn lãng nam tử, quanh thân hắn tỏa ra ba động lực lượng cũng không yếu, liền có Địa đan cảnh hậu kỳ!
“Há! Giống như bị thương rất nặng...”. Một cái nữ nhân như tinh linh cổ quái trong đó con ngươi lấp lánh nhìn lại. “Đại tỷ, làm sao?”. Nàng quay đầu nhìn nữ nhân đeo mạng che mặt hỏi.
“Nơi này hoàn cảnh ác liệt, hắn lại là người cùng tranh đấu mà gặp nạn, ta thấy hay là bỏ đi!”. Cuối cùng một cái thanh niên nhưng là lắc đầu nói, người này tu vi cao nhất trong đoàn người này, là Địa đan cảnh đỉnh phong, cũng nữ nhân đeo mạng cùng một cảnh giới.
“Nếu đã gặp thì xem như có duyên! Thanh Sương, đi xem một chút đi!”. Che mạng nữ nhân hơi chút suy nghĩ một chút quay đầu đối với một cái nữ nhân cuối cùng nói. “Dù sao chúng ta cũng là đến muộn, cũng không thu được vật gì tốt, xem như kết một hồi thiện duyên!”.
“Vâng!”. Gọi là Thanh Sương thiếu nữ đáp ứng một tiếng rồi nhảy xuống phía dưới hố sâu. Nàng vươn tay chạm vào tên kia nhân hình cháy đen, sau đó truyền vào trong đó một đạo lực lượng.
“Đại tỷ, hắn bị thương vô cùng nghiêm trọng, bị hỏa công đánh cho không còn hình, kinh mạch gần như không còn, có nên cứu hay không?”. Thanh Sương sau khi đánh ra giá một chút liền nhìn lên đối với đeo mạng nữ nhân nói. “Tuy rằng sinh mệnh vẫn còn nhưng bị bỏng nghiêm trọng, chỉ sợ cũng không đơn giản...”.
“Haizzz, lại là bị phế! Được rồi, mang hắn đi đi, để lại chỗ nãy sớm muộn cũng bị tạc chết, tìm một chỗ đợi hắn tỉnh lại, chúng ta cũng đến lúc về gia tộc rồi!”. Nữ nhân đeo mạng thở dài một chút lại nói.
“Thanh Nguyệt! Nhỡ hắn là một cái ác nhân, không phải chúng ta đã cứu nhầm người?”. Tên kia Địa đan cảnh đỉnh phong thanh niên nghe vậy thì hơi nhíu mày nhìn sang nữ nhân đeo mạng nói.
“Nếu đã làm người tốt thì làm đến cùng đi, ra ngoài cũng không thể tránh bản thân có một ngày gặp nạn, xem như tích đức một hồi đi!”. Thanh Nguyệt lạnh nhạt nói. “Huống chí Thanh Vũ ca ca không thấy hắn lúc này thương thể nghiêm trọng, có thể sống được đã là may mắn rồi!”.
“...”. Thanh Vũ nghe vậy cũng không nói gì nữa chỉ là quay đầu đi chỗ khác, hắn đương nhiên không nguyện ý đoàn đội mình thêm ra một cái trọng thương chi nhân. Huống chi còn là một cái không có quen biết, tình huống như nào cũng không rõ ràng.
“Tốt!”. Thanh Sương thiếu nữ kia nghe vậy thì cũng đáp ứng một tiếng, một tay vung lên nâng lên nhân hình cháy đen kia nhảy lên miệng hố. Sau đó bọn hắn gật đầu một cái, cả đám chạy về phía xa xa đi ra Tinh vẫn chi địa. Nơi này tại lúc có lưu tinh hạ xuống thì cho dù là Thánh tổ cảnh đại năng thậm chí là cao hơn cũng có khả năng ngã xuống, các nàng đương nhiên cũng không muốn lưu lại lâu làm gì.
Về phần nhân hình cháy đen kia đương thiên là Thiên Quân. Dưới tốc độ rơi xuống kinh khủng như thế, Thiên Quân bên ngoài cháy đen không thành hình dĩ nhiên là điều tất yếu. Về phần thương thế, tất thảy là do trước đó đụng phải Ám Tôn công kích, sau đó lại ăn dư chấn lực lượng, rơi vào thời không loạn lưu... Nếu không được năm người mang ra Tinh vẫn chi địa thì lấy Thiên Quân lúc này trạng thái thật có khả năng bị lưu tinh bên trong đó nện chết.
Năm người một đường chạy nhanh đi ra Tinh vẫn chi địa cũng mất nửa ngày, sau đó lại chạy tiếp một ngày thì đến một khu vực rừng cây khá lớn, đi vào gần đó một cái hồ nước nhỏ thì mới dừng lại.
“Tạm thời ở chỗ này điều chỉnh một lát, chỉ cần đi qua đoạn này bình lâm là có thể đến Khung minh thành, có thể vận dụng truyền tống trận rồi!”. Thanh Nguyệt trước tiên dừng lại nói. Tinh vẫn chi địa vô cùng rộng lớn, như các nàng vừa này vào cũng chỉ ở ngoại vi mà thôi, các nàng cũng đến đây mấy lần rồi, xem như có chút quen thuộc.
“Biết!”. Bốn người còn lại cũng không ý kiến gì gật đầu nói.
“Đại tỷ! Vậy còn hắn...”. Thiếu nữ cổ quái tinh linh kia lúc này lại nhìn sang Thiên Quân đang được Thanh Sương nâng đỡ nói.
“Hắn giống như bị bỏng rất nặng, thương thế cũng rất nghiêm trọng, chúng ta cũng chỉ có thể tạm thời giúp hắn vệ sinh một chút mà thôi, lúc này phải xem hắn rồi!”. Thanh Nguyệt lắc đầu nói. “Nếu muốn cứu hắn chỉ e cần có cường giả trong tộc mới có thể!”.
“Huh! Để hắn bên đó đi!”. Nàng chỉ sang một bên nói. Sau đó nhắm mắt ngồi xuống đả tọa khôi phục lực lượng, hơn một ngày chạy đi nàng cũng gặp tiêu hao không nhỏ. Lấy năm người tu vi đều là Địa đan cảnh, chạy đường xa như vậy đương nhiên cũng không dễ chịu. Sau đó cả năm người đều ngồi xếp bằng đả tọa..
“...”. Thiên Quân lúc này được một bộ y phục qua loa bao khỏa, một thân cháy đen nhìn có chút thê thảm, bất quá hắn sinh mệnh lực lượng vẫn như cũ ngoan cường, không những thế vẫn đang chầm chậm chữa trị hắn thân thể bên ngoài vết bỏng, da non không ngừng sinh ra, bên dưới lớp cháy đen kia bắt đầu nhúc nhích diễn sinh, chỉ là hắn ý thức nhưng trầm luân không có chút nào thể hiện ra muốn thức tỉnh.
“Rắc...”. Không biết qua bao lâu, tưởng như ngàn vạn năm, lại chỉ như một tích tắc, một tiếng rạn nứt vang lên, trên lớp cháy đen kịt kia xuất hiện những vết nứt, vết nứt càng lúc càng lớn, sau đó những vảy đen cháy kia bắt đầy từng miếng nhỏ bong ra, nhìn từ bên ngoài liền có chút ghê rợn.
“Phù...”. Sau hơn ba canh giờ đả tọa tu luyện, năm người Minh Nguyệt cuối cũng cũng mở mắt ra, bọn hắn xem như đều đã khôi phục đến đỉnh phong chi cảnh rồi.
“Ồ? Đại tỷ! Tên kia tình huống không đúng...”. Đột nhiên Thanh Sương thiếu nữ nhìn về phía Thiên Quân phát hiện ra dị thường thì kinh gọi một tiếng. Nàng là một đường mang lên Thiên Quân, lúc này cũng em như là cái chăm sóc hắn chủ yếu nhất, đả tọa xong nàng chính là người đầu tiên nhìn đến hắn.
“Ah...”. Thanh Nguyệt cũng như ba người còn lại cũng đều giật mình một chút nhìn lại, sau đó cả bốn đứng dậy đi về phía đang nằm bất động Thiên Quân.
“Hắn... Hắn đây là tự động chữa thương!”. Thanh Nguyệt nhìn những vết cháy đen đang tách ra lộ ra bên dưới trắng nõn da thịt thì kinh hãi nói, sau đó lại truyền lực lượng vào Thiên Quân thể nội, đương nhiên là muốn kiểm tra thể nội lực lượng của hắn. Bất quá nàng liền thất vọng rồi, hắn kinh mạch vẫn như không có, giống như toàn thân kinh mạch đều bị phá toái. Toàn thân thể như không chút nào chỗ trống.
“Kỳ quái, hắn thân thể lại chủ động chưa thương nhưng nội thương lại như không có chút nào chuyển biến, xem ra hắn trước đây là một cái chủ tu thân thể, là một cái luyện thể giả!”. Thanh Nguyệt sau một chút phỏng đoán suy luận thì đưa ra suy nghĩ của mình. Có lẽ cũng chỉ có khả năng này đi. Nếu Thiên Quân có thể nghe thấy chắc chắn sẽ vô cùng phiền muộn, Thái sơ thân thể hắn mấy lần suýt chết mới ngưng thành vô thượng thân thể lại trở thành luyện thể mang đến hiệu quả, có lẽ chỉ có thể một trận cười khổ mà thôi.
“Kẻ này chỉ sợ cũng không phải người đơn giản...”. Cái kia Thanh Vũ thanh niên nhìn Thiên Quân ánh mắt lấp lánh nói. Bọn hắn cũng đã kiểm tra rồi, Thiên Quân cũng không có mang theo vật gì tùy thân, nhẫn trữ vật cũng không có, có lẽ cũng bị người đoạt mất. Lúc này đang bị trọng thương nhưng thân thể vẫn có thể tự động chữa trị thì có thể thấy hắn một là luyện thể có thành tựu không thấp, hai là hắn tu luyện luyện thể thuật vô cùng cao minh.
“Huh! Chuyện này khoan hãy nói, đã hắn có thể tự mình khôi phục thân thể thì việc hắn khôi phục sẽ là sớm muộn mà thôi, trước đợi hắn tỉnh lại liền biết một hai!”. Thanh Nguyệt cũng gật đầu nói. Nàng có thể là trong năm người ở đây đứng đầu thì đương nhiên con mắt nhìn sẽ không sai đi nơi nào.
“Ồ? Hắn muốn tỉnh!”. Đột nhiên cái kia tinh linh nữ hài lại nói. Thiên Quân mi mắt vậy mà đang giật giật, dĩ nhiên là muốn mở ra, nói cách khác Thiên Quân muốn tỉnh lại rồi.
“Ư...”. Thiên Quân ý thức một chút khôi phục, hắn đầu tiên cảm thấy là đầu đau dữ dội, đây là một loại đau đớn truyền đến từ tận sâu trong linh hồn khiến hắn hận không thể há miệng gầm thét, một loạt những hình ảnh không ngừng hiện lên trong ý thức của hắn khiến hắn đầu lập tức như chìm vào luân hãm.
Không biết qua bao lâu, ý thức, não hải chịu đến không biết bao nhiêu trùng kích Thiên Quân mi tâm chợt nhíu lại, sau đó hai con ngươi kinh người mở ra, trong đó có kinh người quang mang, có khiếp sợ, có tức giận, có điên cuồng, còn có chút mờ mịt!
“A...”. Năm người, mười con mắt đang nhìn lấy Thiên Quân cũng chợt giật mình kinh sợ lùi lại, một sát na thôi, bọn hắn đều như đối mặt với vô tận hủy diệt, bọn hắn cảm giác như vừa đánh thức một cái quái vật thái cổ, một cái quái vật khủng bố tuyệt luân, thế nhưng bọn hắn rất nhanh liền cảm thấy một cảm giác hoang đường, Thiên Quân khí tức là Nhân tộc không thể giả, lại thêm hắn thương thế bết bát không thể tả, làm sao lại có thể khiến bọn hắn nghĩ đến như thế?
Thiên Quân ánh mắt nhìn lên dbKwmnBF thiên không như không có tiêu điểm, nó chỉ như một loại bản năng, hắn như nhìn thấy một loại hình ảnh làm bản thân không hiểu, hắn lúc này cảm thấy mình không nên tồn tại, hắn cảm thấy bản thân không thuộc về thế giới này, hắn không nên tồn tại ở mảnh thiên địa này... Hắn, không biết hắn là cái gì?
“Ta là ai?”. Hắn con ngươi mờ mịt nhìn lên thiên không lẩm bẩm.
******** Hôm qua nhà bị cúp mạng, chỉ có thể đăng 1 chương, hôm nay tiện thể sẽ hối lỗi...
Tác giả: Đế Thanh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.