Ma Thần Hữu Yêu: Tuyệt Mị Thần Vương Phi

Chương 51: Ngươi muốn chết như thế nào? (4)




Đáy mắt Tịch Nhiêu nổi sát ý như cuồng phong hướng đến Vân Liên Kỳ, trong đáy mắt nàng hiện lên lệ khí mà chính nàng cùng không biết.

Trong lòng Vân Liên Kỳ cuối cùng cũng dâng nên một nỗi sợ hãi mãnh liệt, cái người này thật sự muốn giết nàng!

Từ đâu Mục Lăng Ngư lại kết được bạn cường giả như vậy, thật không ngờ cứ như vậy lớn mật muốn giết nàng

Nàng như thế nào cũng là công chúa của Thanh Long quốc a!

Sẽ không sợ dẫn tới họa sát thân sao?

Quý Thương nhìn thấy Tịch Nhiêu thật muốn giết Vân Liên Kỳ, không lựa lời mà nói: “Ngươi mau thả công chúa, hoàng thất Thanh Long quốc không phải ngươi có thể chọc nổi.”

Bất kể như thế nào Quý Thương cũng không nghĩ tới, cái người trước mắt này vậy mà không đem Vân Liên Kỳ để vào trong mắt chút nào.

Vân Liên Kỳ không chỉ có thân phân công chúa, mà còn là đệ tử chân truyền của vị trưởng lão nào đó của Tinh Diệu Học Viện. Cái địa vị kia đã khiến cho một số cao thủ linh sư đều phải cung kính đối đãi.

“Đúng, ngươi mau thả ta ra. Không phải chỉ có sư phụ ta, mà còn có phụ hoàng cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Nghĩ đến thân phận của mình, Vân Liên Kỳ bắt đầy giãy dụa, mặt mũi tràn đày tức giận, lớn tiếng kêu la.

Bất quá nàng ta đã quên vừa rồi nàng ta la như vậy, Tịch Nhiêu hoàn toàn không có đáp lại nàng ta.

Nàng ta sinh ra là công chúa hoàng thất, thân phân tôn quý, quen sống trong nhung lụa, chỗ nào chịu sự đối đãi như vậy.

Hết lần này đến lần khác, nàng ta hoàn toàn không có linh khí, hoàn toàn không có cách nào phản kháng.

Còn nữa, mặc dù Mục Lăng Ngư thực lực thấp hơn nàng, nhưng phía sau nàng ta còn có một cường giả Linh Vương.

Cường giả Linh Vương cho dù ở hoàng thất cũng được thuộc về thượng khách đấy, nên cái tiểu tiện nhân kia, đến tột cùng là tại sao cùng những người này ở cùng một phe đây.

“Lại nói thêm nhiều một câu, ta lập tức giết ngươi” đôi mắt đẹp của Tịch Nhiêu nhíu lại, trên tay cầm trường tiên đỏ ẩn hiện một tầng huyết khí, mặt Vân Liên Kỳ tái nhợt mấy phần, cảm thấy có chút khó thở.

Lại cùng với nàng nói hoàng thất? Lại nhiều lần mang hoàng thất ra để tạo áp lực, muốn làm cho nàng sợ hãi

Nhưng đáng tiếc là, nàng ghét nhất chính là hoàng thất. Hoàng thất cái gì, nàng căn bản không để vào mắt.

Quanh thân nàng tỏa ra sát ý làm cho Quý Thương cũng cảm thấy có chút phát lạnh, mồ hôi lạnh không ngừng chảy từ trán hắn xuống.

Cái này, chỉ là thực lực của một nhất phẩm Linh Tông phát ra, làm sao mà lại đáng sợ như vậy?

Vân Liên Kỳ lập tức im lặng, không dám nói tiếp, nàng hướng Quý thương ném cho hắn một ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhất, hy vọng hắn có thể nghĩ biện pháp cứu nàng ra ngoài.[nguồn webtruyen.com]

Tương Yêu Tước thấy đáy mắt nàng lộ ra sát ý, bất động thanh âm câu môi, kiểu này cũng tốt, ngược lại là càng thêm xứng đôi với hắn.

Trước kia hắn còn sợ máu của mình nhiều điểm sát ý, còn Nhiêu Nhi bẩm sinh là tiên khí, không nghĩ tới chính nàng bắt đầu thay đổi theo phương hướng của hắn.

Tương Yêu Tước không biết là Tịch Nhiêu thay đổi theo kiểu này kỳ thật cũng là vì cùng hắn khế ước huyết mạch, cho nàng đầy đủ lực lượng, nếu không nàng cũng không có sự thay đổi như thế.

Quý Thương tính nói lại dừng, dường như nghĩ đến cái gì, ngược lại thâm tình nhìn về phía Mục Lăng Ngư: “Tiểu Ngư, ngươi nhanh nói với vị tỷ tỷ của ngươi, thả Kỳ Kỳ ra, chúng ta thật tốt nói chuyện a.”

Vân Liên Kỳ nhìn thấy nam nhân của mình hạ thấp ba phần ngữ khí cầu xin Mục Lăng Ngư, đáy mắt hiện lên tia hung ác, chờ các nàng được cứu, nhất định sẽ xử lý bọn họ đẹp mắt.

Tiện nhân Mục Lăng Ngư này, vậy mà mời được cường giả bảo hộ nàng ta. Thật là đã xem thường nàng ta rồi.

Mục Lăng Ngư nhìn thấy thâm tình trong mắt Quý Thương, không khỏi cảm thấy buồn nôn, nam nhân này nàng đã từng xem là tất cả, tại thời điểm vứt bỏ nàng giống như vứt bỏ giày rách, đối với nàng hung ác.

Bây giờ vì tỷ tỷ của nàng, lại bày ra dáng vẻ ôn nhu thâm tình, không biết là làm cho ai nhìn.

Từ khi chia tay hắn đã không nghĩ đến nàng lại nói: “Tiểu Ngư, ngươi đã quên tình cảm giữa ta và ngươi rồi sao? Chúng ta…. Ngươi nhẫn tâm vậy sao?”

Hắn vừa nói xong, bộ dáng chân thành thâm tình, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ khó xử, giống như người phụ tình là Mục Lăng Ngư vậy.

Nhìn thấy Tịch Nhiêu nổi lên một trận buồn nôn, nàng cũng mơ hồ đoán ra được chuyện của hai người bọn họ, tại sao lại có một nam nhân không biết xấu hổ như vậy?

Tịch Nhiêu không khỏi liếc mắt Tương Yêu Tước bên cạnh, cũng là chân thành thâm tình giống nhau, vì cái gì Quý Thương làm cho nàng cảm thấy mười phần chán ghét và buồn nôn, mà Tương Yêu Tước lại làm cho nàng cảm thấy vô cùng cảnh đẹp ý vui?

Mục Lăng Ngư cúi đầu xuống, nàng không nghĩ tới Quý thương lại vô sỉ như vậy, lúc trước thấy nàng là phế vật lại cùng với Vân Liên Kỳ thông đồng với nhau là ai? Bây giờ mang một đám người đế nhục nhã mẫu thân nàng là ai?

Giờ này nói tình cảm với nàng, thật sự là không biết xấu hổ.

Lúc trước nàng quả thật là mắt bị mù mới có thể đối với hắn sinh lòng ái mộ.

Tuy trong lòng nàng muốn buồn nôn, nhưng cũng phải bất đác dĩ hướng Tịch Nhiêu nói: “Nhiêu tỷ tỷ thả Vân Liên Kỳ đi.”

“Ngươi có biết ngươi đây là thả hổ về rừng?” Tịch Nhiêu có chút không đồng ý, nàng cau mày nói.

“Ta biết.” thanh âm của Mục Lăng Ngư có chút nhỏ, nàng biết nếu đem Vân Liên Kỳ thả ra, có thể sẽ gặp phải sự trả thù lớn hơn, “Nhưng là, nàng không thể giết.”

Mắt Quý Thương u ám bỗng nhiên sáng lên, nàng quả thật không có quên hắn, quả thật còn ái mộ hắn.

Đều đã đến nước này, thế mà nàng vì hắn cầu tình cho Vân Liên Kỳ, không biết tình cảm sâu đậm như thế nào lại cầu tình thay cho tình địch? Nhưng mà… nàng chỉ là phế vật, bọn họ nhất định không thể cùng một chỗ.

Xứng với hắn chỉ có công chúa Vân Liên Kỳ, mặc dù tính tình nàng ta không tốt, nhưng dù sao nàng ta cũng là một thiên tài.

Trong lòng thở dài, nam nhân tuấn mỹ này sợ là đối với Tiểu Ngư, bọn hắn đã không bao giờ có thể rồi.

“Không cần e ngại hoàng thất.” Tịch Nhiêu nghĩ Mục Lăng Ngư sợ hãi hoàng thất tìm đến trả thù, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Tương Yêu Tước, vì Tiểu Ngư, chỉ sợ nàng lại nợ thêm một cái nhân tình rồi.

Thế lực của Thánh Linh Thần Điện, sợ là tìm cả Thánh Linh Đại Lục cũng khó có thể tìm được người địch nổi.

“Ta không phải sợ hoàng thất, ta tin tưởng Nhiêu tỷ tỷ.” Mục Lăng Ngư lắc đầu, cắn cắn môi dưới, có chút khó khăn nói: “Chỉ là , Vân Liên Kỳ thật sự không thể giết.”

“Lý do.” Lông mày Tịch Nhiêu nhíu chặt.

Nếu thân thế Tiểu Ngư về sau bị phát hiện, nhất định không tránh khỏi bị người đuổi giết, cái nguy hiểm kia không đơn giản như đối phó với một cái công chúa.

Đối mặt với kẻ địch mà dễ dàng mềm lòng cũng không phải là chuyện tốt, giống nàng lúc trước.

“Ta còn chưa có chính thức từ hôn với hắn.” Mục Lăng Ngư chỉ Quý Thương, ngữ khí có chút bất đắc dĩ.

Nàng cũng không muốn mềm lòng a, nhưng là nàng không có cách nào.

Đã có Nhiêu tỷ tỷ và đại thần giúp đỡ, tự nhiên nàng không sợ Vân Liên Kỳ, chỉ là nàng không muốn gả cho nam nhân buồn nôn kia.

Tịch Nhiêu sáng tỏ, trước kia hoàng đế Thanh Long quốc cho Quý Thương và Mục Lăng ngư chỉ hôn, mặc dù bọn hắn bị biếm thành thứ dân, cũng không biết hoàng đế Thanh Long quốc quên đi hay là cố tình một mực không cho bọn hắn giải trừ hôn ước.

Không có mệnh lệnh của hoàng đế Thanh Long quốc, mặc dù Mục Lăng Ngư biếm thành thứ dân thì Quý Thương cũng phải cưới nàng về.

Nếu như nàng giết Vân Liên Kỳ, chỉ sợ có người cùng hoàng đế Thanh Long quốc nhắc chuyện hôn ước, Tiểu Ngư chỉ sợ bị ép gả cho cái tên nam nhân cặn bã ra vẻ đạo mạo này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.