Ma Thần Máu

Chương 490: Đồng Bộ Hóa






Sắc mặt Kiều Diễm có chút ngưng trọng, động tác lau miệng cũng ngừng lại.
"Phu quân! Chàng vì sao lại muốn giết mấy vị đạo hữu Ngũ Thiên Tông, thiếp tưởng họ là đồng minh? Ngũ Thiên Tông mất đi năm cái đại tu sĩ thì cũng giống như tòa tháp mất đi năm trụ cột, nhất định sẽ bị người chèn ép, thậm chí là diệt môn."
"Thiên Bảo Môn là môn phái phụ thuộc, e cũng chịu vạ lây." - Sắc mặt Kiều Diễm biến thành nhợt nhạt, nhưng đều bị lớp phấn son che lấp.
"Nàng sợ gì chứ? Có ta chống lưng thì ai có thể làm gì được Ngũ Thiên Tông.
Ta làm việc này chẳng phải cũng là vì nàng sao?" - Ác Quỷ Máu có chút không vui, âm thanh trở nên trầm thấp.
"Nhưng mà như vậy quá tàn nhẫn, mấy người đó cùng chúng ta không thù không oán.
Thiếp thực khó lòng vì tranh đoạt quyền lực mà giết chết bọn họ.
Hay là bỏ qua đi phu quân, thiếp ngoài sáng chàng trong tối khống chế Thiên Bảo Môn là đủ rồi." - Giọng nói của Kiều Diễm nhu hòa như nước chảy.
"Sao lại không thù không oán? Ta từ lâu đã kết thù với bọn chúng, chỉ là thời cơ chưa đến nên không ra tay.
Gần đây tên Ứng Dư vì lấy lòng tiểu nha đầu Thanh Hư Môn mà treo thưởng ta hẳn hai ngàn vạn cơ đấy." - Ác Quỷ Máu cười lạnh, tiếp tục ăn uống vui vẻ.
"Phu quân, chàng cũng biết cái lệnh truy nã đó chỉ treo cho có thôi mà.
Làm gì có ai thực sự dám đi truy sát chàng, một tay bóp chết Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong cao thủ, người ta tránh chàng còn không kịp."
Kiều Diễm nở nụ cười nhẹ, việc Long Nữ hóa thành Ma Long đi làm loạn nàng đương nhiên là biết, cũng đã cố gắng tìm cách thông báo cho Ác Quỷ Máu.

Nhưng phân thân nói bản thể đã đi sang thế giới khác, tạm thời mất liên lạc không thể câu thông.
Mấy năm sau nàng lại nghe chuyện Ác Quỷ Máu một mình xông vào giữa vòng vây của Sát Lục Minh và Chính Đạo Minh.
Một tay bóp chết Đạo Chủ, một thương phá hủy Thiên Địa Càn Khôn trận đem Long Nữ cứu thoát.
Lúc đó nàng hâm mộ Long Nữ vô cùng, cũng muốn được Ác Quỷ Máu quan tâm như vậy.
Tiếc là Ác Quỷ Máu không thực sự coi trọng nàng, về sau chỉ phái một cái phân thân đi theo chăm sóc, còn bản thể của hắn nàng rất hiếm khi nhìn thấy.
"Phu quân, nếu có một ngày thiếp bị người ta bắt đi, thì Chàng liệu có cứu thiếp hay không? Nếu thiếp cùng cả thế giới đối địch, Chàng có vì thiếp mà chống lại cả thế giới?" - Kiều Diễm nhẹ giọng hỏi.
"Đương nhiên! Ta có thể chết vì nàng, chống lại thế giới chỉ là chuyện nhỏ." - Ác Quỷ Máu ngay lập tức trả lời.
"Thiếp không hỏi chàng, mà là hỏi bản thể của chàng ấy.
Chàng có nhiều nữ nhân như vậy, liệu có bỏ rơi thiếp hay không?"
Ác Quỷ Máu nghe vậy thì trầm ngâm một lúc.
"Kiều Diễm thân yêu, ta mặc dù trăng hoa háo sắc, không có điểm gì tốt.
Nhưng đối với nữ nhân của mình là tuyệt đối thật lòng, ta có thể đảm bảo với nàng, nếu có ngày nàng bị người ta kéo vào địa ngục, ta cũng đến đó đưa nàng trở về." - Ác Quỷ Máu ngừng lại động tác ăn uống, nhìn Kiều Diễm rồi nháy mắt một cái với nàng.
Mỹ nhân dù không biết Ác Quỷ Máu là nói thật hay chỉ dỗ ngọt, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ, nụ cười rạng rỡ trở lại.
Buổi yến tiệc linh đình diễn ra suốt ba ngày ba đêm, đến khi kết thúc Hải Long chỉ còn trơ lại xương trắng.
Sinh vật từng được mệnh danh là vua thâm hải bị đám tu sĩ Thiên Bảo Môn đến phân rã, đem từng khối xương trở về công xưởng luyện chế thành Hải Long Cốt Kiếm, Hải Long Chi Giáp, Hải Long Nhận các loại pháp bảo.
"Chư vị đạo hữu! Các vị từ xa đến Thương Hải Thành, Ngũ Thiên Tông chúng ta đã chuẩn bị sẵn khách sạn và nhà trọ để mọi người nghỉ ngơi.
Nhưng bởi vì khách nhân quá nhiều mà đệ tử trong tông quá ít không thể phục vụ chu toàn, nếu có gì sai sót xin các vị thứ lỗi." - Ứng Dư chắp tay hướng bốn phía nói.
"Ứng tông chủ quá khách khí rồi, chúng ta đều là người tu đạo, sẽ không để ý mấy chuyện vặt vãnh này." - Thái Bạch cư sĩ khoát khoát tay, gương mặt già nua cười một cách hòa nhã.
"Ứng đạo hữu, bọn ta trước tiên trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Hẹn ba tháng sau cùng ra khơi đánh cá." - Tiêu Kiếm chắp tay cáo từ.
Những người khác cũng lần lượt dẫn theo thủ hạ trở về khách sạn.
Ba cái phân thân của Ác Quỷ Máu cũng đi theo mấy người thê tử, đóng giả làm mấy cái trưởng lão tu vi thấp kém trong môn phái.
Nhưng cũng có rất nhiều người là từ sâu trong lục địa, trước giờ hiếm khi ra biển liền nhân cơ hội này mà đi tham quan Thương Hải Thành.
Trên đường cái phồn hoa náo nhiệt, mấy vị trưởng lão Độ Kiếp Kỳ tu đạo đã lâu không quan tâm trần thế.
Nhưng nhóm đệ tử Đại Thừa Kỳ thì lại đang tuổi trẻ khí thịnh, nam thanh nữ tú tụm năm tụm ba oanh oanh yến yến.
Kiều Diễm trở về Thiên Bảo Các, ngồi trong phòng riêng của nàng trên tầng cao nhất, thông qua lan can nhìn xuống bên dưới.
"Tuổi trẻ thật là tốt..." - Mỹ nhân nhìn đám tu sĩ dưới phố, mấy tiểu nha đầu mặc váy áo nhiều màu, cùng tình lữ của các nàng đi dạo ngắm cảnh.
"Hay là để ta cùng nàng đi dạo?" - Phân thân của Ác Quỷ Máu liền hỏi.
Lúc này nó đã đem lớp áo choàng cởi bỏ, lột xuống tấm mặt nạ da người trên mặt xuống.
Nó nhanh chóng đi pha một ấm trà, rót cho Kiều Diễm và mình một ly.
"Hay là thôi đi, thiếp cũng không còn là thiếu nữ.
Chỉ là có chút hoài niệm quá khứ." - Kiều Diễm khẽ lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn xuống bên dưới.
"Kiều Diễm thân yêu, ta là nói bản thể.
Hắn vừa mới đến Thương Hải Thành, lần này cả Linh Tộc và Hải Tộc đều sẽ dốc toàn lực chém giết một trận, là thời cơ tốt nhất để thu thập máu tươi." - Phân thân Ác Quỷ Máu cười cười nói.
"A! Chàng đến Thương Hải Thành! Vậy có..." - Nét mặt Kiều Diễm lập tức bừng sáng, vội vàng hỏi.
"Đương nhiên là sẽ đến thăm nàng, sẵn tiện đem ta đồng bộ hóa." - Phân thân không để nàng nói hết đã gật đầu trả lời.
"Đồng bộ hóa?" - Kiều Diễm có chút giật mình, nàng dễ dàng nhận ra sắc mặt của phân thân không tốt.
"Nàng không cần lo lắng, đồng bộ hóa nói dễ hiểu là sẽ đem ta dung nhập trở lại vào bản thể, sau đó chế tạo một phân thân mới." - Phân thân liền giải thích.
"Con người là sẽ luôn luôn thay đổi, khi vừa mới tách ra thì ta và bản thể sẽ có chung một suy nghĩ, chung một ký ức, cách hành xử cũng sẽ giống nhau y hệt.
Nhưng theo thời gian trôi qua, những thứ ta và hắn trải nghiệm là khác nhau, suy nghĩ cũng dần dần trở nên khác biệt, thậm chí nếu tiếp tục thời gian dài thì ta sẽ sinh ra ý nghĩ đối địch với bản thể."
"Sau khi đồng bộ hóa thì linh trí của ta sẽ bị xóa bỏ, trở lại làm một đoàn máu tươi lưu chuyển trong cơ thể, ký ức sẽ được bản thể hấp thu."
Kiều Diễm nghe xong nét vui mừng trên mặt liền biến mất.
"Vậy...!Vậy nghĩa là chàng sẽ chết sao?"
"Hắc hắc, gì mà sống hay chết.
Ta với bản thể vốn dĩ là một, có thể phân tách thì cũng có thể dung nhập trở lại.
Tuy ý chí của ta sẽ không còn, nhưng ký ức vẫn sẽ lưu lại.
Những ngày tháng sống chung với nàng sẽ được bản thể ghi nhớ."
"Mà sao ta lại nói mấy thứ này nhỉ? Chẳng lẽ ta thực sự sắp sinh ra linh trí riêng rồi? Việc này thật phiền phức." - Phân thân nói một hồi thì ngẩn ra, nó cầm lấy tách trà của mình uống cạn.
KIều Diễm đối với thông tin này quá mức bất ngờ, không biết phải phản ứng như thế nào.
Phân thân này đã đi theo chăm sóc cho nàng hơn mười năm, ngày ngày kề cận chung sống.
Còn bản thể chỉ ở bên cạnh nàng mấy tháng, sau đó thì toàn đi biệt tăm biệt tích.
Những lúc trở về bí cảnh cũng là đến chỗ Minh Linh, chẳng mấy khi có cơ hội gặp mặt.
"Phu quân! Hay là chúng ta trốn đi! Chỉ cần bản thể không tìm thấy chàng, vậy chúng ta có thể tiếp tục sống vui vẻ." - Kiều Diễm nghĩ ngợi một lúc, liền đưa ra quyết định.
Phân thân nghe vậy thì bật cười, suýt chút nữa là phun ngụm trà ra ngoài.
"Khục...!Khục...!Kiều Diễm thân yêu.
Nàng đây là muốn ta dùng ngón tay đâm mù mắt chính mình sao?"
"Những lời nàng vừa nói bản thể đều nghe thấy, về sau đừng nói như vậy nữa."
"Ừm, tới rồi, tốc độ cũng thật là nhanh." - Phân thân nhìn ra ngoài cửa, đem ly trà đặt xuống bàn.
Phía bên ngoài vang lên một tiếng nổ nhỏ, không gian bị xé ra một vết rách.

Ác Quỷ Máu đem cửa phòng mở ra, chậm rãi bước vào bên trong phòng.
Ánh mắt của nó lóe lên ánh sáng đỏ, phân thân chậm rãi tan rã thành một đám khói đỏ, dung nhập trở lại bên trong cơ thể.
Việc này diễn ra rất nhanh, Kiều Diễm chỉ ngây người ra nhìn, không hiểu vì sao nàng lại cảm thấy rất buồn.
"Phu quân..." - Âm thanh nức nở vang lên, một giọt nước xuất hiện bên khóe mắt.
Trong lòng Kiều Diễm càng lúc càng buồn bã, cảm giác mất mát này nàng từng trải qua một lần, hôm nay lại trải nghiệm thêm một lần nữa.
Khoảng hơn một phút thì huyết quang trong mắt Ác Quỷ Máu biến mất.
"Kiều Diễm thân yêu, lâu rồi không gặp, hôm nay ta đến thăm nàng." - Ác Quỷ Máu ngồi xuống ghế, đúng ngay chỗ phân thân vừa ngồi.
Nó chậm rãi rót một tách trà, đưa lên miệng uống một ngụm.
"Ừm, trà thật là ngon.
Nàng không phải vẫn luôn nhớ ta sao? Vì sao lúc ta đến lại không vui mừng? Là có kẻ cả gan trêu chọc nàng hả?"
"Nàng chỉ cần nói một tiếng, ta liền đập chết tên đó giúp nàng xả giận." - Ác Quỷ Máu ngồi sát lại gần Kiều Diễm, làm mặt quỷ muốn chọc cho nàng cười.
"Phu quân, chàng trả lại người đó cho thiếp được không?" - Kiều Diễm hít sâu một hơi, nhẹ giọng năn nỉ.
"Hả? Đương nhiên là được." - Ác Quỷ Máu rất dễ dàng đồng ý.
Nó lấy ra một con dao nhỏ, đưa lên tay chém một cái, ngón trỏ liền rơi xuống mặt đất.
Từ ngón tay bị cắt rời bốc lên huyết quang, hóa thành một đám huyết vụ rồi ngưng tụ lại thành một phân thân.
Phân thân Ác Quỷ Máu không nói chuyện, chỉ ngồi xuống bên cạnh Kiều Diễm.
"Như vậy được chưa? Nàng đừng buồn nữa, nàng muốn ba bốn phân thân ta cũng có thể cho nàng."
Kiều Diễm nhìn phân thân trước mặt, hình dáng ánh mắt vẫn giống như cũ, nhưng nàng biết phân thân này và vừa nãy không phải cùng một người.
"Không phải người này..." - Kiều Diễm lắc đầu.
"Sao lại không phải chứ? Đều là do ngón trỏ của ta biến thành mà?" - Ác Quỷ Máu vẫy vẫy bàn tay, nơi ngón trỏ bị cắt liền phần xương cụt khẽ nhúc nhích, lại mọc ra một ngón tay hoàn toàn mới.
"Thiếp không biết nữa, chỉ là không còn là người đó nữa rồi..."
"Chàng là đồ dối trá! Lúc ở trên đảo thì nói sẽ yêu thương chăm sóc cho thiếp cả đời, sẽ không bao giờ rời xa thiếp.
Rốt cuộc chỉ là nói dối, bây giờ ngay cả người ở bên cạnh thiếp cũng không còn..." - Kiều Diễm tâm tình xuống thấp đến cực điểm, vậy mà lại òa khóc.
Những giọt nước mắt giống như châu ngọc lăn dài trên má, hoàn toàn không để ý đến hình tượng của mình, chỉ nức nở khóc một trận.
Ác Quỷ Máu liền cảm thấy bó tay bó chân, sắc mặt cũng biến thành cổ quái.
Nó vẫy tay một cái đem phân thân dung nhập trở lại cơ thể, lẳng lặng nhìn Kiều Diễm khóc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.