Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 343: Hoàng Thành - Nước sâu




Hoàng Thành, không giống với Cửu Chân hay Giao Chỉ chỉ đơn giản là một toà đại thành, mà còn là Đế Đô của Đại Việt, nơi tập trung quá nửa tinh hoa văn hoá của cả dân tộc.
Năm đó khi thái tổ có chiếu dời đô, chính là phát hiện ra được vùng ấy có thế đất giao thoa với trời, núi sông giao hoà sau trước, vạn vật phồn vinh thịnh vượng. Có thế, có khí mà có cả tinh, là nơi hội tụ quan yếu bốn phương, cực kỳ thích hợp làm đế đô nước nhà.
Thuở đầu, đế đô được xây dựng theo mô hình Tam trùng thành quách, bao gồm La Thành, Hoàng Thành và Cấm Thành. Vùng đất rộng lớn nơi ngoài là vùng sinh sống của cư dân, chỉ có vùng Long Phượng thành là khu cấm địa dành cho Hoàng Triều, cho đến bây giờ là nơi đặt trụ sở lớn nhất của Việt Điện.
Năm đó cổ triều vi tôn, nhân gian bách tính an cư lạc nghiệp, đế đô càng là phát triển đến trạng thái phồn vinh chưa từng có. Thẳng đến thời gian sau này triều đại lụi tàn, chiến tranh kéo dài đằng đẵng khiến đất nước phân chia, nơi đây mới bị kìm hãm phát triển và chia cắt thành nhiều tầng thế lực cát cứ.
Nhưng dù là vậy, sự khổng lồ và phồn vinh của nó vẫn cực kỳ đáng sợ, thậm chí khiến cho nhóm người đến từ toà thành lớn nhất của Thiên Nguyên cũng không thể kìm được sự kinh ngạc và cảm thán.
Chân Không Ngã mang theo nhóm người truyền tống đến Tường Phù, án ngữ ngay phía Chợ Đông của đô thành. Đập vào mắt bọn hắn là một con đường rộng lớn chạy băng giữa hai hàng kiến trúc, chẳng những hùng vỹ mà còn cực kỳ phồn hoa.
Trên lớp nền đá hoa cương rắn chắc, dòng người và xe thú ngang dọc mà qua, xen lẫn những âm thanh huyên náo rộn ràng, nhân khí thịnh vượng mà không nơi nào có được.
Chân Không Ngã cũng không vội vàng, mà để mọi người thong thả dạo bước tham quan đường phố, sau đó gần nửa ngày mới tiến về phía trung tâm Hoàng Thành.
Việt Điện thân là tổ chức lớn nhất Đại Việt, tự nhiên có những đặc quyền mà không một thế lực nào có thể so sánh cùng. Tỷ như nhằm phục vụ cho việc tổ chức đại lễ, bọn hắn đã trưng dụng hơn phân nửa quyền sử dụng công trình của Phượng Hoàng thành trong hai tháng, chỉ để nhằm cung cấp nơi nghỉ ngơi và trú ngụ của khách vãng lai qua đăng ký.
Bên trong một toà đại điện khổng lồ ven hồ Xác Cáo, từng đoàn người nối nhau tiến vào làm thủ tục. Hiện giờ đã là ngày sáu, gần sát với đại lễ nên đa phần các thế lực đều đã hoàn thành xong đăng ký, chỉ còn những thế lực ở xa hoặc có công chuyện nên tới muộn, cho nên bầu không khí đã có phần lẳng lặng xuống.
Yên Tử hiện nay mặc dù tan tác, nhưng quyền uy của Chân Không Ngã vẫn còn ở đó. Hai tên quản lý đối với mọi người đều rất lãnh đạm, nhưng khi trông thấy hắn tiến vào thì đều biến sắc, cực kỳ nghiêm túc giúp hắn đăng ký danh ngạch thành viên Dạ Sát Thiên Vân đoàn.
- Trong thành vẫn còn phòng ở chứ?
Thủ tục xong xuôi cũng mất nửa ngày, Chân Không Ngã trông thấy trời đã gần tối, bèn quay lại nhìn một chút hai tên quản lý. Hiển nhiên có ý định để mọi người dạo chơi nốt ngày, sáng mai lại tiến về Phong Châu cũng không muộn.
- Tiến bối, phòng thì vẫn còn, nhưng chí tôn viện thì chỉ còn một cái.
Nghe thấy Chân Không Ngã hỏi phòng ở, hai tên quản lý không khỏi do dự, sắc mặt có vẻ khó nhìn. Mặc dù Chân Không Ngã không trực tiếp yêu cầu, nhưng với thân phận của hắn dĩ nhiên chỉ có chí tôn viện mới phù hợp để ở, mà hiện giờ, chí tôn viện lại chỉ còn một cái, hơn nữa là còn bị người chỉ định trước.
- Không có gì, một cái thì một cái, chí tôn viện rộng hơn ba vạn mét, ở nhiêu người là quá dư rồi.
Chân Không Ngã lại tựa như không trông thấy vẻ khó nhìn của bọn hắn, mà gật đầu tự nói, tựa hồ xác định phải lấy khu vực này.
- Tiền bối… khu này không ở được.
Mặc dù rất e sợ Chân Không Ngã, nhưng không hiểu vì sao hai tên quản lý lại vẫn đủ can đảm để nói, một lời khiến cho vị thiền sư cau mày:
- Làm sao? Chẳng lẽ còn có người tranh chỗ cùng ta?
- Chuyện này!...
Hai tên quản lý nghe vậy thì biến sắc, đang lúc không biết phải giải thích thế nào, thì bên ngoài cửa điện bỗng nhiên đi vào bảy cái bóng người khiến cho bọn hắn đều mừng đến run rẩy chân tay, trong lòng càng là thở phào nhẹ nhõm.
- Không dám, không dám. Phòng ở đó là bọn họ để dành cho bọn tiểu bối, nhưng nếu Không Ngã tiền bối đã muốn thì cứ lấy đi, chúng ta ở thượng vị viện là được rồi.
Người nói là tên thanh niên dẫn đoàn, tóc đỏ mắt xanh, trên hông còn quấn theo một sợi huyết xích, cực kỳ bất phàm.
Sáu người còn lại đều là người trẻ tuổi, nhưng nếu như chú ý một chút liền phát hiện ra chỉ có bốn người trong đó thật sự là người trẻ, còn hai tên đứng ngoài hẳn là lão quái vật cải lão hoàn đồng mà thôi, bởi trong ánh mắt bọn hắn không thể nào che giấu được nét hằn của thời gian.
Mà đám người Cố Sở và Cao Vô Cầu khi trông thấy hai người này đều không khỏi giật mình, hoảng sợ phát hiện ra tu vi của đối phương vậy mà đều đã đạp tới Quy Nguyên đệ tam bước.
Càng kinh khủng là, hai tên cường giả đỉnh phong này lại cực kỳ hạ thấp tư tái, khiêm cung phục tùng đằng sau nhóm năm người trẻ tuổi.
Có thể khiến cho cường giả bậc này cam lòng đi theo và bảo hộ, chỉ sợ lai lịch của bọn hắn không nhỏ chút nào.
- Ngươi lại là thằng ranh nào?
Trái ngược với thái độ của đám người Cố Sở, Chân Không Ngã một chút nghiêm túc cũng không. Lời của tên thanh niên tuy rằng lễ kính, nhưng lại ám chỉ đằng sau rằng hắn không biết điều cướp phòng người khác, khiến cho hắn thập phần khó chịu.
- Ngươi nói chuyện kiểu gì đấy?
Bị Chân Không Ngã nói thế, đám người trẻ tuổi đều nhao nhao nổi giận. Cô gái áo vàng bên cạnh tên thanh niên tóc đỏ càng là không nhịn được quát lên, ánh mắt trừng trừng nhìn về phía Chân Không Ngã.
- Hồng Thư, đừng vô lễ.
Kỳ lạ là tên thanh niên tóc đỏ lại cực kỳ bĩnh tĩnh, không những không nổi giận mà còn mỉm cười, trước tiên quát lui cô gái, sau đó mới hướng về phía Chân Không Ngã trả lời:
- Muội muội từ nhỏ nuông chiều nên không biết lễ tiết, mong tiền mối đừng trách. Vãn bối là Nguyễn Hồng Hoang, đệ tử đời thứ mười sáu của Nguyễn Gia, ngưỡng mộ đại danh Không Ngã tiền bối tự lâu.
Không nhanh không chậm, không sợ hãi cũng không khinh thường, Hồng Hoang này luôn tạo cho người ta một cảm giác gì đó cực kỳ bình phàm, nhưng lại cực kỳ khó nắm bắt.
Mà Chân Không Ngã khi nghe hắn đến từ Nguyễn Gia thì thái độ đột nhiên chuyển biến, càng đánh giá hắn nhiều hơn mấy phần, cau mày hỏi:
- Nguyễn Gia? Nguyễn Hồng Quân là gì của ngươi?
Hồng Hoang mỉm cười, có chút tự hào trả lời:
- Chính là gia phụ.
Chân Không Ngã một bộ hiểu ra, bĩu môi nói:
- Thảo nào, cũng chỉ có hắn mới dám đặt tên con mình bố đời như vậy à. Hồng Quân, Hồng Hoang, đời cháu chắc đặt thành Hồng Thiên, Hồng Đế luôn á.
Một lời suýt nữa khiến cho đám người Cố Sở cười to, nhưng chung quy vẫn là nhịn được, một lần nữa hướng về vị Thần Thoại này giơ lên ngón giữa.
Cảm thấy Chân Không Ngã xem thường gia chủ của mình, hai tên cường giả sắc mặt thoáng trầm đi, đang muốn động thủ, nhưng cuối cùng lại bị Hồng Hoang ngăn lại:
- Tiền bối quá lời.
Vẫn là một nụ cười bình thường, sắc mặt hắn không hề lộ ra chút cảm xúc giận giữ nào. Hắn ngưng lại một lúc, sau đó hướng về phía hai tên quản lý mà nói:
- Cảm tạ hai vị đã chiếu cố giúp, chỉ là Chân Không Ngã tiền bối dù sao cũng là người có thân phận, ở lại thượng vị viện quả là không hay chút nào. Các ngươi cứ sắp xếp toà chí tôn viện cho tiền bối ở đi, chúng ta là tiểu bối ở thượng vị viện cũng được rồi.
Hai tên quản lý nghe vậy thì như được đại xá, điên cuồng gật đầu, không dám hai lời làm theo lời hắn, chẳng mấy chốc liền bàn giao lệnh bài ra vào Chí tôn viện cho Chân Không Ngã.
Chân Không Ngã nhận lấy lệnh bài, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác bị người xoay, vừa bực mình lại không thể làm gì. Hắn nhìn về phía Hồng Hoang một lúc thật lâu như muốn đánh giá điều gì đó, cuối cùng chỉ là bĩu môi một cái, sau đó dẫn mọi người rời đi.
- Đúng là tên lừa trọc, vừa không lông vừa không não, đến cảm ơn cũng không biết nói một câu.
Nhìn bóng dáng Chân Không Ngã rời đi, Hồng Thư lúc này mới khó chịu mắng ra.
- Hắn không nhìn ra gì chứ?
Một tên thanh niên khác cũng tiến lên, đứng tại bên cạnh Hồng Hoang nghiêm túc hỏi.
- Không biết… nhưng lần này chúng ta có đối thủ đấy.
Hồng Hoang nhàn nhạt cười, ánh mắt vẫn dõi theo phía đoàn người khuất bóng, tựa hồ nhìn ra được thứ gì.
- Đối thủ? Ý ngươi là đám loi nhoi kia sao? Mấy tên phế vật cũng xứng đáng làm đối thủ của chúng ta?
Hồng Thư dường như vẫn còn bực mình, nghe thấy Hồng Hoang nói thì bĩu môi, cực kỳ kiêu ngạo mà nói.
Hồng Hoang nghe vậy thì liếc nhìn nàng, nhẹ lắc đầu than:
- Ngực to không não.
Nói đoạn, cánh tay hắn bỗng nhiên vươn ra, hướng về phía bàn đăng ký triệu hồi một tấm tinh diện, lướt qua một lần. Khi thấy số lượng đăng ký của Dạ Sát Thiên Vân đoàn hiện ra, hắn không khỏi suy tư giây lát, sau đó lại nhìn về phía hai tên quản lý.
Dường như hiểu được hắn muốn tìm thứ gì, hai tên quản lý do dự đôi giây, sau đó mới cùng nhau tiến về phía hắn, lấy ra hai mảng lệnh bài khác nhau khảm lên tinh diện, khiến nội dung của nó lộ ra một tầng khác.
Tìm ra nội dung cần tìm, khoé môi Hồng Hoang nhẹ nhếch lên một nụ cười, sau đó quăng tinh diện cho những người khác.
Tên thanh niên bên cạnh cũng trông thấy một cái tên cuối cùng, ánh mắt khẽ híp lại đôi phần, ngưng trọng hỏi:
- Ngươi có thể nhìn ra hắn sao?
Hồng Hoang lắc đầu, nói:
- Không, nhưng ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Rất mạnh.
Nghe được hai chữ rất mạnh, tên thanh niên không khỏi rùng mình, nhớ lại chiến lực kinh khủng mà Hồng Hoang có thể thể hiện ra, vậy mà vẫn phải nhận xét đối phương đến bậc này, hiển nhiên đó là một tồn tại cực kỳ khủng bố.
- Thiên kiêu chiến lần này thử ép hắn một chút xem. Nhưng đừng vượt quá giới hạn, ta không muốn bất cứ một ai trong các ngươi phải chết trước khi chúng ta tiến vào Long Quân Chiến Trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.