Như thế nào là sức mạnh cực hạn? Là tiên, là thánh thần hay còn hơn thế nữa? Sức mạnh tận cùng, có lẽ cũng chỉ là những khái niệm mà con người bị giới hạn bởi thường thức của mình.
Ví như một con kiến cả đời tầm nhìn không ra khỏi tổ, nó làm sao biết được bên ngoài kia bao la rộng lớn, làm sao biết được có muôn trùng tồn tại siêu việt kiến chúa của mình. Sinh linh Nguyên Giới cũng thế, họ không là kiến, nhưng ở một phương diện nào đó cũng chẳng khác nào lũ kiến kia, bị nhốt cả đời trong một cái tổ mang tên Nguyên Giới.
Và đối với mỗi sinh linh trong thế giới ấy, Quy Nguyên chính là tận cùng của sức mạnh.
Ba mươi sáu tầng trời Thiên Nguyên, không gian đổ nát. Trăm dặm đại địa toác ra vết rách lan dài, thiên địa chi lực hạo hạo đãng đãng hoá thành thiên tai tàn phá, để sóng đất bốc lên sương mù tràn ngập cả trời cao.
Chiến trường không trung đã không còn khả năng tái chiến vì những vết nứt vỡ không gian và năng lượng loạn lưu hạo hãn. Minh văn Thượng Cổ thấp thoáng trong từng vết rách, tiếng không gian gầm thét ô ô như tiếng quỷ gào, oanh minh đất trời.
Giữa hỗn loạn kinh hoàng ấy, hai cái bóng người lặng lẽ đứng ở trên không, nặng nề hô hấp. Dưới chân bọn hắn, đại địa lúc này đậm lên một màu đỏ, giống như là bị vô tận máu tươi rớt xuống mà nhuộm thành. Tay, chân, ngực, đầu của bọn hắn đều ngập tràn trong máu, ẩn hiện ra những vết thương sâu hoắm rợn người.
Vương Đình thiếu chút nữa bị tiên bổng đánh nổ tan đầu, xương đòn cùng xương vai bên trái vỡ nát, phế đi cả cánh tay và vùng ngực trái.
Mà Lâm Thanh Phong cũng bị ông đánh gãy một tay, nơi ngực trái đã không còn liền mạch, bị lôi thương đục lỗ xuyên cả trái tim, Quy Nguyên lực hùng hậu oanh tàn.
Lưỡng bại câu thương, hai vị cường giả này quả thực mạnh đến rợn người.
- Nên… kết thúc rồi!
Đúng lúc mà đám cường giả của thập phương thế lực đang phân vân có nên nhân cơ hội diệt sát Vương Đình hay không, một âm thanh đứt quãng bỗng nhiên vang lên khiến bọn hắn sợ đến run người.
Chỉ thấy Vương Đình mặc dù thụ thương cực nặng, nhưng khí tức thần thánh lại không hề yếu đi. Thân thể ông cao lớn, tóc bạc rối tung, khí thế tựa hồ như quân lâm thiên hạ. Cánh tay còn lại của ông thoáng chốc vút lên khung trời, bùng nổ ra tận cùng thần lôi tử sắc.
Một màn này doạ cho tất cả mọi người hãi hùng khiếp vía, trái tim đập nhảy kịch liệt như muốn nổ ra ngoài. Thậm chí là Lâm Thanh Phong vốn cao cao tại thượng lúc này cũng không thể nói nên lời, ánh mắt tuyệt vọng nhìn về phía ngọn thần thương rực sáng.
Ai có thể nghĩ được rằng, một vị được xưng tụng như thần trong thế nhân, vô địch trên trời dưới đất, bây giờ lại thê thảm đến mức không thể chống cự, thậm chí chút nữa thôi liền phải bỏ mạng.
Lôi quang tích luỹ cực hạn bỗng rời tay Vương Đình, xé rách không gian mà đi. Ánh sáng chói loà soi sáng nền trời đêm hắc ám, để cho tất cả mọi người đều chết lặng.
- Không…
Tiếng gào thét thê lương vang lên từ nền đất, một cái bóng dáng đơn độc không tiếc bản thân vươn mình lao tới, dùng lấy tấm lưng trần mà che chở cho vị chí cường giả già nua. Tiếng thần thương gào thét, nhưng vẫn như cũ không át đi được tiếng khóc tuyệt vọng của tên thanh niên ấy, là tiếng khóc của nỗi đau thấu đến tận cùng.
- Phanh…
Nổ lớn kinh thiên động địa, máu tươi cùng thịt nát vương vẩy khắp toàn bộ trời cao, lộp bộp rơi trên tấm lưng trần to lớn đó. Tiếng khóc vẫn không ngừng, ngược lại càng thêm nức nở và nghẹn ngào.
Vương Đình nhìn thấy một cảnh này, dù nội tâm còn đang tràn lửa giận cũng không thể không khựng lại, đáy lòng bi thương đến co thắt. Nắm tay siết khẽ, bờ môi ông thoáng run run như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng chỉ là thở dài nặng nề, nhẹ nói:
- Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Ta ngươi đều vì người thân của mình mà ở thế đối nghịch, không có đúng hay sai cũng không có phải và trái, chỉ vì ý niệm không cùng đường. Năm đó ngươi không giết chết Thiên nhi, hôm nay ta cũng không khiến ngươi chết. Nhưng nếu sau này gặp lại, chúng ta chỉ có thể là kẻ thù.
Giọng nói của ông không lớn, nhưng từng tiếng lại chấn động vào thiên địa mênh mông, chấn động vào lòng người quan chiến.
Một lời ấy vậy mà để cho tiếng khóc nhỏ dần, nhỏ dần rồi im bặt. Người thanh niên ngơ ngác ngẩng đầu nhìn tới, nhìn lấy khuôn mặt già nua đẫm máu đang cố nở nụ cười, cánh tay gượng vỗ lấy bờ vai hắn ấm áp, hắn lại khóc.
Tâm trí của hắn lúc này có lẽ chẳng còn gì ngoài khuôn mặt ấy, tiếng thở của ông bất giác trở thành âm thanh dễ nghe nhất cuộc đời, tiếng vỗ vai nhè nhẹ như trở thành từng đợt tiếng lòng tràn trề hơi ấm, xô vào lòng hắn những xúc cảm mà cuộc đời này sẽ không đến lần thứ hai.
Lâm Thanh Phong không chết, Thiên Nguyên vui mừng hoảng hốt. Đám cường giả giây phút sau đó mới bừng tỉnh, nhận ra người chết không phải Lâm Thanh Phong mà là Chí cường giả Lục Tiểu Ca.
Có lẽ ngay từ đầu, Vương Đình chưa hề có ý định giết chết Lâm Thanh Phong.
- Tiểu tử…!
Sắc mặt của Vương Đình nổi lên tầng tầng phức tạp nhìn về phía Anh Vũ, sau cùng cũng không nói ra được hết câu, chỉ có thể ngậm miệng nuốt lấy những gì muốn nói.
Có lẽ, ông cũng đoán được rằng bản thân Hoàng Thiên không hề muốn sự thật phơi bày. Bởi nếu hắn muốn, năm đó đã không cắn răng chịu lấy oan khuất này, để cho huynh đệ mình hiểu lầm đến thế. Sự thật, có đôi khi chỉ đem lại tận cùng của sự đau thương và niềm tin sụp đổ.
Từng là huynh đệ chí thân, vì nhau mà không màng mạng sống, hắn với đệ tử của ông cứ thế bị cuộc đời nghiệt ngã đẩy về phía đối đầu, trở thành kẻ thù sinh tử, bi hài thế đấy!
- Ô…ô…
Đắm chìm trong dòng cảm xúc miên man, Vương Đình vừa mới quay đầu định rời đi, trên nền trời bỗng nhiên vang lên tiếng rít gào thảm khốc.
Chỉ thấy từ tầng không mây đen ầm ầm nổ lớn, bất chợt thò ra một cái bàn tay kinh thiên động địa đánh về phía ông, sức mạnh to lớn đến không thể nào mà hình dung nổi.
Biến cố bất ngờ này để cho Vương Đình biến sắc, không thể nào tránh né mà chỉ còn đường liều mạng ứng phó, dùng chút sức mạnh Quy Nguyên còn sót lại đi nghênh đón.
- Phanh… anh… anh!
Chỉ nghe tiếng nổ rung trời, phản kích của Vương Đình trước bàn tay kia chẳng khác nào đậu hũ, bị phanh phanh đánh nát, cả thân thể suýt chút nổ tung xuyên sâu vào đại địa.
Quá nhanh, quá bất ngờ, bất ngờ tới mức không một ai kịp thời phản ứng, Vương Đình đã bị đánh cho không còn rõ sống chết. Đến khi người ta kịp thời tỉnh lại, chỉ thấy giữa hắc ám trên cao chẳng biết tự đâu xuất hiện một cái bóng mờ.
Không rõ giới tính, không có tứ chi, mà chỉ có một làn ma khí đậm đặc và một đôi mắt màu đỏ máu. Đôi mắt đó đáng sợ vô cùng, tựa hồ như hai vầng mặt trời nhỏ hiển hiện, chói chang và bỏng rát.
- Chuyện này…
- Mạnh… quá mạnh…
- Hắn là ai?
Siêu cấp cự đầu run rẩy, cường giả kinh thán, nhao nhao nhìn bầu trời mà tự nói. Hôm nay quả thực quá nhiều biến cố, quá nhiều kinh hoàng, để cho bọn hắn những vết ký ức hằn sâu mà cả đời này cũng đừng hòng quên được.
- Ma Tộc?
Vẫn là một góc nào đó của Thông Thiên Phong, tiểu hoà thượng lần đầu tiên sắc mặt lộ ra kinh hoàng, đôi mắt tràn đầy sắc lạnh nhìn về phía người kia, hô lên hai chữ.
Mà Cẩu Thủ cũng trở nên nghiêm túc cực kỳ, đứng dậy trên vai tiểu hoà thượng, ánh mắt chăm chăm như suy nghĩ điều gì.
- Lâm Thanh Phong, ngươi để cho chúng ta quá mức thất vọng.
Tiếng cười như tiếng sấm quấy tan rừng núi, người mới tới thân thể như u linh lượn lờ, thoáng chốc bay ra đứng ở trước Lâm Thanh Phong, khinh thường nói ra.
Đáp trả hắn chỉ là sự im lặng, Lâm Thanh Phong cúi đầu không nói, cánh tay mơ hồ có xu thế kéo Anh Vũ bảo hộ ở phía sau mình. Hơn ai hết, ông biết kẻ mới tới này đáng sợ nhường nào, thậm chí thế lực phía sau hắn càng thêm khủng bố, hoàn toàn có đủ năng lực quét sạch cả thế giới này.
- Là ngươi?
Đại địa đúng vào lúc ấy bỗng nhiên nổ tung, Vương Đình chật vật ôm lấy cánh tay đã hoàn toàn bị phế bay lên, thần sắc hãi nhiên nhìn về phía người mới tới, dĩ nhiên là nhận ra thân phận của hắn.
- Không tệ, không tệ! Năm đó tiếp một chiêu mạnh nhất của ta, còn bị vứt xác ra vũ trụ vậy mà còn không chết, tên nhóc nhà ngươi mạng lớn đấy.
Trông thấy Vương Đình vẫn còn sống, tên cường giả kia cũng không có tỏ ra bất ngờ, chỉ có tấm tắc cười cười.
- Các ngươi nhận biết nhau?
Không quan tâm đến vẻ trào phúng của đối phương, Vương Đình run run nhìn thẳng về phía Lâm Thanh Phong mà hỏi.
Lâm Thanh Phong không trả lời ông, cũng không dám đối diện với ánh mắt tràn đầy chất vấn ấy, nắm tay vô tình siết lấy bàn tay Anh Vũ, sắc mặt phức tạp gật đầu.
- Ha ha… ha ha… hoá ra là ngươi, hoá ra là ngươi… ha ha.
Nhận được đáp án từ Lâm Thanh Phong, Vương Đình cứ như hoá điên, cười đến mức run rẩy cả người:
- Năm đó ta còn thắc mắc tại sao Ma Tộc có thể phát hiện chính xác từng đường đi nước bước của ta như vậy, hoá ra là bị người mình bán đứng a.
Bị người phản bội chưa bao giờ là thoải mái, nhất là khi ngươi vì người ta mà toàn tâm toàn ý, kết cục chỉ nhận lại một nhát đâm lạnh lẽo và vô tình. Cuộc đời bạc bẽo đến nhường nào.
- Các ngươi biết rõ Thiên nhi là đệ tử của ta, nhưng năm đó lại không chút e ngại hãm hại cùng bức tử nó, hẳn là nghĩ lão phu sớm bỏ mạng dưới tay Ma tộc rồi phải không. Ha ha, thật là tạo hoá trêu người, tạo hoá trêu người mà!
Tiếng cười vang đi, là cười đời, cười người, đồng thời cũng cười cả bản thân mình.
Vương Đình bước đi, mi tâm rực sáng. Một cái ký tự thần bí bỗng nhiên ngưng tụ trước trán ông, toát ra chí cao khí tức. Loại khí tức này cường đại đến mức để cho tất cả mọi người đang xem cuộc chiến đều chịu không được, thậm chí có kẻ hai nhân nhũn ra, quỳ phủ phục xuống đất.
Nếu có một vị đệ tử nào của năm đại thiền phái có mặt tại đây giống như tiểu hoà thượng, trông thấy được ký tự này có lẽ sẽ bị doạ sợ đến ngây người.
Bởi hai ký tự ấy đại biểu cho một vị Thiền sư… Kiến tính![1]
[1] Kiến tính: Đồng nghĩa với Giác ngộ, có nghĩa là trực nhận thấy bản tính, là một danh từ chỉ sự trực nhận chân lý, thấy bản tính. Thông thường, danh từ Giác ngộ được dùng để chỉ sự giác ngộ của một vị Phật, vị Tổ, còn danh từ Kiến tính dùng để chỉ các kinh nghiệm nếm vị giác ngộ ban đầu, cần được tu tập rèn luyện thêm, gọi là Kiến tính khởi tu.