Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 387: Thế cờ lộ rõ




Vượt quá cả giới hạn của huỷ diệt tận cùng, phân nửa Bạch Hạc bí cảnh và cửa lớn của Long Quân Chiến trường sau giây phút đó liền hoá thành hư vô tan biến, hỗn độn loạn lưu không giữ lại chút nào tung bay, tựa như vũ trụ hồi mới nổ.
Mà bên trong đó, chỉ có hai cái bóng người và một con rồng to lớn cuốn lại vào nhau, uy chấn cửu thiên, vô địch vạn cổ.
Cố Sở có được Phong Thiên Lạc Địa kích toàn lực trợ giúp, rõ ràng sinh ra chất biến. Tuỳ tiện một đòn của lão bây giờ đều vượt qua lẽ thường, thậm chí vô hạn tiếp cận chiến lực của Vô Phong cùng rồng khổng lồ, nhất thời giúp cho thế cục trở về phía giằng co.
- Lại là Cực Đạo Hoàng Khí.
Vô Phong bị một rồng một người áp chế, sắc mặt âm trầm không gì sánh được, lạnh lùng quát.
Cực Đạo Hoàng Khí tên như ý nghĩa, là binh khí chung cực trên đời, một trong số những chí bảo hiếm hoi mà chỉ có Hoàng Giả mới có thể rèn đúc thành. Sức mạnh của chúng gần như đạt tới cực cùng, so với tiên thiên chí bảo càng thêm mạnh mẽ, bởi vì chúng được Hoàng Giả tạo ra để sử dụng chứ không phải tiên thiên hình thành, cho nên độ phù hợp với tu sĩ càng mạnh hơn vài phần.
Dù là ở thời đại của hắn tiên thần như chó chạy đầy đường, Hoàng Khí cũng hiếm hoi không gì sánh được. Vậy mà hôm nay, hắn lại thấy được không chỉ một lần, nhất là còn ở trong tay của mấy thằng nhóc chưa đầy vạn tuổi.
Người so với người, quả là tức chết.
- Giết…
Đằng kia, Cố Sở vẫn chưa hết phê thuốc tinh thần, nhất là đe doạ thành công chiến kích khiến nó nghe lời, cân được Vô Phong, lão càng thêm ngông cuồng tự đại. Né tránh chiêng đồng băng qua, lão đạp vỡ vài ba ngọn núi, sau đó cầm theo Phong Thiên Lạc Địa hướng bầu trời mà phóng, để lại đằng sau là hai cái dấu bàn chân to hàng trăm dặm.
Đối mặt với Cố Sở khí thế kinh hồn, rất nhiều lão tổ bên kia đều bị doạ cho tái mét, vốn đang định lao lên liền nhất tề dừng lại. Chỉ là đối diện Cố Sở không phải là bọn hắn, mà là Vô Phong, một người đã từng là Thánh Tổ.
- Hừ… Không biết tự lượng sức mình.
Vô Phong một bên đẩy lùi Hoả Tinh Thần Long, đối mặt Cố Sở vây công thì lạnh lùng quát, song chưởng đẩy ra đánh vào chiêng đồng.
Đương một tiếng, chiêng đồng rung lên tiếng nổ, sóng âm hoá thành thực chất mà đi. Cùng lúc đó, khoảng cách giữa Cố Sở và Vô Phong ngày càng gần, chớp mắt liền cùng sóng âm va chạm.
Oanh…
Như là sấm động, sóng âm rít gào, vậy mà trực tiếp khiến cho Cố Sở cản lại giữa trời, chân thân phún máu. Phong Thiên kích nhận được Cố Sở nguy cơ, vội vàng rung động thân mình, hòng tạo ra vòng cộng hưởng bảo vệ lão vào trong, nào biết được chiêng đồng cũng không có dừng, trực tiếp lăng qua vạn mét mà nện vào, lực lượng bùng nổ mạnh đến mức hai tay pháp tướng của Cố Sở cũng đều nát bét.
- Chuyện gì xảy ra, hắn vì sao lại đột nhiên trở nên mạnh thế này.
Cố Sở vẫn không ngừng phún máu, sợ hãi nhìn về Phong Thiên Lạc Địa kích đang không ngừng bị chiêng đồng áp chế văng ra khỏi kiểm soát của mình.
Lão nào biết được, thực ra không phải Vô Phong đột nhiên trở nên mạnh hơn, mà là vì lão quá yếu. Yếu đến mức chiến lực phát ra để chống đối Vô Phong tất cả đều là của Phong Thiên kích, mà không có chút nào của lão.
Mà Vô Phong tất nhiên cũng nhìn ra được điểm này, cho nên liền không cùng Phong Thiên đối cứng, chỉ dùng sóng âm để kích thương lão, sau đó lại bất ngờ dùng chiêng đồng áp chế Phong Thiên kích, phân tách bọn họ ra hai phần. Cố Sở không có Phong Thiên Lạc Địa kích, thật sự so với đống cứt cũng không bằng.
Vô Phong không để ý Cố Sở sợ hãi, bàn tay vẫn một mực thao túng chiêng đồng, sau đó đưa chân đá bay Cố Sở ra ngoài Bạch Hạc.
Phương xa, Hoả Tinh Thần Long tức giận thét gào, long uy diệu thiên, muốn lần nữa cuốn lại Vô Phong.
Chỉ có điều, Vô Phong lúc này khó khăn lắm mới thoát ra được nó dây dưa, tự nhiên không muốn đối đầu, chớp mắt xoay người tan đi pháp tướng, tích tắc sau chân thân liền xuất hiện ngay trung tâm vòng xoáy truyền tống của chiến trường, đưa tay chém mạnh ra ngoài.
Chỉ là một chém từ bàn tay tầm thường, nhưng ẩn chứa pháp lực khổng lồ không gì sánh nổi, trong chốc lát bùng nổ huyết quang, ngưng tụ thành cự chưởng cao hàng chục dặm, vĩ ngạn đổ ập vào trước mặt.
Chỉ nghe oanh một tiếng cự bạo kinh thiên, dường như có một vật gì đó bị bàn tay to lớn này đập nát, nhấc lên sóng gió bạo về, quét sạch bốn phương khói mù.
Một màn đáng sợ, doạ cho không ít thiên kiêu gần đó nhao nhao thả người bỏ chạy, lấy lòng bàn tay làm trung tâm vụ nổ, pháp lực hoá thành sóng gió cuốn bay những người chậm trễ, hình ảnh rung động vô cùng.
- Ngươi thật sự sẽ giết ta sao?
Đang lúc mà bọn hắn không biết tại sao Vô Phong lại xuất hiện tại nơi này, một âm thanh quen thuộc bỗng nhiên vang lên từ trong đổ nát.
Chỉ thấy giữa bụi mù đang tiêu tán, Hoàng Thiên bỗng nhiên xuất hiện ở giữa trời, thân người đều bị nổ nát còn chưa kịp ngưng tụ lại thành chỉnh thể, thê thảm không gì tả nổi.
Chỉ là, đau đớn lúc này đây đã không còn đáng kể nữa. Hắn vẫn một mực lơ lửng đằng xa, lẳng lặng nhìn Vô Phong trước mặt, gượng cười hỏi.
Một câu hỏi có chút dư thừa, bởi vì đây không phải là lần thứ nhất Vô Phong ra tay giết hắn, cả hai lần đều không nương tình, toàn lực. Nếu chẳng phải dựa vào bản mệnh tinh huyết cực cường, chỉ sợ hắn đã chết ngay từ đòn lúc trước.
Tinh huyết rất cường, nhưng tuyệt nhiên không thể nào bất tử, một khi vượt quá giới hạn phục hồi, hắn thật sự sẽ chết, thậm chí sẽ chết rất đau đớn.
- Ta rất thưởng thức ngươi, nhưng rất tiếc, tất cả chỉ dừng lại ở thưởng thức.
Vô Phong lãnh đạm nhìn về phía Hoàng Thiên, bàn tay cách không khống chế thân thể của hắn, kéo mạnh về phía mình.
Trong lúc nhất thời, Hoàng Thiên trước như có cảm giác bị gông xiềng siết chặt, không hề có thực hoàn thủ, chỉ có thể dựa vào trạng thái của Ma Thần biến để gượng chống, nhưng vẫn bị bóp cho gãy xương phún máu.
- Vậy à.
Bật ra vài đường máu trên cằm, hắn nhìn Vô Phong, cố nén đau đớn cười, hỏi lại.
Đáp trả cho hắn chỉ là một sự thờ ơ lạnh lùng, Vô Phong bắt đầu tăng thêm sức mạnh, đồng thời mang theo một cỗ tử vong ý chí, hòng mài mòn hết toàn bộ sinh mệnh của Hoàng Thiên.
- Phốc.
Quả nhiên không đến nửa giây đồng hồ, Hoàng Thiên liền bị một bóp này bóp tan thành ngàn mảnh, mãi cho tới mười mấy phút sau mới lại ngưng tụ trở về, tốc độ so với trước đây rõ ràng chậm hơn gấp mấy chục lần, sinh mệnh lực càng là yếu nhược không gì tả nổi.
- Vậy mà… năm đó ta còn ngốc nghếch xem ngươi là ân nhân của mình, thật là buồn cười quá đỗi.
Khoảng cách với Vô Phong ngày càng gần, cảm xúc của Hoàng Thiên càng bồng cháy, át đi cả những cơn đau về thể xác lúc này.
- Thật ra, ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ giết ngươi. Nếu có trách, thì trách ngươi quá cứng đầu thôi. Chuyện này ngay từ đầu, vốn đã không có liên quan gì đến ngươi.
Vô Phong lúc này đột nhiên mở miệng nói, thần sắc không vui không buồn, chỉ là có chút không nỡ.
- Ha ha… buồn cười. Lời này phải là ta nói mới đúng. Giấc mơ này là của nó, có tỉnh hay không cũng là việc của nó, liên quan gì đến các ngươi?
Lúc này, Hoàng Thiên đã nát thêm một lần, hơi thở hấp hối, miễn cưỡng mở miệng nhìn vào Vô Phong, trong mắt đều là vẻ không cam lòng.
Vô Phong nhìn hắn lắc đầu:
- Ngươi không hiểu được.
Hoàng Thiên cười dài nói:
- Không hiểu? Đều là vì sợ chết mà thôi. Thương Sinh năm đó không chỉ đánh bại ngươi, mà còn đánh bại đi cả ý chí và niềm tin, khiến ngươi trở thành một kẻ chỉ biết chui rúc và sống tạm qua ngày, ngươi không xứng làm bạn của hắn.
Một lời rung động, để cho Vô Phong biến sắc, trở nên âm trầm không gì sánh được. Nhưng là Hoàng Thiên không sợ chút nào, ba mắt vẫn chằm chằm nhìn tới.
Chân tướng của tất cả tranh đấu này, Hoả Tinh Thần Long đã cho hắn biết rõ. Mặc dù không dám chắc một trăm phần trăm là thật, nhưng cũng đủ để hắn có được suy đoán chính xác nhất.
Nguyên nhân sâu xa nhất, có lẽ phải bắt nguồn từ một người mà hắn đã từng gặp được trong quá khứ, người mà vừa là quân thượng của Hoả Tinh Thần Long, vừa là huynh đệ của Vô Phong, càng là chủ thượng của con khỉ mặt dày, Sùng Lãm.
Năm đó Sùng Lãm vấn đỉnh đăng thiên, không biết vì nguyên nhân gì mà dấy lên chiến loạn, dẫn theo con dân của mình đánh Thương Sinh, đem cả Thượng Cổ đều chôn vùi vào trong hắc ám.
Tiểu hoà thượng tiền thân chính là một thiên vương dưới trướng của hắn, sau đại chiến Thương Sinh bị huỷ diệt thân thể, nguyên thần chìm sâu vào trong giấc ngủ, rơi vào trong Nguyên Giới.
Cái gọi là Thiên Nhãn, thật ra chính là tâm nhãn của hắn tu thành, sau khi nguyên thần ngủ say vì chấp niệm khổng lồ mà vẫn một mực ngắm nhìn trời cao, tiếp tục diễn hoá tương lai theo ý chí của mình.
Mà con người, đôi khi chỉ muốn nhìn những thứ muốn nhìn, chỉ tin những thứ muốn tin, tự xa xưa hình thành đã luôn là như thế. Mộng Tâm sinh ra là con dân đất Việt, mãi cho lúc sắp chết đi đều muốn nhìn Đại Việt, muốn nhìn muôn dân thịnh thế, cho nên mới hoá tương lai trong mắt thành mộng cảnh.
“Đại Việt” này, cũng từ đó sinh ra đời.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì, nếu không có sự kiện của mấy vạn năm về trước, Hoả Tinh Thần Long từ trong Hoả Linh Sơn tỉnh dậy, muốn thức tỉnh Mộng Tâm khỏi mộng cảnh để đi tìm Sùng Lãm.
Năm đó, Vô Phong cũng vì việc này xuất thế, cùng nó đánh nhau đến long trời lở đất. Tất cả chỉ vì hắn không muốn Mộng Tâm tỉnh dậy, bởi vì năm xưa Mộng Tâm chính là một phe chủ chiến, một khi tỉnh dậy, tìm được Sùng Lãm rồi chắc chắn sẽ khiến cho đại chiến Thương Sinh lần thứ hai bùng nổ.
Mà một khi bùng nổ, vũ trụ này sẽ tan tành, Sùng Lãm sẽ chết, thật sự chết. Hắn không muốn chuyện này xảy ra, tuyệt đối không thể nào.
Đó cũng là lí do năm xưa hắn mang Hoàng Thiên vào trong Huyết Sắc giới, vì hắn phát hiện ra trên người thằng nhóc này có khí tức của con rồng béo đó. Hắn biết, Hoả Tinh Thần Long muốn lợi dụng huyết mạch và vận mệnh của Hoàng Thiên để thức tỉnh Mộng Tâm, cái gọi là “Đại đạo dấu ấn, vận mệnh xoay vần”, thực chất chỉ là một tia ý chí của nó, muốn dẫn dắt Hoàng Thiên tiến tới.
Khi đó, hắn thực sự đã muốn giết Hoàng Thiên, nhưng đúng như những gì Hoả Tinh Thần Long đã nói, hắn không thể làm gì được vì vi phạm quy tắc bảo toàn thực tại. Cho nên mọi chuyện mới bị kéo dài tới tận bây giờ, chung cực chiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.