Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 400: Thiên địch




Âm thanh của Hoàng Thiên văng vẳng, quanh quẩn trong không gian, để cho Mộng Tâm ngây người tại chỗ, không ngừng lẩm bẩm mấy từ “Đại Việt vĩnh hằng”. Nó vẫn đứng ở trong mơ, mà tâm trí của nó dường như sắp thoát khỏi nơi này, có nước mắt từ từ chảy xuống trên khuôn mặt nó, có lẽ là vui, cũng có lẽ là buồn.
Hàng vạn năm, rốt cục nó cũng hiểu ra, cũng tìm được con đường cho chính nó.
- Đệ sẵn sàng chưa?
Thế giới trong mơ, Hoàng Thiên lúc này như bước ra từ hắc ám, vỗ vỗ vai Mộng Tâm mà nói.
Mộng Tâm run rẩy gật đầu, hai mắt chầm chậm nhắm đi, hồi lâu bất chợt mở bừng, khoé môi nở ra một nụ cười rạng rỡ.
- Ca về trước đi. Chúng ta vẫn còn phải vượt qua một ải nữa.
Sát na minh ngộ ra được ý nghĩa của mộng cảnh, cũng là nó phát hiện ra bản thân còn phải vượt qua một ải cuối cùng, chiến thắng chính bản tâm của nó, cũng là thứ gây ra ngọn nguồn đau khổ.
Rất rất lâu sau, ánh mắt của nó trở nên kiên định rất nhiều, bỗng vung tay lên đẩy Hoàng Thiên ra ngoài, hướng thẳng lên trời mà bay. Theo sau nó, một cái bóng người hư ảo như từ hư không hình thành, hung thần ác sát nhìn về phía nó.
Chính là kẻ thần bí đã xuất hiện khiến cho nó nhập ma trong giấc mơ đầu tiên năm đó, hay chính xác hơn là chấp niệm, lệ khí của bản thân nó hình thành.
- Cố gắng lên, ta chờ đệ trở về.
Hoàng Thiên biết được, đây là thử thách mà Mộng Tâm buộc phải tự mình chiến thắng, dù cho bản thân hắn có mặt cũng không thể giúp được gì, nên chỉ biết động viên nó, sau đó không chút do dự quay đầu, quyết định rời khỏi giấc mơ này.
Bóng dáng của hắn khuất dần vào trong hắc ám, cho tới khi trở về, một cỗ cảm giác như linh hồn nhập thể khiến cho cả người hắn run lên. Từng tế bào dòng máu reo hò sức sống khiến cho da gà nổi gai, tóc tai dựng đứng, tựa hồ quá đỗi vui mừng sau hàng ngàn năm mê ngủ.
Hắn thậm chí còn không kịp mở mắt ra để nhìn thế giới, mà có chút tham lam hô hấp thật nhiều, dù cho xung quanh chỉ là hư không hắc ám. Đó không phải cố ý, mà tựa như là một loại bản năng của con người, dấu hiệu cho rằng hắn vẫn còn sống, đã thực sự trở về.
Ba con mắt run run lên, mở bừng đón ánh sáng. Đập vào mắt hắn quả nhiên vẫn là hư không của Long Quân Chiến Trường, vẫn là một vùng hư vô bên trong đầu lâu to lớn. Phía xa xa là dị không gian thức hải đang không ngừng toả sáng quang mang, phía sau là thế giới nằm trong con mắt.
Tất cả đều chẳng khác gì giấc mơ, nhưng lần này là thật.
Hít lấy một hơi thật sâu để ổn định lại tâm tình, hắn khẽ cúi xuống nhìn lấy Mộng Tâm đang say giấc trong lòng, rồi lại nhìn về phía dị không gian thức hải, như đang suy tư điều gì, sau đó khẽ bước đi, muốn mang nó tiến về.
- Thật không hổ là dị số cuối cùng, vô thượng Ma Thần, ngươi vậy mà có thể vượt qua được thử thách đó, thậm chí so với ta dự liệu còn nhanh gấp trăm lần.
Đúng vào lúc hắn vừa bước đi, một âm thanh cười cợt bỗng nhiên vang lên trong tai hắn, khiến cho hắn không thể không dừng, ánh mắt hơi câu lên nhìn về phía trước, không biết tự lúc nào xuất hiện một người quen thuộc.
- Là ngươi?
Nhìn chằm chằm vào người mới tới, hắn thật có chút ngoài ý muốn, khẽ kêu lên.
Bởi vì hắn nhận ra được đối phương chính là Hồng Hoang, một trong những thiên kiêu bí ẩn nhất của Đại Việt. Người đã từng giao thủ với hắn ở bên ngoài cửa Long Quân Chiến Trường.
Điều kỳ lạ nhất là lúc đó tuy chỉ chớp nhoáng giao phong, nhưng hắn dám khẳng định Hồng Hoang hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn. Vậy mà bây giờ đối mặt, hắn lại ẩn ẩn có cảm giác nguy cơ cực kỳ. Đây không phải ảo giác, mà là tiên cảm đặc thù của huyết mạch Ma Thần, không ít lần giúp hắn thoát khỏi nguy cơ sống chết. Người này tuyệt đối có gì đó không bình thường.
- Đúng, chúng ta lại gặp mặt.
Hồng Hoang trông về phía hắn, mỉm cười mà nói. Hắn lúc này đã không còn bộ dáng tóc xanh mắt đỏ nữa, mà hoàn toàn trở thành một người hắc ám, tựa hồ hội tụ tất cả các sắc thái tăm tối nhất mà thành.
Hoàng Thiên im lặng không nói, nhưng tinh thần lại vô hình đề cao đến mức tận cùng. Hắn vẫn còn nhớ như in lời Mộng Tâm nói khi ở trong mơ, đó là “chúng ta còn phải vượt qua một ải nữa”. Có nghĩa là không chỉ mình Mộng Tâm, mà ngay cả hắn dù cho tỉnh lại, vẫn còn phải vượt qua một thử thách cuối cùng.
Có lẽ, Hồng Hoang chính là thử thách đó.
- Ngươi rốt cục là ai?
Cảm nhận được sự quái lạ trên người Hồng Hoang, Hoàng Thiên càng thêm cau mày cảnh giác, hỏi.
Mà hắn vừa hỏi, Hồng Hoang liền a a cười một tiếng, nhìn về phía hắn tràn đầy ý vị:
- Ngươi vẫn không nhận ra ta à?
Rồi vừa mới dứt lời, khuôn mặt của hắn liền đột nhiên biến đổi. Không, không, là toàn bộ thân thể hắn đều biến đổi, thoáng chốc hoá thành hình dạng của Hồng Thư, ngay cả khí tức cũng không khác chút nào.
- Ngươi có thể gọi ta là Hồng Hoang.
Hoàng Thiên giật mình, chưa kịp nói thì hình dáng của Hồng Thư lần nữa biến đi, hoá thành Hồng Nhân nói. Ngưng lại một hồi, hắn lại cất lời:
- Cũng có thể gọi ta là…
Câu nói của hắn chỉ nói đến nửa chừng, nhưng khuôn mặt biến hoá tiếp theo đã quá đủ cho câu trả lời.
Hoàng Thiên nhìn hắn, bề ngoài lãnh tĩnh nhưng bên trong đã nổi lên sóng lớn ngập trời, ba con ngươi co lại tràn đầy sát khí, bỗng chốc trở nên lạnh lẽo vô cùng, âm trầm nói:
- Ngươi làm sao lại ở nơi này? Ngươi theo dõi ta?
Âm thanh của hắn tràn đầy bất khả, nhưng càng nhiều hơn là sự cảnh giác và sát cơ cực cùng.
- Thôi nào, đừng nhĩ rằng bản thân mình là trung tâm của thế giới. Ngươi có thể đến đây, ta làm sao lại không thể chứ?
Chỉ có điều Hồng Hoang từ đầu tới cuối dường như chẳng hề quan tâm đến sát cơ của hắn, mà chỉ mỉm cười nhè nhẹ lắc đầu, âm thanh vô ưu vô nộ nhìn hắn:
- Ngươi nghĩ chỉ có một mình ngươi là dị số thôi sao?
Câu hỏi của hắn không khác gì thiên lôi oanh tạc, khiến cho nội tâm kiên cố của Hoàng Thiên cũng phải rung lên, ma quang hỗn loạn thét gào.
- Ngươi cũng là dị số?
Tâm trí điên cuồng vận chuyển, Hoàng Thiên không ngừng đưa ra câu hỏi trong lòng, ánh mắt nhìn về phía Hồng Hoang tràn đầy mơ hồ không rõ. Bởi vì hơn ai hết, hắn hiểu được đối phương là người như thế nào, vì đạt mục đích không từ thủ đoạn, âm hiểm ác độc, và tuyệt đối không làm việc gì mà không có tính toán.
Bây giờ đối phương xuất hiện ở thế giới này, lại còn là dị số, nhẫn nại cho tới tận bây giờ, tự nhiên phải có âm mưu mà người không biết được.
Nhưng rất nhanh, tâm trí của hắn liền bình ổn trở về, tầm mắt vẫn nhìn về phía đối phương, sau đó như đã phát giác ra điều gì, vội vàng triệu hồi Thiên Nhãn, đến khi nhìn thấu được chân thân của hắn thì bỗng cau mày, khẽ nói:
- Không đúng, ngươi chỉ là một cái phân thân.
Hồng Hoang bị hắn nhìn ra được bí mật, lại như là lẽ tự nhiên lắc đầu:
- Đúng, mà cũng không đúng. Chúng ta đều là chủ thân.
Câu trả lời của hắn làm cho Hoàng Thiên nhất thời không hiểu, nhưng rất nhanh sau đó liền gạt sang một bên, âm trầm hỏi:
- Ngươi muốn cản ta?
Hồng Hoang lúc này từ chối cho câu trả lời, nhưng ánh mắt và khí thế của hắn đã thay cho tất cả. Hoàng Thiên có được đáp án, sắc mặt trái ngược lại thập phần lãnh tĩnh, chỉ khẽ nhấc môi lên, lắc nhẹ đầu nói:
- Ngươi không được.
Câu nói của hắn khiến cho Hồng Hoang cất tiếng cười to, khuôn mặt đã trở nên thập phần âm lãnh, một cỗ sát cơ thao thiên bạo phát, khiến cho hư không khuếch tán, nhật nguyệt vô quang, bước về phía hắn:
- Ta biết ngươi không tầm thường. Nhưng ngươi nghĩ ta còn yếu như lúc ở ngoài Long Quân Chiến Trường sao?
Tiên quang già thiên cái địa, nương theo tiếng cười của hắn lan đi, làm cho không gian trước mặt Hoàng Thiên đều vặn vẹo, sóng lớn ngợp trời.
Phanh…
Một kích khủng bố vô cùng, gần như đem hư không chém đoạn, đánh mạnh vào Hoàng Thiên, khiến cho hắn dù lại mạnh cũng phải bay ngược về hàng chục dặm, máu tươi không nhịn được ứa ra ngoài cửa miệng.
Nhưng mặc dù bị đánh thương, hắn từ đầu tới cuối vẫn chẳng chút nào bối rối. Bàn chân đạp trên hắc ám, tóc bạc tung bay nhìn về phía Hồng Hoang, đạm mạc vô tình nói:
- Ngũ hành phân thân, âm dương song thể, ngươi quả nhiên lúc nào cũng biến thái.
Âm thanh không gợn sóng, hắn đưa tay lau đi vết máu trên môi, ánh mắt không rời đối thủ. Thế rồi hắn khẽ đưa tay đem Mộng Tâm thu vào trong Tiên Phủ, sau đó triệu hồi Thiên Kiếm, mỉm cười nhàn nhạt nói.
- Nhưng ta nói rồi, ngươi không được.
Hắn cũng rất bất ngờ khi biết được nhóm năm người Hồng Hoang lại chỉ là năm cái phân thân của đối phương, riêng mình tu luyện ngũ hành, thậm chí còn phân ra giới tính. Một cái phân thân lại phân thành năm thân khác, hội tụ đủ âm dương ngũ hành, một khi hợp thể là đáng sợ cỡ nào?
Tuyệt đối có thể xưng vô địch trong cùng cảnh giới, dù cho là hắn trước khi chìm vào mộng cảnh, bỏ qua lá bài tẩy như trận pháp và nhị thú, gặp phải Hồng Hoang cũng chỉ có một con đường chết.
Nhưng mà, bây giờ không giống.
Trải qua mấy vạn năm mộng ảo, trăm vạn lần trầm luân, hắn đã không còn là hắn của lúc trước. Hắn mạnh lên rất nhiều, mạnh đến mức hắn vẫn chưa xác định được giới hạn của bản thân mình. Làm sao lại có thể e sợ một cái phân thân đây này.
- Ha ha, thật là ngông cuồng.
Bị Hoàng Thiên xem thường, Hồng Hoang dù lãnh tĩnh cũng có oán nộ trong lòng. Chỉ thấy hắn giận quá mà cười, trường kích trong tay càn quét, tinh không ù ù rúng động, khí cơ đem Hoàng Thiên khoá chặt, lần thứ hai giết về.
- Vút… Phanh… anh.
Chớp nhoáng như hai cái sao trời đụng độ, tinh không nát vụn như băng, đang lúc Hồng Hoang cực cuồng kích tới, liền gặp Hoàng Thiên lạnh lùng cười, Thiên Kiếm băng ra, tịch diệt chém vào thân kích.
- Oành…
Tiếng nổ tung như hoá thành thực chất, sóng năng lượng hoá hình thét gào. Hai thanh binh khí mạnh đến vượt lẽ thường va chạm vào nhau, làm nổ tung hắc ám, khiến cho bọn hắn đều bắn ngược trở về hàng trăm dặm.
Hồng Hoang chỉ có cảm giác bàn tay như tê dại, trường kích mặc dù đã tách khỏi Thiên Kiếm hàng chục giây, nhưng đến giờ vẫn không thể nào ngừng lại run rẩy, đủ để thấy vụ va chạm kia khủng bố nhường nào.
- Ngươi vậy mà bước tới Hồng Trần rồi?
Không còn sự kiêu ngạo tự mãn, Hồng Hoang nhìn về phía Hoàng Thiên đã có kinh sợ, run run mà nói.
Mộng cảnh đáng sợ, năm đó hắn đã từng bị vây, tự nhiên so với ai càng thêm cảm nhận được nó khó khăn nhường nào, nếu không hắn đã không phải phân thân, khiến một nửa này bị trầm luân tại Đại Việt từng ấy năm không thể trở về.
Vậy mà bây giờ Hoàng Thiên lại có thể từ trong đó lĩnh ngộ ra con đường của mình, nhất cử bước vào cảnh giới Hồng Trần, làm sao không khiến cho hắn giật mình sợ hãi.
- Hắn vậy mà thật sự bước ra Hồng Trần từ trong mộng cảnh. Ha ha…
Lại suy nghĩ một hồi, hắn càng nhiều hơn là hưng phấn, nhìn Hoàng Thiên như là nhìn một món bảo vật vô giá. Bởi chỉ cần hắn chém giết được Hoàng Thiên, đoạt đi cảm ngộ của hắn để hoàn thiện Hồng Trần của mình, hắn liền có thể hoàn mỹ, chân chính thoát khỏi Đại Việt này, trở về hợp thành chính hắn.
- Ha ha… ngươi quả nhiên không bao giờ làm ta thất vọng. Đi chết đi.
Tiếng cười cuồng ngạo của hắn ngập tràn khắp chốn, người còn chưa tới, tay liền đánh ra đại thuật kinh thiên, đem hàng trăm dặm tinh không quấy phá.
- Cút.
Đối diện thế công của hắn, Hoàng Thiên nắm chặt Thiên Kiếm trong tay, sâm nhiêm quát lớn. Ma khí quanh hắn thét gào mà ra, tại tinh không nở rộ ngợp trời, khiến cho thân thể hắn chớp mắt tiền vào trạng thái Ma Thần song biến.
Hiển nhiên, hắn muốn cùng Hồng Hoang chiến một trận hết mình, sống chết.
Ầm ầm!
Âm thanh khiếu thiên, quỷ khóc thần gào. Chỉ gặp hắn vừa mới vọt lên, trăm dặm tinh không đều bị che đậy bởi một màu máu đỏ. Một cơn mưa máu cứ thế vô lý xuất hiện giữa vũ trụ tinh không, phủ xuống, xen kẽ gió lạnh thét gào.
Mưa cũng không có rớt xuống, mà lơ lửng hội tụ vào nhau, phút chốc hoá thành một vùng biển đỏ. Trăng sáng mọc lên giữa nó, rọi soi vào hắc ám, khiến cho biển máu thét gào, tinh quang nộ phóng, chớp mắt hoá thành hàng trăm ngàn tỷ đạo kiếm đỏ lòm, khát máu.
- Dạ Hải Ám Nguyệt, Cửu Trùng Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.