Ma Thần Hữu Yêu: Tuyệt Mị Thần Vương Phi

Chương 56: Quyết Không Cho Phép




Tịch Nhiêu muốn đem viên loan nguyệt loại bỏ, không nghĩ tới linh thức chạm nhẹ một cái, liền tự động giữa tâm mạch phóng xuất hình ảnh… khuôn mặt tuấn tú tà tứ yêu nghiệt của Tương Yêu Tước.

Tịch Nhiêu thấy hắn đối với nàng nói: “Ta thấy nàng thập phần tốt đẹp.”

Khóe mắt nàng hơi giật, xoay người đưa lưng về phía Tương Yêu Tước: “Nghỉ ngơi đi.”

Cảm xúc phấn nguyệt, đại loại là biểu hiện hai loại cảm xúc vui vẻ cùng thẹn thùng đi…

“Không tu luyện?” Sau lưng truyền đến âm thanh khàn khàn trầm thấp , mang theo tia trêu ghẹo.

“…” Tịch Nhiêu lại nhích người tránh ra, nhắm mắt không nhìn tới hắn, cầm tay Tương Yêu Tước lên.

Lập tức linh khí như sóng biển chạy nhanh vào trong, nhanh chóng dâng lên.

Lực lượng cùng hưởng năng lực này, thật là khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Tịch Nhiêu từ từ nhắm hai mắt lại, trong lòng không yên, suy nghĩ của nàng có chút rối loạn.

Chính nàng cũng không rõ kiếp trước mình đối với Tương Yêu Tước là loại cảm giác gì, chỉ biết được điều Tương Yêu Tước nói, hắn muốn, kỳ thật tại thời điểm đó trong lòng nàng không hiểu sao vui vẻ.

Cho nên đối với một số cử chỉ thân mật của Tương Yêu Tước, không tự chủ có chút phóng túng và bao dung.

Những cái này nàng cũng là vô thức hành động.

Đại khái, tại thời điểm kiếp trước, tựa hồ như nàng đối với Tu La Huyết Thần, cũng không phải là không rung động, chỉ là nàng không để ý thôi.

Tương Yêu Tước đem tay của nàng để ở miệng, trong mắt dung nhan của Tịch Nhiêu bên cạnh, trầm thấp cười một tiếng.

Nhiêu Nhi, cả đời này, nàng không trốn thoát đâu.

Hai người cứ như vậy nắm tay nhau, nằm nghiêng tu luyện, mãi cho đến ngày hôm sau.

Trong Thần Điện một nơi xa một chỗ bị tiên vụ bao phủ, trên giường một nữ tử áo trắng, diện mạo độ chừng mười lăm tuổi, làn da trắng như tuyết, khóe miệng gợi lên một nụ cười ôn nhu, cả người thanh lệ vô song, nhẹ nhàng như tiên.

Phía sau nàng có mấy tỳ nữ danh dung mỹ mạo, cung kính bưng đĩa bánh ngọt đứng ở đó.

Nàng nhẹ nhàng nghiêng đầu, một tỳ nữ bên cạnh lập tức lấy một miếng bánh ngọt đưa tới miệng nàng.

Nàng mở miệng , cắn một miếng bánh ngọt, ăn từng miếng nhỏ, một trận gió thổi qua, một đạo thân ảnh áo trắng quỳ trước mặt nàng: “Thánh nữ, đã tìm thấy hành tung của quân thượng.”

Đôi mắt mỹ lệ nhấc lên một chút, ý cười trên môi càng thêm nhu hòa, nhìn qua mười phần nhàn thục ôn nhu, thanh âm không che dấu được vui vẻ: “Chàng ở đâu?”

Thân ảnh áo trắng cúi đầu, không thấy rõ biểu tinh trên khuôn mặt hắn: “Quân thượng ngài đang ở hoàng thành Thanh Long quốc.”

“Chàng ở đó làm cái gì?” Đáy mắt nàng xẹt qua một tia nghi hoặc, hỏi.

Yêu Tước ca ca đã mất tích hơn nửa tháng, hắn đi Thanh Long quốc làm cái gì?

“Ngài ấy…” Thân ảnh áo trắng do dự một chút, không biết có nên đem sự tình hắn thấy nói ra hay không.

Thánh nữ trong lòng ngưỡng mộ quận thượng việc này cả Thánh Linh Thần Điện ai cũng biết, nếu như Thánh nữ biết quân thượng ở Thanh Long quốc gặp gỡ nữ nhân khác, không biết sẽ phát sinh cái gì…[nguồn webtruyen.com]

Phát hiện người dưới bên dưới không thích hợp, trong mắt Thánh nữ hiện lên một tia ngoan lệ, rất nhanh liền biến mất không thấy nữa, giọng của ôn nhu nhưng dĩ nhiên không còn sự vui vẻ bên ngoài nữa: “Nói đi, quân thượng ngài ấy đang làm cái gì?”

“Quân thượng… ngài ấy gặp một cái nữ nhân.” Thân ảnh áo trắng ngừng một chút, rồi chậm rãi đem việc mình thấy nói ra.

Hắn cũng không đem tất cả mọi chuyện khai ra, hắn đại khái hiểu rõ cái Thánh nữ bề ngoài ôn nhu mỹ lệ này, nàng mà biết quân thượng cùng cô nương kia có những cử chỉ thân mật , sợ rằng sẽ nổi điên như thế nào.

“Nữ nhân?” Trong lòng nàng thất kinh, vung mạnh ống tay áo lên, tỳ nữ bưng dĩa bánh trên tay bị nàng hất bay lên mặt đất, bánh ngọt vỡ bể vung đầy đất.

Sao lại thế, Yêu Tước ca ca trước giờ không để nữ nhân lại gần, cho dù nàng cũng không được.

Hắn lại sao có thể mang theo một nữ nhân bên người!

Nhưng nàng lại không thể không tin tưởng, dù sao trước giờ Phong Túc ở trước mặt nàng xưa nay đều không nói dối.

Nàng đè xuống tâm chấn kinh, thanh âm nhu nhược như gió xuân: “Phong Túc, ngươi có biết nữ nhân kia là người nào không?”

Đáy long Phong Túc run nhè nhẹ, hắn thấp giọng cung kính trả lời: “Thuộc hạ không biết.”

Thật sựu là hắn không biết nữ nhân kia là ai, nàng ta mang mạng che hắn không nhìn rõ khuôn mặt nàng, mơ hồ có thể nhìn ra , nữ nhân kia có một đôi mắt bạc đặc biệt.

Đáy mắt nàng ẩn giấu đi sự ngoan lệ, trên mặt ôn nhu cười: “Nói không biết, đi tra rõ ràng liền tốt.”

“Vâng, Thánh nữ.” Phong Túc đáp.

Chẳng biết sao, mặc dù âm thanh của Thánh nữ mười phần ôn nhu, nhưng lời nói lại như có như không có sát cơ.

“Đi xuống đi.” Nàng phất phất tay, thần sắc nàng lúc nàng không nhìn ra bất kỳ phẫn nộ nào.

Sau khi nhìn thấy Túc Phong lui ra, nàng quay lại tỳ nữ của mình nói: “Các ngươi cũng lui xuống đi.”

Chờ đến khi tất cả mọi người lui xuống hết, trong đại điện hoa lệ chỉ còn lại một người áo trắng, trong đôi mắt ôn nhu của nàng bắn ra một vòng huyết quang, tựa hồ nổi lên cuồng phong bạo vũ kinh thiên.

Cái hồn bàn trên người Yêu Tước ca ca nàng đã từng nhìn thấy, cái kia đối với Yêu Tước ca ca trọng yếu bao nhiêu, trong lòng tất cả mọi người trong Thánh Linh Thần Điện đều biết rõ.

Từ nhỏ chàng đã ôm vào trong ngực, người khác muốn chạm thử cũng không chạm được.

Nàng đã tận mắt chứng kiến một vị công chúa đến Thánh Linh Thần Điện làm khách, góc áo không cẩn thận quẹt vào cái hồn bàn kia, kết quả buổi tối truyền đến tin nàng ta chết.

Cái này đã đủ để chứng minh chàng đối với cái hồn bàn kia xem trọng như thế nào.

Nàng cũng mơ hồ biết, Yêu Tước ca ca giữ cái hồn bàn kia để tìm kiếm thứ gì, nàng cũng không để ý.

Bây giờ nói cho nàng biết Yêu Tước ca ca cùng cái hồn bàn trọng yếu kia mất tích, lại là vì tìm một cái nữ nhân.

Cái này khiến nàng sao có thể nhẫn.

Nàng đột nhiên phất ống tay áo, theo đó là tiếng vang chói tai, tất cả bảo bối trong điện đều ầm ầm ngã xuống đất, vỡ thành một mảnh.

Nguyên bản khuôn mặt ôn nhu xinh đẹp biến thành điên cuồng hung ác, nàng thầm nói: “Nữ nhân? Mặc kệ là ai, ta quyết không để nàng ta xuất hiện trong tầm mắt của Yêu Tước ca ca.”

Nàng đã cùng Yêu Tước ca ca từ nhỏ lớn lên, nàng không bao giờ được Yêu Tước ca ca nhìn một cái, cũng chưa bao giờ tới gần được mười thước, bây giờ lại có một cái nữ nhân xa lạ đang ở bên người Yêu Tước ca ca.

Nàng không thể tiếp nhận. Cũng tuyệt đối không chấp nhận.

Nàng tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy! Ngoại trừ nàng, bất luận người nào cũng đừng hòng thân cận với Yêu Tước ca ca.

Nàng điên cuồng phát tiết trong điện, trong điện toàn là bảo bối đều bị quăng vỡ nát, giống như là chưa đủ, nàng gọi một tùy tùng đến.

“Thánh nữ, có gì ….!” Phân phó , nha hoàn kia nơm nớp lo sợ tiến vào trong đại điện, lời nói còn chưa nói hết, liền có một cánh tay mảnh khảnh bóp cổ họng của nàng, móng tay khảm thật sâu vào trong máu thịt, máu tươi theo ngón tay chảy xuống rơi trên nền đất.

Nha hoàn trong nháy mắt hô hấp không được, sợ hãi trừng hai mắt, khuôn mặt đỏ bừng, hít thở không thông trong nháy mắt mất mạng.

Trên khuôn mặt ôn nhu xinh đẹp phủ một tầng băng lãnh, nàng đem thi thể của nha hoàn kia ném xuống đất, xuất ra chiếc khăn lụa trắng cẩn thận lau sách vết máu trên tay, không chút nào để ý tới mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.