Ma Thần Thiên Quân

Chương 262: Vũ Thiên Quân cơn giận (1)




Nửa tháng trước Đạo trần hồ xảy ra đại chiến kinh thiên động địa, ban đầu Vũ Thiên cùng một cái bí ẩn Thần Quân đánh nhau kịch liệt ngay bên trong Đạo trần hồ khiến cho Thí luyện giả đang ở bên trong Đạo trần hồ không thể tiếp tục tu hành, nghiêm trọng hơn là một kích hủy diệt cuối cùng càng là khuấy động toàn bộ Đạo trần hồ, điều này khiến cho bên trong Đạo trần hồ đã không còn người có khả năng ở lại bên trong cảm ngộ lực lượng, sau đó kết quả chính là hơn hai mươi vị đỉnh cấp thiên kiêu các tộc vây quanh Vũ Thiên vấn tội.
Chỉ là Vũ Thiên thần là đệ nhất nhân bên trên Đọa trần bi, một thân tu vi vượt xa Thí luyện giả còn lại đạt đến Thánh tổ bước thứ chín trung kỳ đỉnh phong, thiếu một chút đạt đến Thánh tổ bước thứ chính hậu kỳ, cho dù thân mang trọng thương nhưng vẫn như củ ổn áp một đám thiên kiêu, cho thấy nếu hắn không bị thương thì ở đây tuyệt không có ai dám ý kiến gì với hắn. Cây cao đón gió đạo lý này ai cũng hiểu nhưng khi cây cao lớn quá mức gió không thể lung lay thì thôi, khi cây bệnh gió chỉ sợ muốn to hơn.
Vũ Thiên tu vi cùng chiến lực không ai dám chính diện đối kháng thế nhưng hắn ở đây lại có thêm một cái Cô cô, tuy rằng cũng là một vị đỉnh cấp thiên kiêu, tu vi đạt đến Thánh tổ bước thứ năm, nhưng trong mắt nhưng kẻ đang vây công Vũ Thiên thì nàng chính là điểm mấu chốt để đánh bại Vũ Thiên ah! Quả nhiên khi nàng bị uy hiếp, Vũ Thiên đã bị bó tay bó chân không ít, muốn đánh không thể muốn chạy không thành, đáng buồn cười đó là vây công hắn chỉ có Dị tộc, các Thí luyện giả Nhân tộc lại đứng một bên quan sát không hề có ý định trợ giúp, việc này khiến cho Dị tộc Thí luyện giả cười lạnh không thôi. Nhân tộc không biết có thật sự có cường đại vốn liếng hay không nhưng bản tính tự tư tự lợi cùng sống chết mặc bay này cũng khiến NHân tộc tụt dốc một đoạn dài.
Vũ Thiên vốn đang bị kiềm chế không thể rời đi nhưng đột ngột bỏ thân chạy trốn khiến cho đám Thí luyện giả không hiểu, nơi này Cô cô hắn còn bị bắt giữ, trước đó hắn vì đẩy ra nàng mà gần như hứng lây một kích của Thần Anh Thiên Hạ, chuyện này rất nhiều người nhìn thấy, làm sao lại bỏ chạy? Không lẽ hắn là từ bỏ tộc nhân, đợi chữa thương xong thì quay lại báo thù? Điều này khiên cho Thiên kiêu dị tộc rơi vào tiến thoái lưỡng nan, Vũ Thiên bỏ chạy không màng tộc nhân sống chết nhưng cũng chính vì thế nếu bọn hắn dám giết nàng thì sau đó sẽ gặp phải Vũ Thiên điên cuồng trả thù. Bọn hắn quả nhiên không làm gì Vũ Thế Nguyệt, đồng thời sau ba ngày Vũ Thiên đã quay lại kịch chiến với Thiên kiêu các tộc, kết quả bọn hắn lại đem Vũ Thế Nguyệt ra làm bia chắn ép Vũ Thiên vào khuôn khổ, lần này hắn lại tiếp tục bỏ chạy ah! Sau đó chính là ba ngày một lần hắn lại đến, nếu có kẻ nào xui xẻo bị hắn chụp được thì chính là chết không có chỗ chôn, bốn lần tập kích hắn đã giết tám vị Thiên kiêu, không có cái nào kém hơn Thánh tổ bước thứ bảy, chiến tích vô cùng đáng sợ!
Thấm thoắt nữa tháng qua đi, hôm nay Vũ Thiên lại đến Đạo trần hồ nháo sự, hắn mục đích chỉ có đón Vũ Thế Nguyệt đi mà thôi, ngoài ra chính là chém giết những kẻ xui xẻo, hắn nhận định, những kẻ tham gia vây công hắn cùng bắt giữ Vũ Thế Nguyệt kiềm chế hắn đều phải chết, không những thế, tộc đàn của bọn hắn cũng sẽ gặp phải đả kích nghiêm trọng.
“Ngươi nói hôm nay Vũ Thiên có lại đến nữa hay không?”. Bên ngoài Đạo trần hồ có mấy Thí luyện giả đứng lại một nhóm bàn tán. Đạo trần hồ không biết là do Vũ Thiên mấy ngày trước công kích hay vì lý do gì mà những ngày này không thích hợp cho Thí luyện giả chứng đạo cùng ngộ đạo, nếu là ý sau còn tốt, nếu là ý trước thì Vũ Thiên cho dù có thực lực thông thiên cũng không chịu được tất thảy Thí luyện giả nổi giận ah! Dĩ nhiên bọn hắn cũng không biết Đạo trần hồ đang bị đánh phá từ bên trong.
“Không nói trước được! Hắn mặc dù có tu vi thông thiên, nghe nói đã gần đạt đến Thánh tổ bước thứ chín đỉnh phong, cộng thêm năng lực chiến đấu cũng không ai dám nói nhưng các ngươi không thấy hắn mỗi lần đến đều rời đi sao? Hình như cái kia Cô cô của hắn địa vị rất lớn, chỉ sợ hắn khó bỏ ý đồ đoạt người trở về!”. Có người khác nói.
“Đoạt người? Hắc hắc! Mấy vị thiên kiêu kia cũng không có cái nào là kẻ ngu, lúc này Vũ Thiên nếu đoạt được người thì mới là nguy hiểm!”. Có thí luyện giải quái khí nói.
“Lời đó ý gì?”. Có kẻ thắc mắc.
“Nếu hắn đoạt được người ta đoán chín thành lập tức sẽ mang người đi, sau đó chính là điên cuồng truy sát những kẻ hôm nay uy hiếp hắn, Thí luyện giả chúng ta có kẻ có thể cùng hắn ngạnh kháng sao?”. Người nói trước mở miệng nói.
“...”. Một lời vừa ra đám người xung quanh cũng có điều suy nghĩ, khả năng này chỉ sợ là mười thành rồi. Vũ Thế Nguyệt chính là điểm yếu khiến Vũ Thiên nghi kị, nếu không có Vũ Thế Nguyệt bị đám kia kiềm giữ hắn không có cố kị nữa...
“Các ngươi nói Thái cổ chủng tộc mấy vị đứng đầu thiên kiêu có thể hay không ngăn cản được Vũ Thiên? Hắn chứng đạo là Thiên đạo chính là lực áp những đạo khác ah!”. Sau một lát trầm mặc có thí luyện giả lại nói.
“Có khả năng đi!”. Có người không chắc chắn nói. “Thần Anh Thiên Hạ nghe nói chỉ xếp thứ hai trong Thần tộc thiên kiêu đi vào nhưng hắn không phải đã có thể cùng Vũ Thiên ngạnh kháng rồi sao? Tuy rằng có chút kém hơn nhưng cũng khoogn thể nói hắn không cường đại được...”.
“Còn có nhiều kẻ khác mà chúng ta không biết đến, giống như cái kia Thần Quân, hình như chính hắn trọng thương Vũ Thiên...”. Có người lại lắc đầu nói.
“Uỳnh!”. Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, hư không khắp nơi rạn nứt nhìn dọa người, cùng với đó một giọng nói lạnh như băng truyền đến.
“Không giao ra Cô cô của ta, ta sẽ tru sát các ngươi từng kẻ một!”. Hắn đương nhiên chính là Vũ Thiên rồi!
Vũ Thiên chân đạp hư không chầm chậm đi đến Đạo trần hồ phạm vi, hắn đến rồi đi đã năm lần nhưng không lần nào đạt được mục đích, Vũ Thế Nguyệt bị tiểu nhân bắt giữ sau đó lại lấy tính mạng của nàng ra đe dọa hắn khiến hắn không thể toàn lực chém giết, nếu không lấy hắn lúc này trạng thái đỉnh phong cùng phẫn nộ, chắc chắn sẽ đánh một trận rung chuyển cả Hư thiên bí cảnh này!
“Ah! Vũ Thiên, ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!”. Đột nhiên một tiếng gầm giận giữ vang lên, chỉ là giọng nói này cũng không phải nói hắn bị thương.
“Hừ! Vô danh tiểu tốt!”. Vũ Thiên hắc y tung bay trên bầu trời hừ lạnh nói. Vừa rồi hắn vừa đến Đạo trần hồ thì gặp phải một cái Thái cổ Nguyệt tộc một vị Thiên kiêu, tên kia dĩ nhiên là gặp xui xẻo rồi, bị hắn một chiêu tại chỗ diệt sát, tiếng nổ lớn vừa rồi chính là công kích của hắn, vô thanh vô tức đã chém đi một vị Thánh tổ bước thứ tư siêu cấp thiên tài.
“Hừ... Ngươi nếu không dừng tay nàng chắc chắn phải chết!”. Một cái hỏa nhân đột nhiên phi thân lên bàu trời lạnh lùng nói. Hắn thân thể cao gần hai trượng, chính như một ngọn núi nhỏ hỏa nham, tay trái hắn đang khống chế một cái mỹ nữ hắc y vô cùng xinh đẹp, chỉ là nàng lúc này thân thể bị kiềm chế, hận đến nghiến răng nghiến lợi nhìn Hảo cự nhân.
“Ngươi có thể thử!”. Vũ Thiên con ngươi co rút lạnh lùng nói. “Vũ Thiên ta có thể đảm bảo, hôm nay không có bất kỳ kẻ nào có thể đi ra Đạo trần hồ phạm vi! Tất cả sẽ theo Cô cô ta mà chôn cùng!”. Hắn quanh thân lực lượng như thủy triều đổ ra, có thể thấy hắn đã đến bờ vực bộc phát, đừng nói Vũ Thế Nguyệt bị sát hại, chỉ cần nàng bị thương một cọng tóc hắn cũng sẽ khiến cho tất cả Thí luyện giả ở đây đều phải gánh chịu hậu quả thảm khốc.
“Ngươi thân là kẻ lập ra quy tắc lại vi phạm, không lẽ ngươi không muốn chịu trách nhiệm?”. Đột nhiên một tiếng lạnh lùng vang lên, hư không đột nhiên nhiều hơn ra một người, là ở đây dẫn đầu thiên kiêu vây công Vũ Thiên, Thần Anh Thiên Hạ! Bọn hắn vốn định bắt Vũ Thế Nguyệt khiến cho Vũ Thiên vướng chân vướng tay sau đó bố trí tru sát, chỉ là Vũ Thiên vậy mà quyết định chạy trốn bỏ lại Vũ Thế Nguyệt, bọn hắn kế hoạch rơi vào hư không, đồng thời còn là chính thức cùng Vũ Thiên kết tử thù, cho đến lúc có kẻ có thể cùng Vũ Thiên ngạnh kháng thậm chí đánh bại hắn thì không có ai dám đụng đến Vũ Thế Nguyệt tính mạng ah!
“Ha ha! Thần Anh Thiên Hạ ah! Ngươi nửa tháng nay cùng bản thiếu gia tranh đấu không thấy nói gì, hôm nay là sợ sao?”. Vũ Thiên con ngươi lóe lên lập lòe cười lạnh lùng nói. “Muốn giảng hòa?”. Hắn như cười không phải cười nhìn Thần Anh Thiên Hạ lạnh nhạt.
“Vũ Thiên a Vũ Thiên! Đã nửa tháng rồi ngươi vẫn không làm được gì, ngoan ngoãn chịu trói nhận tội ta có thể tha cho Vũ Thế Nguyệt một mạng!”. Đột nhiê lại có một giọng cười mang theo trào phúng vang lên. Nửa tháng nay Vũ Thiên tuy rằng bị khốn đốn nhưng ai cũng hiểu đây là do hắn có cố kị mà thôi, tuyệt đối không có kẻ nào dám xem thường hắn, chỉ là lúc này lại có kẻ dám nói điều này, hắn không lẽ không sợ Vũ Thiên?
“Hắc! Thần Anh Vô Địch, ngươi cuối cùng cũng lộ diện, Thần tộc các ngươi cũng thật thích...”. Vũ Thiên hắc một tiếng lạnh lùng nói, chỉ là lúc này từ Đạo trần hồ vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa, Đạo trần hồ như có một cột sóng lớn lao lên bầu trời, như có thứ gì đó từ bên trong nhảy ra.
“Uỳnh!” “ầm” “Ầm!”. Tiếng nổ lớn không có chút dấu hiệu ngừng lại, sau đó giống như dây truyền dẫn nổ như thế, khắp Đạo trần hồ không ngừng vang lên tiếng nổ lớn.
“Chuyện gì? Đạo trần hồ làm sao lại phá hủy?”. Có Thí luyện giả ở xa Đạo trần hồ quan sát cuộc chiên kinh sợ nói.
“Mau chạy! Uy lực không lan tràn, chạy a!”. Có Thí luyện giả ở gần kinh dị nói, vụ nổ đầu tiên uy lực không đoán được hết nhưng Hư không đang phá toái kia chính là minh chứng dễ thấy nhất, cho dù không biết lý do vụ nổ là gì nhưng hư không đen kịt đang hé ra không ngừng kia đã đủ dọa chết tám thành Thí luyện giả rồi, nếu không chạy chỉ có tử vong mà thôi!
“Ha ha ha! Ngày chết của các ngươi đã đến!”. Trái hẳn với đám Thiên kiêu đang kinh sợ không hiêu gì kia, Vũ Thiên lại là ngửa đầu cười lớn nói, không những thế như tận dụng lúc này hắn thân hình như thiểm điện đã đến gần Hỏa cự nhân đang không chế Vũ Thế Nguyệt, không nhân lúc này cứu người thì còn đợi đến khi nào đây?
“Hừ! Nào có dễ như vậy!”. Hỏa cự nhân đương nhiên cũng không phải đèn cạn dầu, lấy hắn Thánh tổ bước thứ tám hậu kỳ tu vi cùng thực lực thì cho dù không sánh kịp Vũ Thiên nhưng ngạnh kháng một chiêu vẫn có khả năng! “Cuồng loạn nham tinh!”. Chỉ thấy Hỏa cự nhân tay phải hóa quyền như một cái trống đám về phía Vũ Thiên đang lao về phía hắn, uy lực đuổi sát Thánh tổ bước thứ chín cường giả, thậm chí về một phương diện nào đó còn có nhỉnh hơn!
“Hừ! Thiên phạt tử kiếp!”. Vũ Thiên thân hình như một vệt sáng chớp mắt đã đến gần Hỏa cự nhân, thấy người sau xuất chiêu hắn lại kỳ lạ không sợ hãi lạnh lùng nói. Theo tay hắn chỉ, mười tám đạo hắc lôi lấy xu thế sét đánh không kịp bịt tay đánh về Hỏa cự nhân nắm đấm, kẻ này còn chưa có khả năng cùng hắn tranh đấu đây.
“Muốn cướp người ngươi cần vượt qua ta ah!”. Đồng thời với đó một giọng nói lạnh nhạt vang lên, một cái phong thần như ngọc bạch y thanh niên đã đứng trước mặt Vũ Thiên nói. “Thời không chi nhận!”. Hắn tay vi đao nhẹ vạch hư không chém về phía Vũ Thiên, một đọa mắt thường có thể thấy màu xám nguyệt nhận đánh về phía người sao, uy lực không nói nên lời. Hắn chính là Thần Anh vô địch ah!
“Huh...”. Vũ Thiên con ngươi co rút kinh ngạc, xem ra không phải chỉ có mình hắn không có bao nhiêu ảnh hưởng ah, Thần Anh Vô Địch vẫn là ưu tiên “chăm sóc” hắn mà bỏ qua Đạo trần hồ biến hóa, chỉ sợ không thể tránh đi một trấn chiến rồi. Hắn thần nghĩ.
“Như vậy ngươi cút đi!”. Chỉ là lúc này một giọng nói mang theo vô tận sát khí cùng kinh thiên uy áp hàng lâm bên cạnh Thần Anh Vô Địch, khi hắn còn chưa kịp phản ứng thì một vòng sáng khổng lồ đã đến ngay bên cạnh hông hắn, trúng một chiêu này Thần Anh Vô Địch chỉ sợ không chết cũng trọng thương!
“Làm sao có thể...”. Thần Anh Vô Địch con ngươi kinh sợ la thất thanh, hắn nắm trong tay Chung cực lực lượng Thời không lực lượng vậy mà không nhận ra kẻ xuất thủ kia làm sao mà đến bên cạnh mình. Kinh sợ qua đi hắn thân hình lóe lên lập tức muốn chui vào hư không tránh đi một kiếp!.
“Oành!” “Uỳnh!” “Ầm!”. “Ầm!”.Liên tục có tiếng nổ va chạm vang lên, Đạo trần hồ bên dưới tiếng nổ còn chưa dứt thì bên trên đó đại chiến cũng đã bắt đầu, Hỏa cự nhân cùng Vũ Thiên một kích giao thủ, Thần Anh Vô Địch cùng người bí ẩn giao thủ, mới bắt đầu đã vô cùng kịch liệt, nhất là một kích sau, hư không phá toái, Thần Anh Vô Địch cũng bị đánh ra khỏi hư không đầy chật vật khiếp sợ nhìn phía xa, trong một sát na hắn đã tránh đi chỗ đõ gần hai mươi dặm!
“Dám không chế Cô cô ta, chết!”. Hỏa cự nhân cho dù là một cái thiên kiêu nhưng lúc này đầu óc có chút chậm, hắn còn chưa hiểu gì thì một cái nắm đấm đã đánh thẳng hắn đầu lâu, một quyền mang theo kinh thiên vĩ đại lực lượng!
“Ầm!”. Lại một tiếng trầm đục vang lên, Hỏa cự nhân thân thể như một quả núi nhỏ lấy tốc độ khó tin bắn về phía Đạo trần hồ, không biết hắn thương thế làm sao nhưng tay trái hắn đang khống chế mỹ nhân hắc y kia đã biến mất, kể từ bả vai trở xuống hoàn toàn bị xé đứt.
“Ah.. Ah...”. Hỏa cự nhân lấy tốc độ kinh khủng bay ngược lúc này mới thét lên đau đớn, tốc độ quá nhanh, hắn thần kinh còn chưa truyền đến cảm giác đau đớn ah!
“Cô cô! Ta có chút chuyện nên chậm trễ! Để ngươi chịu khổ rồi!”. Công kích điên cuồng dĩ nhiên chính là Thần Quân, hắn tay nắm một cái cự đại vòng sáng, một tay khác chính là đang ôm lấy Vũ Thế Nguyệt, lấy bọn hắn bối phận quan hệ dĩ nhiên sẽ không có hiểu nhầm gì, cộng thêm lúc này hoàn cảnh có chút ác liệt.
“Huh! Ta không sao...”. Vũ Thế Nguyệt con ngươi khiếp sợ còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị Thần Quân cứu thoát khỏi tay Hỏa cự nhân, chỉ là rất nhanh nàng con ngươi lóe lên quỷ dị, tay phải hoa lên một cái, môt thanh chủy thủ hàn mang kinh người lập tức đâm về eo Thần Quân, một hành động này chính Thần Quân cũng không dự đoán được!
“Phập!”. Một tiềng như chuông vang cảng báo vang lên, chủy thủ đã đâm sâu vào eo Thần Quân trong khi hắn còn chưa biết chuyện gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.