Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 298: Nợ máu… phải trả bằng máu




Đêm tối, muôn trùng hạt mưa cuối xuân vẫn đua nhau phủ xuống nhân gian, trùm lên toàn bộ phiến cổ thành hùng vỹ. Tiết trời se se, phàm nhân ngủ sớm. Tất cả hàng quán đã đóng cửa tự lâu, chỉ còn đâu đó những ánh đèn leo lắt trong mưa, vừa hiu quạnh, vừa lạnh ngắt.
Trong chăn mềm ấm áp, hàng trăm vạn con người đắm chìm trong giấc ngủ. Không một ai biết rằng bên ngoài kia, giông tố đang ùn ùn kéo tới. Gió xuân, rồi sẽ sớm thành gió lốc, mưa phun, rồi cũng sẽ thành mưa máu.
Bên trong học viện Thiên Nguyên, không gian lặng ngắt.
Ngoại điện, tuy không được tính là một trong những nơi trọng yếu nhất của học viện, nhưng cũng có vai trò thập phần quan trọng. Nhất là hiện tại bên trong nội điện còn đang diễn ra hội nghị cấp cao, vệ binh canh chừng nghiêm ngặt trước nay chưa từng có.
Vậy mà một lão ăn mày lại có thể ngang nhiên đi vào, làm sao không để cho người khó hiểu.
Trong lúc nhất thời, gần như toàn bộ ánh mắt đều tập trung về phía lão nhân. Khi trông thấy bộ dáng bẩn thỉu và thê thảm của ông, ai ai cũng nhíu mày nhăn mặt.
- Ăn mày ở đâu tới, thật bẩn thỉu.
- Vệ binh đâu rồi, làm sao lại để hắn tự do ra vào như thế?
Một vài người càng không chút kiêng nể, lớn tiếng xôn xao.
Đối với những kẻ sinh ra đã là con nhà quyền quý, từ nhỏ sống trong nhung lụa như bọn hắn, đương nhiên sẽ tự dưỡng cho mình một cái tính cách gọi là tự đại hơn người. Một chút thiên tài bình thường hay người có bối cảnh không thâm hậu, trước mặt bọn hắn cũng chỉ là không đáng nhắc tới, huống chi là tầng lớp bần cùng xã hội như ăn mày.
Vậy mà ở nơi xa hoa cùng trang trọng bậc nhất đại lục thế này, lại tự đâu đi vào một lão ăn xin dơ bẩn, bọn hắn khó chịu cũng là chuyện bình thường.
- Đứng lại…
Nhìn thấy lão nhân một đường băng đi không có ý dừng lại, số người bất mãn theo đó càng tăng thêm. Một tên tuấn kiệt bên cạnh Nguỵ Tôn thấy vậy thì lạnh lùng quát lớn, di thân tới chắn ở đường đi.
- Lão ăn mày… ai cho ngươi đi vào đây?
Kiêu căng cực kỳ, hắn từ đầu tới cuối bày ra một bộ dáng bề trên, hất cằm nhìn về phía lão nhân mà nói. Khí thế Sinh Thần cũng theo lời hắn mà bộc phát ra, cực kỳ mạnh mẽ. Nếu đổi lại là người bình thường, chỉ sợ dưới tầng khí thế ấy đã sớm ngã nhào.
Để cho mọi người ngoài ý muốn, lão nhân lại như chẳng chịu chút ảnh hưởng gì từ hắn. Cước bộ khẽ dừng, ánh mắt của ông mong mỏi quét nhìn tứ phương như tìm kiếm điều gì, một hồi sau thì loé lên tia mất mát, cúi nhẹ đầu thở dài.
- Này lão già… ngươi bị điếc hay sao?
Bị lão nhân chẳng để ý tới, giọng điệu tên thanh niên kia thêm âm trầm, uy hiếp ẩn hiện trong tròng mắt.
- Nhóc con, mồm miệng sạch sẽ một chút, kẻo rước hoạ vào thân.
Liên tục bị quấy rầy, lão nhân lúc này mới có chút liếc nhìn tên thanh niên. Lời của ông khàn đặc khô khan, có phần thô cứng và khó nghe, nhưng lại ẩn ẩn tạo cho người khác cảm giác lạnh lẽo và ghê người.
- Rước hoạ vào thân? Ha ha, thật là phách lối. Ăn mày thối, câu này ta phải dành cho ngươi mới đúng. Đại điện của Thiên Nguyên học viện là nơi mà lũ bần tiện các ngươi muốn vào là vào đó sao. Cút ra ngoài cho ta.
Bị cảnh lão nhân cảnh cáo, tên thanh niên không những không sợ mà càng cuồng tiếu. Hắn nói, mà ánh mắt nhìn lão nhân đã sớm trở nên âm hàn, cuối cùng là quát lớn.
- Ngươi thật sự muốn chết?
Lão nhân có vẻ như đã thực bị tên này chọc giận, khẽ nghiêng đầu cất tiếng. Mấy vạn năm rồi, kể từ khi ông trở thành đương kim thần thoại của thế giới, đây chính là lần đầu tiên có kẻ dám đứng trước mặt ông to tiếng, dám đuổi ông cút khỏi nơi này.
- Coi lời ta là không khí, ngươi mới là tìm chết.
Chẳng qua, một lời của ông lại bị người xem như gió thoảng bên tai. Tên thanh niên giận quá hoá cười, nhìn ông mà gằn lên từng chữ.
Lời hắn vừa ra, cánh tay đã dữ tợn vung tới. Quang mang ẩn hàm, một đạo hồng tuyến lạnh lẽo trong lòng bàn tay hắn vút ra, mãnh liệt chém lên đầu lão nhân.
Sát chiêu mạnh mẽ, để cho không ít người biến sắc lui xa.
Nhưng mà để cho người khó hiểu là lão nhân khi đối mặt với công kích lại không làm ra bất kỳ phản kháng nào. Sát na sau đó, quanh thân ông như nổi lên tầng tầng pháp tắc, đan xen lẫn nhau thành một vách tường kiên cố, để cho hồng tuyến chém phải mà vỡ tan thành bụi phấn.
Một cỗ khí tức siêu việt tất thảy bỗng nhiên như ẩn như hiện, trấn áp lấy toàn bộ phiến thiên địa này. Tên thanh niên vốn đang trên đà công kích, lúc này đây như phải đội lên vạn toà đại sơn, phanh một tiếng quỳ phục xuống nền đá.
Hai phần đầu gối của hắn va chạm với cẩm thạch mà vỡ tan gãy nát, túa ra vô tận máu tươi và thịt rách. Hắn thậm chí còn không đủ khí lực để rên la, chỉ có tiếng xương vỡ lạo xạo xen cùng với tiếng máu tí tách rơi mỗi khi thân hình hắn nghiêng ngả, để cho tất cả mọi người đều sợ đến tê người.
- Cuồng đồ to gan, dám động thủ trong học viện. Còn không mau dừng tay.
Tràng cảnh rung động, rốt cục đã đánh động tới vệ binh bên ngoài. Mười mấy cái cao thủ Sinh Thần ào ào chạy tới, xuất ra binh khí và vây lấy lão nhân.
- Đừng bao giờ cầm binh khí chỉ về phía ta.
Liên tục bị người hô to gọi nhỏ, lão nhân đã sớm không vui, lúc này lại bị vây khốn thì làm sao không nổi giận cho được. Chỉ thấy ánh mắt ông lạnh lùng, nhàn nhạt buông ra một câu nói.
Chỉ một câu đơn giản, nhưng lọt vào tai đám vệ binh lại khủng bố như ma âm lệ quỷ. Mười mấy cái được xưng là cao thủ trong mắt thế nhân, lúc này đây đến nắm vững binh khí cũng không làm được.
- Không biết tiền bối là cao nhân phương nào, nhưng tốt nhất, ngươi nên dừng tay đi thôi.
Đúng lúc mà không ai biết nên làm gì tiếp theo, một âm thanh thanh lãnh đã vang lên bên tai mọi người. Cứ cho là ngôn từ lễ kính, nhưng vẫn như có như không ẩn hàm một tia ngạo mạn và uy hiếp.
Lão nhân nghe thế, không thể không hướng về phía âm thanh mà liếc. Đập vào mắt ông là một cái thanh niên cao lớn, tuổi chừng ba mươi, khí tức nội liễm, uy thế bất phàm.
Luận về cái gọi là thiên tài, tên thanh niên này sợ là so không kém Anh Vũ, Bạch Khôi, thậm chí còn cao hơn một bậc.
Người tới còn có thể là ai khác ngoài Nguỵ Tôn nữa đây. Tên thanh niên kia dù đúng hay sai cũng là chó săn của hắn, giờ đây bị lão nhân bắt quỳ gối trước mắt mọi người, hắn làm sao bàng quang cho được.
Không bước mà bay, hắn lướt qua hư không đại điện trước sự tránh né của tất cả mọi người. Lời vừa nói xong thân pháp cũng dừng, hắn cứ thế ngự ở lưng chừng, cao cao tại thượng mà nhìn xuống phía dưới.
- Nếu như ta không dừng thì sao?
Lão nhân từ đầu tới cuối vẫn giữ một bộ dáng tự nhiên tự tại, đôi mắt lấp lánh liếc nhìn Nguỵ Tôn một cái, bình tĩnh nói ra. Âm thanh ẩn ẩn mùi khiêu khích.
- Nếu vậy ngươi còn cố chấp, thì cũng đừng trách ta ra tay độc ác…
Bị lão nhân khiêu khích, thần mục Nguỵ Tôn thoáng lộ ra tia rét lạnh, thần quang đáng sợ tự sau lưng lập loè sát ý, phóng lên xuyên thấu cả phiến không gian đại điện này.
- Trách ngươi ra tay độc ác? Ha ha… nhóc con, dù sư phụ ngươi đích thân tới đây cũng phải cung kính gọi ta một tiếng tiền bối, bằng vào ngươi cũng dám trước mặt ta buông lời ngông cuồng?
Lão nhân tựa như nghe được điều nực cười nhất trên cõi đời này, tự mình cuồng tiếu. Âm thanh của ông không lớn, nhưng lại đì đùng như sấm động, nổ sâu vào trong tâm can người khác.
Chỉ nghe đùng một tiếng, toàn bộ lãnh địa của học viện như lâm vào địa chấn. Một cỗ khí tức siêu việt thời không này thoáng chốc phá ra, đạp lên toàn bộ đất trời.
- Không!
Tên thanh niên vốn đang quỳ phục ở nền đá, bỗng nhiên như hoá thành đạn pháo mà bùng nổ, tan xác thành trăm ngàn mảnh nát.
Mà Nguỵ Tôn, vốn đang cao cao tại thượng trên người, lúc này đây như một con chó phủ phục, thay thế vị trí của tên thanh niên mà quỳ gối.
- Dừng tay cho ta.
Đang tại thời khắc mà tất cả mọi người còn trong ngây dại, biến cố lại một lần nữa ập tới.
Chỉ thấy cánh cửa nội điện bất chợt nổ tung, một cái tia sáng giận giữ điên cuồng lao tới, mang theo khí thế kinh thiên động địa phá vỡ thế trấn của lão nhân, đồng thời vươn ra cự thủ túm lấy Ngụy Tôn, ý đồ muốn cứu hắn ra ngoài.
- Hừ!
Nhưng là, muốn cứu người trước mặt lão nhân này, nói ra thì dễ, làm rồi mới thấy khó. Chỉ nghe ông hừ một tiếng lạnh lùng, cánh tay mạnh mẽ bổ tan thiên địa.
Chẳng khác nào trời long đất lở, tận thế áp kề. Người tới sắc mặt từ đầu đã không có ung dung, lúc này càng nổi thêm vài tầng sợ hãi. Trước sức mạnh chí cường của lão nhân, hắn không còn cách nào khác ngoài việc triệu hồi ra pháp khí mà đón đỡ.
- Phanh…
Va chạm phá ra tiếng nổ kinh thiên, kéo theo một hồi xung chấn khổng lồ đánh tung đại điện.
Pháp khí vỡ tan, một cái bóng người bị đánh bay ngược trở ra từ trong bụi khói, xuyên phá mấy tầng kiến trúc nội điện rồi mới miễn cưỡng đứng vững, vạt áo thấp thoáng những giọt máu tươi đỏ chói.
Rất nhanh, nhanh đến mức hầu như trong đại điện không có người nào kịp thời phản ứng. Đến khi có người kịp định thần lại, thì chỉ có sự sợ hãi đến không nói nên lời.
Sợ, bởi vì ngoại điện lúc này đã bị đánh tan thành bụi phấn.
Sợ, bởi vì người vừa ra tay cứu Ngụy Tôn chẳng phải người thường, mà chính là Chí cường giả Quy Nguyên, là tồn tại mà trong mắt thế nhân là vô địch trên trời dưới đất. Vậy mà tồn tại mà bọn họ xưng là vô địch ấy, trước mặt lão nhân này lại chẳng chịu nổi một cái phất tay.
Và sợ, bởi vì hôm nay sẽ là ngày mà những vị lãnh tụ Thiên Nguyên phải trả giá cho những gì mà bọn chúng đã làm vào sáu năm về trước.
Nợ máu… phải trả bằng máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.