Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 257: Đột phá




Biến hoá của Nguyên Hải quá mức khủng bố, dù cho là người có tâm tính cường đại như Hoàng Thiên cũng không tránh khỏi rung động. Hắn ngây người mất hơn nửa ngày, sau đó mới cưỡng ép ổn định xuống.
Khoang chân ngồi trên chóp đá, hắn cứ thế lẳng lặng, hai mắt nhắm nghiền. Tâm trí theo dẫn dắt của hắn mà tiến vào trạng thái thanh tịnh chưa từng có, chầm chậm cảm nhận lấy biến hoá trong cơ thể mình.
Phải tới mấy ngày sau, thân thể của hắn mới có động tĩnh. Chỉ thấy mi tâm đột nhiên rách toạc, ba đạo ánh sáng vòng quanh lẫn nhau từ vũ trụ thức hải bay ra, phát ra đợt đợt quang huy thần thánh. Đó là ba viên Nguyên đan của hắn, đúng, là ba viên Nguyên đan, bao gồm Hỗn Nguyên, Thời Không và Nhân Quả.
Nhân Quả đan, một tồn tại đặc thù mà hắn không biết được tới khi nào mới có thể lĩnh ngộ ngưng kết thành bản nguyên. Thật không nghĩ tới ngày hôm nay lại có thể ngưng thành. Có từ trận chiến của hắn và Vô Diện Nhân, cũng có từ biến hoá của Nguyên Hải, hắn hiểu ra rất nhiều điều bí ẩn, tự mình hoàn thành một vòng lặp nhân quả vô hạn, minh ngộ ra bản nguyên của Nhân Quả.
Khác với Hỗn Nguyên và Thời Không, Nhân Quả không có kết thành đan mà vẫn tồn tại dưới dạng vệt sáng. Chúng mang trong mình sắc thái đối nghịch, liên miên bất tuyệt xoay quanh lẫn nhau, vĩnh viễn cũng không thể tách rời.
Nguyên đan vô thượng, đừng nói tới ba viên, mà chỉ một viên trong đó đối với thế nhân cũng có thể coi là thần tích, tiền kỷ vô nhân hậu lai vô giả. Vậy mà Hoàng Thiên lại có thể ngưng tụ tới ba Nguyên đan, thực không thể nào mà tưởng tượng nổi.
Sự xuất hiện của ba viên Nguyên đan nhanh chóng khiến cho thiên địa xung quanh lâm vào biến hoá. Toàn bộ nước biển trong phạm vi một dặm của Nguyên Hải vậy mà chuyển màu, bị nhuộm xuống mà trở nên rực rỡ, vô biên vô hạn phù văn huyền bí bỗng bềnh theo nhịp sóng. Đại hoang cũng không khác biệt bao nhiêu, nhất thời óng ánh lên sắc vàng, tựa như được đúc từ hoàng kim vậy.
- Cực cảnh Nguyên đan, ta phải làm gì để đột phá đây?
Lẳng lặng ngắm nhìn ba viên Nguyên đan vô thượng đang xoay quanh mình, Hoàng Thiên trong lòng tự hỏi.
Hắn đã sớm đi tới đỉnh cao của Nguyên Đan cảnh giới, thậm chí không ngừng đột phá qua mấy tầng cực cảnh, chiến lực bạo khai. Chỉ là dù mạnh mẽ hơn nữa, chung quy vẫn chỉ là Nguyên Đan, có thể bại Sinh Thần, có thể đương đầu Vấn Đỉnh hay sao? Không đột phá, hắn sẽ sớm bị bỏ lại phía sau, vẫn là con sâu cái kiến trong mắt người đời. Hắn không muốn.
Nhưng mà trớ trêu thay, mặc cho hắn cố gắng thế nào đi chăng nữa, việc đột phá vào Hoá Linh vẫn xa xa không thể nào với tới. Vô thượng Nguyên đan cường đại, nhưng cũng là rào cản lớn nhất cho sự phát triển của hắn. Một rào cản tưởng chừng như không thể nào vượt qua nổi, chí ít cho đến bây giờ đối với hắn chính là như thế.
Làm thế nào để đột phá? Không có ai cho hắn câu trả lời cả. Hắn đã tự mình đi ra con đường mà xưa nay chưa có một người bước, tất cả mọi đáp án, chỉ có thể tự mình tìm ra mà thôi.
Con đường chí cường, chưa bao giờ dễ bước, bước đến cùng càng thêm khó.
- Lấy tĩnh duy tĩnh, lấy cực phá cực, có lẽ cũng chỉ có liên tiếp phá tan Cực cảnh, ta mới có thể đột phá.
Ngây người hồi lâu, hắn bỗng nhiên nghiêng đầu tự nói. Ba viên Nguyên đan nhanh chóng bay trở lại tinh không thức hải. Dĩ cực phá cực, hắn vậy mà muốn tiếp tục phá vỡ Cực cảnh Nguyên đan, phá tới khi nào vượt qua cực hạn nhất, để thành tựu toái đan thành linh.
Không đến nửa ngày sau, bóng dáng Hoàng Thiên bỗng nhiên xuất hiện tại một vùng núi đá hoang vu, khiêu chiến một đầu Cửu đầu thạch xà cấp năm yêu thú. Sử dụng thuần tuý sức mạnh thân thể, hắn đạp nát thạch sơn, hàng ngàn tấn đá theo bước chân nát vụn, tựa như hoá thành chân không. Cửu đầu thạch xà mặc dù tu vi hơn hắn một bậc, nhưng càng đánh càng thua, càng đánh càng yếu, cuối cùng bị hắn dùng tay vặn gãy năm đầu, bất lực nhìn hắn nghênh ngang rời đi.
Lại trôi qua thời gian một tuần, đâu đó trong đại hoang rộng lớn, người ta nhìn thấy một người thanh niên trẻ tuổi còn chưa tới Hoá Linh, vậy mà cả gan khiêu chiến Thanh loan vương, yêu thú cấp sáu tương đương với Hoá Linh hậu kỳ của tu sỹ.
Không cần phải nói, đây là một trận đại chiến long trời lở đất, doạ cho vô số yêu thú phụ cận đều táng đảm trốn đến phương xa. Thanh loan vương rất cường đại, trong dòng máu thậm chí còn mơ hồ có một tia truyền thừa của chân phượng, chân chính chúa tể của điểu tộc.
Nhưng mà quá bất ngờ, nó vậy mà đại bại. Mặc cho có ưu thế siêu tuyệt về tốc độ, thậm chí vận dụng cả bản mệnh thần thông, nó vẫn như cũ không làm gì được thiếu niên tưởng chừng như yếu đuối này.
Bởi thiếu niên kia, vậy mà có tới tận ba viên vô thượng Nguyên đan. Chỉ cần hắn toàn lực triển khai, liền có thể đem không gian xung quanh hàng trăm mét đều cầm cố. Đó là một loại tràng vực mà chỉ cường giả Sinh thần mới có thể thi triển, được hắn xưng là Tam Cực Lĩnh Vực.
Có thêm sức mạnh này, có lẽ đã đầy đủ cho hắn quét ngang toàn bộ đối thủ trong cùng cảnh giới. Thậm chí nếu một lần nữa gặp lại cường giả như Hỗn Thế Thiên Vương, hắn cũng có tự tin giao chiến. Nói cách khác, tại Nguyên đan cảnh giới này, hắn đã đem thực lực thăng hoa đến cực điểm, thăng hoa đến một vị trí có thể nhìn xuống cả nhân gian.
Sáu tháng sau, bóng dáng của Hoàng Thiên xuất hiện gần bờ biển nơi cực đông Tuyết Vũ. Tiêu hao gần như toàn bộ Hỗn Nguyên Ma Thần khí, thậm chí toàn bộ lá bài tẩy đều ra, hắn mới miễn cưỡng đánh bại đầu Thái Thượng Ma Long Viên cấp sáu. Đem thân thể khổng lồ không kém gì đại sơn của nó đạp xuống hải vực, tiếng sóng nước vang lên chẳng khác nào sấm rền, biển động bạo nổ.
Ánh mắt không biểu lộ ra một tia cảm xúc, hắn lại bước đi, cô độc trên con đường của mình. Cửu Đạp Hoành Không bí đã được sử dụng thành thạo đến cực điểm, đưa thân thể hắn thoắt cái tiêu tất khỏi không gian.
Hắn cứ đi tới không hề dừng lại, hết lần này đến lần khác tiến hành khiêu chiến Cực cảnh của bản thân mình. Dĩ cực phá cực, hắn phải tiến thêm một bước cuối cùng, một bước đột phá đánh tan Cực cảnh Nguyên đan.
Ba năm sau.
Núi lớn nổ tung, phát tán ra vô biên vô tận đất đá cùng bụi mù, chẳng khác nào thiên địa sụp đổ. Một tiếng gầm trầm thấp tràn đầy giận dữ vang vọng khắp núi rừng, lan toả ra làn sóng âm thực chất, phạm vi huỷ diệt tới gần mười dặm.
Một đầu Tam Tinh Huyền Giao thân hình chẳng khác gì núi lớn vọt qua bầu trời, vươn ra cự trảo như đại thụ vạn năm ầm ầm vỗ xuống, dễ dàng phá đi hai toà thạch sơn bên dưới. Mà mục tiêu công kích của nó, không nghĩ tới lại chỉ là một con người nhỏ bé.
Hắn bị cự trảo vỗ trúng, thân hình chìm sâu vào trong núi đá hỗn độn, thê thảm không thể nào tả nổi.
Tam Tinh Huyền Giao gầm gừ, giương khoé miệng đỏ lòm như máu mà cắn tới, lực nghiến cường đại không thể nào hình dung nổi ép xuống, đem đất đá nghiền tan thành mảnh vụn, cực kỳ doạ người.
Nhưng mà cuối cùng nó lại không thể nào khép miệng lại được. Tên nhân loại kia vậy mà có thể chống đỡ được lực lượng của nó, nắm lấy răng nanh mà đẩy mạnh, sinh sinh chống cự lại sức mạnh bạt núi dời non này.
Chỉ là, hắn mặc dù chống đỡ được Tam Tinh Huyền Giao, nhưng thân thể làm sao tránh được thụ thương. Đã có máu tươi chảy xuống, thân thể hắn ngang dọc vết thương, từng giọt máu đỏ tươi lấp lánh thần thánh rỉ ra lăn dài trên thân thể, phát tán thần uy vô thượng, chí cường sức huỷ diệt.
Thế trận cứ thế giằng co ba ngày ba đêm, cả hai gần như tiêu hao hết toàn bộ sức lực của mình, chỉ có thể dùng ý chí siêu cường để duy trì trạng thái.
Hoàng Thiên ý thức mơ hồ, khi tỉnh khi mê, dường như đang đắm chìm vào một trạng thái huyền diệu nào đó. Ba viên vô thượng Nguyên đan đã sớm được xuất ra, trở thành vệ tinh bay quanh thân thể hắn, sản sinh ra sức mạnh liên miên bất tuyệt, giúp hắn chống đỡ trận chiến cho tới bây giờ.
Tinh huyết Ma Thần chảy ra ngày một nhiều, không ngừng tản mát ra khí tức vô thượng. Một giọt, hai giọt, năm giọt xuôi theo vết thương trên da thịt hắn rỉ ra, vậy mà hội tụ với nhau thành dòng máu lớn, óng ánh thần huy xen lẫn chí cao ma khí.
Một đoàn máu cứ thế hội tụ, ngày càng trở nên lớn hơn, sức mạnh cũng theo đó mà bạo trướng.
Cảnh tượng này bỗng nhiên như một hồi sấm sét dội vào tâm trí của Hoàng Thiên, khiến cho đôi mắt lờ đờ của hắn trở nên tỉnh táo đến không thể nào tỉnh táo hơn. Hình ảnh dòng máu hội tụ cứ thế diễn ra trong mắt hắn, chẳng khác nào trở thành một loại kỳ cảnh kinh người.
- Tận cùng của tử chính là sinh, không đi đến cuối cùng, ai dám xưng là Cực. Tam cực quy nhất, phá rồi lại lập, hoá ra là như thế…
Tự mình độc thoại, Hoàng Thiên không thể nào che giấu được sự hưng phấn trong lòng. Bỗng nhiên trong một sát na sau đó, hắn nhắm mắt lại, cơ thể theo đó mà toả ra ánh sáng. Đó là thần quang phát ra từ thể nội, chính xác hơn là căn nguyên của ba viên Nguyên đan.
Một luồng lại một luồng sức mạnh từ hắn toả ra, đem không gian chung quanh đều đánh cho vặn vẹo. Tam Tinh Huyền Giao lần đầu tiên ăn phải thiệt thòi lớn, bị phách gãy không ít răng, vội vàng đem thân thể của hắn nhổ ra ngoài.
- Nếu như không có lực lượng nào có thể phá nổi các ngươi, vậy thì dùng chính bản thân các ngươi vậy. Phá cho ta…
Dường như đã không còn quan tâm đến sự tồn tại của Tam Tinh Huyền Giao, hắn cứ thế lơ lửng trôi dạt giữa bầu trời. Rồi trong sát na nào đó hắn bất chợt mở bừng đôi mắt, điên cuồng mà hét lên.
Theo tiếng hét, ba viên vô thượng Nguyên đan quanh thân hắn điên cuồng toả sáng, phút chốc đã ngưng tụ thành một tam giác đều, phá ra vô tận khí tức kinh thế. Chúng một mực tương hỗ lẫn nhau, lấy chính hắn làm trung tâm mà quay quanh. Thân thể hắn cũng theo sự xuất hiện của ba viên Nguyên Đan mà không ngừng bay lên, dần dần ngự tại đỉnh thiên.
Hai chân khoanh tại hư không, hắn nhìn lấy ba viên Nguyên Đan, sắc mặt hắn âm trầm như nước. Trên bầu trời xa xa không biết tự lúc nào cuồn cuộn lôi điện, vô cùng vô tận trải dài rọi sáng khắp bầu trời Tuyết Vũ.
- Vô thượng Nguyên đan… Phá

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.