Ma Thần Máu

Chương 502: Ta Muốn Hiến Tế Nàng






Kiều Diễm thu hồi bình nhỏ, đem nó giấu kín vào trong trữ vật trạc.
Sau đó mới cẩn thận nhìn Ác Quỷ Máu thật kỹ.
"Phu quân, nếu không phải là chàng muốn tịnh bình, vậy chàng muốn thiếp làm gì, hay là phải đánh đổi thứ gì?" - Kiều Diễm e dè hỏi.
"Nàng cái gì cũng không cần làm, chỉ cần ngoan ngoãn nằm im không chống cự là được." - Ác Quỷ Máu bình tĩnh nói, nhưng sắc mặt của nó hết sức kỳ lạ.
"Đơn giản như vậy sao? Chỉ cần nằm im là có thể tiến giai Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong, lại còn cải tạo tiềm lực mở rộng cánh cửa tu luyện."
"Chàng nói thật cho thiếp biết đi, chàng rốt cuộc là muốn làm gì thiếp?" - Kiều Diễm cười mị mị hỏi, ánh mắt lúng liếng nhìn Ác Quỷ Máu.
"Thân thể của thiếp bị chàng cưỡng đoạt, trái tim cũng bị chàng lấy đi.
Ngay cả cái bí mật nho nhỏ thiếp luôn giấu kín cũng nói cho chàng nghe rồi.
Rốt cuộc chỉ còn sinh mệnh nhỏ nhoi này, nếu chàng muốn thì thiếp cũng có thể cho chàng."
Nàng đứng lên khỏi ghế, chủ động ngồi vào lòng Ác Quỷ Máu làm nũng.
Ôm thân thể mềm mại của mỹ nhân trong ngực, ánh mắt sắc quỷ xoay chuyển vài vòng, rồi lại trầm tư suy nghĩ.
"Phu quân, rốt cuộc là chàng muốn làm gì thiếp vậy? Chàng chỉ cần trả lời cho thiếp biết, thiếp nhất định sẽ ngoan ngoãn làm theo lời chàng."
Mỹ nhân dùng hai bàn tay vuốt ve gương mặt của Ác Quỷ Máu, xoay mặt nó nhìn thẳng vào mặt của nàng.
"Ta định hiến tế nàng!" - Ác Quỷ Máu buột miệng trả lời, sau đó mọi thứ trở nên tĩnh lặng.
Thân thể của Kiều Diễm trở nên cứng đờ, bàn tay đang vuốt ve gương mặt sắc quỷ buông thõng.

Đầu óc của nàng trở nên trống rỗng, vô số ý nghĩ kỳ quặc xoẹt qua não bộ của nàng.
"A! Thực sự là muốn mạng của thiếp sao? Tại sao chàng lại muốn hiến tế thiếp chứ?"
"Không phải mấy hôm nay còn tốt lắm sao? Mua quần áo cho thiếp? Cho thiếp linh thạch đan dược pháp bảo, dẫn thiếp đi nghe ca kỹ, giới thiệu với người ta thiếp là nữ nhân của chàng?"
"Chàng làm tất cả những việc đó! Rốt cuộc là vì muốn hiến tế thiếp sao?"
Nội tâm của Kiều Diễm giống như gào thét, vô số âm thanh hỗn loạn hiện ra trong đầu.
Nhưng bên ngoài nàng chẳng biểu hiện gì cả, ánh mắt đờ đẫn nhìn Ác Quỷ Máu chằm chằm, cũng không có vẻ giận dữ hay chán ghét.
"Kiều Diễm! Kiều Diễm! Thê tử! Nàng không sao chứ?" - Ác Quỷ Máu thấy Kiều Diễm chết lặng liền lo lắng vô cùng, ra sức lay lay nàng tỉnh lại.
Một lúc lâu sau mỹ nhân mới hết sốc, thần trí dần dần thanh tỉnh.
Ánh mắt của nàng biến thành đỏ hoe, lệ nóng tuôn ra như suối chảy.
"Phu quân! Thiếp hầu hạ chàng không tốt sao? Tại sao lại muốn thiếp chết? Chẳng lẽ tình cảm của chàng với thiếp đều là giả sao? Chàng muốn thiếp chết cũng được, nhưng nhất định phải nói cho rõ ràng, để thiếp chết được minh bạch."
"À? Ta tại sao lại muốn nàng chết cơ chứ? Ta yêu nàng còn không hết, sao lại để nàng chết được?"
"Thê tử ngoan đừng khóc, nàng là nữ nhân của ta, ta sẽ yêu thương nàng cả đời." - Ác Quỷ Máu ôm chặt Kiều Diễm trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
Cảm nhận hơi ấm của Ác Quỷ Máu, lại nghe nó rù rì bên tai, Kiều Diễm cũng dần bình tĩnh trở lại.
"Nếu không phải muốn thiếp chết, vậy vừa nãy chàng nói cái gì?" - Cô nàng e dè hỏi, cảm thấy có lẽ vừa nãy nàng quá lo lắng nên nghe nhầm.
"Ừm, ta muốn hiến tế nàng." - Ác Quỷ Máu thản nhiên trả lời.
"Oa! Còn nói là yêu thiếp! Muốn hiến tế thiếp mà là yêu thiếp sao? Nhất định là chàng ghét bỏ thiếp nên mới muốn như vậy."
"Chẳng thà chàng kéo thiếp lên giường, vừa cưỡng hiếp vừa thải bổ thiếp, đem thiếp làm lô đỉnh chơi đùa.
Như vậy chí ít thiếp cũng được chết vui vẻ, đừng hiến tế thiếp làm gì."
Kiều Diễm sụt sùi nước mắt, gương mặt đỏ bừng lên, tự mình hiến kế cho Ác Quỷ Máu.
Sắc quỷ vẻ mặt càng trở nên kỳ quái, hai mắt nhìn Kiều Diễm chằm chằm.
"Kiều Diễm thân yêu, nàng suy nghĩ nhiều rồi.
Ta muốn hiến tế nàng chứ đâu có muốn giết nàng.
Nàng không những xinh đẹp, còn rất giỏi lấy lòng, nàng mà chết thật e rằng ta sẽ trầm cảm mất."
"Muốn hiến tế thiếp, nhưng không phải là muốn giết thiếp? Vậy thì chàng muốn làm gì?" - Kiều Diễm nội tâm một mảnh mờ mịt.
Trước giờ hiến tế luôn gắn liền với giết chóc, tế thần biển thì thả xuống nước dìm chết, tế thần lửa thì đem thiêu sống.
Cho dù là ma tu thì cũng là cắt cổ lấy máu, rút hồn phách luyện tà thuật.
Kiều Diễm trước giờ chưa từng nghe cái loại hiến tế nào mà người bị tế lại còn sống.
Nếu không liên quan đến tính mạng thì chỉ gọi là làm lễ, chỉ khi dính dáng đến mạng người thì mới bị gọi là hiến tế.
"Nàng bình tĩnh nghe ta nói, việc ta sắp làm sẽ có nguy hiểm, nhưng ta mười phần nắm chắc có thể bảo đảm an toàn tính mạng cho nàng."
"Chàng đừng làm thiếp bối rối nữa, chàng kể hết mọi thứ cho thiếp nghe là được." - Kiều Diễm thấy vậy liền ngắt lời Ác Quỷ Máu.
"Ha ha, được! Ta sẽ nói ngắn gọn dễ hiểu nhất."
"Ta có kể với nàng rồi, ta không phải là Tiên Linh Tộc, cũng chẳng phải Cổ Ma Tộc mà là từ một vũ trụ khác đi lạc đến nơi này."
"Thậm chí ta cũng không phải là chủ nhân thực sự của cơ thể này, mà là một ý chí tà ác tồn tại từ thời xa xưa, chết đi sống lại mượn tạm cơ thể này để hồi sinh."
"Kiếp trước ta có rất nhiều thê tử bầu bạn, sau khi ta chết thì các nàng ấy người cô độc sống tiếp một mình, người lại vì báo thù cho ta mà chết, có người lại tự sát để chết chung với ta."
"Kiếp này ta có rất nhiều nữ nhân, nhưng những nữ nhân kiếp trước thì không tìm được mấy người, hiện tại cũng chỉ có Thi Thi và Long Nữ kiếp trước cùng ta quen biết."
"Vậy nên ta muốn hồi sinh vài người sống lại, thực hiện lời hứa kiếp trước của mình."
Ác Quỷ Máu chậm rãi nói, ánh mắt hiện lên một tia ảm đạm trầm ngâm.
Giống như là đang nhớ đến những ký ức vỡ nát trong đầu mình.
"Vậy chàng muốn hiến tế thiếp cho thê tử kiếp trước của chàng đoạt xá trùng sinh?" - Kiều Diễm run run hỏi, hai mắt lại sắp sửa biến thành vòi phun nước.
"Ta biết nàng nghĩ gì, nhưng mọi chuyện không tệ như nàng nghĩ đâu.
Quả thực là ta muốn dùng cơ thể của nàng làm vật chứa, nhưng việc này đối với nàng rất có lợi."
"Nữ nhân kiếp trước của ta đều có thực lực Ma Thần, người nào cũng nắm giữ một loại bản nguyên lực lượng trong tay.
Bọn họ cũng không phải là đoạt xá nàng, mà sẽ cùng linh hồn của nàng dung hợp."
"Đại loại thì nàng sẽ có cảm giác vừa thức dậy từ một giấc ngủ rất dài, trong đầu xuất hiện một đống ký ức hỗn loạn.
Giống như là thức tỉnh ký ức từ kiếp trước, nhưng nàng vẫn sẽ là nàng, giữ nguyên ý thức như hiện tại."
"Sau khi thức tỉnh thành Hỗn Nguyên Ác Quỷ nàng sẽ sở hữu rất nhiều năng lực mới, có thể dùng Ác Quỷ Biến Thân thay đổi hình dạng thành Ác Quỷ giống như ta.
Cũng có thể tu luyện một loại hỗn nguyên năng lượng của riêng mình, sở hữu khả năng hủy diệt thiên địa.
Con đường tu luyện của nàng sẽ chỉ còn là một đường thẳng tắp, không cần sợ bởi vì tư chất khiếm khuyết mà không thể tu luyện đến đỉnh phong."
Ác Quỷ Máu liền dùng lời lẽ ngon ngọt dỗ dành, vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp.
"Phu quân! Chàng nhất định là đang lừa thiếp, mọi chuyện sao mà đơn giản như vậy được.
Nếu như quá trình hiến tế thất bại thì sao? Thiếp sẽ chết hả? Còn chàng sẽ gặp loại phản phệ gì?" - Kiều Diễm thông minh vô cùng, sẽ không tin mấy lời nói dễ nghe này.
"Ta có chín phần nắm chắc sẽ thành công!"
"Vậy còn một phần kia thì sao? Chàng nhất định phải nói rõ ràng cho thiếp biết, vì sao lại thất bại, thất bại thì sẽ thế nào?" - Kiều Diễm tiếp tục truy hỏi.
"Thất bại...!Sẽ không có cái gọi là thất bại..."
"Vấn đề nằm ở chỗ ta có thể câu thông đến địa ngục, triệu hồi ý chí của một Hỗn Nguyên Ác Quỷ dung nhập vào cơ thể của nàng.
Nhưng Hỗn Nguyên Ác Quỷ có rất nhiều, không đến một ngàn nhưng cũng có mấy trăm người."
"Trong đó có không ít tên là kẻ thù của ta, do ta tự tay giết rồi tống chúng vào Hỗn Nguyên Địa Ngục.
Bây giờ ta lại triệu hồi chúng lên, cái này thật là khó lòng nói trước..."
"Nếu thực sự xui xẻo như vậy, ta sẽ cố hết sức trấn áp linh hồn của chúng, để cho nàng chậm rãi luyện hóa hấp thu.
Nhưng mà có nhiều tên thực lực rất mạnh, rất là khó trấn áp..." - Ác Quỷ Máu chậm rãi trả lời.

Kiều Diễm ngoan ngoãn ngồi tựa đầu vào ngực Ác Quỷ Máu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn rồi lại trầm tư suy nghĩ.
"Hay là thôi vậy, ban đầu ta cũng không định dùng nàng làm vật tế.
Để ta đưa nàng trở về bí cảnh bế quan." - Sắc quỷ thấy mỹ nhân lưỡng lự cũng không ép buộc nàng nữa, cánh tay vung lên mở ra cổng không gian thông với bí cảnh.
"Khoan! Ai nói là thiếp không muốn chứ? Thiếp chỉ là muốn suy nghĩ thật kỹ."
"Trước giờ lá gan của thiếp rất nhỏ, không dám cùng người khác tranh đấu.
Nhưng cơ duyên là tự mình nắm bắt, thiếp tin tưởng chàng sẽ không hại thiếp."
"Để có thể bắt kịp bước chân của chàng, thiếp nguyện mạo hiểm một phen." - Kiều Diễm vừa nói vừa ôm Ác Quỷ Máu thật chặt, giống như muốn dùng hơi ấm của nó tiếp thêm sức mạnh cho quyết định của mình.
Ánh mắt Ác Quỷ Máu liền sáng lên, khóe môi nở một nụ cười quỷ dị, nhưng rất nhanh sau đó liền biến mất.
"Nàng chịu đồng ý khiến ta rất vui, để ta giải thích tường tận quá trình hiến tế."
"Ta sẽ thiết lập một ma trận máu quanh phòng, dùng những sợi tơ máu trói nàng lại.
Dùng máu của ta để vẽ quỷ ngữ lên da thịt của nàng."
"Nàng sẽ là vật hiến tế, ta là người thi thuật.
Khi hiến tế một cánh cửa không gian câu thông với Hỗn Nguyên Địa Ngục sẽ xuất hiện trên đầu chúng ta."
"Bên trong thế giới đó là rất rất nhiều những ý chí tà ác, chúng sẽ tìm cách dẫn dụ và tước đoạt linh hồn của nàng.
Trách nhiệm của ta là khống chế ma trận, ngăn cản chúng đem linh hồn nàng đi."
"Cũng sẽ có những ý chí muốn chiếm đoạt thân xác của nàng, ta muốn nàng có thể thật bình tĩnh, chọn một người phù hợp, để cho ý chí của nàng ấy dung nhập vào cơ thể của nàng."
"Lúc này ta sẽ ra tay, đem cổng địa ngục đóng lại, sau đó tiến vào tâm trí của nàng.
Đem linh hồn của nàng và ý chí của Hỗn Nguyên Ác Quỷ dung hợp làm một."
Ác Quỷ Máu kể tường tận quá trình hiến tế, Kiều Diễm nghe xong gương mặt hiện lên một tia sợ hãi.
"Phu quân! Chàng sẽ không lỡ tay để ý chí tà ác kia thôn phệ thiếp chứ? Thiếp không muốn bị hiến tế thật luôn đâu." - Kiều Diễm e dè hỏi.
"Hắc hắc! Ta tuyệt đối sẽ không thực sự hiến tế nàng.
Nếu là muốn hiến tế thật thì ta có thể tùy ý bắt một nữ tử ta ghét rồi hiến tế mà, đâu cần phải dùng nàng làm vật hy sinh."
"Ta làm điều này hoàn toàn là vì muốn nâng cao tiềm lực của nàng, chỉ cần nắm giữ sức mạnh của Hỗn Nguyên Ác Quỷ, con đường tu luyện của nàng sẽ thẳng tắp."
Ác Quỷ Máu lại tiếp tục dỗ dành, dùng lợi ích và sức mạnh để mê hoặc Kiều Diễm.
"Thiếp hiểu rồi, nhưng chàng không được lừa thiếp đâu đó, nếu chàng dám lừa thiếp thì thiếp sẽ tự bạo, không nổ chết được chàng nhưng cũng không để chàng đạt được mục đích." - Kiều Diễm sau nửa ngày đắn đo suy nghĩ, cuối cùng cũng đồng ý làm vật tế, nhưng cũng không quên đe dọa Ác Quỷ Máu một câu, dù nàng biết lời đe dọa này chẳng có tác dụng gì.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.