Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 279: Ý nghĩ của Hàn Lâm




Khương Gia, trời ba điểm tối.
Hiện tại đã là đầu tháng hai, tiết khí[1] kinh trập sớm đổ về Tuyết Vũ, nhưng vẫn còn vương vấn hơi ẩm của đợt mưa phun cuối mùa vũ thuỷ, khiến cho trời đất se se, tràn trề gió bấc.
Hoàng Thiên ngả người trên đỉnh toà tháp đá, ánh mắt lấp lánh nhìn tới những vì sao xa, lẳng lặng suy tư. Bên cạnh hắn là Hàn Lâm đang ngồi ôm gối, khoé miệng đang lầm bầm hay suýt soa cái gì, tựa hồ đang còn cảm thấy đau sau vụ bầm dập hồi sáng.
- Này… không đến mức đó chứ?
Nhìn thấy Hàn Lâm có vẻ vẫn còn ấm ức, Hoàng Thiên cười đến híp cả mắt, lấy chân đá đá vào hông hắn mà hỏi. Bộ dáng rất là trêu ngươi.
- Hừ hừ… ngươi thử bị nàng trèo lên người vặn cổ thử xem…
Đưa tay gạt phăng cái chân của tên huynh đệ khốn nạn ra ngoài, Hàn Lâm nghiến răng nghiến lợi mà nói. Không biết vì bị đánh oan ức hay vì bị huynh đệ mình bàng quan, ánh mắt của hắn tràn đầy ấm ức và căm phẫn, cứ như muốn lao lên tẩn cho Hoàng Thiên một trận vậy.
- Này này, đừng nhìn ta như thế nha. Ngươi cũng thấy nàng dữ cỡ nào, ta can thiệp vào để nàng cũng đánh ta à?
Hoàng Thiên có chút chột dạ, bỗng nghiêm mặt lại giải thích, biểu lộ như ta muốn giúp nhưng không thể giúp vậy.
Hàn Lâm nghĩ nghĩ, cũng thấy chuyện này không thể trách Hoàng Thiên, nhưng không hiểu sao lại vẫn ấm ức vô cùng.
- Nhưng ít ra ngươi cũng phải giúp ta giải thích chứ? Chưa gì đã bỏ chạy, để nàng đánh ta như vậy.
Vừa nói hắn vừa lấy tay xoa xoa má, như đang hồi tưởng lại nỗi đau hồi sáng. Một hồi, hắn lại như nghĩ ra điều gì, thắc mắc:
- Mà không đúng, ta vốn là hồn thể quỷ tu, làm sao nàng có thể đánh ta được nhỉ?
Vốn là một tồn tại hồn thể, người thường muốn đánh hắn tất nhiên phải sử dụng sức mạnh linh hồn mới có thể. Nhưng sáng nay Khương Tiểu Lan dường như chẳng đụng gì tới sức mạnh linh hồn, mà hoàn toàn sử dụng sức mạnh thuần tuý, quá mức khó hiểu.
Hoàng Thiên nhìn hắn, cười tà giải thích:
- Bởi vì để tái sinh ngươi, ta đã sử dụng chính tinh huyết của nàng để làm dẫn. Mặc dù sau đó Phượng Hoàng Niết Bàn hoả đã huỷ diệt toàn bộ, nhưng hiển nhiên vẫn còn mầm mống lưu lại trong huyết mạch. Nói cách khác, trong hồn thể của ngươi còn tồn tại mầm mống huyết mạch của nàng đấy, muốn đánh ngươi mà không cần sức mạnh linh hồn thì có gì là khó.
Nghe Hoàng Thiên giải thích, Hàn Lâm rất nhanh liền hiểu ra được vấn đề. Cẩn thận cảm nhận lại cơ thể của mình, hắn không khỏi gật đầu đồng ý, tự nghĩ bản thân mình bị đánh không oan.
Bây giờ hắn mặc dù là một tên quỷ tu, nhưng huyết mạch Thánh Tước hiển nhiên vẫn tồn tại, thậm chí so với trước kia càng thêm thần khiết và cường đại gấp vạn lần. Chẳng qua nó mới vừa thức tỉnh chưa lâu nên mới bị mầm mống huyết mạch Khổng Tước áp chế, để cho Khương Tiểu Lan có ưu thế hơn. Nếu cho hắn thời gian tôi luyện, chẳng mấy chốc liền có thể xoá bỏ mầm mống này, vượt qua nàng là điều dễ dàng.
Nên nhớ, hồn thể của hắn mỗi một giây phút đều đang được Cố Tinh Cực Đạo thạch nuôi dưỡng và cường hoá.
- Ây da, quá mức thiệt thòi.
Thở dài ngao ngán, hắn ngả người duỗi lưng, ánh mắt giống Hoàng Thiên cũng phóng lên bầu trời.
- Mà ta không hiểu, tại sao nàng lại giận giữ đến vậy nhỉ? Thậm chí còn không thèm nghe ta giải thích lời nào đã ra tay, chẳng lẽ phụ nữ ai cũng dữ như vậy sao?
Hoàng Thiên nghe vậy cũng gật đầu, tựa hồ đang đồng cảm với Hàn Lâm vậy.
Còn nhớ năm đó hắn chỉ vì nhìn ngực Thiên Phương một cái liền khiến nàng giận đến nhớ mặt hắn luôn, nếu chẳng phải lúc đó đang trong Tụ Bảo Các thì chắc chắn hắn và Anh Vũ đã no đòn.
Mà vụ này của Hàn Lâm càng thêm nghiêm trọng, không chỉ nhìn thấy người ta khoả thân mà còn đưa tay bóp vào nữa, không bị đánh chết đã là may mắn lắm rồi.
- Mà này… năm đó ngươi làm sao tán được Thiên Phương vậy?
Đưa chân đá nhẹ vào đùi của Hoàng Thiên, Hàn Lâm bỗng nhiên lên tiếng hỏi. Ánh mắt hắn lấp lánh, tựa hồ đang rất hứng thú và tò mò về chuyện này.
Hoàng Thiên nhìn hắn, nhếch môi một cách rất ý vị, bên trong thì rất đắc chí, nhưng bên ngoài lại tỏ vẻ bất mãn nói:
- Hừ! Hoàng Thiên ta là ai chứ, há lại có chuyện ta đi tán tỉnh người khác.
Hàn Lâm hồ nghi:
- Thật á?
Hoàng Thiên được nước càng thêm lấn tới:
- Đương nhiên, nàng theo ta mãi ta mới đồng ý đấy.
Hàn Lâm mặc dù vẫn còn một chút nghi ngờ, nhưng tinh thần lại bỗng trở nên sáng láng, ánh mắt rực rỡ nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên. Vẻ mặt này, phảng phất như thật muốn choàng qua ôm người vậy, không khỏi khiến cho Hoàng Thiên rợn tóc gáy, muốn dịch người tránh xa.
Hàn Lâm dường như chẳng để ý, vẫn một mặt hướng về, nghiêm nghị nói:
- Thiên đần, chúng ta là huynh đệ phải không?
Lời này để cho Hoàng Thiên suýt điên, nghiến răng nghiến lợi lườm về phía Hàn Lâm, thật như muốn cho hắn một cước tung người:
- Ngươi mới là tên đần, không là huynh đệ ta tốn hao tâm sức cứu ngươi để làm gì?
Vẻ mặt vẫn một mực cảnh giác, Hoàng Thiên đẩy tinh thần của mình lên mức cao nhất, chỉ cần tên này có gì bất thường thì sẽ ngay lập tức tẩn cho một trận.
- Là huynh đệ, vậy ngươi phải giúp ta chuyện này.
Hàn Lâm lúc này càng thêm nghiêm túc, hơi thở càng trở nên dồn dập, như đang quyết tâm làm chuyện gì đó.
Hoàng Thiên theo bản năng hỏi lại, bất an trong lòng mãnh liệt dâng trào:
- Chuyện gì?
Trả lời hắn là một sự im lặng đến đáng sợ, Hàn Lâm không nhìn hắn nữa, mà quay đầu nhìn lấy hư không xa xa. Ánh mắt hắn lấp lánh như sao, tràn trề khát khao được chinh phục một thứ gì đó. Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn muốn làm một chuyện mà xưa giờ chưa bao giờ nghĩ.
- Ta nghĩ… ta muốn yêu đương.
Hoàng Thiên hai mắt trợn trừng, bật người dậy như một con bọ bổ củi[2], một mặt khó có thể tin mà nhìn lấy Hàn Lâm. Huynh đệ với nhau từng ấy năm trời, hắn tự nhiên hiểu tính cách của tên này thế nào.
Hàn Lâm muốn yêu đương, mẹ nó không hợp lẽ thường.
Càng kinh khủng hơn nữa là, hắn muốn theo đuổi ai? Đừng nói là Khương Tiểu Lan nha. Hoàng Thiên nghĩ tới, thật có cảm giác muốn phun ra máu tươi, tên này chắc chắn bị đánh hư não rồi.
Bộ dáng Hàn Lâm tỏ ra nghiêm nghị chưa từng có, chuẩn bị nói gì với Hoàng Thiên thì bỗng nhiên ngưng lại. Bởi vì trên bầu trời xa xa lúc này có một bóng người đang vọt tới.
Tốc độ của người này cực kỳ khủng bố, mặc dù chỉ là phi hành thông thường, nhưng khí thế lại mạnh mẽ đến doạ người. Một đường bay như chẻ đôi bầu trời, để lại một cái đuôi sóng năng lượng dạt dào, chấn động khắp bốn vùng không gian. Khí thế này, thậm chí so với Vấn Đỉnh cường giả càng thêm khủng khiếp.
Khi còn cách hai người khoảng độ trăm mét, hắn mới giảm dần tốc độ, nhưng dư ba vẫn không hề yếu đi chút nào. Sóng không khí quanh hắn gần như hoá thành cương phong lốc xoáy, đem cây cối trong khuôn viên đều thổi ngả nghiêng, nóc nhà tốc mái.
- Tiểu quỷ, ngươi rốt cục chịu đi ra rồi!
Ngự trên bầu trời, hắn đến nhìn Hàn Lâm một cái cũng không, mà trực tiếp hướng về Hoàng Thiên cười nói.
Thái độ này để cho Hàn Lâm rất bất mãn, nhưng đối với Hoàng Thiên lại như không. Chỉ thấy không gian chung quanh hắn như đóng băng, mặc cho cương phong và gió lốc có mạnh mẽ cỡ nào, đình viện dưới chân vẫn vững vàng không chút tổn hao.
- Chúng ta quen thuộc lắm sao?
Lãnh đạm nhìn lấy thân hình quen thuộc trước mắt, hắn như cười mà không phải cười nói ra. Ý vị này, để người khó chịu vô cùng.
Quả nhiên, nụ cười trên môi người kia tắt ngúm, cau mày lạnh giọng nói:
- Đương nhiên không quen thuộc, nhưng có quan trọng sao? Hôm nay lão tử tới không phải để thăm hỏi ngươi, mà là để dạy dỗ ngươi.
Hoàng Thiên nhếch môi cười nhàn nhạt, không hề có ý nói chuyện mà quay người rời đi. Thật giống như người mới tới này đối với hắn chẳng hề tồn tại vậy.
- Này… Tên nhóc, đứng lại đó cho ta.
Người mới tới này không phải dạng người dễ kiềm chế, bị Hoàng Thiên ngó lơ thì tỏ ra giận giữ, lời quát mang theo uy áp chí cường của Vấn Đỉnh chi vương, mạnh mẽ doạ người.
Đồng thời với lời nói, thân hình của hắn như phá không mà qua, chặn lại trước mặt Hoàng Thiên, ánh mắt hằm hằm lửa giận. Bàn tay thô ráp của hắn vươn ra như chớp, lập loè khí tức cương mãnh của thiên lôi, muốn vồ lấy cổ áo đối thủ.
- Cút…
Hoàng Thiên cước bộ khẽ dừng, ánh mắt hơi khép lại lộ ra tinh quang sắc bén. Trông thấy bàn tay của đối phương sắp bắt được mình, hắt quát lên một tiếng rợn người, thân hình đồng thời nghịch biến.
Chỉ thấy lời quát của hắn còn chưa xong, một cỗ uy thế mộng ảo đã hàng lâm. Không gian chung quanh bẻ cong, thời gian đảo ngược, thân hình vốn thực bỗng hoá hư, mênh mông và mộng huyễn khôn lường. Bàn tay của đối phương cương mãnh là thế, nhưng lúc này lại chẳng thể nào phát huy chút tác dụng nào, vô vọng nắm vào hư không.
- Phanh… anh!
Người kia còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, một cỗ khí thế hùng hồn khác đã xuất hiện bên hông hắn. Cước đến quyền lên, một cái bóng người cao lớn như sấm sét va vào thân thể, đánh bay cả người hắn ra mấy chục dặm phương xa.
[1] Tiết khí: Là 24 điểm đặc biệt trên quỹ đạo của Trái Đất xung quanh Mặt Trời, mỗi điểm cách nhau 15°. Tiết khí có xuất xứ từ tộc người Bách Việt, được sử dụng trong công tác lập lịch của các nền văn minh phương đông cổ đại. Vũ thuỷ (19/2) và kinh trập (5/3) là hai tiết khí kề nhau, lần lượt ở kinh độ mặt trời 330° và 345°. Trong truyện tác giả sử dụng hệ thống thời gian tương tự với âm lịch cổ cho nên sẽ bị lệch so với thời gian thực tế.
[2] Họ Bổ củi: Tên khoa học là Elateridae, là một họ của bọ cánh cứng. Sở dĩ có tên tiếng Việt là bổ củi bởi vì họ này có một đặc điểm khá đặc biệt, khi bị ấn xuống hoặc nằm ngửa thì chúng sẽ dùng lực gập của đầu và thân để bật nẩy mình lên khoảng 30cm để thay đổi tư thế. Hành động này tương tự với động tác bổ củi, cho nên sẽ được gọi là bổ củi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.