Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 263: Uy thế của hoàng thiên




Cảm giác tín ngưỡng của bản thân sụp đổ chưa bao giờ là dễ chịu, mấy chục con người trẻ tuổi tròng mắt đều hằn lên tia đỏ, lộ ra khủng hoảng và giận dữ tột cùng.
Thậm chí một số kẻ không nói hai lời, trực tiếp di người giết tới. Bảo thuật cùng thần thông sáng rực nơi cửa lớn, mang theo uy lực hùng hậu của mười mấy Hoá Linh cao thủ, mênh mông dạt dào. Loại sức mạnh tổng hợp này đừng nói là một con người, dù cho phía trước bọn hắn là một toà núi cũng khó lòng mà ngăn cản.
- Dừng tay.
- Muốn chết!
Gần như là trong cùng thời điểm, hai cái thanh âm từ hai phía vang lên, lăng lệ kinh người. Một là đến từ Cố Anh nơi hố đá, và một đến từ Hoàng Thiên.
Là người duy nhất tại nơi này từng chiến đấu với Hoàng Thiên, Cố Anh đương nhiên biết được đối phương đáng sợ tới nhường nào. Lấy tu vi Sinh Thần của hắn mà cầm cự không nổi ba phút đồng hồ, mấy tên nhóc này Sinh Thần còn chưa tới, dám ra tay với đối phương chẳng phải là tự sát hay sao.
Chưa kể, trận chiến giữa hai người là một trận chiến công bằng, thực lực của hắn không bằng người nên mới bị đánh bại. Nếu như đến thua cuộc cũng không chấp nhận nổi, hắn lấy tư cách gì để xưng là siêu cấp thiên tài?
Chỉ là nước xa không cứu được lửa gần, thân thể hắn còn chưa vọt ra để ngăn cản người mình, Hoàng Thiên đã ra tay rồi.
Đầu tiên là Tam Cực Lĩnh Vực, theo sau là Ma thủ kình thiên. Lần đầu tiên từ khi đột phá Sinh Thần cảnh giới, Hoàng Thiên thi triển ra lĩnh vực của mình. Không phải là một lĩnh vực lớn nhất, nhưng chắc chắn là một trong những lĩnh vực cường đại nhất mà Sinh Thần tu sỹ có thể thi triển.
Phải biết rằng, năm đó khi mà hắn còn chưa đột phá Cực cảnh Nguyên Đan, đã có thể dùng Tam Cực Lĩnh Vực để đại chiến Thanh loan vương, yêu thú cấp sáu tương đương tu sỹ Hoá Linh hậu kỳ. Bây giờ cách biệt nhau hai đại cảnh giới, há chỉ là mạnh gấp hai ba lần.
Chỉ thấy mấy chục tên thanh niên mang theo sức mạnh bạt núi rời non mà tới, bỗng nhiên thân hình chấn động sợ run. Một cỗ áp lực gấp trăm gấp vạn lần áp suất của đại lục hàng lâm trên đầu chúng, ép cho thân thể nổ vang. Đất trời trước mắt như bị người hoá đông, gió cũng ngừng thổi, mây cũng ngừng bay, thậm chí bảo thuật cũng không thể nào thoát khốn.
Chẳng ai có đủ thời gian để mà phản ứng, một cái bàn tay hắc ám từ phía Hoàng Thiên đã ầm ầm bay qua, che rợp cả bầu trời. Ma Thần khí tức dạt dào như sóng to gió lớn, điên cuồng phun trào gào thét.
- Hạ thủ lưu tình…
Cố Anh chỉ kịp hô lên như thế, thân thể đã bị khí thế của Hoàng Thiên đánh dạt ra ngoài.
Đột phá Cực cảnh Nguyên Đan, ngộ ra Tam Thế Đồng Nguyên, sức mạnh của Hoàng Thiên đã không thể dùng thường thức về Sinh Thần để đánh giá. Bất kể ngươi là siêu cấp thiên tài, hay là thiên kiêu tuyệt thế, trước mặt hắn cũng chỉ là con sâu cái kiến, cũng phải cúi đầu.
- Oành.
Không gian vỡ oà, bàn tay hắc ám như đợt đợt sóng thần trăm mét, hạo hạo đãng đãng xô nhau vào bờ. Mấy chục con người tinh anh của đại gia tộc cự đầu Tuyết Vũ, lúc này đây chẳng khác nào phàm phu tục tử, bị người một tát đánh bay.
- Oanh… oanh!
Khi mà bàn tay đem theo mấy chục người đẩy sát đến tận cùng tường đá, khi mà tất cả mọi người đã tuyệt vọng vô năng, dị biến lại bộc phát.
Chỉ thấy giữa bàn tay bỗng nhiên nổi lên cụm sáng chói loà, điên cuồng mở rộng ra bên ngoài. Mới ban đầu chỉ như một hạt cát, không đến nửa giây sau đã to lớn không khác gì đại sơn, sinh sinh chặn lại ma thủ của Hoàng Thiên.
Tuy rằng chỉ miễn cưỡng ngăn chặn, nhưng cũng đủ bảo vệ tính mạng của mấy chục người.
- Ồ!
Hoàng Thiên không thể không ngạc nhiên nhìn về phía trung tâm của cụm sáng, nơi có một cô gái xinh đẹp đang gắng gượng chống lại bàn tay của Ma Thần.
Quả thực không thể ngờ được, Cố Gia ngoài Cố Anh còn có một người thiên tư mạnh đến nhường này. Phải biết một chiêu của hắn vừa rồi tuy không có ý lấy mạng người nào, nhưng tuyệt đối không phải nương tay.
Không chỉ có Tam Cực Lĩnh Vực chí cường, mà còn thúc dục một phần sức mạnh của Ma Thần huyết mạch, uy lực tuyệt đối vượt qua khả năng mà Sinh Thần tu sỹ có thể đương đầu.
Vậy mà một cô gái mới chỉ Hoá Linh hậu kỳ lại có thể cầm cự, đó là chuyện doạ người cỡ nào? Có lẽ, nàng mới chân chính là đệ nhất thiên tài của Cố Gia, mà không phải Cố Anh như thế nhân nhận biết.
- Nếu còn lần sau, sẽ không chỉ đơn giản là một cú tát đâu, nhớ lấy lời ta.
Tại thời điểm mà cô gái kia gần như quỳ phục xuống vì không thể cầm cự thêm nữa, Hoàng Thiên mới thu tay.
Lời nói của hắn tràn đầy ý cảnh cáo, nhưng nào có ai dám mở lời phản bác. Đám thanh niên nhanh chóng đỡ lấy nhau lui về nơi cửa phủ, chỉ còn Cố Anh và cô gái là đứng chết trân tại chỗ, sâu trong khoé mắt lộ ra muôn vàn cảm xúc.
Không lâu sau đó, Cố Anh vẫn là người có phản ứng đầu tiên. Chỉ thấy hắn cố gắng áp chế thương thế trong người, bước nhanh về phía Hoàng Thiên mà cúi đầu tạ lỗi:
- Đám trẻ thường ngày bị nuông chiều quá mức nên không hiểu đối nhân xử thế, xin được thay mặt bọn nó tạ lỗi với ngươi, mong ngươi đừng trách.
Thái độ chân thành, dám bỏ qua cái danh dự siêu cấp thiên tài mà cúi đầu xin lỗi người khác. Điều này khiến cho Hoàng Thiên dù đang giận cũng không thể không thán phục tính cách làm người của Cố Anh.
- Ta nếu trách, ngươi nghĩ bọn chúng còn sống được tới bây giờ sao?
Lắc đầu mà nói, Hoàng Thiên nhìn Cố Anh đã có thêm tia thiện cảm. Dù sao những hành vi mà hắn thể hiện ra từ đầu tới giờ, không phải người thường có thể.
- Cám ơn! Để ta dẫn ngươi đi gặp Ngũ tổ.
Cố Anh lặng người đôi giây, sau đó mới mở lời cảm tạ, sau đó ngỏ ý dẫn Hoàng Thiên đi vào trong phủ.
- Không cần nữa, để ta gọi lão ra.
Bất ngờ là Hoàng Thiên lại từ chối lời mời, khiến cho Cố Anh không khỏi lộ ra nét mơ hồ. Hắn nghĩ mãi mà vẫn không hiểu ý của Hoàng Thiên là gì, đứng tại cửa lớn của Cố Gia gọi Ngũ tổ, có thể sao?
Câu trả lời còn chưa có, biến cố phát sinh đã khiến cho hắn tái mét mặt mày. Không, không chỉ có hắn mà gần như toàn bộ mọi người ở đây ngoại trừ Thiên Phương đều như vậy. Bởi bọn hắn cảm nhận được khí thế của Hoàng Thiên đang phát ra ngày càng mạnh, ngày càng trở nên khủng bố vô biên.
Quần áo hắn không gió mà bay, vang lên tiếng phần phật doạ người. Từng lỗ từng lỗ chân lông nhao nhao mở ra, toát ra khí tức thần thánh chí cường, như muốn đạp trên cả thiên địa. Đây là lần đầu tiên khi bước vào Sinh Thần, hắn đẩy khí thế của bản thân lên đến trạng thái này.
Tuy rằng còn chưa thật sự tiến vào hình thái mạnh mẽ nhất là Tam Thế Đồng Nguyên hay Ma Thần Cửu Biến, nhưng so với tu sỹ Sinh Thần bình thường đã là một trời một vực.
Cuối cùng, cỗ khí thế vô hình từ thân thể hắn phát ra đó đã tràn ngập khắp không gian, thấu qua mây mù mà phá thương khung, xuyên qua dặm dặm liên tiếp, phủ lên hết thảy thổ địa của Cố Gia.
Loại khí thế này có lẽ không phải là mạnh mẽ vô địch, nhưng lại hàm chứa uy nghiêm vô thượng, chí cao cực cùng. Gần như trong một sát na, toàn bộ mọi sinh linh bên trong phạm vi đều cảm nhận được sâu trong linh hồn xuất hiện sự áp chế gắt gao, thậm chí một số sinh linh ý chí yếu nhược còn có cảm giác như muốn trùng chân quỳ xuống, cúi lạy cỗ khí thế đang hàng lâm này.
Sâu bên trong trọng địa quan trọng nhất của Cố Gia, linh khí dạt dào.
Bên hồ nước lành lạnh hơi sương, một bàn đá giản dị được người bày ra dưới gốc si già mấy vạn năm tuổi. Giữa từng đạo rễ nâu đỏ rũ xuống bờ hồ, ba cái bóng người ngồi tại bàn mà nói chuyện với nhau, thi thoảng lại vang lên tiếng thở dài.
- Căn cứ tình báo, lần giao tranh tiếp theo sẽ xảy ra vào tháng 4, lần này có vẻ như là Lâm Thanh Phong muốn xuất chiến rồi.
Cố Sở một tay vuốt nhẹ chòm râu bạc trắng, một tay gác lên đầu rồng của ghế đá, chầm chậm nói ra.
Lâm Thanh Phong, cái tên để lại cho lão không ít dấu ấn khi rời Thiên Nguyên. Không chỉ vì thân phận của ông ta, mà còn vì mối liên hệ phức tạp với chủ nhân, và còn cả vì chiến lực mà ông ta bày ra nữa.
Cường giả Quy Nguyên đệ nhị bước duy nhất còn hoạt động trên Nguyên Giới. Nếu như một mình đối mặt, Cố Sở chưa bao giờ nghĩ bản thân có cơ hội chiến thắng.
- Chỉ là giao tranh thăm dò, ta nghĩ với thân phận của hắn thì tỉ lệ đích thân ra trận là không lớn.
Không cho là vậy, người ngồi đối diện Cố Sở lắc nhẹ đầu mà nói. Có thể ngồi trong trọng địa, cùng với Cố Sở ngang hàng đồng vị, hắn có thể là ai khác ngoài vị lão tổ tràn đầy sắc thái truyền kỳ của Cố Gia, Nhị tổ Cố Thần Hoa.
- Nếu như đến lúc đó ta kịp đột phá Quy Nguyên, dù cho hắn tới cũng có thể thử một lần. Quy Nguyên đệ nhị bước, ta thật muốn kiến thức một phen.
Bên cạnh hai người bọn họ là một người trẻ tuổi, thần sắc tràn đầy tự tin nói ra. Là Cao Vô Cầu.
- Vẫn chưa đủ, năm đó hắn chỉ tuỳ ý một chiêu liền có thể hạ ta, nếu không phải nhờ vào…
Cố Sở không chút do dự phủ định ý nghĩ của Cao Vô Cầu, giây phút mà lão chứng kiến Lâm Thanh Phong ném ra Giao Long Chiến Tiên phủ, cũng chính là giây phút lão biết được sự chênh lệch giữa hai người lớn đến mức nào. Quy Nguyên đệ nhị bước, tuy chỉ cách một bước, nhưng chênh lệch còn lớn hơn cả lạch trời.
Thấy lão đang nói lại dừng, Cao Vô Cầu mi mắt không khỏi nhếch lên vài lần, như muốn hỏi lại thôi. Cuối cùng, vẫn là Cố Thần Hoa tiếp lời:
- Thật ra cái ta lo lắng nhất không phải là Lâm Thanh Phong, mà là về tên kia. Khí tức của hắn ngày càng mạnh rồi, có lẽ cách thời gian tỉnh giấc đã không còn xa nữa.
Tên kia trong lời của hắn, chính là kẻ mà hơn sáu năm về trước bày ra bố cục khống chế Cố Gia. Lời hẹn khi tỉnh giấc tìm kiếm Cố Sở, luôn là một nỗi lo mà Cố Gia chưa bao giờ dám xem nhẹ hay buông lỏng.
- Ha ha! Hắn tỉnh giấc thì có làm sao? Quy Nguyên đệ tam bước? Con sâu cái kiến! Thời đại này đã không còn là thời đại của hắn nữa, muốn thu ta làm thủ hạ, hắn còn chưa có được tư cách đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.