Ma Thần Thiên Quân

Chương 252: Đánh ra trọng bảo




Vũ gia ba người tại bên trong Hư thiên bí cảnh vô tình gặp nhau sau đó đoàn tụ, tuy rằng không được “nhẹ nhàng” nhưng kết thúc xem như khá mỹ mãn, dĩ nhiên nếu là không tính đến việc Vũ Thiên bị Thần Quân đả thương không nhẹ, về phần Thần Quân lại là tự mình gặp phản phệ cũng không được dễ chịu.
. “Hôm nay là ngay vui của chúng ta Vũ gia đây!”. Thần Quân vung tay lên, một đạo lực lượng hóa ra nhu lực cuốn lên đang ở xa xa Vũ Thế Nguyệt lại gần. “Phải không Cô cô của ta?”. Hắn cười cười nhìn Vũ Thế Nguyệt nói
“Hừ!”. Vũ Thiên hừ lạnh nhìn sang một bên không nói, hắn lúc này đâu có cái gì phong độ của một cái vô địch cường nhân, một cái tính tình lớn tiểu hài tử mà thôi. Nếu nhìn lại hắn bất quá cũng mới mười bảy mười tám tuổi mà thôi, tuy rằng có thiên phú tiềm lực cao đến kinh khủng nhưng hắn chung quy cũng mới là một cái Thiếu niên chưa đầy hai mươi thôi ah.
“Các ngươi thật là Vũ gia ta đời thứ năm?”. Vũ Thế Nguyệt con ngươi vẫn chưa hết khiếp sợ nhìn hai ngươi hỏi. Hai kẻ này theo như Hư thiên bí cảnh trắc ra tiềm lực đều cao đến dọa người, không những thế chiến lực càng thêm nghịch thiên dọa người, bọn hắn quá đáng sợ!
“Hic... Ta làm sao có thể đoán được Cha ta cái kia mộc đầu côn lại có thể ở bên ngoài tìm nữ nhân chứ!”. Thần Quân bất đắc dĩ để ngang hai tay nói. “Về phần ta được gọi là Bạch y Thánh quân có lẽ không cần chứng minh chứ?”. Hắn chắp tay sau lưng uy thế vô cùng nói. Bạch y phiêu động, tóc dài bay múa vô cùng có mỹ cảm.
“ Ngươi nói ai là mộc đầu côn? Cái gì mà tìm nữ nhân?”. Vũ Thiên như mèo bị dẫm lông nhảy lên nói. “Mẹ ta là Huyền môn Thánh nữ, vì theo ông ấy mà bỏ đi Huyền môn...”.
“Ồ?”. Vũ Thế Nguyệt kinh ngạc, Vũ Thiên thân thế cũng không đơn giản ah. Nàng tuy rằng theo Thiên Âm Thánh Cô tu hành, thời gian trước nàng biết tin gia tộc gặp họa diệt môn thì điên cuồng tu luyện nhằm một ngày kia quay lại thay gia tộc báo thù, trong thời gian này nàng cũng biết đến nhiều chuyện mà không có nhiều người được biết, như tên kia thuộc Thái hư môn có bao nhiêu kinh khủng, cùng nó sánh vai còn có mấy thế lực khác, trong đó không thể không nhắc đến một cái bí ẩn Huyền môn, cường hoành vô cùng! Có thể là Huyên môn Thánh nữ đương nhiên cũng là một vị Thiên kiêu của Nhân tộc ah.
“Ha ha!”. Thầ Quân cười cười không nói, chỉ là nơi sâu khóe mắt hắn lóe lên không hiểu hào quang, cha hắn lại có thể cùng nữ nhân khác sinh hài tử trong khi mẫu thân hắn đang xảy ra chuyện, tuy rằng không nói nhưng hắn quả thật ít nhiều vẫn có khúc mắc trong lòng, mặt khác Vũ Thiên vẫn khiến hắn có cảm giác quái dị vô cùng. Chỉ là có một chuyên hắn có thể chắc chắn cùng không thể phủ nhận, Vũ Thiên là em trai cùng cha khác mẹ của hắn, tuy rằng trong lòng không được thoải mái nhưng hắn cũng không thể làm được gì, đây là việc của Cha hắn hắn không muốn nhúng tay vào chuyện này.
“Bốp!’. “Bốp!”. Đột nhiên Vũ Thế Nguyệt hai tay vươn lên vỗ lên đầu Thần Quân cùng Vũ Thiên vang lên hai tiếng vang lớn. “Hừ! Mới gặp mặt đã không nghe lời ta người này Cô cô, đây là phạt đầu tiên!”. Nàng hai tay chống nạnh nói, hai tên này cho dù tu vi cao đến bao nhiêu cũng là cháu của nàng, không tranh thủ “khi dễ” bọn hắn thì sau này chỉ sợ không có cơ hội.
“Ách...”. Lấy Thần Quân cũng Vũ Thiên hai người thân thủ, tu vi đương nhiên có thể tránh đi “công kích” bấy ngờ của Vũ Thế Nguyệt, chỉ là bọn hắn cũng không làm như vậy.
“Ta nói cô cô ah, ngài ở bên ngoài lập hôn ước mà không nói cho gia tộc trưởng lão biết, như vậy cũng không được đúng lễ chứ?”. Thần Quân nghe vậy thì quái khí nói.
“Hừ! Chuyện của Cô cô ta còn chưa đến mức một cái hậu bối như ngươi quản!”. Vũ Thế Nguyệt liếc xéo nhìn sang Thần Quân nói. Nàng không hiểu cảm thấy lạnh sống lưng, Thần Quân giống như không phải chỉ hỏi một cái đơn giản như vậy.
“Huh...”. Thần Quân vốn đang định đùa vui thì đột nhiên nhìn sang phía xa xa chỗ hắn vừa công kích Đạo trần hồ, hắn Thông thiên nhãn Tầm bảo thiên phú đã nhìn ra, bên trong đó có cất chưa bảo vật vô cùng có giá trị.
“Vật gì...”. Vũ Thiên cũng nhìn sang đó sau Thần Quân một chút, hắn con ngươi có chút tỏa sáng nhìn sang Thần Quân sau đó lại nhìn chỗ Thần Quân vừa công kích trên Đạo trần hồ, tuy rằng Đạo trần hồ đang khép lại rất nhanh nhưng hắn đã nhìn ra được chỉ sợ dưới đáy Đạo trần hồ cất dấu bảo vật không nhỏ!
“Có thể cấu thành vận hành Đạo trần hồ cùng Đạo trân bi uy năng như vậy thì bảo vật có lẽ cũng không đơn giản, e rằng cho dù là ở Thái cổ thời đại cũng có tác dụng vô cùng lớn!”. Thần Quân nhàn nhạt nói. Nên nhớ nơi này là được Hỗn độn cảnh đại ăng xây dựng nên, vật từ tay bọn hắn ném ra thì cho dù là rác rưởi cũng là bảo vật kinh thế ah.
“Là bảo vật hiếm thấy...”. Vũ Thiên cũng không phản bác gật đầu nghiêm nghị nói. Vật kia khí tức chỉ mới nhàn nhạt tỏa ra đã cường đại như thế, nếu toàn bộ đào lên có lẽ lại càng thêm đáng sợ.
“Các ngươi nói cái gì...”. Vũ Thế Nguyệt đang chuẩn bị giáo huấn hai tên này thì bọn hắn lại nói mấy thứ gì đó vô cùng khó hiểu, nàng một đầu sương mù.
“Bên dưới Đạo trần hồ có trọng bảo...”. Thần Quân quay sang nhìn Vũ Thế Nguyệt sau đó lại nhìn Đạo trần hồ nhe răng cười nói.
“Bên dưới Đạo trần hồ? Có thể đi xuống sao?”. Vũ Thế Nguyệt kinh dị nói. Nàng đã đi vào Đạo trần hồ đương nhiên biết Đạo trần hồ này chỉ có thể đi ở phía trên mặt hồ không ngừng ngộ đạo mà không thể đi xuống mặt nước, cho dù biết có trọng bảo thì cũng không có khả năng đi xuống đào bảo ah.
“Có thể! Hắn có thể đánh tan Đạo trần hồ phía trên cấm chế lực lượng!”. Vũ Thiên khẳng định nói sau đó nhìn sang Thần Quân bổ sung.
“Chát!”. Vũ Thiên còn chưa dứt lòi thì Thần Quân bàn tay cũng vỗ lên đầu hắn. “Gọi la Quân ca hoặc Đại ca...”.
“Nằm mơ...”. Vũ Thiên không chút kinh sợ nói. bọn hắn đang chuẩn bị tiếp tục thì Vũ Thế Nguyệt đã đứng giữa hai người con ngươi liếc xéo cả hai.
“Nếu hai ngươi còn tiếp tục ta sẽ không để yên!”. Vũ Thế Nguyệt bất đắc dĩ cũng tức giận nói, hai tên này vừa mới đánh nhau long trời lở đất ah.
“Bọn hắn là đang tập trung diễu hành sao? Đông đúc như thế?”. Thần Quân một lần nữa lại nhìn phía xa cười nhạt nói, nơi đó chỉ là một khoảng không mà thôi, không có lấy một người.
“Ha ha, đây chính là quả báo ah!”. Vũ Thiên cũng nhìn sang nhưng trái với thái độ thờ ơ của Thần Quân, hắn lại là cười trên nỗi đau của người khác nói.
“Xùy, Ca ca ta anh minh thần võ lại sợ một đám tôm tép nhãi nhép? Đến bao nhiêu đánh bấy nhiêu!”. Thần Quân lúc này quay lại liếc nhìn Vũ Thiên cười trào phúng.
“...”. Vũ Thế Nguyệt trán đầy hắc tuyến nhìn hai huynh đệ này không ngừng đấu khẩu, ban đầu nàng không hiểu nhưng khi nhìn thấy hướng đó đang lao đến một đám đen được tạo thành từ những chấm đen nhỏ li ti từ rất xa không ứng phi hành đến đây, tốc độ cũng không chậm, xem ra chính là “quả báo” mà Vũ Thiên nhắc đến!
Ba chương cuối ngày viết cho đủ số lượng nên hơi ngắn, chỉ có thể xem như hai chương, thông cảm cho ta ah!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.