Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 305: Chiều tà đẫm máu




Bầu trời rải rác mây đen, chiều tà đỏ máu. Màn đêm buông xuống không nhanh, khiến cho thinh không nhập nhùng sáng tối, vừa mơ hồ vừa man mác xa xăm.
Giữa con đường phố lớn nhất Cổ Thành, nơi nối liền học viện Thiên Nguyên và ngoại giới, nhân khí thịnh vượng trước nay chưa từng có. Từng đoàn người không hẹn mà cùng tụ, lẫn nhau xì xào bàn tán, rỉ tai nhau những câu chuyện mới xảy đến hôm qua, kể về một vị thần thoại truyền kỳ ngã xuống.
Không có ai biết chân tướng đằng sau cái chết ấy, mà chỉ có những câu tuyên tội được người cố tình bịa đặt, những tình tiết tam sao thất bản và những phỏng đoán mơ hồ không chân xác. Thế nhưng không vì thế mà sự kiện ấy trở nên kém hấp dẫn, ngược lại người rồi sẽ đến ngày một đông hơn, những câu chuyện càng là đi đến tận cùng không có hồi kết.
Chỉ là giữa chốn đông người huyên náo ấy, không biết tự đâu lại xuất hiện một nhóm người khác lạ, từ đầu tới cuối lặng thinh không nói gì. Dẫn đầu bọn họ là một thanh niên rất trẻ, lưng cõng quan tài lớn, bước đi vững chắc và nhịp nhàng.
Đi theo đằng sau hắn là năm bóng người, già có, trẻ có, trung niên cũng có. Sắc mặt ai nấy cũng giống nhau, lạnh lùng và tràn đầy sát ý.
Bọn họ đi rất lâu, rất lâu cho tới khi trước mặt đã không còn đường phố, chỉ có một toà cổng chào khổng lồ không cửa, dưới bóng chiều tà tỏ ra uy nghiêm và hùng vĩ doạ người.
Ở trên đỉnh cao của toà cổng khổng lồ đó, một cái xác người bị dây xích treo ngược, đung đưa trong từng cơn gió thoảng. Chiều tà chiếu qua thân xác đó, đổ bóng trên con đường dài lạnh lẽo, trùm lên cả khuôn mặt tên thanh niên ấy.
Lần đầu tiên trong đoạn đường, đoàn người dừng bước. Tên thanh niên ngẩng đầu nhìn lên cái xác, lặng người trong bóng đổ, không nói một lời. Chiếc quan tài trên lưng hắn run run, nhưng không hề rơi xuống, ngược lại càng thêm tì sát vào tấm lưng to lớn.
- Nhóm người đằng trước, nơi này là cấm địa của học viện, mau mau lùi lại cho ta.
Bất giác, một tiếng quát hung hăng bỗng nhiên vang vọng, để cho ánh mắt của nhóm người phía sau tên thanh niên lâm vào biến hoá, bắn ra lãnh mang lạnh lùng.
Chỉ thấy phía trước mặt bọn họ, bên dưới cổng lớn vệ binh đứng canh đông nghịt, ước sơ qua không ít hơn ngàn người. Bọn hắn từng cái đều giáp mũ chỉnh tề, khí thế hừng hực áp người, thứ mà người chưa tôi luyện qua sinh tử không thể nào có được.
Người nói là một tên đội trưởng trẻ tuổi, uy phong lẫm liệt chỉ tay về phía nhóm người, sắc mặt tràn đầy cảnh giác. Thân là vệ binh cao cấp nhất của học viện Thiên Nguyên, bọn hắn làm sao không biết mục đích của việc treo xác Vương Đình này là dẫn dụ đệ tử của lão trở về.
Giờ đây, lại có một nhóm người lạ mang theo quan tài tới, hắn dù có ngu ngốc đến thế nào đi nữa cũng phải đoán được người tới không có ý tốt lành gì.
Điều kỳ lạ là tên thanh niên từ đầu tới cuối chẳng hề nhìn lấy hắn, bước chân vẫn tiếp tục tiến lên, cõng theo quan tài nặng trĩu.
- Xâm nhập cấm địa, chết.
Tên đội trưởng kia hét lớn một câu, năm sáu chục vệ binh khác liền ồ ạt chạy tới, xuất ra binh khí đánh về phía đối thủ, không chút lưu tình.
- Muốn chết…
Nhóm người trông thấy tên thanh niên bị công kích, sát khí đều nhất tề bùng nổ. Ba người trong số đó không hẹn mà hô, cánh tay đều đã giơ lên tràn đầy lạnh lẽo. Nếu chẳng phải bị lão nhân bên cạnh can ngăn, chỉ sợ bọn họ đã một tát đem vệ binh đập nát.
- Hôm nay… Ta muốn giết người.
Tên thanh niên lần đầu tiên mở miệng, âm thanh chẳng khác nào tiếng rên của lệ quỷ, vừa lạnh lẽo, vừa khát máu và tràn đầy tà tính.
Lời hắn vừa xong, nơi bàn tay đã vung ra kiếm khí.
Bóng kiếm nhu hoà, nhưng ẩn hàm sát ý. Khi thì mềm mại như nước chảy, lúc lại dũng mãnh bạo nổ như lửa thiêu, uyển chuyển biến hoá không có chút sơ hở nào.
Phá Kiếm Thức, phá vạn pháp, phá cả sự sống của muôn loài. Chỉ thấy năm sáu chục tên vệ binh còn đang trong thế tới, nơi cổ đã rách toạc ra máu tươi, ngửa mặt lên trời mà chết.
Như là mồi lửa dẫn nổ, gần nghìn tên vệ binh nhất thời gầm thét, như ong vỡ tổ bao vây lấy kẻ thù. Chuông đồng đằng sau nổ lớn, kinh động khắp toàn bộ trên dưới toà học viện.
Không chỉ là ngàn tên nữa, mà là hàng vạn, hàng chục vạn người ầm ầm kéo tới, đông nghịt phong toả khắp cả bầu trời.
- Hôm nay… ta muốn giết người.
Lần thứ hai lặp lại câu nói, sắc mặt tên thanh niên càng thêm lạnh lẽo, liều lĩnh xông vào giữa chục vạn người.
Kiếm trong tay hắn đã xuất, lửa trong lòng hắn đã thiêu, ma trong lòng hắn đã thức, hôm nay hắn muốn tắm máu kẻ thù.
Nhất Kiếm Vạn Ảnh, bóng kiếm như hư, nhưng lấy mạng người lại thực, máu tươi nhuộm đỏ cả quan tài.
- Phản đồ, đừng hòng ngông cuồng.
Tiếng thét gào lẫn vào trong tiếng nổ, khó lòng mà biết được trước sau. Chỉ thấy một tên cường giả Sinh Thần hậu kỳ đằng sau đánh lén, đem bả vai tên thanh niên đánh cho vỡ toác, dây đai ăn sâu vào trong xác thịt.
Nhưng hắn cũng chẳng thể vui mừng được bao lâu, bởi vì trường kiếm trong tay tên thanh niên đã chém ngang mặt hắn, bị một chiêu Vạn Kiếm Quy Nhất xẻ đôi cái đầu.
- Súc sinh… đi chết cho ta.
Lại là một tên cường giả Sinh Thần mạnh mẽ, trực diện đánh qua. Bồ cào trong tay hắn lấp lánh, một đường xé toạc tà áo thanh niên, xé toạc cả da thịt vùng ức, xương sườn lộ ra trắng hếu.
- Phốc.
Và rồi kết quả của hắn cũng chẳng khá hơn so với tên kia, bị một kiếm diệt tâm mà chết. Bàn chân tên thanh niên nặng nề, mang theo quan tài dẫm lên xác thịt hắn, rồi lại tiếp tục giết người.
Cứ thế, vết thương trên người hắn ngày càng nhiều, chồng chất lên nhau, người chết trong tay cũng xếp đầy dọc theo con đường đá.
Cuối cùng, đã không còn một người nào còn dám tiến lên nữa. Bọn chúng chỉ dám từ xa hô quát, chỉ dám đứng từ xa đánh ra viễn trình công kích, hao mòn tinh huyết của kẻ thù.
Máu đã chảy, đang chảy, và sẽ tiếp tục chảy, nhưng tên thanh niên đã chẳng thèm quan tâm đến nữa. Hắn vừa giết người, vừa hướng về phía thân xác sư phụ mình bay tới. Bàn tay thô ráp đã run đến mức cầm kiếm không vững, chầm chậm vươn ra muốn chạm lên thân hình quen thuộc vô hồn, muốn ôm lấy thân xác ông vào lòng.
Nhưng rồi cuộc đời có mấy khi được như ý nguyện. Khi mà hắn sắp chạp tới ông, bầu trời bỗng nhiên như vỡ nát, một cái hồn phiên khủng bố gào thét mà qua, mang sức mạnh rời non lấp bể kích vào trước mặt hắn.
- Không…
Tiếng nổ kinh thiên động địa, nhưng cũng không thể nào át đi tiếng thét gào thống khổ điên cuồng.
Tên thanh niên bị dư chấn đánh nát tan cả y phục phía trước, đâm sầm xuống nền đá hoa cương cứng rắn. Đôi mắt hắn đỏ au như máu, bờ môi rắn run run, nhìn về phía thân xác đã nổ tan thành trăm ngàn mảnh nát.
- Thứ cặn bã này để nó tồn tại nửa ngày đã quá nhân từ rồi, còn muốn nhặt về nguyên vẹn? Tiểu súc sinh, ngươi mơ tưởng.
Âm thanh đắc ý đến cực cùng, Lục Tiểu Ca xuất hiện giữa trời, lung lay lấy hồn phiên đẫm máu mà nói ra.
- Lục… Tiểu… Ca… ta muốn ngươi phải chết.
Quan tài vỡ nát, văng ra những mảnh vỡ sắc lẹm đâm vào thân thể tên thanh niên, đến cả năm ngón tay khi nãy vươn ra cũng toàn bộ gãy nát, nhưng hắn hoàn toàn không có cảm giác đau đớn gì, chỉ có thù hận lấp đầy trong tâm trí, từng từ quát lớn.
Một lời hắn vừa ra, nhóm người đằng sau liền không còn kiềm chế nổi nữa.
Chỉ thấy tên lão nhân lớn tuổi nhất gào thét mà qua, trường kích trong tay như hoá thành thiên địa, đánh cho thế gian này trời long đất lở.
- Oanh… oanh…
Lục Tiểu Ca dù cho lúc toàn thịnh cũng không bằng lão nhân, lúc này chỉ là hồn thể thì làm sao đối kháng? Chỉ thấy bóng kích phá vỡ phòng ngự của hồn phiên, đập vỡ tan cả hồn thể, khiến cho một chút thân thể sinh mệnh mới vừa ngưng tụ của hắn cũng phải vỡ ra, chật vật không thể nào tả nổi.
Lửa giận ngợp trời, lão nhân còn đang muốn thừa thế truy sát đối phương, phía sau bỗng nhiên xuất hiện một côn đánh lén. Lão nhân mặc dù mạnh mẽ kinh người, nhưng dưới công kích bất ngờ lại tỏ ra thua kém đôi đường, bị bóng côn nổ lui, dạt về cả ngàn mét phương xa.
- Lâm Thanh Phong…
Tên thanh niên nhìn thấy người tới, không khỏi bật cười hô lên ba chữ. Là tiếng cười, nhưng lại tràn đầy cay đắng, còn có cả căm hận cực cùng.
- Hoàng Thiên… dừng lại đi, ngươi đi quá xa rồi. Bạch Gia diệt, tam tộc suy, hàng trăm ngàn người bỏ mạng, đến cả Vương Đình cũng vì ngươi mà chết, ngươi còn chưa tỉnh ngộ hay sao? Ngươi còn muốn bao nhiêu người nữa mới đủ?
Người tới còn ai khác ngoài Lâm Thanh Phong.
Sau một trận chiến sinh tử với Vương Đình, ông mặc dù đã kiệt lực đến không chịu nổi, nhưng vẫn còn là Quy Nguyên bước thứ hai hàng thật giá thật. Nửa ngày mặc dù hồi phục không nhiều, nhưng để đối phó Quy Nguyên bước thứ nhất thì đã dư thừa.
Một chiêu bạo lui Cố Sở, ánh mắt ông nhìn chằm chằm Hoàng Thiên, tràn đầy sự thương hại mà cất tiếng.
- Câm miệng…
Không nói thì thôi, một khi đã nói liền như châm bùng lên mồi lửa. Hoàng Thiên không chút kính nể quát to, ánh mắt lăng lệ nhìn lấy lão nhân như nhìn một kẻ thù sống chết, có chút điên điên khùng khùng mà nói:
- Tỉnh ngộ? Ha ha… ta có bao giờ u mê mà phải tỉnh ngộ? Ngươi nói ta đi sai đường, nhưng chí ít trong cái sai đó không hề có phản bội lại quê hương, dân tộc và người thân của mình.
Ngưng lại một hồi, hắn lại tiếp lời:
- Ngươi nói sư phụ là vì ta mà chết, trong khi chính ngươi mới là kẻ bán đứng ông cho Ma tộc, chính ngươi mới là kẻ dung túng cho kẻ khác tước đoạt đi tính mạng của ông. Ngươi còn xứng gọi lên hai chữ Vương Đình ấy sao?
Sự thật phơi bầy, để cho vị chí cường giả này thoáng chốc không biết nói gì, nắm tay già nua khẽ siết trong tà áo.
- Không cần phải ngậm máu phun người. Ngươi và sư phụ mình mới là kẻ phản bội, mới là kẻ bán đứng người dân Thiên Nguyên, đó là sự thật mà bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy được. Giờ lão già đó đã chết, ngươi cũng nên theo hắn đi thôi.
Lục Tiểu Ca lúc này đã hồi phục lại trạng thái hồn thể, lượn lờ trên bầu trời nhìn về phía Hoàng Thiên ngập tràn sát ý. Cuối cùng, khoé môi hắn bất giác nở ra một nụ cười lạnh lẽo, đắc ý hô vang:
- Giết hết bọn chúng cho ta…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.