Ma Thần Thiên Quân

Chương 183: Bí văn. Đến Võ Nguyệt đình




Vũ Thiên Quân bỏ qua lời nói của Tần Thanh Thanh đi thẳng, chưa đến một khắc thí một bóng trắng đã lao thẳng vào ngực hắn, tốc độ có thể nói là không chậm!
“Uy! Tiểu tử ngươi càng lúc càng nặng nha, đã gần gấp đôi trước!”. Vũ Thiên Quân đưa tay xoa xoa đầu tiểu Vân cười cười nói. Mấy tháng không gặp nó cũng không lớn hơn bao nhiêu, chỉ là nặng hơn một hơn nhiều, đương nhiên chỉ là bề ngoài thôi, bản thể của nó chắc chắn không nhỏ. Ôm lấy nó hắn bất chợt lại có chút nhớ Tiểu Thanh, tiểu tử kia rời đi hắn cũng có hơn bốn năm rồi, không biết đã đến cấp độ nào, bao lâu nay không hề có tin tức nhưng một đạo hồn lực hắn lưu lại vẫn còn bình thường phát triển, Tiểu Thanh không có chuyện gì, có lẽ một thời gian cũng nên tìm nó về, nó đi chơi như vậy đủ rồi.
“Y nha! Y nha!”. Tiểu Vân cái mặt nhỏ dúi dúi vào ngực Vũ Thiên Quân như muốn cố ngửi lấy hắn trên người khí tức. “Nha?...”. Bất chợt nó ngẩng đầu nhìn Vũ Thiên Quân có chút nghi hoặc. “Nha! Nha!”. Nó cào cào trên ngực hắn.
“Ha ha! Thật là nhạy cảm, vậy mà phát hiện ra ta khác lạ, đây là một đại Phân thân của ta thôi!”. Vũ Thiên Quân cười cười xoa đầu nó nói. Không hổ là Hồng hoang cự thú hậu duệ, nó linh giác cao lên đáng sợ. “Gần đây làm sao lại lớn nặng lên nhiều như vậy? Tên Sát Ám Thiên kia cho ngươi ăn hay lại đi vụng trộm đó?”. Hắn hai tay ôm nách nó bế lên ngang mặt mình nói.
“Nha...”. Tiểu Vân khuôn mặt liền xìu xuống. Xem ra là làm việc không được sáng lạng cho lắm, có chút xấu hổ.
“Hắc hắc! Biểu hiện gì đó? Trộm thì cứ trộm, không bị phát hiện là không sao rồi, có ca ca tại, cho dù bị phát hiện cũng không phải sợ, đừng chọc tưng bừng quá là được!”. Vũ Thiên Quân cười cười nhấn nhấn cái mũi của nó nói.
“Nha...”. Tiểu Vân cặp mắt như muốn sáng lên sau đó hưng phấn. “Y Nha! Y Nha!”. Lập tức chân tay khua loạn giống như diến tả cái gì đó.
“Huh? Có chỗ tốt?”. Vũ Thiên Quân nghi hoặc, bến Tiểu Vân còn nói là có chỗ tốt, chỉ sợ chính là Thánh cấp bảo vật rồi! Khả năng cao chính là Thánh cấp linh dược.
“Nha...”. Tiểu Vân lập tức gật gật đầu nghiêm nghị, sau đó lại khua khua chân ra vẻ khó chịu, tiếp đó lại khuôn mặt đáng thương nhìn Vũ Thiên Quân giống như đang cầu xin gì đó.
“Ha! Hóa ra là có cấm chế không vào được nên cầu cứu ta!”. Vũ Thiên Quân cười cười. “Chỗ này là Võ Thần học viện, trước không vội chọc loạn, đợi một thời gian lại tính, về ta cho ngươi ăn no!”. Hắn dừng lại một chút rồi nhìn phía khác cười nói. “Mấy ngày này làm phiền Ám Thiên huynh chăm sóc nó cũng thật khổ cực!”.
“Ha ha! Không khổ! Được gặp Thiên Tứ huynh hôm nay ta thấy cũng đáng!”. Chỗ kia cũng đang chạy đến một cái Thanh niên hai mươi trên dưới, hắn một mặc phục sắc là của Ngoại viện năm hai thế nhưng tu vi lại có Thần cảnh nhất trọng sơ kỳ, xem ra vừa mới đột phá chưa lâu.
“Ha ha! Chúc mừng Ám Thiên huynh tu vi lại có tinh tiên!”. Vũ Thiên Quân cười lớn nói. Cho đến nay Sát Ám Thiên mới xem như cái bằng hữu đầu tiên của hắn, ngoài ra có tính Lý Sùng Văn cũng là một cái, về phần những người khác, xem như là bạn bè bình thường thôi.
“Oa! Thật là đáng yêu Tiểu thú!”. Bất chợt một giọng nói kinh ngạc vang lên, Hoàng Tiểu Vũ cũng đã chạy đến đây, khi nhìn thấy Tiểu Vân thì liền chạy đến muốn ôm lấy nó xem. Nàng qua một chút thời gian kinh hãi khi biết Thiên Tứ chỉ là một cái tên giả của Vũ Thiên Quân thì lúc này đã xem như không có gì, điều này rơi vào trong mắt Phi Thiên cùng Vũ Thiên Quân thì có chút cười cười, nha đầu này mới đáng kết giao ah, không phân biệt hắn là ai, vẫn xem hắn như trước đó, không như người khác khi biết hắn chỉ sợ liền kinh sợ, khép nép trước hắn.
“Nha... Khi...!”. Trái với Vũ Thiên Quân cùng Phi Thiên chào đón Hoàng Tiểu Vũ, Tiểu Vân kinh ngạc một chút rồi như hừ lạnh một cái, uy thế tỏa ra hình thành một cái tiểu cầu năng lượng bao quanh nó cùng Vũ Thiên Quân, ngăn cản Hoàng Tiểu Vũ không cho nàng tiến lại gần.
“Ha ha! Vân cự nhân ngàn dặm như thế! Tiểu tử ngươi càng lúc càng kiêu kỳ nha, uy, ngươi rút cục là đực hay cái thế?”. Vũ Thiên Quân thấy vậy thì cười cười nói sau đó giống như nâng lên kiểm tra nó giới tính....
“Nha!...”. Tiểu Vân lập tức cuộn lại người kháng nghị che lại hạ thân.
“Xùy! Từ lúc ngươi ra đời ca ca liền thấy tiểu Tiểu Vân rồi, còn cần ngươi dấu!”. Vũ Thiên Quân thấy vậy thì xùy cười nói. Cười một chút hắn lại nhìn sang Hoàng Tiểu Vũ cười khổ.
“Tiểu tử này không cho người lạ ôm, sau này lại đến!”. Nói làm cho Hoàng Tiểu Vũ có chút chán nản.
“Thiên Tứ huynh, hai vị này là...”. Sát Ám Thiên lúc này mới nhìn sang Phi Thiên cùng Hoàng Tiểu Vũ hướng hắn hỏi.
“Ah! Đây là Phi Thiên, là thư đồng của ta!”. Vũ Thiên Quân chỉ Phi Thiên nói. “Về phần nha đầu này là Hoàng Tiểu Vũ, nàng là lấy ta làm bia chắn, haizzz...”. Hắn lại nhìn Hoàng Tiểu Vũ thở dài nói. “Ah! Nha đầu này thân thế không đơn giản...”. Hắn bổ sung.
“Ha ha! Ta là Sát Ám Thiên, gặp qua hai vị!”. Sát Ám Thiên cười nói, có thể đi bên cạnh Vũ Thiên Quân như vậy chắc cũng có chỗ hơn người đi. “Thân thế không đơn giản có thể cùng Thiên huynh so sao? Đúng không Vũ huynh?”. Hắn lại nhìn Vũ Thiên Quân cười nói.
“Hắc hắc! Bất đắc dĩ dấu thân phận!”. Vũ Thiên Quân cũng không mấy bất ngờ cười nói. “Sát huynh cũng không nói thân thế của ngươi cho ta biết nha, chỉ sợ Sát gia cùng Hủy quan hệ không nhỏ?”. Hắn như cười không phải cười nhìn Sát Ám Thiên nói. Trước đó Sát Ám Thiên thể hiện ra một loại kỳ lạ trạng thái, ban đầu không nhận ra nhưng về sau hắn cũng có suy đoán. Chỉ là suy đoán này có chút kinh người, một gia tộc có quan hệ với Thái sơ sinh linh cũng không phải đơn giản.
“Ha ha! Quả nhiên không dấu được Vũ huynh con mắt, chỉ là chuyện này có chút khó nói, đến lúc ta sẽ nói cho Vũ huynh nghe, mong Vũ huynh thông cảm cho, ta là có nỗi khổ riêng!”. Sát Ám Thiên con ngươi lóe lên ánh sáng đáng sợ nhìn Vũ Thiên Quân nói.
“Huh! Xem ra ta suy đoán không sai! Có không ít gia tộc ẩn thế có liên quan đến Thái cổ thời đại sinh linh ah!”. Vũ Thiên Quân thở dài có chút lơ đễnh nói. “Có lẽ Sát huynh nên cho ta biết sớm thì hơn, ta cảm thấy các ngươi gia tộc cho dù muốn ẩn dật cũng không còn nhiều thời gian nữa!”. Hắn con ngươi lóe lên tự tin nói.
“...”. Sát Ám Thiên kinh dị nhìn Vũ Thiên Quân. “Không lẽ Lão tổ nhà huynh... nói cho huynh biết?!?”.
“Không phải! Hắn còn không nhớ chút nào ký ức, ta chỉ suy đoán mà thôi... Quay lại rồi nói!”. Vũ Thiên Quân lắc đầu nói. “Hi vọng Sát huynh có thể giải đáp thắc mắc của ta!”.
“Được! Nếu Vũ huynh đã biết nhiều như vậy ta đương nhiên sẽ không dấu, chúng ta kiếm một chỗ nói chuyện đi...”. Sát Ám Thiên ngưng trọng lại nhìn Vũ Thiên Quân nói. Hắn mang tâm trạng vui vẻ đến gặp Vũ Thiên Quân nhưng lúc này còn chưa thích hợp để bọn hắn uống rượu mừng.
“Tốt!”. Vũ Thiên Quân đáp ứng một tiếng. “Hai ngươi đợi chỗ này một chút, sau đó chúng ta đi chỗ nào đó mở tiệc!”. Hắn quay lại nói với Phi Thiên cùng Hoàng Tiểu Vũ nói. Chuyện này hắn muốn biết đã lâu, thân thế của gia tộc hắn, còn có trước kia người họ Vũ đi gia trì phong ấn các nơi không cho Thái cổ chủng tộc phá cấm mà ra... Chuyện này chỉ sợ không đơn giản. Hắn không muốn tinh không có quá nhiều bí mật hắn không biết, biết đâu một ngày lại nhảy ra một đám Thái cổ cường giả như cuối Thượng cổ thời kỳ, hắn muốn chí ít cũng có chuẩn bị phía sau.
“...”. Phi Thiên cùng Hoàng Tiểu Vũ đang như hai khúc gỗ đơ ra nhìn hai người Vũ Thiên Quân, bọn hắn không hiểu hai người nói cái gì nhưng giống như liên quan đến rất nhiều, có rất nhiều bí mật trong câu chuyện của hai người, Thái cổ thời đại bí văn, Thái sơ sinh linh... nhiều lắm, bọn hắn càng thêm kinh sợ cùng tò mò.
Sát Ám Thiên cùng Vũ Thiên Quân đang ôm Tiểu Vân đi thẳng một đường, hình như là đến Võ Nguyệt hồ!
“Đến chỗ này nói sao?”. Vũ Thiên Quân kinh ngạc nói. “Võ Nguyệt đình kia sao?”.
“Hắc hắc! Ta muốn thử khiêu chiến một chút đi vào Võ Nguyệt đình, dù sao vào đó với Vũ huynh có lẽ không khó!”. Sát Ám Thiên cười cười nói.
“Ha ha! Như vậy ta cũng thử một chút, chỗ đó nghe nói có thử thách?”. Vũ Thiên Quân nhếch mép nói, hắn trước này còn chưa sợ cái nào thử thách.
“Có lẽ với Vũ huynh không có gì, bên trong là trận pháp...”. Sát Ám Thiên cười nói, hơn một khắc sau bọn hắn đã đến một cái hồ lớn, nói là hồ nhưng có thể gọi là một cái biển nhỏ rồi, rộng lớn đến mức chỉ thấy chân trời phía xa mà thôi, không hề nhìn thấy bờ bên kia, bọn hắn đến phía này có vẻ gần Võ Nguyệt đình hướng.
“Kia là Võ Nguyệt đình...”. Sát Ám Thiên chỉ phía xa xa một cái đình lớn được cố định lơ lửng cách mặt nước hơn một trượng nói, xung quanh đình có tất cả tám đường đá nối thẳng đến bên trong đình cũng được cố định trên không trung, xem ra là đường vào rồi.
“Trước để ta thử trước...”. Sát Ám Thiên nói xong thì cũng bước lên đầu tiên. Bên Võ Nguyệt hồ lúc này có rất nhiều học viên đang đứng nhưng không có một ai đi lên đường vào Võ Nguyệt đình, có thể thấy bọn hắn có bao nhiêu kiêng kỵ trận pháp phía dưới Võ Nguyệt hồ.
“Mau nhìn! Lại có người muốn thử vào Võ Nguyệt đình!”. Sát Ám Thiên vừa bước lên đường đá lập tức có người nhìn ra kinh ngạc nói. Mỗi ngày đều có người muốn thử đi vào Võ Nguyệt hồ nhưng hầu như đều thất bại, nhưng vẫn không thể ngăn cản bọn người muốn đi vào, vào được đó cũng là một loại vinh quang ah!
“Ồ? Không phải Sát Ám Thiên sao?”. Có người lập tức nhận ra Sát Ám Thiên nói.
“Ah! Hắn rất nổi tiếng?”. Có người kinh ngạc nói. Võ Thần học viện bên trong học viên nhiều lắm. Một người vừa mới hiện thân đã có người nhận ra, cho thấy người này cũng có danh tiếng không nhỏ rồi.
“Ngươi nghĩ đánh bại Võ Thần hội bên trong Hội viên lại từ chối không vào Võ Thần hội người có phải hay không rất nổi tiếng?”. Một người khác có vẻ khinh thường trào phúng nói.
“Hít.. Đánh bại Võ Thần hội Hội viên?”. Lập tức vô số tiếng hít lạnh vang lên. Võ Thần hội bên trong Võ Thần học viện chính là thần thánh không thể chạm, đó chính là lực lượng tinh anh nhất của Võ Thần học viện, có thể vào đó là vinh hạnh vô cùng, là một điều rất đáng tự hào. Sát Ám Thiên lại từ chối vào đó, không biết là hắn ngu ngốc hay cường đại đây?
“Là hắn? Ta chỉ biết Sát Ám Thiên còn chưa gặp mặt!”. Một cái nữ nhân kinh ngạc nói.
“Không biết hắn có thể hay không đi vào Võ Nguyệt đình, ồ? Hắn đột phá Thần cấp rồi? Trước đó nghe nói hắn mới có Thông thần cảnh mà thôi!”. Một người kinh ngạc nói.
“Cũng vô dụng! Võ Nguyệt hồ trận pháp mà xem chiến lực, không xem tu vi, tu vi càng cao thì cũng điều chỉnh công kích theo, phải xem khả năng vượt cấp khiêu chiến mà thôi! Xem đi, bắt đầu rồi!”.
“...”. Đám người bàn tán một chút thì Sát Ám Thiên cũng đã đi được hơn ba trượng trên đường đá rồi, lập tức có mấy cái Yêu thú Thông thần cấp đã như không biết sống chết lao về phía hắn.
“Ồ? Sát rận cùng huyễn trận kết hợp sao? Thú vị nha!”. Vũ Thiên Quân nhìn chút bên dưới trận pháp cùng mấy cái yêu thú kia công kích, nhìn như thật thế nhưng chỉ alf huyễn trận thôi, thú vị là người bày trận lại có thể kết hợp hoàn mỹ sát trận với huyễn trận, huyễn ảnh công kích trùng hợp với công kích của sát trận, nhìn từ ngoài chỉ thấy là y như thật, cho dù alf bên trong đang phá trận cũng sẽ nghĩ là thật, là một đám Yêu thú đang công kích bản thân mình.
“Xoẹt!”. Không ngoài Vũ Thiên Quân nói, Sát Ám Thiên chém giết mấy có yêu thú kia cũng không hề có máu chảy ra, mẫy con yêu thú chết đi rơi xuống mặt hồ cũng không gây nên chút nào sóng. Một đợt Yêu thú qua đi Sát Ám Thiên cũng đã đi được hơn sáu trượng rồi, đến Võ Nguyệt đình còn xa lắm!
“Gờ rào...”. Lập tức lại có một đợt Yêu thú lao về phía hắn, là ba con Thần cấp nhất trọng sơ cấp Yêu thú!
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.