Ma Thần Thiên Quân

Chương 177: Có chút buồn




Đã năm ngày kể từ khi Võ Thần học viện thi tuyển kết thúc, sau mười năm một lần, lần này bọn hắn thu vào hơn hai vạn môn đồ, có thể thấy Võ Thần học viện rộng lớn cùng với cường đại. Hai vạn người, như vậy không phải nói qua mười lần tuyển chọn đã có hai mươi vạn người? Con số vô cùng khủng khiếp. Mặc dù trong quá trình đó cũng có không ít người không may vẫn lạc nhưng nhiều lắm là hai, ba phần mà thôi, con số vẫn còn là rất lớn, thử hỏi qua nhiêu năm như thế tích lũy lại, Võ Thần học viện bên trong có bao nhiều người, trong đó lại có bao nhiều cường giả, đại năng?
Đương nhiên chuyện đó cũng không ảnh hưởng nhiều đến tâm cảnh của Vũ Thiên Quân cùng Phi Thiên hai người lúc này, theo thỏa thuận với Bạch Vân Hạc trước đó, bọn hắn hai người đều có thể được phân cho môtj ngọn núi riêng để trú ngụ, không cần phải như những học viên khác phải ở phân khu nào đó, dĩ nhiên là cũng có một số ngoại lệ.
Lúc này trên môtj ngọn núi bên trong Võ Thần sơn mạch, trên núi cũng không nhiều kiến trúc, có thể nói là vô cùng đơn sơ, nơi này cảnh sắc cũng không tệ, có một cái đình khá lớn được dựng ở sườn núi, bên trong đang đứng lấy ba người, môtj trung niên và hai trẻ tuổi. Chính là Vũ Thiên Quân cùng Phi Thiên và Bạch Vân Hạc.
“Thế nào? Chỗ này được chứ?”. Bạch Vân Hạc cười cười nói. Do Vũ Thiên Quân cùng Phi Thiên cũng không cần đến hai ngọn núi để ở lại mà nói chỉ cần một cái mà thôi, dẫn đến hắn đưa hai người đến đây. Chỗ này ngọn núi cũng gần nơi học tập của các học viên, đó đứng giữa hai khu học viên và Trưởng lão nên cũng tiện cho việc đi lại của hai người, mặt khác, ngọn núi này linh khí cũng không tệ, xem như là một chỗ tốt.
“Ha ha! Như vâyj là quá tốt rồi, cảm ơn Viện phó đại nhân!”. Vũ Thiên Quân cười nói. Hắn chỉ cần một nơi tiện cho bọn hắn hai người thuận tiện mà thôi, trong lúc tu hành sẽ không bị người để ý, dù sao thì bọn hắn cũng là ẩn dấu tu vi, bí mâtj cũng không ít, càng ít người biết càng tốt.
“Được! Như vậy mấy ngày tới ta sẽ cho người đến đây xây dựng thêm một chút kiến trúc cùng phòng ở cho các ngươi, các ngươi tạm thời ở lại hay trước về bên kia trụ sở ở vài ngày?”. Bạch Vân Hạc nghe như vậy thì cười nói.
“Ta thấy như thế này là đủ rồi, dù sao cũng chỉ có hai người chúng ta mà thôi, không cần quá cầu kỳ, khi nào bắt đầu học tập hi vọng có thể thông báo cho chúng ta một tiếng là được!”. Vũ Thiên Quân xua xua tay nói. “Phải rồi, ta có thể ở bên ngoài núi bày trận được chứ?”. Hắn đôtj nhiên nhớ ra hỏi. Nếu muốn bí mật đương nhiên không thể để người tùy tiện đi vào chỗ này được.
“Ồ? Đương nhiên là có thể!”. Bạch Vân Hạc nghe như vậy thì hơi kinh ngạc nói. “Nếu đã quyết định thì cứ tạm thời như vậy đi, ta công việc rất nhiều, sau đó sẽ để quản sự đến đây cùng các ngươi trao đổi, có gì không rõ có thể hỏi hắn, còn nữa, hai ngày sau là chính thức đi học rồi, theo như đúng quy định các ngươi phải đến ngoại môn lớp một, sau khi đến đó sẽ rõ các quy định của từng lớp”. Hắn nói xong liên quay người phi thân bay ra khỏi ngọn núi. “Phải rồi, đây là ngọc bội truyền tin của ta, nếu có chuyện không giải quyết được có thể truyền tin cho ta”. Đang phi hành giữa không trung Bạch Vân Hạc đột nhiên quay đầu lại ném ra một cái ngọc giản nói.
“Hắc hắc! Ta sẽ cất cẩn thận!”. Vũ thiên Quân bắt lấy ngọc giản cười quái dị. Thiên tài cũng nhận được rất nhiều đặc cách cùng ưu đãi như vậy ah.
“Thiếu gia! Người không sao chứ?”. Sau khi Bach Vân Hạc rời đi được một lát thì Phi Thiên đột nhiên hỏi Vũ Thiên Quân.
“Hở? Hỏi có ý gì?”. Vũ Thiên Quân Cau mày nhìn Phi Thiên hỏi ngược lại.
“Dương Vân Nguyệt kia...”. Phi Thiên có chút ngập ngừng nói. “Ngươi không sao chứ?”.
“Ha! Chuyện đó sao? Mỗi người đều có chí hướng riêng ta làm sao có thể cưỡng ép, nếu nàng đã chọn như vậy thì cũng không cần can thiệp, Vũ Thiên Quân ta làm sao có thể chỉ vì một nữ nhân mà ngã được?”. Vũ Thiên Quân tận sâu con ngươi lóe lên sau đó cười nói. Hắn đương nhiên thất vọng vẫn còn rất nhiều.
“Nếu ngươi thể hiện ra một chút có lẽ đã khác...”. Phi Thiên thở nhẹ ra một hơi lẩm bẩm.
“Chắc là đã tốt! Nàng yêu ta khi ta có tất cả nhưng khi ta mất đi tất cả thì sao? Một nữ nhân chọn nam nhân lại muốn đem ra so sánh với bao người khác, ngươi muốn có một nữ chủ nhân như vậy? Vũ gia ta không chấp nhận một người như thế đem về làm dâu!”. Vũ Thiên Quân quay đầu nói. “Trước khi đến lúc bắt đàu học vẫn còn hai ngày, ta nên đi xem xung quanh đây một chút địa hình, nên bày trận một chút bao lấy chỗ này!”. Nói rồi hắn đi thẳng. Chuyện này hắn không muốn nói nữa.
“...”. Phi Thiên nhìn theo bóng lưng của Vũ Thiên Quân đang rời đi, giống như đã có gì đó khác trước rồi. Hắn đương nhiên biết Vũ Thiên Quân cho đến lúc này vẫn đang không dễ chịu, lấy Vũ Thiên Quân hôm nay cấp độ cho dù đang tỏ ra yếu đuối nhưng vẫn bị một cái nữ nhân từ chối chắc chắn không dễ chịu, hắn thở dài một chút rồi cũng đi bộ xung quanh núi, cũng nên đặt cho nó một cái tên.
................
Nơi xa xôi Tử Hải.
“Xùy!”. Vũ Thiên Quân bản thể nhíu mày nhìn trước mặt Vong linh vừa bị mình đốt chết, đã qua năm ngày hắn đi sâu vào Tử hải, hắn lúc này đứng cách bờ đã gần trăm trượng rồi, việc hắn thả ra Tử Vong ý cảnh đương nhiên là có tác dụng tránh đi Vong linh tấn công, thế nhưng không phải tất cả đều tránh đi, giống như con Vong linh vừa bị hắn đốt chết, giống như đã đạt đến Thông thần cảnh Vong linh, Tử vong ý cảnh nhất đoạn đã không thể tránh đi nó dò xét, cũng may hắn Tử vong ý cảnh cũng đã đến mấu chốt đạt đến đệ nhị đoạn rồi, không lâu nữa loại kia Vong linh cũng sẽ không công kích hắn nữa.
“Không biết lúc ta đạt đến Thế chi cảnh sẽ gặp loại nào Vong linh chào đón đây!”. Vũ Thiên Quân thầm nghĩ. Hắn trước này việc tu luyện giống như ăn cơm uống nước, cho dù việc lĩnh ngộ các loại là lượng cũng là nhanh vô cùng, sau khi có cách tránh đi Vong linh tra xét hắn thậm chí còn có dự định chạy một mạch đến Tử hải chỗ sâu nơi Tử Vong chi lực đạt đến Thế chi cảnh như vậy sẽ rất nhanh đạt đến Tử Vong chi cầu, nhưng xem ra lúc này còn cần suy tính lại. Một cái Thông thần cấp Vong linh hắn vậy mà cần đến gần một trăm khắc mới đốt chết, xem gia cũng như tu gải bình thường, Vong linh đạt đến Thông thần cảnh thfi sinh mệnh lực càng thêm ương ngạnh, bọn chúng còn là Tử Vong lực lượng cùng Linh hồn lực lượng kết hợp với nhau mà sinh, càng thêm khó giết. Hắn còn nghĩ không biết có nên để Thần thể đến đây tế ra Luân hồi chi bàn hút lấy một đám Vong linh, như vậy không phải nói bọn hắn linh hồn lực lại có thể đề cao một đoạn, không chừng còn có cơ hội đạt đến Thánh cảnh đây.
..........
Bản thể ý nghĩ đương nhiên nơi xa khác là Ma hải, Quỷ Nha đảo bên trên Thần thể cũng biết.
“Trước để ta Thông thiên nhãn đạt đến giai đoạn thứ hai như vậy sẽ càng tiện!”. Thần thể chỉ đáp lại như vậy rồi lại lâm vào bế quan ngủ say.
Thông thiên nhãn vốn là của riêng Nguyên hồn sau này chính là Thần thể, thế nhưng khi Vũ Thiên Quân qua mấy lần cơ duyên thân thể biến đổi thành Thái sơ sinh linh dẫn đến Bản thể cũng gần như kế thừa lấy Thông thiên nhãn, tuy rằng còn chưa thấy có dấu hiệu gì thức tỉnh nhưng sẽ có một ngày như vậy. Thần thể lại là đi trước có Thông thiên nhãn, qua bao nhiêu năm vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh giai đoạn hai nhưng lần trước khi bọn hắn “hút” lấy tinh hoa của Thánh tổ Thánh tộc thì một phần lớn đã bị Thông thiên nhãn thu lấy, điều này cũng làm cho nó đến đỉnh của giai đoạn một, chỉ cần đủ thời gian tích lũy lại thì có thể thức tỉnh đến giai đoạn hai, một dạng công kích linh hồn vô cùng bá đạo cùng với rất nhiều diệu dụng: Di Thiên Chi Mâu!
Trên Quỷ Nha đảo bận rộn nhất đương nhiên là Vũ Thiên Dương, hắn ngày ngày đều cùng Ma thú đánh nhau sống chết, khí tức ngày càng sát phạt hung ác, tuy rằng bị thương cùng với hao tổn rất nhiều nhưng có Vũ Thiên Quân tại, hắn gần như lúc nào cũng có thể chiến đấu, một ngày mười hai canh giờ hắn chỉ sợ không có được hai canh giờ để nghỉ ngơi, quần áo cũng không còn chỉnh tề như trước, hầu như đều chỉ có một cái khố che đi nơi yếu hại. Hắc Nhật Kim Ô gần như không xuất hiện bên ngoài, nó đang tập trung luyện hóa cái kia một sợ lông của bản thể, nó dự định từ chiếc lông đó tạo nên một cái phân thân cho mình nên không thể qua loa được.
Quỷ Nha đảo phía trên nhân loại cuối cùng chính là Thái Thương Thiên Vũ rồi, cô gái này thiên phú rất cao, ngộ tính cũng thuộc hàng đỉnh tiêm không những thế chính là một cái mỹ nữ bại hoại, chỉ là trên đảo lúc này hai cái nam tử không có ai để ý hay nhìn nàng một chút, nàng giống như cũng không mấy để ý vẫn luôn vùi mình tu luyện, gần như chính là tự mình thể ngộ lấy, còn may nàng tu vi cũng đã đến Thần chủ cảnh nên cũng bao nhiêu khó khăn, một lần bế quan năm, mười năm cũng không đáng bao nhiêu.
...........
Quay lại với Hỏa Vân sơn trang, sau năm ngày lần kia nghị sự đường thì sơn trang bên trong không khí có chút khác lạ, trầm mặc hơn rất nhiều, chỉ là năm ngày trước có tin Tam đương gia Hỏa Hình Kế muốn rời đi Hỏa Vân sơn trang. Nhiều người nghe tin thì như sấm nổ bên tai không hiểu là có chuyện gì, nhưng cũng có nhiều người cười lạnh cùng có người thất vọng.
“Ca ca! Chúng ta một nhà liền muốn đi ra khỏi Hảo Vân sơn trang sao?”. Hỏa Vân Linh ngồi bên cạnh một cái thanh niên hắc y có thêu vằn lửa đỏ đang lười biếng nằm sưởi nắng nói.
“Nơi này đã không thích hợp cho chúng ta ở lại thì ở lại có lợi ích gì?”. Hỏa Vân Phong nghe vậy thì cười cười nói. “Ta sẽ đem các ngươi đến nơi có điều kiện càng tốt hơn để ở lại! Hỏa Vân sơn trang nơi này quá nhỏ, con mắt nhìn ra bên ngoài cũng rất hạn hẹp!”. Hắn nhớ đến bao nhiêu cảnh tưởng hùng vĩ cùng đáng sợ nói.
“Thế nhưng chúng ta không phải sinh ra ở đây sao? Có bao nhiêu thân nhân cùng bằng hữu của ta ở đây, nếu rời đi...”. Hảo Vân Linh có chút không đành nói.
“Thân nhân sao? Ha ha! Xem ra bọn hắn vì muốn lưu lại ta cùng phụ thân rót vào tai muội không ít mật ah?”. Hảo Vân Phong như cười không phải cười nhìn muội muội của mình. Kỳ thực mặc dù là anh em cùng cha cùng mẹ thế nhưng bọn hắn hai người rất ít khi ở gần nhau, từ nhỏ khi hắn bị hủy đi kinh mạch thì gần như đã không tiếp xúc với thiếu gai, tiểu thư khác, muội muội của hắn cũng không ngoại lệ, do đó cho dù đã năm ngày rồi cô muội muội này giống như vẫn còn xa cách với hắn.
“Ah! Không phải! Không phải! Đây là muội tự mình nghĩ như thế!”. Hỏa Vân Linh như mèo bị dẫm đuôi giật mình vội vàng nói, hành động này đương nhiên đã bán đứng nàng rồi.
“Ha ha! Xem ra muốn để muội hay phụ thân đi đều cũng không dễ, ta cái ca ca này giống như đã làm khó muội rồi!”. Hắn cười nhạt, sâu trong con ngươi có chút thất vọng. Không lẽ hắn đã quá vội vàng rồi sao? Quả thật cái này Hỏa Vân sơn trang con người bên trong khiến hắn quá thất vọng rồi, hắn không muốn ở lại chỗ này nữa. “Cũng nên xem mấy lão bất tử kia có cái gì chủ ý rồi...”. Hắn đột nhiên đứng dậy đi về phía chính đường của biệt viện, chỗ đó đang nói mấy chuyện thú vị.
“Ah!...”. Hỏa Vân Linh nghe thấy Hỏa Vân Phong nói vậy thì giật mình một cái, lại nhìn bóng lưng của hắn hình như có nét cô đơn nhiều lắm. Nàng bất chợt cảm thấy buồn mất mát, đã mười tám tuổi nàng hình như đã hiểu thêm nhiều chuyện rồi. Ca ca nàng là đang thất vọng sao?
Lúc này bên trong biệt viện dành riêng cho Tam đương gia, hai cái lão giả dắt tay nhau mà đến đang ngồi trong chính đường, chính là hai vị Lão tổ.
“Hình Kế! Ngươi nghĩ lại đi, nơi đây là nơi ngươi lớn lên, chỉ vì chuyện này đã muốn rời đi, ngươi như thế ta làm sao có thể giao phó với gia gia ngươi?”. Đại Lão tổ nhìn trước mắt trung niên đang đứng nói.
“Đúng vậy! Chúng ta Hỏa Vân sơn trang chính là một nhà, ta thừa nhận có rất nhiều chuyện bọn ta cũng không biết, nhưng bọn ta nhất định cho ngươi một cái công đạo thích đáng!”. Nhị Lão tổ cũng nói.
“Nếu không phải bất đắc dĩ ta sao lại muốn rời đi gia tộc chứ?”. Hảo Hình Kế lắc lắc đầu nói. “Hôm trước bọn hắn đã muốn hại con ta, hôm sau đã muốn giết hắn, hai vị lão tổ còn không thấy? Làm việc trả thù, chém giết đồng tộc ta không làm được thế nhưng bọn hắn lại làm được, ta chỉ muốn nhà ta bốn người sau này có một cuộc sống bình an qua ngày là được rồi!”. Hắn con ngươi lóe lên nói.
“Chuyện này...”. Đại Lão tổ hơi ngưng lại sau đó như quyết tâm cắn răng nói. “Ngươi nói đi, chuyện này ngươi muốn giải quyết thế nào thì mới chịu ở lại Sơn trang? Chỉ cần không vi phạm quá nhiều ta lập tức đồng ý!”.
“Đúng vậy! Ngươi đừng rời đi như vậy! Gia tộc cần ngươi ở lại, không lẽ trong sơn trang bao nhiêu người thân cận ngươi cứ như vậy bỏ đi?”. Nhị Lão tổ cũng vội nói. Bọn hắn đánh chủ ý là lưu lại Hỏa Hình Kế mà thôi, Hảo Vân Phong không biết là gặp cái gì kỳ ngộ ngày sau chắc chắn không ở lại Hảo Vân sơn trang ở trên tinh cầu này, sân khấu của hắn rộng hơn nhiều.
“Ha ha! Hai vị là muốn đánh lên tình cảm của cha ta sao? Trước tìm ra kẻ năm đó hại ta lại nói đi!’. Hỏa Vân Phong giọng nói từ bên ngoài truyền đến chen vào giữa cuộc nói chuyện của ba người bên trong chính đường.
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.