Ma Thần Thiên Quân

Chương 341: Huyết họa giả




Tử thanh hỏa diễm trùng thiên, hư không gấp khúc phá toái, sóng biền cuốn động... U hải cảnh sắc tươi đẹp chớp mắt đã không còn.
“Uỳnh...”. Một tiếng nổ vang vọng cả thiên địa, tầng tầng không gian bị phá toái ngênh tiếp một khối cầu sáng cùng chín có thủy long, hư không giống như yếu ớt không chịu nổi dư chấn liền bị phá toái, đen kịt hư không khe hở liền hiện ra, không gian thiết cắt cùng âm phong liền tràn ra từ đó, không dừng lại ở đó, Tử thanh sắc hỏa diễm cũng là tràn xuống phía dưới mặt biển, cả một vùng biển chớp mắt bị hóa thành hảo hải, nhiệt lực kinh khủng khiến nước biển phía dưới cũng sôi lên sùng sục bốc hơi.
“Ah...”. “Hống...”. “Gào...”. Vô số hung thú nhỏ yếu tuy rằng may mắn tránh được dư âm va chạm nhưng Tử thanh sắc hỏa diễm lại như tử thần trải rộng, từng đường như lưỡi lửa tử thanh sắc lăn lộn, chỗ nào đi qua thì nước biển liền bốc hơi, hung thú tại đó chỉ có thể gào thét sợ hãi rồi bị đốt thành cho bụi, chớp mắt qua đi liền có hơn ngàn hung thú bị đốt chết không lưu lại chút gì, số lượng này còn đang tăng lên chóng mặt...
“Hải thần chúc phúc...”. Bất chợt một giọng nói thần thánh vang lên giữa thiên địa, nói đúng hơn thì giọng nói này vang lên từ dưới mặt biển, chỉ là nó như mang theo huyền bí đạo vận nào đó mà truyền khắp thiên địa. Tại một chố dưới U hải bằng mắt thường có thể nhìn thấy từng đợt sóng âm truyền ra xung quanh, mỗi chỗ đi qua thì Tử thanh hỏa diễm cũng bị kìm hãm rất nhiều, những hung thú còn tại đó chưa kịp chạy thoát cũng được cuốn đến nơi xa hơn, thương thế do bị dư chấn cùng hảo diễm đốt cháy cũng cấp tốc giảm mạnh, có dấu hiệu nhanh chóng khôi phục.
“Thật cường đại...”. Gay nên sóng to gió lớn trên U hải chính là Lam y bí ẩn cường giả Cường, hắn híp mắt nhìn xuống bên dưới sóng âm kia mà bỏ qua tiếp tục công kích.
“Hống...”. Lục túc Hung thú một lần nữa gầm vang lao lên khỏi mặt biển, hai con ngươi hiện lên tơ máu hung ác, bạo ngược khí tức lan tràn nhưng nó cũng chỉ đứng phía trên mặt biển đầy kiêng kị nhìn Lam y thanh niên trên thiên không, miệng rộng phía bên mép máu tươi còn chưa ngừng chảy cho thấy tiếp một kích của Cường nó đã bị thương. Đồng thời với đó nó cũng kinh ngạc nhìn phía dưới mặt biển thanh niên giống như đang hòa mình vào U hải, kẻ này khí tức khiến bản thân nó cảm thấy vô cùng thân cận.
“Hô...”. Đang dưới đáy U hải chính là một trong mấy vị đỉnh cấp thiên kiêu thời gian này bị Cường truy sát, Hải Hoàng! Hắn một thân lam sắc như hòa vào nước biển U hải, một thân lực lượng huyền bí không sao nói hết thần thánh, chỉ là hắn khí tức lúc này chợt mạnh chợt yếu, khóe miệng khẽ hé thở ra một hơi thì có một tia máu lam nhạt cũng từ đó truyền ra, hai con ngươi lam sắc cũng mở ra bất đắc dĩ nhìn lên thiên không đang đứng bễ nghễ Lam y thanh niên. “Ngươi làm gì cần phải đuổi tận giết tuyệt?”. Nói đoạn hắn cũng chầm chậm nổi lên mặt nước, U hải giống như đang cùng hắn liền kết, như có như không dòng nước từ chân hắn đi qua đưa hắn lên mặt biển.
“Hả? Luyện hóa...”. Lục túc Hung thú hai con mắt như đèn lồng khiếp sợ nhìn Hải Hoàng, nó chính là một trong mấy bá giả bên trong U hải này, nó biết U hải có bao nhiêu rộng lớn cũng hùng vĩ ah, một cái Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất trung kỳ lại có thể được U hải chấp nhận, để cho tên kia điều khiển, tên này chỉ e có thân phận không đơn giản.
“Ha ha ha, đuổi tân giết tuyệt thì như thế nào?”. Cường nghe vậy thì giống như giận quá hóa cười. “ Tại lúc các ngươi chọc giận ta thì nên nghĩ đến kết quả, nếu đối với ta động thủ thì thôi, lại hướng đến Tiểu Nguyệt động thủ, ngươi nghĩ ta sẽ để các ngươi được yên lành?”. Hắn lúc này lại kỳ lạ im lặng không tiếp tục xuất thủ. Hai chiêu ép cho lục túc hung thú cùng Hải Hoàng đều không thở được, hai kẻ này tính mạng hắn tự tin định đoạt!
“Ngươi dù sao cũng đã là đại năng bên trong Hư thiên bí cảnh này, việc kia là do ta làm thì để ta chịu, ngươi như thế nào lại còn muốn đối với những sinh vật vô tội này hạ sát thủ? Không phải quá độc ác rồi!?!”. Hải Hoàng cắn răng nói. Thắng làm vua thu làm giặc, ngày đó hắn tham gia vây công Cường thì đã không có chỗ trống, tuy rằng chuyện về sau liên quan đến Vũ Thế Nguyệt không chút nào liên hệ hắn nhưng chỉ cần lúc đó kẻ nào có mặt thì chắc chắn không tránh được Cường nộ sát.
“Vậy chỉ có thể trách ngươi trốn chạy đến đây mà thôi!”. Cường híp mắt lạnh lùng nói. “Tại thời điểm ngươi chạy đến đây tiềm tu đã định sẵn sinh linh ở đây sẽ chịu đến liên lụy, những sinh vật này chết hay sống không liên quan đến ta, chỉ trách ngươi đã đem ta đến đây mà thôi!”.
“Ngươi...”. Hải Hoàng giọng cứng lại không nói nên lời. Đây là cái gì chó má đạo lý? Tên kia cuồng sát thành tính, vô số sinh linh bị hắn vô tình tàn sát như thế nào tội lỗi lại tất cả để những kẻ bị hắn truy sát gánh hết. “Hôm nay cho dù ta có chết cũng không để ngươi cái này huyết họa giả còn sống trên đời...”. Hắn cắn răng băng lãnh nói. Dứt lời thì U hải phía dưới giống như cũng nhận đồng, sóng biển gầm thét nâng lên mấy chục trượng như muốn lập tức vùi dập Lam y thanh niên đang đứng giữa thiên không kia.
“Hống....”. Lục túc Hung thú thấy vậy cũng gầm lên một tiếng đầy thị uy, hai tên kia nói chuyện nó không hiểu nhiều, bất quá nó có thể rõ ràng nhận ra địch ta, Hải Hoàng là bạn, Lam y thanh niên kai là địch, nó dĩ nhiên muốn liên thủ với Hải Hoàng đánh giết Lam y thanh niên kia.
“Khục... Oa ha ha ha....”. Cường đột nhiên lại mở miệng cười lớn, cười đến gập lưng xuống vẫn không thể ngừng được, giọng cười mang theo vô cùng trào phúng, sau đó rất nhanh liền chuyển thành thao thiên sát khí. “Bảy người các ngươi còn không phải đối thủ của ta, hôm này chỉ mình ngươi cùng mấy con hung thú ngu ngốc này lại muốn cùng ta liều mạng? Ngươi có tư cách này sao?”. Hắn cuồng ngạo nói. Đây là còn chưa nói hắn còn bị Vũ Thế Nguyệt một đao xuyên ngực phải, hôm nay hắn ở trạng thái đỉnh điểm, đương thế có ngươi cho hắn kiêng kị sao?
“Hống...”. “Ngao...”. Đột nhiên từ xa vang lên mấy tiếng thú ngâm, sáu đạo khí tức hung ác bạo ngược không kém chút nào Lục túc hung thú từ phương xa truyền đến, không sai biệt lắm nên là những bá chủ còn lại bên trong U hải, sáu con hung thú tương đương sáu vị Hư vô cảnh thánh hiền giai đoạn thứ hai!
“Ngươi...”. Hải Hoảng con ngươi co rụt, hắn đến lúc này mới hiểu Cường làm sao lại thu tay lại sau hai kích chèn éo hắn cùng Lục túc hung thú kia, tên kia là đợi sáu con Hung thú này đến, một lần đồ diệt hung thú đại năng của U hải, bản tính hung ác không phải tầm thường có thể so sánh. Đem so với trước đó phong độ chính khí là một trời một vực ah.
“Hi hi, ngươi luyện hóa một phương này đại hải, tại đây thực lực sẽ kéo lên một đoạn, lại thêm bảy con hung thú này có lẽ đã đủ khiến ta luyện tay một hồi rồi!”. Cường quanh thân âm ám khí tức chợt hiện, hắn một thân khí tức chớp mắt biến đổi cuồng bạo không nói hết nên lời, Hung thú húng sát khí tức gặp phải khí tức của hắn chỉ như tiểu vu gặp đại vu, hắn nhe ra hàm răng trắng băng lãnh nói. “Bát hoang đồ...”.
Lấy Cường làm trung tâm, vô số hoa văn chợt sinh ra đâm vào hư không, chớp mắt qua đi đã hình thành một đồ án phức tạp huyền bí bao phủ phương viên mười mấy dặm, đạo vận khủng bố lan tràn, một vùng không gian rộng lơn không chút dấu hiệu nào sụp xuống, khắp thiên địa bị một màu tử thanh sắc chiếm cứ, mà Cường đang đứng ở trung tâm đó cũng hư không một chảo chụp về phía xa xa đang lao đến đây một cái Hung thú Hư vô cảnh giai đoạn thứ hai!
“Không tốt! Mau tránh...”. Hải Hoàng con ngươi co rút hét lớn, hay tay cũng là kết ấn vỗ vào Hư hải, nhất thời vô số cột sóng cao lớn đánh về phía Bát hoang đồ, đồng thời với đó sóng biển như được tạo thành từ vô số những bàn tay to lớn túm lấy những Hung thú trong bán kính mấy trăm dặm đẩy ra xa, đây đã là Hải Hoàng hắn cực hạn, nếu chậm chỉ e lại có vô số sinh linh ngã xuống.
“Hống...”. Lục túc hunh thú giống như cũng cảm nhận được hung hiểm liền há miệng phun ra một cột sáng hủy thiên diệt địa xỏ xuyên hư không đánh về phía Bát hoang đồ, thân hình của nó cũng cấp tốc lui lại.
“Bồng...”. “Ù...”. Bát hoang đồ vừa thành hình thì đột nhiên chấn động, tám roi sáng hư không xuất hiện quất mạnh vào hư không không có chút nào quy luật, những chỗ đi qua hư không sụp xuống, Hải Hoàng cùng Lục túc hung thú công kích cũng bị những roi sáng này vô tình đánh nát, roi sáng mang theo lực lượng phô thiên cái địa đánh về phía xa, lấy Bát hoang đồ làm trung tâm, một vòng xoáy đường kính lên đến vạn dặm chớp mắt hình thành, bên trong đó liền vang lên vô số tiếng thú gầm kinh hãi.
“Ngao...”. “Réc...”. Máu thịt tung tóe, một con hung thú vốn đang nguyên vẹn chợt bị cắt thành đôi, thành tư, thành tám... chớp mặt liền hóa thành bột mịn tan vào trong nước, Bát hoang đồ tạo thành vòng xoáy như cắm vào U hải, một cái vòi rồng chợt hình thành giữa thiên địa, vô số âm phong thiết cắt bắn ra khắp nơi, Hung thú Hư vô cảnh bên dưới không một cái máy mắn sống sót, Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất Hung thú chật vật tránh đi nhưng cũng bị gỡ xuống chút ít bộ phận, cả vùng biển rộng lớn liền bị máu tươi đỏ thẫm nhiễm đầy, khắp nơi một mùi tanh hôi nồng nặc.
“Ầm...”. “Ầm...”. Thế nhưng chưa hết, Cường đứng ở vòi rồng trung tâm vươn tay chụp về phía xa xa, một bàn tày khổng lồ tử thanh sắc xuất hiện ép vỡ tầng tầng không gian hướng một cong Hung thú đnag ẩn độn hư không lao về phía này.
“Rầm...”. “Phi...” Một tiếng nổ mạnh vang lên, hư không chợt vỡ ra, một con Hung thú nhìn như Cự kình màu trắng to lớn bị đánh bay ra khỏi hư không, nó một nửa đầu lâu to lớn bị một cái chưởng ấn in lên, đau đớn trùng kích khiến nó cũng phải há miệng gầm lên một tiếng, thân hình to lớn nhưng là bị đánh lùi va vỡ không ít không gian.
“Ah... Ta liều mạng với ngươi...”. Hải Hoàng may mắn tránh ra phạm vi công kích của Bát Hoang đồ thấy cảnh máu tươi tràn ngập như vậy thì khóe mắt như rách ra gầm lên đầy bi thương cùng thù hận, trên tay chợt hiện một cái cổ xưa ấn ký bùa chú, dĩ nhiên là Hỗn độn cảnh ấn ký. “Hải thần tổ tiên, xin hãy cho hậu nhân của ngài sức mạnh tru diệt kẻ thù của biển cả...”. Hắn thu lại tâm tình bi thương cùng hận thù, hai tay chắp lại kẹp lấy ấn ký thành kính thần thánh nói.
“Ông...”. “Bồng...”. Hải Hoàng dứt lời thì ấn ký kia cũng phát ra vô hạn quang huy lam nhạt, chấn động lực lượng kinh khủng lập tức tràn ra khiến cho hư không cũng bị áp súc lại vô cùng kinh khủng, sau đó một cái cự ảnh cao đến mấy trăm trượng chợt hiện ra giữa thiên không, hư không run lên từng đợt như không thể chịu được cự ảnh này hàng lâm, thiên không lôi kiếp đen kịt cũng ầm ầm kéo đến nhưng cự ảnh lại không chút nào để ý, vừa hiện thân thì hai con ngươi đã như điện hướng Cường nhìn lại, không nói một lời liền vung ra một quyền đánh nát hư không thẳng hướng Bát hoang đồ tạo thành vòng xoáy. Cùng với một quyền này thì U hải phía dưới giống như cũng chịu đến điều động, vô số cự đại thủy long giương nanh múa vuốt lao vào thiên không như thề không giết được Cường thể không dừng lại, một chút lại một chút nối tiếp.
“Ngao...”. “Gầm!”. Lục túc hung thú, Bạch cự kình cùng năm con còn chưa hiện thân Hung thú đối với cự ảnh kia giống như có nhận thức, thấy cự ảnh kia công kích Cường thì cũng gầm lên điên cuồng đánh về phía Cường, kẻ này tu vi nhìn như thấp hơn bọn nó nhưng thực lực lại khiến bọn nó kinh hãi không thôi, bất kể là hắn phạm vi rộng chém giết kinh khủng hay một kích trọng thương Bạch cự kình kìa cũng khiến cho bọn chúng không dám khinh thị rồi.
“...”. Cường đứng bên trong Bát hoang đồ hai tay hóa chưởng ngang eo để trước mặt lạnh lùng nhìn cảnh này không chút để tâm, vô số sinh vật vừa bị hắn giết chết nhưng vẫn không chút nào giảm đi tâm tình của hắn, hai tay hai loại bất đồng đạo vận nhưng đều mang lực lượng hủy diệt muốn chôn vùi tinh thần khiến cho nhật nguyệt cũng vì đó mà ảm đạm. “Đến đây đi, để ta một lần tiễn các ngươi lên đường đến an ủi những đau đớn mà Tiểu Nguyệt phải gánh!”. Hắn băng lãnh nói. “Thời không biến!”. Tay trái vỗ về phía cự nhân quyền. “Luân hồi vô gian!”. Tay phải nhưng là vồ về phía bảy con hung thú.
Con ngươi nhìn phía cự ảnh kia nhưng là lóe lên vẻ kinh ngạc rất nhanh liền biến mất. “Hải thần nếu không có nước thì còn có thể làm được gì?”. Hắn lành lạnh lẩm bẩm, từ Bát hoang đồ liền tràn ra càng thêm khủng bố Tử thanh sắc hỏa diễm rơi xuống U hải, nước biển liền như một loại nhiên liệu bị Tử thanh sắc hảo diễm đốt cháy, hảo thế như là đón gió mà sinh, cang lúc càng lan mạnh.
“Oành!”. Hư không sụp xuống, lực lượng tàn sát bừa bãi, cả thiên địa biến sắc.
...........................................................
“Là ai mà khủng bố như vậy...”. Tại chỗ nào đó đang đánh phá hư không chạy đến Vực tây Toái hư hải, Thiên Quân con ngươi co rụt nhìn phương xa khiếp sợ nói. Một cái còn có thể hiểu, dĩ nhiên là tên kia, còn có một cái là ai? Không lẽ là Vô Đạo? Những Thí luyện giả kia cho dù vận dụng Hỗn độn cảnh ấn ký phụ thể cũng không đạt được cấp độ kia mới phải chứ?
Khiếp sợ chốc lát, Thiên Quân lại tiếp tục đánh phá hư không điên cuồng đuổi tới chỗ đánh nhau kia, hắn cảm thấy rất nhanh sẽ đến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.