Cùng vào tại thời điểm ấy, tại một nơi xa xôi tận cùng của phương nam Tuyết Vũ, băng tuyết đầy trời. Từng cơn mưa tuyết liên miên phủ xuống, để cho khắp nơi chìm trong màu trắng xoá. Không ai biết tuyết từ khi nào rơi, cũng chẳng biết được lúc nào sẽ dừng. Chỉ biết được từ khi người ta tới tuyết đã rơi, cho đến khi người ta đi nó vẫn thế, tựa hồ là vĩnh hằng. Cái tên Tuyết Vũ, có lẽ cũng chính là vì nơi đây mà có.
Một chiếc chiến thuyền trong hư không du động, tốc độ nhanh chóng doạ người. Bên trên nó, một nhóm người lẳng lặng khoanh chân đả toạ, tựa hồ như đang nghỉ ngơi sau một hành trình dài mệt mỏi.
- Oành!
Bỗng nhiên sau đó có tiếng nổ vang trời dội tới, không khác gì lưu tinh oanh tạc, sóng xung kích phóng ra khắp nơi khiến mọi người chao đảo, thậm chí suýt nữa phá huỷ cả con thuyền. Cố Sở vốn đang chìm trong trạng thái vô ngã bất ngờ phun ra một miệng máu, cả người văng đi đến tận bên hông thuyền, đánh tung cả mạn thép rồi mới dừng lại nổi.
Biến cố bất ngờ của lão khiến cho tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi, ánh mắt nhìn qua lão như muốn hỏi đã có chuyện gì xảy ra. Thậm chí là Hoàng Thiên đang không có chút sức sống nào ngồi ở phía xa mũi thuyền cũng phải ngẩng đầu lên, nhìn tới.
- Lệ Yên gặp nguy hiểm. Hoá thân của ta vừa mới chết.
Cố Sở cố gắng nén lấy sự giận giữ trong lòng, khàn khàn nói ra, nắm tay khô gầy hơi hơi siết chặt. Lệ Yên là đứa cháu mà lão yêu quý nhất trong đời sau của Cố Gia, thậm chí so với Cố Anh càng thêm quý, nếu không lão đã không tự mình chế tác giúp nàng đồ bảo mệnh.
Vậy mà hôm nay lão lại phải trơ mắt nhìn thấy nàng lâm nguy, thậm chí chỉ kịp giúp nàng kích hoạt truyền tống chi phù, hiện giờ còn không rõ ở đâu, sống chết thế nào, lão làm sao không giận.
- Ai giết?
Những người khác nghe được hoá thân của lão đều bị giết, sắc mặt đều kịch biến, trong đầu không ngừng đưa ra suy đoán, phải là cường giả bậc nào mới có thể làm ra điều này. Duy chỉ có Hoàng Thiên là không có chút nào biến hoá, lạnh lùng hỏi lại.
Cố Sở nghe hắn hỏi, không dám hai lời vội vàng cảm nhận lại thông tin được hoá thân truyền về, một hồi sau sắc mặt càng thêm khó chịu, gằn ra từng chữ:
- Lâm Thanh Phong… Hắn quả nhiên là Quy Nguyên bước thứ ba tối đỉnh.
Hoàng Thiên gật đầu như là đáp lão, hai con ngươi nhẹ nhắm lại, khoé môi hơi hơi nhếch lên lạnh lùng, suy đoán trong lòng đã càng thêm chắc chắn.
Đúng như những gì Phong Võ nói, Lâm Thanh Phong không phải người thường, mà là cường giả của Thiên Không Trấn Giới Đoàn, bước thứ ba tối đỉnh, hay còn có thể gọi là Bán tiên chi cảnh.
Tất cả những gì lão biểu hiện trước đây, kể cả thân phận Lâm Thanh Phong mà thế nhân biết tới, đều chỉ là giả dối. Không, đúng hơn là Lâm Thanh Phong thật đã chết từ khi hắn bước vào Cửu U Chi Địa, còn người trở ra ư, chỉ là một tên giả mạo, giả mạo luôn cả cái truyền kỳ một năm từ Sinh Thần vượt qua Vấn Đỉnh.
Năm đó lão mâu thuẫn với đám người Phong Võ, dẫn theo mười bảy người rời đi Cửu U Chi Địa, vừa hay có thể mạo danh Lâm Thanh Phong đã chết để hoạt động trên đại lục này, bắt đầu bố cục thế lực cho chính bản thân mình.
Lão sở dĩ không dám để lộ ra tu vi Quy Nguyên bước thứ ba, có lẽ là vì quá kinh thế hãi tục, cũng có thể là vì thế giới này tồn tại quy ước lâu đời mà Hoàng Thiên không hay biết tới.
Hắn chỉ biết, năm đó khi mà hắn gặp nạn, gia đình ly tán, lão và đám người Phong Võ đều đã bắt đầu bố cục trên đầu của hắn. Từ việc lừa bắt Hoàng Vân, đến việc đẩy hắn đến với con đường tu luyện, thậm chí còn cố ý cho Anh Vũ tiếp cận làm bạn thân với hắn, trong vô hình dẫn dắt sự phát triển của hắn sau này.
Mãi cho tới mấy chục năm sau đó, khi một góc sự thật phơi bày bị hắn phát hiện, sự khống chế ấy mới dần dần biến hoá, khác đi.
Hắn vẫn còn nhớ rất rõ vẻ mặt của lão khi nghe hắn nhắc tới mấy từ Thiên Không Trấn Giới đoàn ở trong Khốn Ngục. Buồn cười cho hắn lúc đó còn ngây thơ nghĩ rằng, lão từ bỏ hắn là vì hắn biết được chân tướng bẩn thỉu của cuộc chiến tranh Nguyên Giới, một cuộc chiến bị sắp xếp dưới tay của một đám người mang danh Thủ hộ thần.
Ai ngờ đâu cho tới tận bây giờ hắn mới đau lòng biết được, lúc đó lão không chỉ đơn thuần muốn từ bỏ hắn, mà là muốn giết hắn nữa ah. Bởi lão đã tưởng rằng hắn không chỉ biết được chân tướng của cuộc chiến tranh, mà còn biết được tất cả sự thật về lão, về việc lão là người của Thiên Không Trấn Giới đoàn, lợi dụng hắn ngay từ khi hắn còn là một thằng nhóc không hơn không kém.
Đó cũng là lý do mà trong lần thẩm phán năm đó, thái độ của lão quay ngắt một trăm tám mươi độ, thậm chí không tiếc làm tổn thương Anh Vũ, khiến Anh Vũ hiểu lầm hắn, trở thành kẻ địch. Bởi vì lão biết nếu lão không làm thế, một ngày nào đó chân tướng bị phơi bày, lão sẽ mất đi đứa cháu duy nhất này.
Cứ thế, cứ thế, tất cả những lần chém giết về sau, lão luôn là người yếu đuối, bị hắn chém phanh thây, bị Vương Đình đánh bại, đáng thương, thê thảm, nhưng không bao giờ bị chết. Còn thù hằn của hắn với bạn mình thì cứ thế to lên, lớn mãi.
Ha ha, đúng là một người ông vĩ đại.
Càng suy nghĩ về chân tướng, Hoàng Thiên càng cảm thấy đắng chát trong lòng. Hắn biết năm đó, khi hắn lựa chọn chịu oan khuất để bảo vệ cho mối quan hệ giữa ông cháu hai người, cũng chính là lúc hắn tự tay bóp chết tình cảm giữa hắn và Anh Vũ.
Bọn hắn, không thể làm bạn cùng nhau được nữa, thậm chí một ngày nào đó sẽ trở thành kẻ thù sinh tử. Bởi vì, hắn chắc chắn sẽ giết chết Lâm Thanh Phong.
- Bước thứ ba tối đỉnh? Ta sẽ để cho các ngươi biết, dù là Tiên, cũng phải chết.
Nắm tay siết ghì đến rớm máu, hắn khe khẽ tự nỉ non trong lòng, âm thanh lạnh lẽo đến tận xương tuỷ, so với băng tuyết hàng tỉ năm bên ngoài càng thêm lạnh thấu tâm can.
Dứt lời, hắn bỗng nhiên xoay người đứng dậy, hai tay nắm ở lan can mạn thuyền, ánh mắt nhẹ nhàng dõi xuống dưới đại địa trắng xoá phía xa, nơi có tới năm cái cột đá khổng lồ đứng thẳng, xuyên thấu tận trời cao. Mặc cho vạn vật bên ngoài phủ đầy tuyết trắng, năm cột đá lại bóng loáng như gương, thi thoảng còn toả ra phù văn nhè nhẹ, huyền bí vô cùng.
Chiến thuyền rất nhanh liền bay tới sát biên của năm cột đá lớn, lơ lửng giữa trời. Hoàng Thiên không nói hai lời, dẫn đầu bay ra giữa trời mưa tuyết lớn, theo sau hắn lần lượt là Cố Sở, Cao Vô Cầu, Vô Danh, Cẩu Thủ và tiểu hoà thượng Mộng Tâm.
Nhân gian chi lịch, một ngày cuối tháng, năm một vạn không trăm năm mươi ba, Hoàng Thiên dẫn theo bốn người một khỉ, đi thu phục thủ hạ thứ năm của mình, một con quái vật đã say giấc nồng hơn mười vạn năm quá khứ.
Chỉ thấy bọn hắn đạp chân lên năm ngọn đá lớn, phương vi trăm dặm dần dần vọt lên gió lốc. Từng cái lại từng cái trận kỳ như định hải thần châm trấn thiên trấn địa từ tay hắn bay qua, cắm ở tám phương hướng bất đồng, nhất thời khiến cho cả thiên không đóng băng hẳn lại.
Tuyết ngừng rơi, gió ngừng thổi, đại trận phong ấn cũng không vận hành toàn vẹn. Hắn khe khẽ nhìn về phía khoảng không lộ ra sơ hở của thạch trận, bàn tay rất nhanh cầm ra tiên phủ, chín thanh tiên kiếm chớp mắt từ trong đó vọt ra, hợp thành một thể, oành một tiếng bộc phá ra sức mạnh huỷ diệt đất trời, đem khoảng không giữa năm cột đá đều rạch phá, mở ra một vết nứt loạn lưu cực kỳ khủng bố, nối liền tới một vùng không gian tăm tối.
Hai đầu thông đạo vừa mới nối liền, một cỗ gió lạnh đã từ bên kia thốc thẳng về phía trước, khiến cho tất cả bọn hắn đều nhíu mày, có một chút gì đó vô cùng khó chịu. Vì mùi hôi thối, cũng vì cái khí tức âm u đáng sợ mà bên đó truyền về.
Chỉ thấy ở phía sau vết rạch phá loạn lưu, giữa tinh không đen đặc không ánh sáng, một cái thân ảnh già nua ngồi tĩnh toạ ở đó, hai mắt nhắm nghiền.
Hắn dường như đã rất nhiều tuổi rồi, nhiều tới mức vừa nhìn tới hắn, người ta liền nghĩ tới một lão nhân sớm gần đất xa trời, chỉ khẽ đẩy một cái cũng đủ khiến lão ngã ra, tay chân gãy nát.
Nhưng mà, sẽ chẳng ai dám đẩy hắn cả, bởi vì phía sau của hắn, là một cái hư ảnh vô cùng to lớn, đen đến doạ người. Khí thế của nó so với kích thước càng thêm đáng sợ, không khác gì chúa tể muôn loài, nhất là đôi mắt to kia, vô cùng lạnh rét.
- Yêu vật, ta đến ban cho ngươi tự do, đừng để cho ta thất vọng.
Có tiếng của ai đó nỉ non trong lòng. Người kia kia dường như cảm nhận được hắn nói, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn tới, có chút bất ngờ, rồi bỗng chốc hoá thành sát ý kinh thiên.
- Tiểu súc sinh, ngươi tìm chết.
Quả nhiên ngay sau đó, hư ảnh đằng sau hắn vậy mà đột nhiên chuyển động, một cái long trảo hắc sắc khủng bố phá không giết qua, trước sự kinh hồn táng đảm của đám người Cố Sở vồ thẳng tới. Móng vuốt xoẹt qua, đất trời đều như vỡ nát.
Cũng vào lúc đó, trái ngược với vẻ sợ hãi của đám thủ hạ mình, Hoàng Thiên chỉ đơn giản là hừ lạnh trong lòng, tiên phủ trong tay khẽ nhích, Cửu Kiếm lại ra, hoá thành một đạo hồng quang chói sáng, cấp tốc lớn mạnh, tựa như hoá thành kiếm khí trùng thiên trảm vào long trảo, đem toàn bộ tinh không xung quanh đều diệt nát.
Oanh…
Long trảo vậy mà không có bị kiếm quang trảm nát, chỉ là hơi bắn ngược về sau, nhưng dư chấn của chúng đều đáng sợ doạ người, càn quét khắp chốn, để cho người kia đều kinh hãi biến sắc, vội vàng ngẩng đầu nhìn thẳng tới.
- Hắc Minh Long, hôm nay ta tới không phải để chơi đùa cùng với ngươi.
Hoàng Thiên băng lãnh nhìn lấy đối phương, lạnh nhạt nói, đúng vậy, chính là Hắc Minh Long. Sau ba mươi mấy năm, hắn trực tiếp muốn động thủ với kẻ từng được coi là truyền thuyết này.
- Ha ha ha… vậy ngươi nói xem, ngươi tới làm gì?
Hắc Minh Long nhìn chằm chằm Hoàng Thiên cười một cách khinh bỉ, âm thanh cổ lão mang theo vài phần giận giữ, còn có cả sự khinh thường vô biên vô hạn vang vọng ra khắp trời.
- Ban cho ngươi tự do, theo ta đi giết người, nếu không… chết.
Đáp trả cho hắn, cũng là một cuồng ngạo đến vô biên, còn có cả sát ý cực cùng, lạnh đến không thể nào miêu tả nổi. Nếu không phục tùng... thì chết.