Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 454: Tình, vốn dĩ không thể nói




Lâm Dương rời đi, để cho thế giới xung quanh lâm vào tĩnh lặng. Cơn mưa kỳ lạ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, đổ xuống đầu Thịnh Phong Tử, xối xả, nhưng hắn đã không còn tâm trí để ý tới nữa, vì phía trước hắn lại xuất hiện một bóng người lạ mặt.
Đó là một gã đàn ông cao lớn, khuôn mặt rất trẻ, thậm chí chỉ khoảng chừng đôi mươi, nhưng đôi mắt lại mang theo trầm tĩnh, tang thương mà một người trẻ không bao giờ có được. Tóc hắn bạc, xõa đều trên bờ vai to lớn, thi thoảng có vài sợi nhẹ bay theo gió hút, càng làm tôn lên ở hắn một chút gì đó cô độc điêu tàn.
Lẳng lặng ngắm nhìn, hắn không nói, nhưng lại khiến cho Thịnh Phong Tử có cảm giác rợn đến nổ tung người, tựa như mỗi một hành động, mỗi một suy nghĩ đều bị đối phương nhìn thấu hết. Cảm giác đó, thậm chí còn khủng khiếp hơn việc bị Lâm Dương khống chế đe dọa hàng tỉ lần.
- Cuộc đời chúng ta, rốt cục đang theo đuổi cái gì… Hoàng Thiên?
Rốt cục, đến một khắc Thịnh Phong Tử gần như trên bờ sụp đổ, hắn mới rời ánh mắt đi, nhìn về phương hướng nhóm Hàn Lâm và Kiếm Ma bỏ chạy, khe khẽ hỏi, tựa như đang nói với chính bản thân mình.
Không ai cho hắn câu trả lời hết, chỉ có cơn mưa thì thào lạnh giá, và đâu đó ở một nơi xa xôi, một tên thanh niên y hệt hắn đang hôn mê sâu bỗng nhiên run rẩy, khóe mắt chảy ra vài dòng lệ đỏ.
Bởi vì bên cạnh hắn, người con gái mà hắn yêu thương nhất lại đang dần mất đi sinh cơ, chìm vào thống khổ trước nay chưa từng có.
Từng đạo, từng đạo nguyền rủa của thời gian không biết vì lý do gì lại xuất hiện ở trên người nàng, phong bạo ngập trời, khiến cho dung nhan xinh đẹp không ngừng bị phân rã.
Thất khiếu của nàng đẫm máu, da dẻ nứt ra, phảng phất muốn hóa thành hắc ám, trong cơ thể liên tục bị thời gian nguyền rủa, tựa như nàng là nghịch lý, bị cả không thời gian loại trừ.
Mà cũng vào lúc đó, tại hiện trường bên cạnh gã đàn ông kia, quy tắc của thế giới dường như bị người ta bóp méo, vạn đạo nhân quả theo khắp hư không tràn tới, như đang bị cưỡng ép xé ra khỏi vũ trụ luân hồi. Hắn, dường như đang dùng vũ lực để biến đổi thực tại của thế gian này.
Vô số thông tin hóa thành tinh điểm, li ti hội tụ thành tinh tuyến, rồi dần dần huyễn hóa thành hai cái bóng người hư ảo. Không phải là con người, mà chỉ là hai đạo mệnh cách nhân quả của ai đó bị hắn cưỡng ép tách ra khỏi dòng chảy thời gian của vũ trụ.
Mà vũ trụ từ xưa tới nay vẫn luôn tồn tại làm một thể nhân quả vô hạn tuần hoàn, không thời gian cân bằng bất biến, nay bị hắn cưỡng ép phá hủy hậu quả có thể nghĩ tới đáng sợ nhường nào. Chỉ một vài biến số, cũng đủ khiến cho toàn bộ vũ trụ thay đổi hàng vạn tỷ lần, lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó. Chứ đừng nói tới xé rách nhân quả cứu người, cái giá phải trả không phải chỉ là một hai lần phản phệ.
Hắn rất mạnh, thời gian có thể không làm gì được hắn, nhưng… hắn đâu phải một mình cơ chứ.
Dễ thấy nhất chính là người hắn yêu, đang bị chính hành động này dẫn tới thời gian ma diệt. Hắn biết điều đó, nhưng hắn vẫn làm, làm trong sự không cam lòng và thống khổ, mỏi mệt đến khôn cùng.
Cuộc đời của hắn, tự khi hắn sinh ra đã luôn là như thế, chẳng bao giờ có thể được theo ý của mình.
Thật là hổ thẹn… khi mà hắn yêu nàng.
Nhưng lại chưa bao giờ cho nàng một kiếp sống.

Phía xa, Thịnh Phong Tử một mực đứng đần ra tại chỗ, nào còn bộ dáng tự đắc dương oai như lúc chém giết đám người Hàn Lâm, hai chân đều có chút không chống đỡ nỗi bản thân, nội tâm một mảng kinh hoàng sợ hãi.
Người thanh niên sau phút giây cưỡng ép rút ra mệnh cách nhân quả, tâm trạng dường như trở nên khó chịu mấy phần, càng khiến cho hắn có cảm giác kinh hồn táng đảm, cả người thiếu chút nữa ngã nhoài ra nền đất.
Thật sự, hắn dám hứa cả đời hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác kinh khủng như thế này, một cỗ áp lực vô hình mạnh đến mức như hàng tỷ dặm trời cao đổ sập đè lên người hắn vậy.
- Muốn sống không?
Thế rồi, người thanh niên dường như đã để ý đến sự tồn tại của hắn, bỗng nhiên mở miệng ra hỏi một câu khiến cho hắn mừng đến run rẩy, gật đầu liên tục.
- Vậy thì cùng bọn hắn điên một lần đi… hậu quả, ta thay ngươi gánh.
Người thanh niên không còn nhìn hắn, mà vẫn đặt ở hướng xa xa như ở trên người huynh đệ, đứng ở giữa trời cao thì thào nói.
Chỉ duy nhất một lời, không có rõ ràng, cũng chẳng thèm giải thích, hắn liền quay đầu rời khỏi, bước chân vừa bước liền là Cửu Đạp Hoành Không, thoắt cái mang theo hai cái mệnh cách nhân quả tan biến khỏi thời không này, tựa như chưa bao giờ xuất hiện vậy.
Chỉ còn một mình Thịnh Phong Tử ngẩn ngơ, dĩ nhiên còn chưa tin tưởng đối phương sẽ dễ dàng tha mạng cho mình như thế. Cứ vậy ngây ngẩn nửa ngày, hắn mới tỉnh hồn, thậm chí còn lộ ra kích động đến run rẩy liên hồi.
Bởi vì hắn hiểu được một lời cuối cùng của đối phương có ý nghĩa thế nào, “Cùng bọn hắn điên một lần”, theo một cách hiểu nào đó, chính là đối phương đã cho hắn cơ hội theo chân mình.
Hắn không biết đối phương là ai, càng không biết đối phương là người như thế nào, nhưng hắn biết đối phương rất mạnh, mạnh đến mức lấy thường thức của hắn cũng chẳng thể nào tưởng tượng ra nổi. Được theo chân một người như vậy, không phải là cái chết, thì chính là cơ duyên to lớn mà cả cuộc đời hắn sẽ không có lần thứ hai đạt được.
Nhất là khi hắn còn được đảm bảo, bất cứ hậu quả nào cũng sẽ được người ta gánh chịu. Cố Gia, bất quá chỉ là trò hề.
Chỉ vì một chút suy đoán và lời nói bâng quơ mà tin tưởng đến mức không chút đắn đo, đó có lẽ cũng chính là lý do mà thế nhân gọi hắn là thằng điên, vì bọn chúng không thể dùng thường thức thông thường để đánh giá hắn.
Mấy người biết được, hắn thực ra thông minh đến dọa người.
- Ha ha… Ha ha ha.
Tiếng cười đắc chí vang vọng biểu lộ rõ ràng ra sự điên cuồng của hắn, ở giữa cơn mưa đang dần ngớt đi, hắn thậm chí còn chẳng quan tâm tới mục đích ban đầu của mình, vẻ mặt hưng phấn không gì tả nổi, liếm môi liên hồi.
- Vút… vút… oanh…
Bất chợt, đúng vào lúc hắn còn đang đắc chí, phía xa xa trong hắc ám bỗng nhiên bắn phá ra rất nhiều hào quang, tựa như cầu vồng bay lượn, nhưng ẩn chứa sát cơ ngập trời. Hào quang xuyên phá, đem không gian xung quanh đều xoắn lại, ầm ầm bạo ra hàng chục vụ nổ, khói bắn mù trời.
Cho tới khi lắng lại, mới làm lộ ra bóng dáng của mười mấy người.
Là người Cố Gia cứu viện tới.
- Thịnh Phong Tử, ngươi dám giết người Cố Gia?
Cố Thắng vậy mà đích thân dẫn theo người tới, trông thấy chiến trường ngoài mấy cái xác chết thì chỉ còn lại Thịnh Phong Tử, sắc mặt thoáng chốc tràn đầy sát khí, âm trầm quát nói.
Dĩ nhiên, chính hắn cũng không nghĩ tới tên điên này lại tàn độc và to gan đến vậy, đến người của Cố Gia bọn hắn cũng dám giết, thật nghĩ chỉ cần điên liền dám không để Cố Gia vào mắt hay sao, quả là muốn chết.
Đáng tiếc cho hắn, Thịnh Phong Tử đúng là không sợ. Thậm chí khi được người kia bảo đảm, hắn càng không xem Cố Gia ra gì.
Vừa rồi mặc dù bị thương, thậm chí khủng hoảng vì sự xuất hiện của Lâm Dương và gã thanh niên thần bí, nhưng hắn dù sao cũng là Vấn Đỉnh trung kỳ hàng thật giá thật, tất nhiên sẽ không sợ đám người Cố Thắng. Chí ít, bọn chúng còn chưa có tư cách khiến hắn gặp nguy cơ.
- Cố Gia lại là cái gì mà ta không dám giết?
Từ trong cơn hưng phấn trở lại, hắn liếc nhìn về phía đối phương như nhìn mấy tên ngu xuẩn, cười nhạo nói.
Cũng chỉ cần một lời đó, liền như mồi lửa khiến cho đám người Cố Gia bùng nổ.
- Ngươi thật sự muốn chết.
Cố Thắng vốn âm trầm, sau khi bị khiêu khích thì càng thêm lạnh lẽo, để lại một lời, sau đó trực tiếp đạp bước trên không, dẫn theo Cố Tinh Hà và gần chục tên trưởng lão khác bao vây lấy đối phương, lực lượng kinh khủng bao phủ đất trời, tựa như muốn đem thế gian đều đập nát.
- Một tên tán tu không có chỗ dựa cũng dám đắc tội Cố Gia, ta nên nói ngươi ngu xuẩn hay là điên khùng thật đây… Thịnh Phong Tử?
Một loạt đại chiêu đáng sợ đồng thời mà đến, Cố Thắng là người mạnh nhất nơi này, cũng là người có tiếng nói nhất, kiếm chỉ vừa ra, âm thanh đã lần nữa vang vọng, tựa hồ mỉa mai Thịnh Phong Tử ngu ngốc vô tri.
Mà lời của hắn vừa dứt, toàn bộ thiên địa đều bỗng nhiên âm trầm hẳn xuống, mây đen cuồn cuộn kéo về, nước mưa như là băng tiễn, bắt đầu xuyên phá về phía hư không.
Thịnh Phong Tử chỉ cảm thấy một cỗ sát cơ đáng sợ từ trên chín tầng trời đổ ập lên đầu, sát ý vô biên như đại hải càn qua người hắn, kèm theo một cỗ sức mạnh hủy diệt quét ngang, trực tiếp đem bầu trời ở trên đầu hắn giăng kín thiên la địa võng.
- Ha ha… Vẫn là cái lối suy nghĩ tự cho mình là đúng, tự cho mình là hơn người… buồn cười thật đó. Nếu Cố Gia chỉ là một đám ô hợp như các ngươi, ta thật sự lo cho tồn vong của nó đấy.
Nhưng đối mặt với sát chiêu đáng sợ của đối phương, Thịnh Phong Tử lại tỏ ra ngông cuồng gấp bội, ngửa mặt mà cười lớn.
- Giết…
Rốt cục cả hai bên đã không còn nhịn được nữa, công kích của Cố Thắng đã dẫn đầu giết tới, trong khoảnh khắc bùng nổ trên đầu Thịnh Phong Tử, năng lượng vô tận lan ra khắp chốn, quét sạch rừng hoang.
Thiên địa như hứng chịu phải hàng chục cơn siêu bão càn quét, trên không trung tối sầm lại, sấm chớp đùng đùng nổ lớn, mây đen cuồn cuộn như sóng biển đổ xô vào đại địa, không khí ngột ngạt đến vô cùng.
Nhưng mà, điều đáng sợ sau đó liền xảy đến.
Bởi vì công kích của Cố Thắng mặc dù rất kinh khủng, thậm chí kéo theo thiên biến như là tận thế tới nơi, nhưng là ngay tại lúc nó sắp hủy diệt tất cả, lại bị Thịnh Phong Tử quay ngang một kích, đem tất cả các lực lượng đó đều đánh phản ngược trở lại, suýt nữa sinh sinh đem hắn đập chết chính trong công kích của mình.
Cố Thắng không chết, nhưng đại địa phía sau thì chết. Chỉ thấy toàn bộ trời mây bị một đòn này đánh dạt phá nát, đổ ầm ầm xuống dưới thiên không, đem đại địa nhấn chìm trong sóng đổ, kéo dài tới hàng trăm dặm mới dừng.
Cũng may cho hắn, là tích tắc sau mà thôi, những tên trưởng lão còn lại của Cố Gia cũng đã kịp thời giết tới, uy lực không cần phải nói đáng sợ dọa người, liên tiếp đem thân xác Thịnh Phong Tử nổ nát, văng ngược ra ngoài hàng triệu mét.
- Giết hắn…
Cố Thắng sau một đòn phản sát, cả người vết thương chi chít, trông thấy Thịnh Phong Tử bại lui thì lạnh lẽo quát, tròng mắt đồng thời ẩn chứa nghi ngờ cực độ.
Bởi vì hắn phát hiện ra trạng thái của Thịnh Phong Tử quá mức không bình thường.
Rõ ràng lúc đối đầu với hắn thì mạnh đến kinh tởm, thậm chí chém nát công kích của hắn, khiến cho hắn đều phải trọng thương bay về. Vậy mà khi đối đầu với đám Cố Tinh Hà còn yếu hơn hắn vài bậc, lại dễ dàng bị đánh trúng, thậm chí còn yếu ớt như một tên phế vật Hồng Trần, văng đi hàng triệu mét, quá mức là khó hiểu.
Đám người Cố Tinh Hà cũng là nhìn ra được điểm đó, nhưng vừa rồi bọn hắn đánh trọng thương Thịnh Phong Tử cũng là thật, cho nên khi Cố Thắng vừa quát, liền không chút do dự tiếp tục giết về phía dưới.
- Phốc… phốc…
Cường giả bậc này chém giết, đã không thể dùng từ hoa lệ để miêu tả, mà là cực kỳ lãnh khốc và sát phạt. Thịnh Phong Tử lần nữa bị chém văng đi, cả người nát bét, chỉ còn duy nhất nửa phần thân trên và một cái đùi, sắc mặt tái mét không chút máu nào.
Nhưng, hắn lại không sợ hãi.
Bởi vì, ngay chính hắn lúc này cũng đang bị trạng thái của bản thân làm cho ngây ngẩn.
Vì hắn phát hiện bản thân vậy mà đang có dấu hiệu đột phá. Một loại lực lượng kỳ lạ không biết tự lúc nào lại xuất hiện trong người hắn, thôi thúc cơ thể hắn phát huy ra tất cả những tiềm lực ẩn tàng vốn có.
Loại sức mạnh này không biết phải nói thế nào, nhưng thật sự quá huyền diệu và mạnh mẽ, nó mạnh tới mức cơ thể của hắn đều không kiểm soát nổi, lúc thì bộc phá ra ngoài, lúc lại tự hủy hoại mình, nên mới đẩy hắn lâm vào trạng thái khó hiểu đó. Lúc thì dư lực giết cả Cố Thắng, lúc lại yếu ớt như sên, gặp Cố Tinh Hà cũng không đỡ nổi.
Dĩ nhiên, trạng thái như thế này hại nhiều hơn lợi, nhất là khi hắn còn bị người vây giết liên tục.
Quả nhiên không quá trăm lần giao chiến, Cố Thắng đã bắt đầu suy tính ra nhịp suy yếu của hắn, trong nháy mắt tận dụng thời cơ, ẩn nấp trong hư không chém ra một đòn chí mạng. Một đòn kiếm mang phóng ra xé rách bầu trời, thẳng vào mi thâm của hắn mà trảm xuống.
Thịnh Phong Tử không dám cương, lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng chạy kiểu gì khi đúng lúc đó sức mạnh kia lại trào tới đánh nát thân thể, khiến cho hắn rơi vào chu kỳ suy nhược nhất.
Vốn là cơ thể mạnh mẽ của Vấn Đỉnh, nhưng cùng lúc bị trong ngoài hợp phá, chẳng khác nào đậu hũ, bị ánh kiếm tùy tiện xuyên qua, đem toàn bộ mi tâm của hắn đều rạch nát, máu tươi bắn tung tóe ra bên ngoài.
Đầu lâu mở tung ra lỗ máu, Thịnh Phong Tử thậm chí đến con ngươi cũng chỉ còn một cái, đau đớn gầm lên, ở trong tinh không rớt xuống, trong mắt tràn đầy hận ý.
Bởi vì một kiếm kia mặc dù không trực tiếp giết chết hắn, nhưng đã hủy đi tiên cơ đột phá mà luồng sức mạnh thần bí kia đang ban cho hắn. Đối với một kẻ cuồng tu với tính cách bị thế nhân coi như điên khùng, thì việc này còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Cho nên, ánh mắt của hắn sau đó nhìn về phía Cố Thắng đã hoàn toàn trở nên đỏ lòm sát ý. Tựa như một con sói điên bị ép đến đường cùng, sau này tuyệt đối có thể cắn chết bất cứ thứ gì cản đường nó.
- Cố Gia… Các ngươi tốt nhất nên cầu mong ta chậm đột phá đi, nếu không… ta gặp kẻ nào, ta giết kẻ đó.
Một lời nói mà như gầm lên nỗi uất hận trong lòng, hắn không dám tham chiến nữa, mà cưỡng ép lợi dụng sức mạnh thần bí hộ thể, rồi chớp mắt tung ra một thanh bán tiên khí, kích nổ đánh dạt nhóm người Cố Gia.
Đến lúc bụi mù lắng lại, bóng dáng của hắn đã không còn nữa, để lại phía sau là một đám trưởng lão Cố Gia cực kỳ âm trầm, sắc mặt khó coi vô cùng.
Cố Thắng siết chặt bàn tay, tròng mắt càng thêm lạnh lẽo, không nói hai lời quay đầu rời khỏi.
Ngay sau phút giây đó, một đạo âm thanh to lớn như sấm động bỗng nhiên vang vọng khắp toàn bộ U Châu thành, để cho hàng trăm triệu người giật mình kinh hãi:
- Thịnh Phong Tử cấu kết nội gián Thiên Nguyên, giết chết khách nhân của Cố Sở nguyên soái và mười sáu vị trưởng lão của Cố Gia, chiếm đoạt bảo vật, nay phát lệnh truy nã toàn đại lục, gặp được liền giết, không cần luận tội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.