Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 99: Khách nhân thần bí




Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đã là cuối tháng ba.
Chỉ vài hôm nữa thôi, Thiên Nguyên Đấu Giá hội sẽ được bắt đầu, khiến cho bầu không khí càng thêm nhộn nhịp. Nhân khí đổ về Thiên Nguyên quảng trường ngày một lớn, trước nay chưa từng có.
Trên con đường lớn nhất nơi này, tại một ngã tư trung tâm. Sừng sững một tòa kiến trúc to lớn, có tới bốn mặt tiền, người người ra vào tấp nập.
Dược Thương Các!
Một trong những trụ sở chính của Hiệp Hội Luyện Dược Sư, nơi giao dịch các loại vật phẩm liên quan đến luyện dược như dược thảo, đan dược, thiên hạ kỳ trân, lô đỉnh…
Đặc biệt trong khoảng thời gian này còn có thêm một chức năng nữa là đăng ký vật phẩm đấu giá và giao dịch vị trí trong quảng trường khi tiến hành đấu giá.
Thiên Nguyên quảng trường mặc dù rất lớn, nhưng thủy chung vẫn là có giới hạn. Mà số lượng người muốn tham gia lại vô cùng khủng bố, nên bắt buộc phải phân chia cấp bậc ra để quản lý. Mỗi một cấp bậc vật phẩm sẽ hướng tới đối tượng không giống nhau, và được tổ chức trong một mốc thời gian nhất định.
Ví dụ như những vật phẩm thuộc cấp một sẽ chiếm số lượng lớn nhất, cũng như hướng tới những nhân vật phổ thông. Nên thời gian diễn ra cũng là lâu nhất, kéo dài tới ba ngày.
Tiếp theo là những vật phẩm cấp hai, hướng tới những tiểu lưu và trung lưu thế lực. Ngoài ra cũng có một số là lớp trẻ thuộc các đại thế lực đến tham gia để tầm bảo. Kéo dài trong hai ngày tiếp theo.
Cuối cùng là vật phẩm cấp ba, đều là những tuyệt thế kỳ trân hiếm có. Cũng là những thứ làm nên tên tuổi của Thiên Nguyên Đấu Giá hội. Và tất nhiên, đối tượng tranh đoạt những vật phẩm này không có một cái nào là tầm thường. Không phải đại thế lực thì cũng là nhân vật tuyệt thế cường giả, uy chấn một phương.
Số lượng vật phẩm cấp ba không nhiều, nên việc đầu giá có lẽ chỉ diễn ra trong vòng một ngày là đủ.
Lúc này tại cửa phía Tây của Dược Thương Các có hai bóng người đang đứng. Bọn họ đều khoác trên mình một chiếc áo choàng lớn khiến người ta không thể nào xác định rõ được hình thể, khuôn mặt thì đeo mặt nạ kỳ quái, che đi dung mạo.
Đây chính là cố ý che dấu, không muốn người khác biết thân phận của mình. Tình huống như thế này cũng không phải là hiếm, vì dù sao những người dám bước vào giao dịch tại nơi đây có mấy kẻ tầm thường? Nhỡ may vật phẩm ngươi giao dịch quá giá trị mà tới lòng tham của người khác là chuyện không hay chút nào.
Chậm dãi bước vào trong Dược Thương Các, khung cảnh cũng thay đổi theo.
Kiến trúc bên trong được thiết kế cực kỳ khoa học, mặc dù có rất nhiều người qua lại nhưng không có một chút lộn xộn nào. Nền sảnh không biết được làm từ chất liệu gì, sáng bóng lộng lẫy, dưới ánh sáng của minh châu trở nên cực kỳ bắt mắt, một cỗ xa hoa phú quý hơi thở tràn đầy mọi ngóc ngách.
Nơi này được phân làm nhiều khu, mỗi khu lại có kha khá căn phòng, đảm nhận một chức năng nhất định. Ví dụ như khu giao dịch dược thảo có tới mười phòng, sáu phòng nhận giao dịch với khách nhân phổ thông, một phòng tiếp khách nhân đặc biệt, hai phòng giám định dược thảo và một phòng ngân quỹ.
Hai thân ảnh đứng yên giữa đại sảnh, ánh mắt dưới mặt nạ không ngừng đảo qua, dường như đang muốn tìm thứ gì đó.
Một lát sau, rốt cục họ dừng ánh mặt tại khu giao dịch vị trí tham gia đấu giá, nhanh chân bước tới.
Khu vực này trong quãng thời gian gần đây lúc nào cũng kín người, thậm chí có chút quá tải. Dù cho không phải chỉ duy nhất nơi này có thể giao dịch vị trí tham gia đấu giá, mà còn có rất nhiều trụ sở khác của Hiệp Hội Luyện Đan Sư và Hiệp Hội Luyện Khí Sỹ cũng có thể. Nhưng dẫu sao thì lượng người tham gia quá lớn, nên quá tải cũng là chuyện thường.
Lại phải ngồi chờ hơn mười phút, mới tới lượt bọn họ giao dịch. Hai người không nhanh không chậm tiến về phía một phòng giao dịch phổ thông, đẩy cửa bước vào. Bên trong phòng không gian khá lớn, thập phần trống trải. Chỉ có một chiếc bàn làm việc, một kệ đồ và một nhân viên giao dịch.
Nhân viên của phòng này là một cô gái khoảng chừng hai mươi, khá là xinh xắn, kết hợp với bộ váy mỏng ẩn ẩn hiện hiện đủ khiến cho bất kỳ tên nam nhân nào cũng phải nóng đầu rạo rực.
- Xin chào hai vị tiên sinh.
Ngẩng đầu nhìn về phía hai người mới vào, thiếu nữ nở một nụ cười nhẹ nhàng, thanh âm êm tai rất mị người.
Hai người khẽ gật đầu đáp lễ, một người tiến tới bàn làm việc mà ngồi xuống, đối diện với nữ nhân viên. Người còn lại đứng im phía sau quan sát, rõ ràng có vai vế thấp hơn, hoặc chỉ là người đi theo.
- Một suất tham gia đấu giá cấp hai và một suất cấp ba.
Đặt lên bàn một chiếc nhẫn trữ vật cổ xưa, người này vào thẳng vấn đề luôn, thanh âm có chút già lão.
Lời nói của đối phương lại khiến nụ cười trên môi của nữ nhân viên ngưng lại, cẩn thận tiếp nhận chiếc nhẫn trữ vật. Hai người này thần thần bí bí, không rõ lai lịch như thế nào. Nhưng đã dám giao dịch vị trí đấu giá cấp ba, tuyệt đối không phải là người tầm thường. Có thể là thực lực cường đại, cũng có thể là bối cảnh cực kỳ cao, tài phú kinh người các loại. Mà dù có thuộc trường hợp nào thì cũng không phải một cái nhân viên quèn như nàng có thể đắc tội đấy.
Dùng linh thức quét vào trong không gian của chiếc nhẫn, khi nhận ra được vật phẩm bên trong thì sắc mặt của nàng chợt biến, ánh mắt nhìn về phía hai vị khách nhân này thêm vài phần kính sợ:
- Chuyện này vượt quá thẩm quyền của ta. Hai vị có thể đợi một chút không, ta phải đi mời quản sự tới.
Vị khách nhân kia gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nữ nhân viên liền nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Không tới mười phút sau liền quay trở lại, mang theo một vị trung niên nhân bước vào trong phòng, đây chính là quản sự của khu vực này.
Tên quản sự này đã khá đứng tuổi, mặc một bộ trường sam màu tím, đầu tóc đã ngả hoa râm. Mặc dù trên khuôn mặt vẫn cố lộ ra nụ cười khách khí, nhưng vẫn không giấu được nét cao ngạo trời sinh, nhìn đời bằng nửa con mắt, không có coi ai ra gì.
Hắn vừa vào tới nơi đã đảo ánh mắt qua hai vị khách nhân này, mục quang lấp lánh. Ngay sau đó hai mắt liền híp lại lộ ra vẻ nghiêm nghị, vì hắn nhìn không thấu hai người này.
Cầm chiếc giới chỉ lên, thần thức của hắn quét qua một lượt, khi nhìn thấy vật phẩm trong đó thì khuôn mặt chuyển sang ngưng trọng.
- Hai vị đổi thứ này lấy một vị trí cấp hai và một vị trí cấp ba ư?
Đầu óc hắn chuyển động cấp tốc, nghi hoặc hỏi lại một lần nữa, muốn chắc chắn rằng đối phương dùng thứ này để giao dịch.
Vị khách nhân kia bình thản gật đầu, không có nói một lời nào.
- Được! Giao dịch này chúng ta chấp nhận. Lữ Yên, ngươi chuẩn bị kim bài đấu giá cho hai vị tiên sinh này.
Nhẹ nhàng đặt chiếc nhẫn trữ vật xuống, tên quản sự vội vàng thúc dục nữ nhân viên.
Nhìn thấy vẻ biến hóa của quản sự, nữ nhân viên này tự nhiên minh bạch.
Khi nãy nàng mặc dù biết sơ qua một chút ít rằng thứ này có giá trị, nhưng cũng không hoàn toàn chắc chắn, nhưng bây giờ thì có thể hoàn toàn khẳng định rồi, vật phẩm mà hai người này trao đổi có giá trị cực kỳ kinh người.
Không chậm trễ một giây nào, nàng vội vàng rời khỏi căn phòng. Nếu chỉ là giao dịch bình thường thì tự thân nàng cũng có thể giải quyết. Nhưng giao dịch vị trí cấp ba này thì không, mà phải thông qua quản sự và phòng giao dịch đặc biệt.
Đợi khi Lữ Yên rời khỏi, tên quản sự mới cẩn thận nói:
- Hai vị… thứ cho ta mạo muội… không biết các vị có còn vật tương tự thế này không? Nếu có thì cứ báo giá, chúng ta sẽ…
Lời hắn còn chưa có nói hết, vị khách nhân kia đã hừ lạnh liếc hắn một cái, khiến toàn bộ không khí xung quanh đều tràn ngập hàn ý.
Tên quản sự hoảng sợ lui về một bước, lông tóc đều dựng đứng cả lên. Một cỗ nguy hiểm sống chết ẩn ẩn hiện hiện, khiến cho hắn mồ hôi vã ra như mưa, thiếu chút nữa là quỳ phục xuống rồi. Biết mình đã lỡ mồm hỏi thứ không nên hỏi, hắn vội vàng giải thích, giọng điệu có chút run run:
- Hai vị đừng hiểu lầm… là ta không đúng, là ta không đúng. Coi như ta chưa có nói gì.
Chỉ một cái hừ lạnh đã có thể khiến hắn có cảm giác cận kề cái chết, vô pháp chống cự. Chút tu vi mà hắn trước giờ luôn tự hào vênh mặt với đời lúc này trước mặt người ta liền như một con sâu cái kiến, bóp nhẹ một cái liền chết a. Đây là một cái nhân vật khủng bố cỡ nào chứ.
Mãi cho tới một phút sau, cái không khí lành lạnh đấy biến mất đi, tên quản sự mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Đưa tay áo lau mồ hôi trên trán, hắn nhìn hai vị khách nhân này với ánh mắt cực kỳ kiêng kỵ.
Không có ai nói một câu nào nữa, khiến không khí có phần quái dị. Cũng may là Lữ Yên khá nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã hoàn thành thủ tục, lấy được kim bài cho hai người. Nhận hai phiến lệnh bài đấu giá từ nàng, bọn họ nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
Nhìn bóng dáng của bọn họ khuất sau cánh cửa, tên quản sự vẫn còn đang chìm trong sợ hãi, tinh thần có chút tán loạn.
- Lâm quản sự… Ngài không sao chứ?
Nhìn thấy biểu hiện quái lạ của tên quản sự, Lữ Yên không khỏi thắc mắc, thấp giọng dò hỏi.
- Không có gì, trở lại làm việc đi… nhớ kỹ chuyện về hai người này tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài.
Tên quản sự phất tay, không quên dặn dò nàng giữ kín chuyện này. Đoạn hắn tự lẩm bẩm một mình:
- Hai người này tuyệt đối không thể đắc tội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.