Ma Thần Thiên Quân

Chương 378: Vô hạn thánh kinh thiếu hụt! Thiên Quân tiện nghi!




Đẩy đi một đám tộc nhân, thiên không bên trên chỉ còn lại một đám Hư vô cảnh đại năng, bọn hắn chính là lực lượng tối cường bên trong Hư thiên bí cảnh bản thổ. Lúc này bọn hắn đứng thành một đoàn có chút bắt mắt.
Cường tạm thời còn đi truy sát Tà Thần nên ở đây còn lại người có chút hơi thiếu không khí, bọn hắn vừa có vui mừng, vừa có chờ đợi. Một lát công phu chúc mừng qua đi, Nghĩ Hậu là cái mở miệng.
“Hôm nay cũng là cảm tạ chư vị! Lê thánh sứ có lẽ còn cần chút thời gian, mọi người xuống ngồi một lát, để ta tận tình chủ nhà đi!”. Nghĩ Hậu quay lại nhìn qua Thiên Quân, Vô Đạo cùng đông đảo Hư vô cảnh đại năng cười nói.
“Ta thấy hay là không cần đi...”. Thiên Quân đang định gật đầu thì kinh ngạc nhìn phương ca Toái hư hải nói. Làm sao sẽ nhanh như thế?
“Lê thánh sứ quay lại rồi...”. So với Thiên Quân còn muốn sớm một chút nhận ra dị thường là Vô Đạo, hắn nghiêm nghị nói. Đương nhiên cũng có thể nghe ra trong đó động dung cùng kinh ngạc.
“Hả...”. Còn lại một đám đại năng cũng là kinh ngạc. Nhanh như vậy đã chém giết Tà Thần? Hay còn là để hắn chạy thoát?
“Ông...”. Hư không bên cạnh bọn hắn chợt rung động mạnh liệt tách ra. Một cái lam y thanh niên bước ra, hắn y phục có mấy chỗ phá nát nhưng khí thế kinh thiên động địa, hư không cũng là run rẩy, khuôn mặt nghiêm nghị vẫn đang còn ở đó tức giận, sát khí như ẩn như hiện, đương nhiên không đạt được nguyện vọng.
Hắn tu vi vẫn là Hư vô cảnh giai đoạn thứ tư đỉnh phong! 
“Cổ quái...”. Thiên Quân nhìn Cường một lát liền nhận ra có chút không thích hợp, Thiên Quân có cảm giác tu vi của Cường còn muốn đề thăng, tỏa ra lại có chút cuồng bạo mất không chế, chỉ là lúc này đã không cần đánh giết, cần gì phải tiếp tục vận 16R1OB6 dụng Vô hạn thánh kinh?
“Ca ca...”. Hắn vừa xuất hiện, Vũ Thế Nguyệt lập tức lao lên ôm trầm lấy hắn giống như đã chia tay từ lâu lúc này mới gặp lại.
“Huh! Không phải ta đây sao?”. Cường hơi chút kinh ngạc cũng là ôm lấy nàng vỗ lưng an ủi một lát liền đẩy nàng ra. “Đợi chút! Ta còn có chút chuyện cần thương lượng!”. Hắn xoa đầu Vũ Thế Nguyệt cười cười mà giống như không nhìn thấy đối diện Thiên Quân đang nghiến răng nghiến lợi. 
Đây tuyệt đối là cố ý đi!
“Khục! Lê huynh, cái kia Tà Thần...”. Thiên Quân ho khan một tiếng hỏi.
“Chậc! Để hắn cái kia chó con chạy mất, Toái hư hải bên trong hư không loạn lưu cùng khe hở quá nhiều, ta cũng bó tay!”. Cường chép miệng có chút bất đắc dĩ nói. “Bất quá ta nghĩ chúng ta nên đến Hỗn mang lãnh địa đi, ta cảm thấy...”. Nói đến đây hắn mặt một tái đi, cổ họng cuốn động.
“Khặc!”. Hắn vậy mà ho ra một ngụm máu lớn. Một thân khí thế nhưng lại không có chút nào giảm, vậy mà có tí ti tăng lên vô cùng kỳ quái.
“Chuyện này...”. Cả đám kinh hãi, Cường khí tức cường thịnh đến cực điểm, làm gì có chút dấu hiệu bị thương, làm sao lại bị nôn máu, biểu hiện cũng không giống chịu đến trọng thương. Cả đám kinh sợ không hiểu thì Cường ngẩng đầu lên nhìn mọi người một vòng sau đó tập trung vào Thiên Quân.
“Ta cảm thấy chúng ta đến lúc có thể rời đi Hư thiên bí cảnh này...”. Hắn hai con ngươi như tinh thần sáng chói nhìn Thiên Quân. Khóe miệng máu tươi nhưng là có chút dọa người.
............................
Tà Thần một đường bị Cường truy sát thảm hại, hắn bất đắc dĩ không ngừng tìm đến mấy chỗ hư không loạn lưu ẩm núp, cuối cùng tại một chỗ khe nứt không gian đã thành công cắt đuôi Cường. Chạy thoát xong hắn liền cảm thấy không thích hợp, Cường nếu là tiếp tục truy sát hắn muốn thành công đào tẩu cũng cần chút thời gian nữa, thậm chí còn muốn xâm nhập vào hư không khe hẹp đáng sợ hơn nữa. Kết quả Cường sau đó lại đơn giản bỏ qua hắn.
“Hắn là có chuyện gì gấp sao? Hay đã đên tình trạng đèn đã cạn dầu?”. Tà Thần lực lượng bảo hộ quanh thân đứng trong hư không khe hẹp kinh ngạc lẩm bẩm.
“Không lẽ có trá...”. Hắn đại não không ngừng xoay tròn suy nghĩ.
Bất qua hắn rất nhanh rơi vào trầm tư. Bất kể làm sao lúc này hắn cũng không có ý định quay lại Nghĩ tộc tổ địa, cho dù Cường thật xảy ra chuyện thì vẫn còn một cái Vô Đạo cùng một cái Vũ Thiên Quân, hai cái này thể hiện ra lực lượng khủng bố khiến hắn cũng một trận giật mình, hắn lựa chọn là ẩn nhẫn!
“Đợi bổn Đế khôi khục thực lực sẽ là ngày chết của tất cả các ngươi!”. Tà Thần một trận hung ác thầm nghĩ sau đó xác định Cường đã thực sự biến mất thì mới đi ra hư không khe hẹp, chạy về Toái hư hải chỗ sâu.
Nghĩ tộc tổ địa địa chiến kinh khủng lực lượng cũng khiến cho hầu hết sinh linh bên trong Hư thiên bí cảnh ít nhiều cảm nhận được, không khí đè nén giống như có đại sự sắp sửa phát sinh, một cái so với một cái còn muốn khủng bố!
...............................
Nghĩ tộc tộ địa Nghĩ Hậu đột phá gặp phải thiên khiển, tại đây Cường đột nhiên bạo phát ra kinh thiên sức chiến đấu, Vô hạn thánh kinh cũng đánh ra kinh khủng tính năng khiến Cường tu vi đẩy mạnh lên đến Hư vô cảnh bước thứ tu đỉnh phong, hắn lúc này chính là một cái chân chính vô địch bên trong Hư thiên bí cảnh! Chân chính đi đánh tan mấy cỗ Hỗn độn cảnh ý chí có thể so với Bán bộ hỗn độn cảnh, thử hỏi có ai dám cũng hắn tranh phong? Cường đại như Tà Thần tu vi Hư vô cảnh bước thứ tư đỉnh phong cũng không dám đánh giết đã quay đầu bỏ chạy nói lên rất nhiều điều rồi.
Cho dù là được Vô hạn thánh kinh đẩy lên tu vi sẽ không mãi duy trì nhưng cũng không thể phủ nhận hắn đã đăng lâm chí cường giả bảo tọa này!
Truy sát Tà Thần chưa được bao lâu thì Cường đã quay lại, dĩ nhiên cũng có không cam lòng, bất quá hắn làm như vậy có lẽ là có chuyện quan trọng hơn cần làm. Theo như hắn nói thì là liên quan đến Hỗn mang lãnh địa, liên quan đến con đường trở về.
“Cái gì? Lê thánh sứ nói nhưng là thật!”. Vô Đạo con ngươi co rụt kinh hãi cũng đầy kinh hỉ nói. Đây chính là mục đích cuối cùng của Hư thiên bí cảnh bản dân, đi ra Hư thiên bí cảnh, hàng lâm tinh không vô tận!
“Lê huynh nói là thật?!?”. Thiên Quân cũng là đáy lòng nổi lên kinh đào hải lãng. Xung quanh một đám Hư vô cảnh giai đoạn thứ hai mắt cũng liền vụt sáng nhìn lấy Cường. Tin tức này đơn giản chính là kình bạo!
“Đúng vậy! Tại ta đột phá lên Hư vô cảnh giai đoạn thứ tư đỉnh phong đã có chút cảm ứng, Hỗn mang lãnh địa là đưa ra loại nào đó ý chí không cho phép ta đề thăng tu vi, giống như là tại che dấu cái gì đó, bất quá có lẽ đã bị phát hiện...”. Cường nghiêm nghị gật đầu nói. “Thời gian của ta cũng không còn nhiều nữa, nếu không ly khai được Hư thiên bí cảnh chỉ e... Khục...”. Hắn đang nói lại ho ra một ngụm máu, thân hình lại là run rẩy kịch liệt như đang áp chế cái gì khiến ở đây mọi người đều cảm thấy hoang đường.
Một cái bình thường khỏe mạnh cường giả, như thế nào lại ho ra máu? Không lẽ là cuồng nôn máu rồi? 
“Lê huynh...”. Vũ Thiên Quân cũng là kinh ngạc, tên này tình huống có chút không đúng đi. Đã không cần đánh giết như thế nào lại không thu lại Vô hạn thánh kinh uy năng? Lực lượng hùng hậu no đủ như thế nhưng lại có bệnh trạng như trọng thương, lại là điên cuồng ho ra máu... Bất quá hành động tiếp theo của hắn khiến Thiên Quân mặt trầm xuống, hắn muốn ra tay ngăn cản nhưng đã muộn...
“...”. Cường ngẩng đầu, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, mạnh máu từng tia gồ lên như từng đầu tiểu long sống động, hắn một tay mang theo hủy thiên diệt địa uy năng vỗ toái hư không đập về phía Vũ Thế Nguyệt đan điền, một chưởng này như không có uy hiếp gì nhưng hư không tại chỗ bị chôn vùi thì có thế thấy khủng bố.
“Ca ca...”. Vũ Thế Nguyệt cũng là hoa dung thất sắc, đánh chết nàng cũng không nghĩ đến Ca ca sẽ công kích nàng, khuôn mặt đang lo lắng kia liền tỏ ra đau thương chi ý nhưng cũng không có ý định chống lại, nàng biết nàng chống lại cũng vô dụng, một chưởng vỗ xuống nàng chắc chắn phải chết.
Hắn một hành động kỳ lạ này cũng khiến một đám đại năng kinh hãi lùi lại, chỉ có Thiên Quân là gấp rút cứu viện, một chưởng về phía bàn tay Cường. Bất kể thế nào cũng không thể cô cô tại đây chết được, cho dù là Cường xuất thủ thì Thiên Quân hắn cũng phải cản lại.
“U...”. Thế nhưng trái với tất cả mọi người dự đoán, bàn tay của Cường mang theo hủy thiên diệt địa uy năng đánh lên bụng dưới vùng đan điền của Vũ Thế Nguyệt cũng không đánh nàng thành tro bụi. Vũ Thế Nguyệt kinh ngạc thì Cường vội nói.
“Mau vận dụng Thái âm chân kinh!”.
“...”. Vũ Thế Nguyệt kinh ngạc không hiểu, trên mặt bi thương chi sắc còn không có chút nào tán đi nhưng bị Cường gọi tỉnh liền theo bản năng vận dụng Thái âm chân kinh. Cũng chính là vô thượng thánh kinh nàng được Thương thiên hoa ban cho, một lại vô cùng bá đạo cùng khủng bố thánh kinh!
“Đông...”. Thiên Quân một chưởng nhưng cũng là vỗ lên Cường đỉnh đầu thế nhưng trên đỉnh đầu cái sau chợt tách ra một cái quang đồ, là Bát hoang đồ! Thiên Quân một chưởng liền bị cản lại, thậm chí còn bị phản chấn đánh lui ra ngoài.
“Đây là...”. Lúc này Thiên Quân mới nhận ra không thích hợp, ngẩn người một lát liền chăm chú nhìn Cường, hắn đang truyền cho Vũ Thế Nguyệt lực lượng, vô cùng vô tận lực lượng! Tu vi của Vũ Thế Nguyệt vậy mà đang cấp tốc đề thăng, tốc độ nhanh làm người líu lưỡi, chớp mắt đã đạt đến đỉnh phong Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất.
“Ca ca...”. Vũ Thế Nguyệt khiếp sợ nhìn sang Cường, bình tĩnh một chút nàng liền nhận ra, Cường lực lượng đang như trường giang đại hải tháo nước truyền vào nàng đan điền thể nội, nàng vận Thái âm chân kinh đến cực hạn cũng không hấp thu hết được lực lượng khủng bố này.
“Không cần lo lắng cho ta, tận tình đề thăng tu vi đi...”. Cường khuôn mặt cũng hơi chút giãn ra sau đó nhìn sang Thiên Quân bên cạnh. “Thời gian của ta cũng không còn nhiều nữa, nếu còn lưu lại Hư thiên bí cảnh ta chỉ e khó lòng sống sót... “. Hắn lại nhìn sang Vũ Thế Nguyệt đầy áy này. “Đây cũng không phải cách, Vũ huynh có một hay không cùng ta đi Hỗn mang lãnh địa?”.
“Lê huynh lực lượng...”. Thiên Quân kinh hãi, tên này như đang phát tiết lực lượng truyền vào Vũ Thế Nguyệt thể nội, tình huống của tên này có chút không đúng đi. Giống như lực lượng quá nhiều, sắp no bạo chết!
“Ta cũng không thể khống chế...”. Cường lắc đầu cười khổ. “Ta sẽ đi trước một bước đến Hỗn mang lãnh địa, hi vọng trước khi không chịu nổi có thể rời đi, ta đã kiềm chế không được lực lượng đề thăng rồi...”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.