Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 333: Mối thù của năm ngàn năm trước




Bị ba tia kiếm ý làm cho đổ máu, Trần Cao Minh vốn tự cao tự đại lúc này cũng kìm không được sợ hãi. Trong phút giây ngắn ngủi giao phong, hắn mơ hồ nhìn thấy được một bóng người chìm trong hắc ám, mang theo một con mắt đỏ hằn nhìn qua, huy kiếm chém hắn ba lần.
Rất nhẹ nhàng, rất chậm rãi, không có bất kỳ uy áp hay sát cơ nào, nhưng lại có thể khiến thân thể hắn như không còn thuộc về mình, nặng nề chậm trễ, vĩnh viễn không thể tránh được để cho ba tia kiếm kia chém lên người.
- Đông…
Bước chân nặng như núi liên tiếp đạp vào mặt đất, khiến không gian vang lên những tiếng rung động đanh tai, mãi cho tới khi có một cái đại thủ đột nhiên xuất hiện phía sau cho hắn làm điểm tựa, hắn mới có thể dừng lại thế lui của mình.
Máu tươi xối xả chảy, vẽ ra trên mặt đất một vệt đỏ tươi, thập phần chói mắt.
- Kiếm ý thật mạnh.
Xuất hiện phía sau Trần Cao Minh không ai khác ngoài nhị hoàng tử. Trông thấy vẻ mặt hoảng sợ của tên này, hắn không khỏi tỏ ra nghiêm túc, ánh mắt mang theo vài phần hứng thú buông ra đánh giá.
- Xác thực mạnh, nếu thật sự cùng hắn qua chiêu, ta bại không thể nghi ngờ.
Trần Cao Minh lúc này không thể không thu lại kiêu ngạo của mình, vừa kinh sợ vừa cảm thán mà nói, đồng thời thở ra một hơi dài trọc khí.
- Kiếm ý bậc này, chỉ sợ so với Lê Vũ Thanh Di cũng không thua kém quá nhiều. Đại lễ giổ tổ năm nay lại có trò hay để nhìn.
Vươn tay bắt lấy mấy tia kiếm ít ỏi còn sót lại trên vết thương của Trần Cao Minh, cảm nhận lấy từng tia sát lực mà nó toả ra, nhị hoàng tử không thể không kinh thán gật đầu. Sau đó như suy nghĩ đến điều gì, hắn bất giác mỉm cười nói, sắc mặt tràn đầy mong chờ.
- Hoàng huynh… nhóm người này chúng ta không chọc được.
Tam hoàng tử không biết tự lúc nào chạy tới bên đại trận truyền tống, bàn tay trên hư không xê dịch mấy lần, như đang tìm kiếm toạ độ không gian, sau đó sắc mặt bỗng nhiên trở nên ngưng trọng cực kỳ, vội vàng ngắt lời ca ca của mình.
Nhị hoàng tử trông thấy thái độ của đường đệ mình biến hoá, mặc dù không biết lý do nhưng cũng ngưng lại nụ cười nhìn tới, tựa hồ như chờ từ đối phương một câu trả lời.
- Bọn hắn truyền tống về… Yên Tử.
Tam hoàng tử không nhanh không chậm nói ra, ánh mắt gắt gao nhìn thông số trên truyền tống trận mà mình thôi diễn ra, tựa hồ như không tin được đây là sự thật.
Xung quanh, vài cái thanh niên khi nghe đến hai tiếng Yên Tử, con ngươi không tự chủ được nổi lên tia khiếp hãi, bàn chân trong vô thức lui bước về sau. Hiển nhiên, tất cả bọn hắn đều bị khái niệm này doạ cho hoảng sợ.
- Người của Trúc Lâm sao?
Nhị hoàng tử so ra vẫn là tâm tính cực cao, không những không sợ hãi mà còn lộ ra một ý cười sâu xa, một lời nói ra chứa đầy địch ý. Toàn bộ không gian chung quanh hắn sau câu nói đều như lạnh đi, ẩn ẩn tản ra một tầng sương sa trên khuôn mặt anh tuấn.
- Cũng đã mấy ngàn năm rồi, hắn vẫn chưa quên được mối hận năm xưa ư? Lại muốn lần nữa gây nên sóng gió?
Không nhắc đến thì thôi, một khi nhắc đến liền để lòng người run rẩy, toàn bộ đám thanh niên trẻ tuổi nhao nhao biến sắc, bất giác nhớ về một đoạn thời gian đẫm máu nhất trong suốt lịch sử tồn tại của gia tộc mình.
Trúc Lâm Yên Tử, một trong ngũ đại thiền phái của thế giới Đại Việt thời tiền cổ, cũng đã từng là thế lực phụ thuộc vào Trần Gia bọn chúng.
Còn nhớ những năm đầu triều Trần thành lập, thuỷ tổ Trần Gia sau bao nhiêu năm đánh nam dẹp bắc, bình đông trị tây, đạt tới ngưỡng danh vọng cao nhất của đời người, thì bỗng nhiên quyết định nhường ngôi cho thái tử, còn mình thì lui về ở ẩn trên Yên Tử Sơn, sáng lập ra Trúc Lâm Thiền Phái, chính thức đặt dấu mốc cho một siêu cấp thế lực có tầm ảnh hưởng nhất nhì thời ấy.
Với tư cách là đại thế lực lớn nhất phụ thuộc vào Trần Gia, Trúc Lâm đã đóng góp không biết bao nhiêu công lao đến sự thịnh trị củatriều Trần thời cổ, và đương nhiên, nó cũng không thoát khỏi sự chi phối và kiềm hãm của triều đại khổng lồ này.
Năm tháng qua đi, lớp sau không bằng lớp trước, triều Trần càng ngày càng suy tàn và yếu nhược, cuối cùng để mất giang sơn vào tay triều Hồ, thối lui xuống thành Gia tộc viễn cổ.
Đồng thời theo sự suy tàn ấy, mâu thuẫn giữa Trần Gia với các thế lực phụ thuộc nó ngày càng to lớn. Trần Gia với giấc mơ một ngày phục quốc, không ngừng hướng ra bên ngoài bành trướng thế lực của mình. Những chính sách hà khắc, thủ đoạn chèn ép liên tiếp được áp xuống, khiến cho các đại thế lực từng phụ thuộc nó phải chịu thiệt hại không thể đong đếm hết.
Người xưa từng nói, con giun xéo lắm cũng quằn, có áp bức thì sẽ có đấu tranh, các đại thế lực sau bao nhiêu năm nhẫn nhịn bắt đầu phản ứng lại Trần Gia, những cuộc chiến tranh chém giết bắt đầu bùng nổ, máu tươi nhuộm đầy đất Việt.
Mà đỉnh điểm nhất, không thể khác chính là trận chiến tranh hồi năm ngàn năm về trước.
Nói là một trận chiến tranh, không bằng nói đó là một cuộc độc chiến. Một cuộc chiến của một người với cả một gia tộc khổng lồ.
Tất cả xuất phát từ việc một tên lão tổ Trần Gia năm đó đã đánh chủ ý lên chí bảo Trúc Lâm đ*o Sỹ Xuất Sơn đồ (1), đồng thời âm mưu hoàn toàn khống chế Trúc Lâm vào tay. Hắn bày mưu lợi dụng một số nội gián hại chết thiền sư trụ trì Huệ Nhã, sau đó gán cho phân nửa đệ tử không theo phe hắn tội danh đồ sư, gây ra vụ thảm sát thành viên dòng chính, máu tươi nhuộm đỏ thềm Yên Tử.
Kết quả hắn đã thành công, bảo vật về tay, toàn bộ Trúc Lâm rơi vào tầm khống chế, để cho thế lực Trần Gia một lần đại trướng, uy thế khiến cho tất cả các thế lực còn lại khác đều phải kinh hãi cúi đầu.
Hành động ấy hẳn sẽ tạo nên một tương lai rất tốt cho Trần Gia, nếu như không có một ngày Chân Không Ngã bất ngờ từ phương xa trở về Yên Tử. Hắn là đệ tử chân truyền của thiền sư Huệ Nhã, cũng là người mạnh nhất của Yên Tử lúc này.
Thù hận, luôn là thứ khiến cho con người ta trở thành một con người hoàn toàn khác. Một vị thiền sư mang theo thâm cừu mà giết chóc, đánh cho cả một đại gia tộc phải thương gân động cốt, xác chết đầy nhà.
Cuối cùng, nếu chẳng phải mấy vị thuỷ tổ Trần Gia tỉnh giấc ra tay, lại có người của Việt Điện lộ mặt làm ra ước định, chỉ sợ Trần Gia sẽ phải trả một cái giá không thể nào tưởng tượng nổi.
Cũng kể từ thời điểm đó, cái tên Chân Không Ngã và Trúc Lâm Yên Tử bất giác trở thành một tồn tại cấm kỵ của gia tộc này, mỗi khi nhắc lại đều khiến cho đám con cháu không thể không hãi hùng khiếp vía.
Đó cũng là lý do mà vì sao khi đám thanh niên vừa nghe thấy hai từ Yên Tử lại tỏ ra kinh sợ, còn nhị hoàng tử thì lộ ra địch ý đến vậy.
Tam hoàng tử xem xét lại mấy lần, khi thấy kết quả không thể sai thì mới ngừng, ánh mắt đảo về phía ca ca của mình mà nói:
- Ta không biết bọn hắn có phải là người của Trúc Lâm hay không, nhưng bọn hắn chắc chắn là đi về phía Yên Tử. Chuyện này quá mức hệ trọng, vẫn là nên bẩm báo về.
Nhị hoàng tử gật đầu đồng thuận, bất quá sắc mặt lại tỏ ra âm trầm cực độ:
- Mặc kệ có phải là người của Trúc Lâm hay không, nhưng dám ở trên đất Trần Gia giết người, Chân Không Ngã cũng đừng hòng bảo vệ được bọn chúng.
Không còn là thái độ ung dung như lúc trước, hắn đối với đám người Hoàng Thiên bất giác đã lộ ra sát ý.
Không vì cái gì khác, mà chính là vì tên thuỷ tổ Trần Gia năm xưa đó chính là ông nội của hắn, Trần Kinh Thương.
- Xử lý bọn hắn là đương nhiên, nhưng không phải bây giờ. Đại lễ giỗ tổ và cuộc chiến Thiên Kiêu Bảng mới là ưu tiên hàng đầu của các ngươi vào lúc này. Chỉ cần các ngươi đoạt được hạng nhất thiên kiêu, lấy được tư cách đăng quang giỗ tổ và hiệu lệnh Việt Điện một lần, há còn e sợ một cái Trúc Lâm chỉ còn vỏ bề ngoài?
Bên kia, Bát vương gia nhìn qua sát ý của nhị hoàng tử thì khẽ cau mày, có chút lạnh lùng giáo huấn. Một lời để cho nhị hoàng tử thoáng bình tĩnh lại, cũng không dám tỏ thái độ gì, mà suy tư một hồi, sau cùng mới gật đầu cung kính nói:
- Hoàng thúc nói không sai, cuộc chiến Thiên Kiêu Bảng và đại lễ giỗ tổ mới là quan trọng nhất, để cho bọn chúng sống thêm vài tháng nữa vậy. Một khi chúng ta đoạt được vị trí đệ nhất thiên tài, cũng là thời điểm mà người Trần Gia lần nữa dẹp yên Trúc Lâm Yên Tử. Nỗi nhục năm ngàn năm trước, ta sẽ giúp ông nội trả lại không sót một phần.
Dứt lời, hắn liền quay người bước đi về phía đại trận.
Cứ thế, một đoàn người với những tâm trạng không giống nhau cùng đứng vào không gian truyền tống, biến mất khỏi vùng đất tan hoang này.
Thù hận, ác ý, đấu tranh và tàn sát. Một tương lai mịt mù bất giác từ phút giây này hiển hiện ra ngoài ánh sáng, báo hiệu cho một quãng thời gian sắp tới ngập chìm trong biển máu.
Ai, mới là kẻ sống sót tới cuối cùng?
(1) Trúc Lâm đ*o Sỹ Xuất Sơn Đồ: Là nhan đề của một bức trường quyển trên giấy quyến bao gồm họa phẩm tranh thủy mặc kết hợp nghệ thuật thư pháp đặc sắc, miêu tả cảnh Trúc Lâm đại sĩ (tức Trần Nhân Tông) từ động Vũ Lâm xuất du. Trúc Lâm Đại sĩ xuất sơn đồ được vẽ trên một trường quyển (长卷) có kích thước 961×28 cm, trong đó bao gồm một bức họa rộng 316×28 cm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.